Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 535: Thổ lộ? !

Chương 535: Thổ lộ?! Khi Vệ Uyên nắm chặt ngọn núi Côn Lôn hư ảo kia trong lòng bàn tay. Một cỗ sức mạnh thần tính hoàn toàn khác biệt so với trước đây hiện lên, sương tuyết núi Côn Lôn tan ra, ồ ạt chảy vào lòng bàn tay Vệ Uyên, rồi trào vào trong chân linh hắn, sau khi Côn Lôn trong tay tan biến, một ngọn núi Côn Lôn khác lại xuất hiện ở chỗ sâu trong chân linh. Ngọc Long tuyết mãng, băng giá, cao vời vợi, thần sơn trong các thần sơn. Tây Cực Côn Lôn. Vệ Uyên chỉ cảm thấy chân linh của mình không ngừng bay lên cao, dần dần rời khỏi nhục thân, lên tới thiên khung, thậm chí là cao hơn Côn Lôn nhân gian, dùng một góc độ cao hơn quan sát bản thân, quan sát Ngọc Long tuyết mãng kéo dài vô tận. Thần tính băng sương vĩnh cửu trên Côn Lôn càn quét chân linh của Vệ Uyên. Suy nghĩ của hắn dần dần đóng băng, nhận thức của hắn bắt đầu dung hợp với núi Côn Lôn. Tình cảm phảng phất dần biến mất khỏi lòng hắn. Phần con người và thần tính của Côn Lôn, tổ sơn của vạn núi, xung đột kịch liệt. Trong nháy mắt đã rơi xuống thế hạ phong. Dù sao, so với núi Côn Lôn có địa vị chí cao vô thượng trong toàn bộ thời đại thần thoại, linh tính của một phàm nhân chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể, đây cũng là lý do vì sao thí luyện Côn Lôn lại khó khăn đến thế, vì chỉ sơ sẩy một chút thôi, các anh kiệt đến tham gia thí luyện sẽ trực tiếp điên đảo vì thần tính của Côn Lôn. Chứ không thể trở thành sơn chủ Côn Lôn. Mà ngược lại, trở thành nô bộc của núi Côn Lôn. Nữ Kiều có chút khẩn trương nhìn Vệ Uyên lúc này, phần nhân tính trên người hắn đang nhanh chóng mờ nhạt, còn phần thần tính thì đang trào dâng, roi Thần Nông trong tay Nữ Kiều hơi sáng lên, chuẩn bị đánh tan Côn Lôn trong tay Vệ Uyên nếu có gì không ổn. Tây Vương Mẫu bình tĩnh quan sát cảnh này. Cửa thứ nhất minh tâm kiến tính, cửa thứ hai rèn luyện tâm từ quá khứ, cửa thứ ba vốn phải thông qua Hiên Viên đài. Dựa vào sức mạnh nhân đạo gia hộ của Hiên Viên, đối đầu với sương tuyết mờ mịt của Côn Lôn. Nhưng xem ra bây giờ, Vệ Uyên ở cửa thứ ba dường như đang đi một con đường mưu lợi nào đó. Mọi thứ rất nhanh nhẹn, nhưng đến cuối cùng phải trả một cái giá rất lớn. Có nhiều thứ không thể nào mưu lợi được. Ngay lúc này, đáy lòng Vệ Uyên đột nhiên xuất hiện những ánh sáng, Tây Vương Mẫu và Nữ Kiều thấy, trước mặt thần tính Côn Lôn đang tràn ngập, những thân ảnh không ngừng hiện lên, đó là những ký ức không thể nào quên, được chôn sâu trong lòng và trong chân linh. Có Đại Vũ oai hùng ngông nghênh, Khế ôn hòa lười biếng, và thần nữ Nữ Kiều còn nhỏ tuổi nghịch ngợm. Có vị quân vương trẻ tuổi mười ba tuổi lên ngôi, tay cầm Thái A, vung roi thiên hạ. Trong tay áo, binh mã Đại Tần ra hết, chư hầu phía tây tới triều bái. Cũng có đạo nhân ôn hòa tuổi trẻ, nói một câu mời tráng hán chết. Thư sinh tuấn lãng tuổi trẻ vẫy tay với hắn, cười lớn đi về truyền thuyết của mình, cùng một thanh niên tay cầm song kiếm cùng nhau mở ra sự lãng mạn cuối cùng của Thần Châu, sau đó hết đời này đến đời khác, đều khẳng khái chịu chết. Vị tăng nhân cao lớn tay cầm thiền trượng nặng nề, không màng sống chết dấn thân lên đường. Tính cách độc hữu của người vũ dũng, quyết tuyệt, hi sinh, cùng với vận mệnh của người trong dòng chảy năm tháng, những tia sáng nhân tính chói lọi không thể nào bị bỏ qua, giống như những màu sắc khác nhau ẩn dưới lớp tuyết trắng của Côn Lôn, và những màu sắc cùng kinh nghiệm này tạo nên một cá thể phức tạp tên là Uyên. Thần tính bị xua đuổi, bản tính con người càng chiếm ưu thế. Quá khứ là những năm tháng cùng kinh nghiệm, lần này được liên kết lại với nhau, những Nữ Kiều và Tây Vương Mẫu quan sát bên ngoài, dường như thấy tượng gốm ngồi xếp bằng trên đất mỉm cười chế tạo đồ gốm, đứng dậy, dựa theo Vũ, thần nữ, Khế mà đi lên phía trước, sau đó một mình, người bên cạnh cứ đến rồi đi. Lại nhớ ra, đây là một con đường dài dằng dặc. Có quân vương oai hùng cùng ngươi chia sẻ giấc mộng lớn thiên hạ. Đạo nhân ôn hòa nói cho ngươi biết, trên thế giới này không có giấc mộng nào lớn hơn việc sống sót. Mầm lúa mì thì ngọt, phải sống sót thật tốt. Cùng nhau tạo dựng đại nguyện là ngọn lửa rực cháy. Thư sinh trẻ tuổi nói cho ngươi biết, bốn chữ việc nghĩa không chùn bước được viết như thế nào. Còn có vị tăng nhân kiên cường thoải mái, những người bình thường cũng không hề tầm thường. Lại không có con đường nào dài dằng dặc hơn thế này. Vô số người đến rồi lại rời đi, chỉ có thể đồng hành cùng ngươi một đoạn đường, mà cho dù cuối cùng bọn họ tan biến trong dòng lũ lịch sử, những ký ức cùng nhau đồng hành, vẫn sẽ lấp lánh như những vì sao trong lòng, đây là màu sắc mà dù thần cũng không thể nào che giấu. Tây Vương Mẫu thấy được, trong phong cảnh ngắn ngủi này, bên cạnh tượng gốm luôn có một thân ảnh khác đi cùng, từ một đứa trẻ con ngây thơ bên cạnh tượng gốm nhắm mắt bắt chước theo, đến cô thiếu nữ tóc đào đã có thể nhanh chân đuổi kịp, dang tay về phía trước, cuối cùng đến người nhìn có vẻ tuổi tác xấp xỉ nhau, vai sóng vai cùng bước. Trong một khoảnh khắc, núi Côn Lôn rung động mấy tiếng. Vệ Uyên mở mắt ra, đồng thời dùng tư thái người nhìn về phía trước, lại dùng thần quyền hành núi Côn Lôn để quan sát Ngọc Long tuyết mãng, thần tính và nhân tính đạt được trạng thái cân bằng lấy người làm chủ, thần lực và thần tính có nguồn gốc từ Côn Lôn từ sâu trong chân linh sinh ra liên tục không ngừng, lan đến từng ngóc ngách trong thân thể. Hoàn toàn gột rửa, thay đổi hình thức khung thân thể, những chỗ mất cân đối đang nhanh chóng bị xóa bỏ. Vệ Uyên nhắm hai mắt lại, đồng tử đen láy, khí tức yên tĩnh. Là dáng vẻ một phàm nhân thuần túy. Tây Vương Mẫu trầm mặc, đáy lòng kinh ngạc. Hắn có thể không cần Hiên Viên đài tẩy luyện mà vượt qua sự khác biệt giữa người và thần? Bất quá, hiện tại là đã thông qua, hay là chưa thông qua? Tâm người bên trong phức tạp, từ bên ngoài khó mà nhận ra được lúc này rốt cuộc là thần tính làm chủ hay là nhân tính làm chủ. Vu nữ Kiều tiến lên một bước, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, thao tác nhanh chóng, kéo ra thư mục bên trong, rồi quét một cái, kéo xuống, những ảnh chụp về quá khứ của một vị quán chủ bảo tàng nào đó đầy một màn hình dán vào mặt Vệ Uyên, Vệ Uyên mặt không biến sắc, tựa hồ hoàn toàn không hề bị dao động, mỉm cười nói: "Ồ... đây là cái gì?" "Ta xem chút..." Ngữ khí ôn hòa, phảng phất là đang quan sát vạn cổ thiên thần trên đỉnh Côn Lôn. Sau đó một tay vươn ra móc lấy. Ra tay chớp nhoáng, bàn tay liều mạng móc lấy điện thoại. Nữ Kiều lùi về sau một bước, gật đầu với Tây Vương Mẫu, nói: "Không có vấn đề." "Phản ứng này, là bản thân hắn không sai." Vệ Uyên nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đưa điện thoại cho ta... Ngươi xóa, ngươi xóa đi!" Vệ Uyên hoàn toàn không nghĩ tới, mình lại bị Nữ Kiều giữ lại nhiều hắc lịch sử đến vậy, đây gần giống như trong viện bảo tàng của hắn có hơn một nội gián, chuyên sưu tập hắc lịch sử của người nào đó cho Nữ Kiều. Hồ nữ tóc trắng nhếch môi cười, chậm rãi cất điện thoại. Rõ ràng tâm trạng rất tốt. Nữ Kiều không nán lại lâu, nàng định đưa Vệ Uyên đi kiểm tra sức khỏe bằng công nghệ khoa học hiện đại rồi tính tiếp, huống chi, đã nắm giữ thần lực Côn Lôn nhân gian, về sau sẽ có nhiều cơ hội đến Côn Lôn hơn, cũng không cần phải tranh nhau một hai ngày này. Vệ Uyên nghĩ ngợi, vẫn là mang xe lăn lên. Không thể lãng phí. Hơn nữa, có lẽ thứ này sẽ có lúc dùng đến. Bên ngoài rất nhiều thần chúng Côn Lôn thấy Vệ Uyên đều cùng nhau lùi lại, Vệ Uyên suy tư một chút, nắm chặt năm ngón tay, đáy mắt mang theo cái lạnh ngàn năm của Côn Lôn, phân phó nói: "Mặc kệ người đến là ai, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của ta ra ngoài." Để phòng ngừa bị thuận đường dây cáp mạng, không, là các vị thần Côn Lôn Ngọc Bích đuổi giết tới, Vệ Uyên quyết định nhanh gọn dứt khoát. Thần Côn Lôn đến từ nhân gian trực tiếp hạ lệnh. Các thần chúng vừa nãy còn hô hào đánh vào Đồ Sơn, bắt sống Vệ Uyên giờ đã cung kính hành lễ. "Tuân pháp chỉ." Vệ Uyên cảm thấy sảng khoái. Yên lặng cảm nhận sự thay đổi của bản thân. Thần tính cao xa, bài xích mọi ngoại lực. Đồng thời sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác đặc tính thân thể của Vệ Uyên. Cho dù là cơ thể hiện đại này cũng đã miễn dịch với độc tố, chú thuật thông thường. Sức miễn dịch của hắn trực tiếp tăng lên đến khái niệm Thần của núi Côn Lôn. Cho dù là những vũ khí mang tính tất trúng, trực tiếp đánh chết thần tính trong truyền thuyết phương Tây. Trừ phi thần tính của đối phương cao hơn đầu nguồn thần thoại Thần Châu, Côn Lôn. Bằng không thì, những pháp thuật chú thuật này sẽ trực tiếp mất hiệu quả đối với Vệ Uyên. Tương ứng, việc nham biến của thân thể đã dừng lại, dưới ảnh hưởng tự nhiên của khí tức Côn Lôn, toàn bộ thân thể sẽ được điều chỉnh một cách vô tri vô giác đến trạng thái đỉnh phong, và trực tiếp cố hóa. Tuổi thọ dài tạm thời không bàn. Năm tháng không thể để lại vết tích trên sườn núi Côn Lôn, khuôn mặt của Thần Côn Lôn cũng sẽ vĩnh viễn giữ ở khoảnh khắc này. Trừ khi nội tâm có thay đổi lớn, dẫn đến sự thay đổi hình tượng bên ngoài. Đương nhiên, nếu vừa rồi Vệ Uyên không nắm giữ nội tâm của mình. Vậy thì dường như, giới tính đối với thần linh không phải là chuyện quan trọng. Ngoài ra, năng lực toàn diện cũng được tăng lên khi tác chiến ở gần Côn Lôn. Trực tiếp nhất là, khi Vệ Uyên giao đấu gần núi Côn Lôn, tiêu hao pháp lực và thể lực của hắn sẽ trực tiếp liên kết với Côn Lôn, tương đương với việc hoàn toàn không tốn hao pháp lực, sau khi giao chiến khá lâu, thậm chí có thể trực tiếp di chuyển núi Côn Lôn. Đương nhiên, muốn làm được điều này, yêu cầu khả năng khống chế Côn Lôn của Vệ Uyên rất cao. Hiện tại hắn hoàn toàn không thể nào làm được. Ít nhất, những thứ làm rối bời nội tâm xem như đã được giải quyết… Vệ Uyên chậm rãi thở ra một hơi. Nữ Kiều hiếm khi ngâm nga hát, đẩy Vệ Uyên trở về, nói: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Vệ Uyên hoàn hồn, buột miệng thốt ra: "Ta đang nghĩ, nhiều thần chúng Côn Lôn như vậy." "Không biết có thể khai phá thành pháp môn hộ thân tương tự như Hoàng Cân lực sĩ hay không." "Như vậy cũng không cần mua tủ lạnh và máy điều hòa nữa." Hoàng Cân lực sĩ sau khi trải qua chiến trường có thể dùng đao pháp để thái thịt, dùng thương pháp để lau nhà. Thần tướng Côn Lôn thì hoàn toàn có thể dùng để đóng băng giữ tươi. Thêm một vị thần tướng hộ pháp kỳ diệu. Tây Côn Lôn. Vị thần chúng Côn Lôn lớn tuổi nhất nhìn Tây Vương Mẫu, vẻ mặt lo lắng, nói: "Cái này… Vương Mẫu nương nương, thật sự giao Côn Lôn nhân gian cho người kia cai quản sao?" Tây Vương Mẫu không nói gì, đáp: "Hắn đã thông qua thí luyện, nên làm vậy." "Nhưng mà..." Thần chúng còn muốn nói thêm gì đó. Ánh mắt của Tây Vương Mẫu hạ xuống, chỉ đành cúi đầu rời đi. Tây Vương Mẫu trở lại bí cảnh, nhớ lại tượng gốm vừa trải qua cửa ải cuối cùng nguy hiểm nhưng nhìn có vẻ bình thản, nhớ lại những hình ảnh kia, trong vô số những người từng gặp, Giác giống như nhau thuộc về, tượng trưng cho phần quan trọng nhất trong nhân tính của Vệ Uyên, vô số cuộc chia ly và gặp gỡ. Nàng trầm tư hồi lâu, trong tay xuất hiện lệnh bài Côn Lôn. Nền ngọc trắng, phía trên có những dấu ấn khác nhau, tượng trưng cho tam trọng thí luyện Côn Lôn. Sau khi Vệ Uyên hấp thụ xong thần lực Côn Lôn, lệnh bài này liền ở lại chỗ nàng. Đương nhiên nàng đã cân nhắc đến phương pháp đề phòng, ví dụ như nếu có người tâm tính bất chính có được quyền năng, hoặc là gặp phải nguy hiểm khẩn cấp, thì có thể thông qua việc xóa tên trên lệnh bài, để thu hồi lại quyền năng, hoặc là tước đoạt tạm thời tư cách Thần Chủ Côn Lôn nhân gian. Đây cũng là quyền hành đặc thù mà Tây Vương Mẫu phân thân đang tạm thời giữ. Nàng tùy tay bôi vào viên thứ ba trên lệnh bài. Tạm thời coi như là kiểm tra một chút. Sau đó nụ cười trên mặt từ từ ngưng tụ lại. Cái tên này… Là?! Sao lại không xóa được?! ... ... ... ... Vệ Uyên được đưa đến viện bảo tàng. Còn chưa kịp lấy đầu của Y Nhật Nguyệt ra, Nữ Kiều đã vội vàng đi Thanh Khâu. Thanh Khâu Quốc rất đặc thù, dường như cũng giống núi Long Hổ, phía dưới phong ấn cái gì đó, lần này Nữ Kiều rời đi vài ngày, đã coi là một hành động mạo hiểm và sơ suất, nàng nhất định phải trở về Thanh Khâu Quốc một chuyến, tiện thể còn muốn liên hệ với thầy thuốc bên Thanh Khâu Quốc nữa. Vệ Uyên hít sâu một hơi, lúc mở cửa, Giác đang ở trong viện bảo tàng. Khi hắn đối mặt với thiếu nữ, tâm tình bình ổn muốn trở về gặp Giác, trên mặt vô ý thức hiện lên một nụ cười, nhưng chợt nhớ lại video bôi nhọ kia, quả nhiên, khi thấy thiếu nữ nhìn mình, ánh mắt nàng khựng lại, sau đó như tia chớp dời mắt đi. Xong rồi, hình tượng tốt đẹp tan thành mây khói. Vệ Uyên sắc mặt cứng đờ. Trầm mặc mấy giây, đang làm ra vẻ không có gì xảy ra, chủ động chuyển sang chuyện đánh cờ Côn Lôn, còn do dự một lát về chuyện chọn một trong ba cách giải thích, làm ra lựa chọn thứ ba, Vệ Uyên ho khan một tiếng, nói: "Giác... Cái video đó..." "Ừm?! Xem, video..." Thiếu nữ như con thỏ nhỏ rụt lại sau khi bị hoảng sợ, lắp bắp nói: "Uyên, ngươi, ngươi biết?" Biết, biết cái gì? Vệ Uyên mờ mịt. Là biết cái video này sao? Nói cách khác, ta có thể giả vờ như không biết được sao? Vệ Uyên trầm tư, nhưng hắn quyết định vẫn nói thật chuyện này. Hắn cũng không muốn giữa mình và thiếu nữ sinh ra khúc mắc. Thở ra một hơi, nhìn vào mắt thiếu nữ, nói: "Đúng vậy, ta biết." "Thực ra, cái video đó là ta gửi cho ngươi." "Đương nhiên là dùng điện thoại của Nữ Kiều." "Hả?! " "Ngươi gửi cho ta?!" Thiếu nữ ngây ngẩn cả người, trừng to mắt nhìn Vệ Uyên thành khẩn, đại não nhất thời ngừng hoạt động. Trong đầu hình ảnh trong video vừa rồi chớp lóe qua. Cái video kia là do chính Vệ Uyên gửi đến? Sao hắn lại gửi tập hợp tự chụp của mình đến? Hắn có ý gì? Rốt cuộc ta phải trả lời thế nào, nói ta đã xóa video, hay là vẫn chưa xóa? Hắn hắn hắn... Hắn là có ý gì? Giống như là nhiệt độ ấm áp từ khu phố cổ trực tiếp đuổi kịp đồng thời vượt qua cả tiêu chuẩn của lão đại ca phương Bắc, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, đuôi ngựa tóc đen, tóc gần như bốc hơi nóng, não không xử lý được quá nhiều thông tin lạ lẫm, rơi vào trì trệ. Vệ Uyên tiến lên một bước: "Liên quan đến nội dung của video đó." "Ta có rất nhiều lời muốn nói." "Giác, em hãy bình tĩnh, nghe anh nói hết đã..." "Đây là lời khẩn cầu quan trọng nhất của đời anh." Mặt thiếu nữ đỏ bừng, nhìn gương mặt quen thuộc đang ở ngay trước mắt, điện thoại thì đang giữ cái video kia. Trong tai dường như nghe được tiếng còi xe lửa hơi nước kêu ô ô. Lắp bắp nói: "Giải, giải thích… ?" "Nhấ-,nhất- quan trọng nhất?!" Chẳng, chẳng lẽ nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận