Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 167: Song hổ chảy xiết

Chương 167: Song hổ chảy xiết
Căn phòng âm u chật chội khiến người ta khó thở. Ngay cả ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên trang giấy trắng cũng trở nên u ám. Thiên Thần Tử mơ màng tỉnh lại.
Âm thầm vận chuyển công pháp, dùng một thân Thuần Dương đạo hạnh mạnh mẽ mài mòn phong cấm đang trói buộc trên người, cũng không biết trôi qua bao lâu, nương theo pháp lực hao tổn, hắn rốt cục cũng thoát ra khỏi phong tỏa cuối cùng. Lão đạo sĩ thở phào một hơi.
Vội vàng đứng lên, hoạt động chân tay, dùng sức vung vẩy hai tay, da mặt co rúm. "Hít khà zz... Tê dại, tê dại cả lão đạo." Lại là do duy trì một tư thế quá lâu khiến người bị tê cứng.
Khó khăn lắm mới giãn gân cốt lại được, cuối cùng cũng thoát ra, ngay cả Thiên Thần Tử cũng phải nhẹ nhõm thở ra. Từ nửa tháng trước, hắn phát giác được những tiếng hổ gầm khác thường trong núi, liền âm thầm điều tra. Nếu là tu sĩ bình thường có lẽ khó có thu hoạch, nhưng hắn là ai, cả đời lăn lộn, một con cáo già, thủ đoạn gì chưa từng thấy qua, vậy mà lại bị hắn sờ trúng hang ổ. Cuối cùng phát hiện ra Triệu Tu kia lại là yêu ma biến thành.
Chỉ tiếc yêu ma kia đạo hạnh thực sự quá cao thâm, cho dù là hắn cũng không thể truyền tin ra ngoài đã bị thả lật, chỉ là không biết yêu ma kia vì sao không giết mình, chỉ là thi triển phong ấn, ném tới nơi này, lão đạo sĩ mỗi ngày chỉ có ăn uống mới có thể miễn cưỡng tỉnh lại. Cũng là vì hắn sống đến gần trăm năm, kiến thức không ít thủ đoạn của bàng môn tả đạo, biết chút ít những phương pháp không chính thống, nhưng xác thực có hiệu quả phá cấm. Nếu không đổi thành một đạo sĩ của danh môn chính phái khác, thật sự phải giao mạng ở đây.
Bất quá cứ coi như thế, bị nhốt lâu như vậy, lão đạo sĩ cũng cảm thấy mình sắp "ợ" ra "rắm", lão nhân lại nhìn một chút trang phục chỉ còn lại một thân áo lót của mình, chỉ cảm thấy quá là uất ức, con yêu tinh hổ kia cũng quá khốn nạn, đánh lật cũng được rồi, ngay cả cái áo đạo bào trăm mảnh vá làm chiêu bài của lão đạo sĩ cũng bị lôi đi. Cả đời chưa từng mất mặt đến vậy. Nếu không phải hắn vẫn là phong cách của những lão nhân thuộc phái cổ, mặc áo lót bên trong, chẳng phải là lộ cả mông sao? Thiên Thần Tử khóe miệng giật giật.
Thật sự nghĩ đến cái cảnh tượng ấy, còn không cần người ngoài động thủ, tự mình hắn đã "tự kết liễu" chính mình. Cuối cùng, đả tọa khôi phục lại trạng thái, lão nhân ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy trong phòng chỗ nào cũng có vết máu, nhìn những bộ da người mặc đạo bào, nhìn những bức tượng tổ sư vẫn thanh tịnh trang nghiêm, thần sắc ẩn ẩn ảm đạm, nhất là khi nhìn thấy hảo hữu của mình cũng ở trong đó, trong lòng càng thêm phiền muộn khó tả. Nơi này là Tổ Sư Đường của Bạch Vân Quán. Nơi thanh tịnh nhất, cũng là nơi ô trọc nhất.
Lão nhân thở dài, đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài, báo tình hình nơi này cho hành động tổ. Lúc này hắn cảm thấy một trận hối hận. Sớm biết phải mang theo cả điện thoại di động. Vừa đẩy cửa, từ trong khe cửa đã thấy, con đường ngoằn nghèo vốn dĩ có ít nhất vài người lui tới, thậm chí không có một vị du khách, chỉ có những đạo nhân đã sớm chết vẫn đang lui tới. Trong đó một đạo bưng hộp cơm đi qua, lão đạo sĩ giơ tay sờ soạng, lúc này mới nhớ ra đạo bào không có, phù chú tự nhiên cũng không có. Pháp lực hiện giờ hao tổn nghiêm trọng, kiếm đồng, kiếm gỗ đào, phù chú, bầu rượu, bảo ngọc, Bát Quái Kính không có cái nào, với tình trạng của hắn bây giờ, nếu như dẫn tới quá nhiều Trành Quỷ đạo nhân, e rằng khó mà yên ổn kết thúc, liền quay người định lẩn trốn, nhưng sau khi phá cấm, khí tức người sống trên người lại khó mà che đậy.
Đang đau đầu phiền muộn, không chỉ vì khi nãy tự mình quá gắng sức phá cấm, mà là nói do bày biện không ổn định, vào lúc tên Trành Quỷ đạo nhân kia đẩy cửa vào, những đạo nhân mặc đạo bào, ngồi xếp bằng kia bỗng nhiên nghiêng ngả, vô luận là đặt ở nơi đâu, đều đổ về phía lão đạo sĩ. Lão nhân trở tay không kịp, liền bị ép ngã nhào xuống đất. Khí tức ô trọc che kín miệng mũi, tử khí nồng đậm che khuất sinh cơ. Thiên Thần Tử trợn to mắt, thấy người đang đè lên người mình lại là hảo hữu hồi còn niên thiếu, thấy hắn rõ ràng đã là da người, khóe mắt lại có lệ huyết, khuôn mặt đau khổ thống hận, tựa như đang nhìn chăm chú vào mình, tựa như đang nói gì đó, lão đạo sĩ thở dài không nói gì, nhắm mắt mặc cho những lớp da đạo nhân kia che khuất sinh cơ của mình.
Kẻ đưa cơm chỉ là Trành Quỷ bình thường. Chỉ biết máy móc hoàn thành hành vi, không có khả năng nhận biết, cũng không dám đụng vào những thứ kia. Đặt hộp cơm xuống rồi rời đi. Đợi đến khi Trành Quỷ rời đi, lão đạo sĩ mới lung tung đẩy những đạo nhân trên người ra, há miệng thở dốc, ngồi bệt xuống đất. Sau một hồi lâu, hắn đỡ hảo hữu của mình đứng thẳng dậy, nhìn thấy vẻ mặt của những đạo nhân đã chết, từ vẻ thanh tịnh tường hòa bị ép thay đổi trở nên đau khổ, lão đạo sĩ im lặng một hồi, nhìn ra bên ngoài, tự nhủ: "Yêu khí ngút trời, mà lại trang nghiêm lớn mạnh."
"Yêu quái này muốn thành khí hậu rồi sao." Hắn quay đầu nhìn về phía cả đại sảnh Bạch Vân Quán tổ sư, nhìn những đạo nhân sau khi bỏ mình chỉ còn lại da người, nói: "Tình hình như thế này, ta cũng không thể xông thẳng ra được, bên ngoài không có người bình thường, xem ra hành động tổ và Đạo môn đã phát hiện chỗ này có gì đó không đúng, chắc có lẽ đang chuẩn bị khai đàn làm phép, thử một lần vậy."
"Thế nhưng tay không bắt giặc, cách làm ít nhất cần pháp đàn, cần phù lục, bây giờ không có khúc gỗ tốt làm đàn, không có giấy vàng, không có chu sa, cũng không thể làm phù lục, các ngươi nếu thực sự có tâm, thì đến giúp ta một tay." Lão đạo sĩ nghiêm túc hướng những thi thể đạo sĩ trong phòng làm một lễ. Hắn ngẩng đầu.
Trước mắt không có bất kỳ phản ứng nào. Vừa tự giễu một tiếng, chưa kịp quay người, đột nhiên nghe thấy tiếng ken két vang lên, giống như sấm nổ. Các bài vị tổ sư được bày ngay ngắn, dùng gỗ tử đàn làm bài vị, vậy mà đồng loạt ngã rạp xuống, rơi trên mặt đất, chỉ là độ cao hơn một mét một chút, vậy mà khiến cho những bài vị này toàn bộ vỡ nát, còn tượng tổ sư thì xuất hiện vết nứt, chỗ là cánh tay, chỗ là tim, bên trong giấu phù lục. Đó là nội tình đạo pháp căn bản của Bạch Vân Quán, nền tảng của việc nuôi âm binh mã.
Mà những đạo nhân đã chết kia lại chảy ra lệ máu từ đáy mắt. Lão đạo sĩ thấy cảnh này, há hốc mồm, nghĩ đến chuyện đạo sĩ Bạch Vân Quán trước đây dùng pháp thuật vơ vét của cải, tu hành đạo pháp, bây giờ lại dùng đồ đã gom được để hàng yêu, lắc đầu thở dài: "Đạo sĩ." "Chớ nghĩ đến cái áo cẩm tú tím xanh kia, chớ nhìn vào những khay ngọc trân tu kia."
"Lại bổ bài vị làm đàn, lại đổ lệ huyết thành phù." "Lại bắt ngươi thần phù làm điển nghi." "Thân hãm linh ta sao thoát khỏi, trần thế một tấm lưới, danh lợi một tấm lưới, chư vị bỏ mình, lại được thanh tịnh hàng ma tâm." Hắn thở dài thương cảm, nhưng từ trong đáy lòng lại bộc phát một cỗ hào khí, làm một lễ, nói: "Đã vậy, thì lão đạo đây sẽ dùng trăm năm đạo hạnh này, cuối cùng cùng chư vị đạo hữu đi thêm một lần, cái Thanh Vi Hàng Ma Hàng Thánh Pháp Đàn." . .
Vệ Uyên nhìn chằm chằm cái mặt nạ Trành Quỷ hóa thành lão đạo sĩ trước mắt, ý thức được mình đã mắc sai lầm. Mình chỉ tính toán xem lão đạo sĩ có ổn không, có nguy hiểm đến tính mạng không. Nhưng lại không tính đến chuyện, lão đạo sĩ bây giờ đang ở đâu, trong tình trạng như thế nào. Đó là do trước kia biết lão nhân đang ở Bạch Vân Quán, nên đã có điểm mù trong tư duy, ngay sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều, trước mắt đây chỉ là Trành Quỷ, nhưng hắn cũng không thể đảm bảo Sơn Quân sẽ không biết, không thể đảm bảo Sơn Quân không chủ động tấn công.
Lúc này tập trung ý chí, kiếm trong tay rung động. Trực tiếp chém ngang, chém cái mặt nạ Trành Quỷ đó, kiếm khí lạnh lẽo, cái mặt nạ vỡ nát thành từng mảnh giấy trắng, ngửa lên trời, chỉ là Vệ Uyên trong lòng lại kinh ngạc, tướng mạo thì thôi, cái áo của Trành Quỷ này sao lại có chất cảm giác như thật, lại giống như thật vậy.
Không kịp nghĩ nhiều, Vệ Uyên vung kiếm trong tay bảo vệ ngang thân. Tay trái cũng vẽ bùa chú vào hư không. Liệt diễm bùng cháy, trực tiếp thiêu cái Trành Quỷ lão đạo cùng với bộ đạo bào trăm mảnh vá thành tro bụi. Vệ Uyên từ cửa sổ nhảy ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Một mảnh vắng vẻ im ắng. Từng đạo sĩ mặc đạo bào Bạch Vân Quán đứng phía sau hắn, hai tay rủ xuống, gió thổi qua, da mặt của bọn họ nổi lên những nếp nhăn, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Vệ Uyên. Vệ Uyên cầm kiếm, thở ra một hơi.
Hắn đã không còn là kẻ lúc đầu, từng thấy cảnh mình bị một đám Mặt Nạ Nô giết chết trong nguyệt lộ lưu ảnh. Một mạch xuyên qua chu thiên. Bỗng nhiên dậm chân về phía trước, đem những chỗ tinh diệu của võ học của tướng lĩnh nơi chiến trường vận dụng vào trong tay thanh hán kiếm tám cạnh, chiến kiếm kêu lên, chợt chém dọc, chém ngang, kéo ra những vệt hàn quang lạnh lẽo, giống như một viên chiến tướng xông vào vòng vây địch nhân.
Chiến tướng phong cách kiếm thuật. Nương theo Thái Bình đạo pháp thi triển tùy tâm sở dục. Chỉ trong mười nhịp thở, đã giúp hắn phá một con đường trong vòng vây này, nhìn thấy kết giới ở xa lập tức muốn mở ra, Vệ Uyên trong lòng có chút tiếc nuối, cũng đành vừa đánh vừa lùi, hướng ra ngoài, chỉ là trong lòng chợt lóe lên một tia hồ nghi. Những đạo nhân này nếu là Trành Quỷ của Sơn Quân, thì vì sao Sơn Quân lại không lộ diện, mà những Trành Quỷ này lại có cường độ không phù hợp với truyền thuyết của Sơn Quân, đó dù sao cũng là nguồn gốc của tên gọi Sơn Quân.
Chẳng lẽ vì Sơn Quân vứt bỏ thân phận Địa Linh nên thực lực đã giảm mạnh? Dù sao Thần bản thân là Viêm Hán Địa Linh, mà cái gọi là Địa Linh, kỳ thực không được tính là chính thống. Người tu hành chân chính không quá quan tâm đến Địa Linh do triều đại hưng suy mà ngã xuống, chính là nguyên nhân đó.
Hay là câu chuyện kia lúc trước? Vệ Uyên nghĩ đến quá khứ của Sơn Quân, hoài nghi Sơn Quân vẫn còn đang trong lựa chọn đau khổ, nên dẫn đến tình trạng bây giờ, nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn có một cảm giác khác thường khó mà xem nhẹ, ý niệm trong đầu chuyển động, kiếm trong tay múa như bay, đã thoát khỏi vòng vây này, cuối cùng đạp lên chỗ cao, ngự phong nhảy lên là ra ngoài mấy chục thước. Du khách ở Bạch Vân Quán dưới chân núi đều đã được sơ tán hết.
Kết giới sắp hoàn toàn triển khai. Đã có chân tu mang theo phù lục trấn áp cổ đại của hành động tổ Ứng Thiên phủ, cử hành pháp đàn xưa, chuyên để khắc chế tồn tại Địa Linh, Vệ Uyên thân như điện bay, vừa xông ra được một lúc, quay đầu lại, đã thấy một tầng lưu quang mà mắt thường không nhìn thấy lướt qua. Giống như một cái lồng lớn, bao bọc Bạch Vân Quán và nửa ngọn núi lại.
Những đạo nhân Trành Quỷ đã chết đó đụng phải lồng này, trên thân liền xuất hiện những vết cháy, theo khói xanh bốc ra tiếng xuy xuy xuy, nhưng vẫn không biết sống chết, điên cuồng tấn công vào kết giới phong ấn. Vệ Uyên với nỗi lòng phức tạp nhìn Bạch Vân Quán.
Không biết lão đạo sĩ còn ổn không, cũng không biết lão đạo sĩ hiện tại rốt cuộc đang ở đâu. Là bị khốn trụ, hay là nói dựa vào kinh nghiệm ngày xưa, khôn khéo đầy đủ, sớm thoát khốn mà đi? Có người đưa Vệ Uyên đến nơi an toàn, một vị nữ tử có dung mạo hiền dịu, thần sắc ôn hòa nói: "Vệ quán chủ, cám ơn anh giúp đỡ, hả? Anh bị thương rồi à?" Vệ Uyên thuận theo ánh mắt nhìn cánh tay mình, có một vết kiếm, với thế một chọi nhiều, cưỡng ép xông trận, hắn không phải là tu sĩ tu thể như Viên Giác, nếu không dùng át chủ bài thì bị thương là chuyện bình thường.
Nàng nói: "Tới bên này, tôi xử lý cho anh một chút." Vệ Uyên hỏi: "Pháp thuật sao?" Nữ tử ngạc nhiên, sau đó hé miệng cười nói: "Không." Nàng chân thành nói: "Là hộp cứu thương." Vệ Uyên ngạc nhiên, chợt nhìn nữ tử với khuôn mặt hiền dịu lấy ra một hộp cứu thương có nhãn thập tự, xử lý vết thương cho Vệ Uyên, xịt thuốc khử trùng, sau đó dùng băng gạc băng lại, nơi đây xem như tiền tuyến chỉ huy trung tâm, mọi người đều biết người trẻ tuổi kia vì hành động lần này mà mạo hiểm.
Vệ Uyên nhìn màn hình phía trước, nói: "Tiếp theo, mọi người sẽ làm thế nào?" Một liên lạc viên trả lời: "Sẽ dùng hỏa lực vượt qua mức phía trước để oanh tạc ngọn núi này, yên tâm, độ chính xác của kỹ thuật khoa học hiện đại, đã có thể xác định điểm cần đánh vào cánh tay trái, sẽ không đánh nhầm vào đùi phải, chúng ta cũng không có ý định, mà thực sự rất khó làm được chuyện san bằng ngọn núi này."
"Cho dù có làm được, thì ảnh hưởng còn để lại cũng khiến cho nơi xung quanh không thích hợp để ở nữa." "Sau đó, phủ Thiên Sư và các chân tu cũng sẽ chuẩn bị ngũ lôi pháp, cùng lúc thi triển." "Có pháp đàn đặc biệt để nhắm vào, suy yếu thực lực của Sơn Quân." "Ngoài ra, còn có. . ."
Từng hạng mục được đưa ra, có thể cảm giác được lần này sự coi trọng dành cho Sơn Quân đã tăng lên mức độ chưa từng có, với trạng thái của Sơn Quân hiện tại, chắc không có vấn đề, sẽ xử lý nó luôn. Vệ Uyên từ màn hình, nhìn từng mệnh lệnh được ban xuống, vũ trang kỹ thuật khoa học hiện đại, đại bác, thậm chí tên lửa đạn đạo chuyên dụng, cùng lúc nhắm vào vị trí ngọn núi Bạch Vân Quán, còn những Trành Quỷ lúc trước đã bị sụp đổ tiêu vong sau đợt đơn binh hỏa lực trước đó. Ở chân núi, các thành viên của hành động tổ đặc biệt cùng chiến sĩ Thần Cơ doanh tạo thành tuyến phòng ngự. Để tránh cá lọt lưới.
Lần này không còn nghi ngờ gì nữa, quyết tâm, tuyệt đối không thể để Sơn Quân trốn thoát. Nhưng không hiểu sao, Vệ Uyên luôn có một cảm giác không thích hợp, có một nỗi lo lắng mơ hồ, theo tiếng đồng ý, lệnh khai hỏa, tinh thần hắn hơi rung động, từ trên màn hình, nhìn thấy vòng hỏa lực thứ hai bắt đầu trút xuống, sức mạnh khoa học kỹ thuật hiện đại bùng nổ, khác biệt hoàn toàn với thần thoại, khác với những người tu hành, bao la hùng vĩ.
Vệ Uyên thấy có chút thất thần. Sau đó, một tầng lưu quang từ trong Bạch Vân Quán dâng lên, không hề cưỡng ép chống cự, mà lấy quỹ đạo đặc thù lướt qua bầu trời, ngay sau đó, những tiếng nổ lớn vang liên tiếp nổ tung, nhưng không hề rơi vào Bạch Vân Quán, mà là trên không Bạch Vân Quán, trên không của dãy núi, nổ tung. Lượng lớn hỏa diễm bay lượn giữa không trung, mênh mông rộng lớn. Kết giới trở thành bên nhận chịu va chạm lớn nhất, bắt đầu lung lay sắp đổ.
Cảnh tuyệt vọng này hiện rõ trong mắt mọi người, lượng lớn hỏa diễm tựa như hoa nở rộ, dưới ánh lửa, Bạch Vân Quán như được bao phủ trong một màu đỏ thẫm, mang sức kéo và sức va chạm lớn, khiến cho những nhân viên truyền lệnh cũng ngẩn người, sau một hồi, không biết ai lẩm bẩm nói: "Đạn đạo đánh chặn quỹ đạo, thuốc nổ kích nổ sớm?" "Nó dùng pháp lực cấu trúc một kết giới giống như quỹ đạo chặn đường đạn đạo?" "Cái này, cái này. . . Đây là yêu quái? !"
Đây là một tình huống chưa từng có trước đây. Lúc trước đã có đủ kinh nghiệm, đủ tự tin, trán các thành viên hành động tổ cũng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Tựa như đột nhiên bước vào một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc. Vệ Uyên con ngươi co lại, chợt nhớ tới lúc Giác vẽ tranh sơn dầu đã từng cười nói với mình rằng, 'Vì thời gian sống rất dài, nên học đồ vật cũng rất nhanh'. Sơn Quân, cũng có năm tháng dài dằng dặc. Mà sự rộng lớn hùng vĩ của khoa học kỹ thuật hiện đại, là vì ai ai cũng có thể tham gia, thứ lực lượng kết nối chặt chẽ nhất với thời đại, và điều này cũng đại biểu cho việc, nếu yêu ma Địa Linh bằng lòng, thì chúng cũng có thể học, có thể nắm giữ thứ sức mạnh này.
Đạn đạo, pháo hỏa tiễn đều rất mạnh. Nhưng đồng thời cũng chỉ là vật chết, nếu có thể dùng kỹ thuật khoa học để đánh chặn, thì pháp thuật cũng có thể làm được điều tương tự. Nhưng, một Sơn Quân biết sa vào quá khứ, lại có tâm tính cường đại như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn học tập, nắm giữ tri thức hiện đại, sẽ biết dùng pháp lực để tạo ra kết giới chặn đường sao?
Vệ Uyên theo bản năng nghĩ đến hành động của Sơn Quân, suy nghĩ có chút ngưng trệ. Bỗng nhiên, hắn ý thức được một chuyện, sau khi Sơn Quân thoát khốn, chỉ làm ba việc, phá phong, rời đi, tu hành, và do các tài liệu còn sót lại của những tu sĩ ngày xưa, hành động tổ, cùng cả Vệ Uyên cũng đã xuất hiện một nhận thức cực kỳ sai lệch về Sơn Quân. Hắn biết rõ cố sự, là lão nhân kể. Còn sa vào ân oán quá khứ, là vị lão nhân đó, chứ không phải là Sơn Quân! Đau khổ lựa chọn, là của quá khứ, không phải hiện tại!
Đạp, đạp, đạp
Tiếng bước chân trầm tĩnh vang lên từng tiếng. Người đàn ông mặc quần áo đen từ từ bước ra khỏi Bạch Vân Quán, mày kiếm mắt sáng, hắn mặc một chiếc áo hoodie đen hiện đại, bên ngoài là áo khoác cao bồi, tóc ngắn gọn gàng, tai phải còn đeo một chiếc khuyên, vẻ mặt bình thản, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đám hỏa lực lại tiếp tục tăng cường.
Năm ngón tay từ từ nắm chặt lại, một đợt đại bác trút xuống, vào lúc còn chưa đến phạm vi hiệu quả, đã bị toàn bộ chặn đứng. Vào lúc này, pháp đàn trấn áp Địa Linh vốn đã được thiết lập trước đó trực tiếp sụp đổ. Hơn mười vị chân tu chủ trì pháp đàn đồng loạt ho ra máu.
Không hiểu vì sao, họ phải chịu một đòn phản phệ rất lớn, lá bùa cổ của thời Hán lập tức bị xé nát. Vào lúc này, một thứ uy áp không thể nói thành lời, khiến người ta run sợ tràn ra, một kết giới mới được sinh ra từ bên trong, lan rộng ra ngoài, các thành viên hành động tổ dưới chân núi đột nhiên phát hiện, họ không thể khống chế thân thể mình được nữa, đột nhiên xuất hiện bản năng kinh hãi và run sợ.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến mọi người gần như mất khả năng phán đoán trong một khoảng thời gian ngắn, sự biến hóa của địch nhân đã vượt quá dự liệu của bọn họ, nữ tử với vẻ mặt ôn nhu kia nhìn cổ bùa chú được truyền từ đời này sang đời khác đã mất đi ánh sáng, vô thức lẩm bẩm: "Sao có thể chứ, nó không phải là Địa Linh sao? Địa Linh thời Hán, sao có thể không bị ảnh hưởng chứ?"
"Thần là Sơn Quân, không còn là Địa Linh nữa. . ." Nữ tử kia vô thức nhìn về phía viện trưởng viện bảo tàng. Vệ Uyên chăm chú nhìn Sơn Quân trên hình.
Địa Linh sinh ra do quốc vận, cũng vì quốc vận mà mạnh lên, và cũng sụp đổ khi quốc vận suy yếu. Một khi đã được phong là Địa Linh. Cũng giống như đã bị đóng một dấu ấn. Không có khả năng thay đổi. Trừ phi Thần đã triệt để vứt bỏ quá khứ. Trừ phi Thần dùng chính bản thân mình vượt qua sự ràng buộc của Địa Linh, rũ bỏ tất cả.
Trừ phi Viêm Hán khí vận vẫn còn lưu truyền trên mảnh đại địa này, cùng với vết dọc giữa mi tâm của hắn liên hệ, trở thành cơ sở hiện tại của hắn. Trừ phi hắn trực tiếp cắt đứt đủ số thần tính còn sót lại trong phật châu, đồng thời dung nạp tất cả. Không bị khốn tại tâm, không rối ở đường đi, không xoắn xuýt với quá khứ, không sa vào ân oán. Phật đạo tương dung. Chém hết ba ngàn phiền não đều là giả dối, duy chỉ có một niệm trong lòng ta mới là chân linh.
Đây đã không còn là Địa Linh do vương triều sắc phong. Viêm Hán đã diệt vong. "Đây là thần linh, Thiên Thần." Thiên Thần? ! Những người nghe được câu này đều thất thần, Thần do vương triều sắc phong, và Thiên Thần thực sự là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, một cái thì nương theo vương triều biến mất, cái kia thì đồng thọ Thần Thoại cùng Thần Châu, mà lúc này, họ đột nhiên ý thức được một việc, đó là người Thần Châu đều có một lầm lẫn.
Tưởng lầm thần linh đều nhân từ. Thực chất thì không phải. Nữ tử băng bó cho Vệ Uyên khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, còn muốn hỏi lại, nhưng lại không thấy bóng dáng đứng bên cạnh đâu nữa... Dưới chân núi, các tu sĩ vốn đang đề phòng Trành Quỷ làm loạn, đột nhiên mất đi khả năng khống chế bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơn Quân, người mà thoạt nhìn chỉ là một nam tử tuấn lãng, từng bước tiến tới, chỉ có thể nhìn theo hắn bước đi, toàn bộ dãy núi Bạch Vân Quán hóa thành một thứ khác.
Quyền năng của thần linh, mở ra động thiên phúc địa của riêng mình. Cuối cùng, bọn họ tuyệt vọng thấy mình bị bao phủ vào bên trong. Thần linh, dù là một thần linh hư nhược, thì cũng là Thần.
Hoàn toàn tĩnh mịch, sự dũng cảm vốn nên có một ánh hào quang chói lọi ngắn ngủi đã biến mất trong khoảnh khắc này, và khác với Địa Linh, khi ra tay với Thần linh của Thần Châu, tu sĩ sẽ phải chịu phản phệ của thiên địa, sự e ngại, do dự, và sự áp chế tự nhiên khi đối mặt với thần linh. Trong tĩnh mịch hoàn toàn, chỉ có một người vẫn còn khả năng hành động.
Tiếng bước chân như tiếng trống trận trầm thấp, đột nhiên vang lên. Một thân ảnh hạ thấp người, giống như mũi tên, xuyên qua những thân người cứng đờ, xông vào kết giới do chính Sơn Quân tạo ra, liên lạc viên ở phía sau thấy cảnh này, vô ý thức lên tiếng: "Vệ quán chủ? !" Hắn điên rồi sao? !
Trong khoảnh khắc đó. Tiếng kiếm trầm thấp như tiếng rồng ngâm. Vệ Uyên cũng chỉ lướt qua, người chưa đến, một đạo lưu quang màu đỏ thẫm kéo theo tiếng rít gào, vượt trước hắn một bước, chém ngang qua. Đó là pháp kiếm của Trương Đạo Lăng, dường như đã chém qua hư vô. Một vài tu sĩ bị uy áp trấn nhiếp trong kết giới mới có thể tránh thoát.
Sau đó, Vệ Uyên đột ngột tiến lên, bước chân hơi dừng lại, tay trái giữ chặt bả vai của người bị thương ở phía sau, xoay người phát lực, cánh tay trái dùng lực nhẹ nhàng, như ôm hài nhi, gió chuyển động, đưa người đó ra ngoài, tay phải thuận thế cầm kiếm, tấn mãnh chém ra. Tiếng kiếm kêu lên vui vẻ nhẹ nhàng. Những người bị khốn đều rơi ra ngoài.
Chưa kịp lo cho mình, đã vội vàng quay đầu lại, cũng ngẩn người, thấy người kia lại ngăn cản được nam tử tựa thần tựa ma kia, trong tích tắc, hai thanh hán chế chiến kiếm nhanh chóng va chạm, bộc phát ra tiếng kiếm kêu thê lương không ngừng. Sơn Quân chậm rãi nói: "Là ngươi. . ."
Vệ Uyên giữ kín, đêm qua thần sắc lệnh Thủy Thần lấy được cùng Vô Chi Kỳ tan đi, trong đầu hắn nhớ lại rõ ràng, thiếu niên đạo sĩ đã từng cho mình thấy một màn kia, chặt đứt long mạch, và giờ khắc này, có lẽ chính mình cũng sẽ phải chặt đứt một lần, chặt đứt khí vận mà Lưu Tú giao cho Sơn Quân, chặt đứt thần đài mà Sơn Quân tự mình tạo ra. . .
Lão sư, hi vọng ta còn chưa quên. Bàn tay Vệ Uyên bị chấn động run rẩy, trường kiếm trong lòng bàn tay vẫn không hề lùi bước. Đôi mắt vì đột nhiên bộc phát thần tính cổ xưa tràn ra màu vàng, lần này, nhờ có đạo hạnh của thiên sư Thái Bình đạo, cho hắn chưởng khống sức mạnh tùy ý, tựa như sông Hoài thời cổ đại, cuối cùng hai con ngươi đều biến thành màu vàng.
Trong tiếng va chạm sục sôi của kiếm khí, hắn cùng Sơn Quân gần như đồng thời lùi lại mở rộng khoảng cách. Cuối cùng, vượt qua Sơn Quân Thần Thoại của bản thân, nhìn chăm chú vào Ngọa Hổ từng đồng hành trong rất nhiều truyền thuyết.
Bàn tay của Vệ Uyên hơi run rẩy. Hắn lúc này đã chú ý đến khí thế trầm thấp ở phía sau, hắn cũng hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi loài người hiện đại lần đầu tiên tiếp xúc với thần linh theo ý nghĩa thực sự, thần linh thuộc về thời đại thần thoại mà lẽ ra phải tan biến, còn sức mạnh sắc lệnh mà Vô Chi Kỳ cho hắn thì cứ khô cạn dần, hắn cần những người này trợ giúp. Cần đánh tan nỗi sợ hãi của bọn họ, để họ nhớ lại, ngoài chuyện "Thần linh không phải ai cũng nhân từ" ra.
Vệ Uyên im lặng một lúc, rồi khẽ thở ra. Thế là những người kia nhìn thấy, quán chủ trẻ tuổi bề ngoài đeo Ngọa Hổ Lệnh kêu gào trầm thấp bên hông. Nhìn thấy thanh hán kiếm tám mặt trong tay hắn chống đỡ mặt đất, trầm thấp lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh hòa hoãn, có sức mạnh ổn định lòng người, nói: "Sơn Quân vốn là Địa Linh, sau thành Thiên Thần, đã nếm máu tươi, cố tình làm bậy, làm hại nhân gian."
Giọng nói khẽ ngưng lại. Sau đó, một giọng nói bình thản, yên tĩnh vang lên. "Ngọa Hổ Vệ Uyên, đến đây tru sát."
Thiên hạ chỉ có Thần Châu có sự hiểu lầm như vậy. Thần linh đều nhân từ. Đó là bởi vì, trên mảnh đất cổ xưa này, từ xưa đến nay, có Chuyên Húc tuyệt địa thiên thông, có Vũ Vương trị thủy tru thần, có Thủy Hoàng thiên hạ nhất thống, đó là bởi vì ác thần, đều đã bị tru sát! Phạt núi phá miếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận