Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 575: Nhóm vật trang sức lẫn nhau phát giác được vấn đề

"Chương 575: Đám vật trang sức cùng nhau phát giác vấn đề."
Giác ánh mắt nghi hoặc: "Là nghe nhầm rồi?"
"Ha ha, ha ha, đương nhiên rồi, tai ta không được tốt, lay một cái đều toàn tiếng nước."
Quỷ nước trán toát mồ hôi lạnh.
Thiếu nữ vô thức giơ con dao nhọn gọt xương trong tay lên, cắt qua quả cà chua, nước đỏ chảy xuống, lưỡi dao phản xạ ánh đèn treo, lạnh lẽo sắc bén: "Thế nhưng mà, a Thủy ngươi mồ hôi lạnh ra nhiều quá đó."
"Ai~? Có sao?"
"Ha ha ha, dù sao ta là quỷ nước mà?!"
Quỷ nước cười lớn gượng gạo.
Mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra dữ dội.
Thiếu nữ nghiêm túc nhìn hắn: "Ngươi không nói dối đấy chứ?"
Sùng Ngô sơn chủ vuốt râu cười nói: "Ai nha, a Thủy à ngươi không cần lo lắng nữa, chúng ta tin lời ngươi nói, sẽ không làm khó hắn nữa, Uyên đã trở về rồi, ngươi không thể đem hắn chắn ngoài cửa, chi bằng chúng ta đem chuyện này nói cho rõ ràng."
"Mở cửa đi..."
Quỷ nước gian nan chống đỡ lấy cửa lớn.
Bỗng nhiên một tiếng "ken két" vang lên.
Cánh cửa lớn cũ kỹ của tòa bảo tàng đột nhiên rung lắc đổ sụp.
Trực tiếp đè quỷ nước xuống dưới, một thiếu nữ mặc áo có mũ, khí chất hào hùng kinh ngạc thu chân phải lại: "Cái này, sao cửa nhà ngươi dễ hư vậy..." Sau đó nàng nhìn thấy phía trước rất nhiều người, tính nhút nhát trời sinh nổi lên, lùi lại nửa bước, trốn sau lưng quán chủ bảo tàng.
Nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh Vệ Uyên.
Mặt Sùng Ngô sơn chủ chậm rãi đen lại như đáy nồi.
Quỷ nước bị đè dưới cửa lúc đầu đang muốn bò ra, im lặng xuống, âm thầm rụt người về dưới cánh cửa, rồi rụt người lại lần nữa.
Vươn tay, nhặt một cái ghế, che lên đầu mình.
Ngươi không thấy ta đâu, không thấy ta đâu...
Sùng Ngô sơn chủ mỉm cười nhìn Vệ Uyên: "Uyên, vị này là..."
Vệ Uyên kinh ngạc, chỉ thiếu nữ bên cạnh, giải thích: "Đây là bạn ta."
"Cũng xem như đệ tử của ta, quen biết ta từ quá khứ."
Sắc mặt lão sơn chủ dịu đi.
Rất nhiều Sơn Thần Thủy Thần cũng dịu nét mặt.
Thanh Xà ngước mắt nhìn qua không khí một cách cổ quái.
Như đang suy nghĩ gì đó.
Nghĩ đến chuyện đạo nhân trước mặt đã quẳng mình ra năm trăm năm, mắt nàng chớp chớp, đột nhiên từ đồng tử màu nâu biến thành mắt rắn, mắt rắn có đồng tử thẳng đứng màu vàng, mang chút đỏ, trong vẻ hoang dã còn có chút mị hoặc.
Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh, cùng Giác, mỗi người ngũ quan đều không thiếu hụt, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là khí chất mỗi người khác biệt.
Lúc này nàng từ một khuôn mặt sợ xã giao đã biến thành phần tử khủng bố xã giao.
Đột nhiên ôm chặt eo Vệ Uyên, ngọt ngào ôn nhu nói: "A, sư phụ, bọn họ là ai vậy?!"
"Sao Tiểu Thanh không biết vậy?"
Trong không khí vị trà nồng lên.
Vệ Uyên: "..."
Nụ cười cứng lại, gân xanh nổi lên trên trán.
Chết rắn, ngươi hại ta rồi?!
Tiểu Thanh cười ngọt ngào, cánh tay trong y phục hiện lên vảy rồng.
Đạo sĩ thối, chết đi!
Mối thù năm trăm năm trước, hôm nay ngươi đừng mong sống yên ổn trong xã hội.
Ném lão nương ở bên ngoài Thần Châu lâu như vậy, mình thì ở đây tiêu dao khoái hoạt.
Ở bên ngoài Thần Châu toàn là đám trẻ nít bị bỏ rơi cùng một ai đó mất trí nhớ vô trách nhiệm.
Một sư một đồ trực tiếp cuốn vào cuộc, tại chỗ nội chiến.
Vệ Uyên cảm giác, phảng phất tận mắt nhìn thấy mộ của mình bị Chúc Cửu Âm đào lên.
Giờ phút này, giống hệt khoảnh khắc đó.
Lão sơn chủ sắc mặt trong nháy mắt đông cứng.
Sau lưng vang lên mấy tiếng "cạch cạch", nhóm Sơn Thần vừa cầm đũa chuẩn bị ăn cơm trực tiếp vô ý thức dùng sức, đũa gỗ trong tay đập mạnh xuống bàn, trực tiếp làm thủng bàn đá cẩm thạch, lực lượng ngưng tụ, Tiễn Lai sơn thần thả đũa, cười lớn đứng dậy: "Ha ha ha, Uyên à, bọn ta tin ngươi vô tội."
"Đến hậu sơn đi một chuyến."
Phía sau mấy vị Sơn Thần Thủy Thần không biết từ lúc nào cầm thêm mấy cái xẻng.
Vừa cười thích thú.
Vừa tranh nhau cắm xẻng xuống đất.
Trông như muốn đào một cái huyệt chôn Vệ Uyên.
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, cứng ngắc nhìn quỷ nước đang trốn dưới cửa.
Rốt cuộc ngươi cho bọn họ xem cái video gì?!
Sao đám Sơn Thần này lại nhanh chóng tiến hóa thành phường đào mả sau núi vậy?
Cứ thế này thì chẳng mấy chốc chúng nó sẽ tiến hóa thành vô sản giai cấp thôi.
Vệ Uyên mặt không đổi sắc nói: "Nơi này của chúng ta, không có hậu sơn."
Tiễn Lai sơn thần cười lớn: "Thái khí, nơi này không có hậu sơn mà."
Thái Khí sơn thần gật đầu nói: "Không sao, ta lát nữa tạo ra là được."
Một đám Sơn Thần nổi giận đùng đùng, còn Giác thì chớp mắt, nhìn Thanh Xà đang dùng sức ngầm, tò mò hỏi: "Ngươi là học trò của hắn?"
Tiểu Thanh cười ngọt ngào đến mức mình cũng ghê tởm, đáp: "Đúng vậy đúng vậy."
"Vậy đại tỷ tỷ ngươi là ai vậy?"
Thiên Nữ mỉm cười, buông con dao thái đang cầm trong tay xuống.
"Ra là thế."
Nàng nghĩ ngợi, rồi gật đầu ôn tồn nói: "Vậy ngươi cứ gọi ta sư mẫu đi."
Tiểu Thanh: "..."
Tuyệt sát.
Nàng cứng đờ cúi đầu.
Sư mẫu?!
Cái lão đạo sĩ này lại tìm tiểu cô nương trẻ như vậy à?!
Lừa gạt tiểu cô nương.
Vô liêm sỉ!
Mắt Tiểu Thanh trừng lớn, hai tay ôm chặt lấy sư phụ mà vật lộn, Vệ Uyên chỉ cảm thấy xương sống lưng phát ra tiếng "răng rắc răng rắc", khóe miệng co giật.
Muốn chết muốn chết muốn chết, Giác thì ngồi xổm xuống, tay phải giơ lên, biến thành một bàn tay vỗ vào trán thiếu nữ không mạnh không nhẹ.
"Bốp" một tiếng, âm thanh giòn tan.
Thiếu nữ hào hùng vô thức rụt cổ, tóc cắt ngắn lắc lư.
Thiên Nữ giọng nói ôn nhu: "Sau đó, bỏ tay ra."
...
Một lát sau, lúc dùng cơm, Vệ Uyên thuận miệng hỏi sao Tiểu Thanh lại trở về?
"Có phải ngươi không muốn ta về Thần Châu?!"
Tiểu Thanh nhướn mày, đáy mắt khiêu khích.
Sau đó thấy Thiên Nữ nhìn qua liền ngoan ngoãn đáp: "Bởi vì có mười hai nguyên thần đến Đông Hải, muốn tìm Thủy Thần Cộng Công giải ấn."
Động tác của Vệ Uyên hơi dừng lại.
Mười hai nguyên thần?!
Chống trời chi thần Trọng?!
Vệ Uyên bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, hơi nghi ngờ.
Trọng có thù với cả Nhân tộc và Cộng Công.
Đã điều động mười hai nguyên thần đi chỗ Cộng Công, vậy hẳn hắn phải gây chuyện bên Nhân tộc.
Vậy vấn đề là...
Hắn đang làm gì?!
Một cái danh từ Bạch Trạch từng nói bên tai Vệ Uyên bỗng hiện lên.
Hiên Viên kiếm chủ!
...
Lúc Vệ Uyên vội vã về nhà.
Bên kia, Bạch Trạch trốn chạy thành công, mang theo ông thầy già, thoát khỏi vòng vây dày đặc.
Sau đó đến đích.
Nơi Đổng giáo sư làm việc.
Tốc độ nhanh như chớp, thân pháp nhanh nhẹn, khó mà bắt giữ, có thể nói là bậc nhất!
Đổng Việt Phong ông thầy già suýt bị chóng mặt xe do Bạch Trạch, một lúc lâu mới hoàn hồn, hỏi: "Chúng ta không đi lăng Thủy Hoàng Đế, đến đây làm gì?"
Bạch Trạch giơ một ngón tay, đắc ý lắc lắc, nói: "Vậy là ngươi không hiểu rồi?"
"Chúng ta đến đây lấy chút đồ mới được."
Ít nhất không thể bị Thủy Hoàng Đế xem như kẻ địch mà chém đầu.
Nói cách khác, ngươi phải đổi một bộ da để qua mặt hắn.
Tiện thể dâng quà, tỷ như tập hợp lịch sử đen của thần linh hơn một vạn ba ngàn loại.
Rồi hô to một tiếng.
Đại ca, người nhà mình cả!
Cúi đầu liền lạy.
Chiêu này, cùng với tốc độ ẩn nấp cùng thân pháp.
Một chữ, ổn!
Hai chữ, vững chắc!
Ngươi cho rằng Hiên Viên sống yên ổn nhiều năm như vậy là dựa vào cái gì?
Tượng gốm thế này mới là dị đoan, thế này mới là tố chất cơ bản của vật trang sức!
Bạch Trạch dương dương tự đắc, đi vào bên trong, ông thầy già hiểu ý của Bạch Trạch, giải thích: "Nơi này đều là di vật văn hóa đời Tần, bất quá nhiều cái vẫn chưa rõ thật giả, không thể xác định lai lịch, tạm thời cất ở đây, đây đều là quốc bảo, ngươi cẩn thận đấy nhé."
"Ai nha, cái gì quốc bảo."
"Thủy Hoàng Đế sắp bị móc ra, còn để ý cái này sao?"
Bạch Trạch tùy tiện phẩy tay, trong mắt có thần quang lưu chuyển.
Thần Thú thông hiểu vạn vật, tự nhiên có bản lĩnh giữ nhà, như lúc này trong mắt hắn, rất nhiều thứ được gọi là di vật văn hóa không có nửa điểm linh quang, rõ ràng là hàng giả, đồ nhái, hoặc không đáng nhắc tới, chỉ có mấy món có chút linh tính, đủ để chứng minh thân phận, để Thủy Hoàng Đế tin là đủ.
Bất quá phải cẩn thận, tuyệt đối không nên lấy thứ gì liên quan đến cái bánh xe của Lão Ái trong lịch sử.
Nếu không thì sẽ bị bổ đầu đấy.
Bạch Trạch đưa một thẻ tre đời Tần cho ông thầy già, xem như vật chứng minh thân phận của ông.
Còn mình thì tìm kiếm, tìm món đồ gì đó có thể khiến Thủy Hoàng Đế liếc mắt nhìn, nhận ra mình, xác định mình là một món đồ trang sức mang tính biểu tượng, cùng với một món quà có thể làm Thủy Hoàng Đế vui lòng, có được điều này không có nghĩa là quý là hữu dụng.
Như năm đó, nó đã kể cho Hiên Viên Đế không biết bao nhiêu chuyện vụn vặt, dù Hiên Viên sau đó đã không thấy mặt trong suốt năm nghìn năm, nhưng lúc ấy nó đã rất dụng tâm.
Cái này gọi là vừa ý.
Vật trang sức chuyên môn bị động!
Bạch Trạch lần lượt nhìn qua.
Cái này quá yếu, không được.
Cái này, linh tính quá lệch, không được!
Cái này, rõ ràng là đồ chấp kích lang hay dùng làm lễ khí, canh cửa? Không được!
Ta có thể sẽ trở thành vật trang sức của Nhân Hoàng, sao có thể đi làm chấp kích lang giữ cửa, kéo xe?
Thật mất mặt.
Nơi này không ưng ý, chỗ kia không vừa, Bạch Trạch đang tìm thì tầm mắt chợt lóe, xuất hiện một vòng linh quang đỏ, Bạch Trạch lớn lên trong văn hóa quán net lập tức nhận ra, màu sắc trang bị đại diện cho đẳng cấp—vàng truyền thuyết, đồ bộ xanh lá cây, màu đỏ, đây là thần khí!
Dù thực tế không phải thế, Bạch Trạch vẫn vô ý thức nhặt thanh kiếm gãy lên.
Dù sao lâu như vậy rồi mà vẫn có linh quang thế này, không phải thần khí cũng gần tương tự.
Ít nhất phải là vũ khí mang một truyền thuyết nào đó.
Bạch Trạch tiện tay phủi lớp bụi trên đó, thanh kiếm lộ ra nguyên hình.
Đó là một thanh kiếm cổ tiêu chuẩn, có tám mặt, rộng và nặng, thích hợp để chém.
Bên trên có ý chí ẩn ẩn còn lưu lại, cuối thời đại thần thoại đời Tần, hào kiệt nhân gian lưu lại một chút ý chí cũng không lạ, chỉ là không thể chuyển thế, Bạch Trạch nhìn từng sợi ý chí quấn quýt quanh thân kiếm, nghĩ nghĩ, tò mò thuận tay nện một chiêu Phong Hậu kỳ môn Tụ Hồn thuật.
Sau đó thanh kiếm chẳng có gì thay đổi.
Bạch Trạch hiếu kỳ.
Lại ném thêm một chiêu nữa, vẫn không phản ứng.
Mắt Bạch Trạch hơi sáng lên.
A hoắc!
Ngươi được đấy, dám khiêu khích bản thú ta à.
Bạch Trạch như mèo vờn quả cầu len, từng chiêu cổ đại Tụ Hồn thuật liên tục nện xuống, nó học được rất nhiều, dù sao nó cũng là thần thú lưu danh tại thời đại thần thoại Thần Châu, ngoài việc hiểu vạn vật còn biết chuyện của vạn vật, cái gọi là phu tử khen ngợi, sinh ra đã biết, dù bản tính là phế nhân nhưng thiên phú lại rất mạnh.
Tuy thiên phú mạnh, nhưng nó vẫn là đồ vô dụng.
Thú Bạch Trạch, đầu hổ đỏ thắm mọc sừng, thân rồng.
Thực chất có thể hiểu là con mèo lớn có sừng lông dài Hiên Viên nuôi, lại có lông rất dài.
Bản thể màu trắng, lẫn vân quýt đường.
Có thể nằm lên thân Thần, có thể làm gối cho Thần ngủ.
Bộ lông mềm mại giữ ấm.
Còn có thể đọc kinh, giảng bát quái mỗi ngày.
Mèo như vậy ngươi có muốn nuôi không?
Lúc này Bạch Trạch mải chơi quên trời quên đất.
Ông thầy già thu dọn đồ đạc, cất viên thẻ tre cẩn thận.
Quay đầu nhìn thấy Bạch Trạch, giật mình nói liên tục: "Ôi trời, đừng nghịch nữa."
"Ngoan ngoan, ta không động mà."
Bạch Trạch ném chiêu Cửu Lê chiêu hồn pháp.
Ông thầy già dở khóc dở cười: "Thanh kiếm này chưa biết thật giả nữa."
"Ừ ừ, ngoan ngoan ngoan."
Bạch Trạch lại ném chiêu anh linh tụ tập Vân Mộng Trạch tộc, vươn tay đẩy ông thầy già qua một bên, ném một cú "bụp", thấy đã nện tận hai ba mươi chiêu chiêu hồn pháp rồi mà không hề hấn gì, càng hăng hái, vừa thuận miệng đáp: "À, đúng, ta chưa hỏi đây là kiếm của ai?"
Cuối cùng hai tay nắm chặt, định nện thẳng cả Vu Tộc thủ đoạn xuống.
Hai mắt nó long lanh như mèo tìm thấy đồ chơi.
Lão nhân vuốt râu chần chờ nói: "Thực ra không chắc, chỉ là dựa vào điển tịch phỏng đoán."
"Ừm ân, phỏng đoán."
"Còn chưa biết mấy phần là tin được."
"A a, không biết tin được hay không."
"Là kiếm của Võ An Quân."
"À, Võ An quân Đại Tần."
"Ta nhớ hắn cũng họ Bạch..."
"Ừm?!"
Suy nghĩ Bạch Trạch bị gián đoạn, nụ cười đông cứng trên mặt.
Sau đó ngẩng phắt đầu.
Ngươi mẹ nó..."
"Ai?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận