Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 631: Vượt qua vận mệnh đi, Vệ Uyên!

Chương 631: Vượt qua vận mệnh đi, Vệ Uyên! Bộ quần áo đỏ thẫm, cùng cách điều khiển hoàn mỹ phối hợp, tạo nên một khí chất oai hùng lẫm liệt ở người con gái. Cô gái xoay người một cái, vốn là muốn hôn lên chàng trai cao lớn ở bên kia. Đương nhiên, vốn là như vậy, giờ phút này hành động lại ngưng trệ, cho dù là oai hùng như nàng, tai cũng dần dần đỏ ửng cả lên, không thể không quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn về bên kia nữa.
Vệ Uyên im lặng.
Hạng Hồng Vũ im lặng.
Trong không khí tràn ngập thứ bầu không khí lúng túng đến nỗi khiến người ta hận không thể dùng ngón chân đào ra một căn phòng ngủ ba phòng khách.
Sau đó, Vệ Uyên lùi lại nửa bước, mặt không biến sắc, lễ phép khách khí nói: "Xin lỗi, đi nhầm cửa rồi."
Quay người, đóng cửa, vung tay.
Đem Bạch Trạch ném ra ngoài.
Một mạch mà thành!
Đi!... ... ...
Một lúc lâu sau mới mở cửa ra, Vệ Uyên mang theo Bạch Trạch đang lảm nhảm rằng đã sớm bảo đừng đến đừng đến biết là xui xẻo, Ngu Cơ không ở đây, Hạng Hồng Vũ cũng không đi ra, mà là Hạng Hồng Bảo, em trai của Hạng Hồng Vũ ra chào hỏi Vệ Uyên và Bạch Trạch.
Nói đến, tên gia hỏa có quan hệ không tệ với Trương Hạo này, đã lâu không có đến viện bảo tàng ăn chực, tựa hồ đang mải mê với nghi lễ cái gọi là "Thiên Sứ Phụng Tự Vũ" đã truyền lại cho bọn họ.
Chỉ là lần này gặp mặt, Vệ Uyên lại kinh hô một tiếng. Trước kia Hạng Hồng Bảo tuy không béo, nhưng cũng có hình thể bình thường, hoàn toàn khác biệt so với Hạng Hồng Vũ, mặt Hạng Hồng Bảo cơ bản cũng hơi mũm mĩm, cơ bụng kiểu chín chín quy nhất trên bụng, bất quá do quần áo che đi, nên bên ngoài trông vẫn như người bình thường. Dù sao, xét về mặt ý nghĩa thì hắn cũng chỉ là một thần quan gì đó, chứ không hề luyện võ.
Chỉ là lần này gặp mặt, Hạng Hồng Bảo không những không mập, mà mặt cằm đều nhô ra, con mắt cũng lộ rõ vẻ lớn hơn, rõ ràng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, trông như một phiên bản nén, Vệ Uyên ngập ngừng: "Ngươi đây là, gần đây chạy đi luyện võ sao?"
"Chẳng lẽ nói là chương trình giáo dục bắt buộc 32 môn học tự chọn võ kỹ đã truyền đến chỗ ngươi rồi?"
32 môn võ công tự chọn, cấp một thì thong thả, đả tọa, luyện khí.
Học sinh cấp hai bắt đầu tu hành các bài võ cơ bản.
Tại cộng đồng, một tuần hai lần đều được cung cấp miễn phí bài giảng.
Trong đó đều là những lựa chọn phổ biến trong đời sống.
Ví như nói "luyện sắt tay", "Thiết Sa Chưởng" rất được các đầu bếp, người làm kẹo mạch nha, người rang hạt dẻ các loại yêu thích, vừa có thể luyện công vừa kiếm tiền, những môn như "quấn quanh kình Thái Ất quyền" thì lại được những người thích dệt khăn choàng ưa thích, đương nhiên những môn như "mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương", "Mê Tung Bộ" dưới chân, càng là các quần thể thích Bát Quái rất ưa chuộng.
"Chưa."
Hạng Hồng Bảo đáp.
"Vậy ngươi thế này. . ."
"À, gầy đi đúng không." Hạng Hồng Bảo đắc ý nói: "Thần cuối cùng cũng đã đáp lại chúng ta rồi!"
"Thần?"
Vệ Uyên vô ý thức nghĩ đến vị ở phương tây kia, nhưng sau đó ý thức được, cái này chỉ có thể là vị sau khi bị Phượng Tự Vũ "ma cải", chắc hẳn là Chúc Dung, tên kia tỉnh rồi sao? Sau đó, Hạng Hồng Bảo nói: "Mặc dù chỉ có phương pháp liên lạc một chiều, nhưng dưới sự viện trợ của Thiên Sứ Bệ Hạ, chúng ta đã hoàn thành công pháp mới của Đại Tần Cảnh Giáo ngày hôm nay rồi!"
"Đây chính là thành quả!"
Hạng Hồng Bảo tung một quyền.
Diễn luyện mấy chiêu thức.
Nói thật, quyền kình bình thường, chiêu thức cũng bình thường, nhìn chung, sự phối hợp, lực phá hoại, kình khí hậu kình đều thuộc về mức trung dung, kình khí do các chiêu thức quyền cước luyện ra còn không bằng "Thái Ất quyền" được phổ biến, vốn là pháp nhập môn võ của Võ Đang Đan Võ, pháp lý cao thâm.
Chỉ có một điểm là, kình khí tu luyện nồng đậm và vững chắc, không có chút hỗn tạp.
Ở điểm này, so với những môn phái Phật Đạo đích truyền còn vượt trội, về cơ bản sẽ không xảy ra việc tu luyện bị phản tác dụng, tuyệt đối không có chuyện tẩu hỏa nhập ma.
Vệ Uyên hiếu kỳ: "Luyện như thế nào?"
Hạng Hồng Bảo giơ ngón tay cái: "Luyện hóa đại dược của nhân thể."
"Nhân thể có huyền bí, sau khi nuốt ăn vạn vật, lấy Thần làm lò lửa để luyện hóa..."
Hắn hăng hái kể về một thứ gì đó, ngay từ đầu còn có vẻ giống các môn phái Phật Đạo, sau đó Vệ Uyên càng nghe càng cảm thấy không phù hợp, căn bản lý do của công pháp này là, sở dĩ đan dược bên ngoài có độc, là vì chúng mọc ra từ người khác, nếu như là do chính mình tạo ra thì không có gì đáng lo ngại. :. Ai có thể nói mỡ của bản thân là độc chứ? Sau đó cái gọi là mỡ chính là trạng thái tích trữ nhiệt lượng và năng lượng. Nói cách khác ăn những đồ vật có nhiệt lượng cao, sau đó béo lên chứa mỡ. Mượn sức mạnh của Chúc Dung đem luyện hóa thành năng lượng, dùng nó để rèn luyện thân thể, hóa thành nội khí, đương nhiên sẽ biết gian nan vất vả, nhưng ưu điểm là môn pháp này hoàn toàn xuất phát từ bản thân, tự nhiên nồng đậm và không tạp chất, thứ hai, cho dù công pháp này luyện ra đều phổ thông.
Nhưng, rất tà môn ở chỗ nó không có ngưỡng cửa. Chỉ cần có thể ăn, thì có thể tu luyện. Tu luyện xong về cơ bản sẽ thấy đói, rồi lại tiếp tục ăn. Mà lại nhất định phải là đồ ăn cao dầu cao muối cao đường cao mỡ, nói cách khác là cao năng lượng. Lớn lên thành mỡ, lại mượn thần lực của Chúc Dung, dùng mỡ của bản thân để tu hành. Hoàn toàn không có ngưỡng cửa, ai cũng có thể luyện, tuy tốc độ chậm chút, nhưng chân khí nồng đậm không tạp chất. Để cho mỡ cũng có "nghiệp", hay nói đúng hơn là người tu luyện môn công pháp này mà vẫn béo thì người trong nghề sẽ phải gọi một tiếng "Thầy".
Nói cách khác, về sau hoàn toàn có thể chuyển tu bất luận một môn công pháp nào khác, là việc phát huy Luyện Tinh Hóa Khí đến cực hạn, thậm chí khi tu hành các môn phái Đạo giáo chính thống, cũng có thể kiêm tu công pháp này, dùng năng lượng luyện hóa được để thúc đẩy thuật luyện thể của Đạo môn. Về mặt lý thuyết cực hạn, cho dù có ăn một con voi ma mút, cũng có thể cưỡng ép luyện hóa, khí huyết hùng hậu tẩy luyện khắp người, khiến sức mạnh tăng lên, không ngừng phá vỡ giới hạn thân thể, nên khẩu vị sẽ ngày càng lớn, có thể ăn càng nhiều đồ vật, và cũng sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ, gần như là không có điểm dừng.
Có thể ăn là mạnh lên, mạnh lên lại càng có thể ăn.
Giống như bug vậy.
Cơ hồ là sự kết hợp hoàn mỹ của chiêu thức thuộc huyết mạch "dân ăn hàng" Thần Châu.
Sắc mặt Vệ Uyên cổ quái, không hiểu vì sao cảm thấy công pháp này rất quen mắt.
"Lấy từ đâu ra?"
Hạng Hồng Bảo dương dương tự đắc: "Thì mới vừa đó, thật ra chúng ta luôn bị rơi vào bế tắc, vừa rồi lúc gọi điện thoại, cô nương Phượng Tự Vũ, với cả một vị đại ca tự xưng Tấn Vân thị, vừa sửa đổi xong công pháp đã gọi điện thoại nói lại cho ta nghe." ! ! !
Vệ Uyên ngây người.
Tấn Vân thị? Đợi đã... Tấn Vân thị?
Má ơi, Thao Thiết? !
Ta nói sao lại thấy quen mắt như vậy?!
Chỉ cần ăn là có thể mạnh lên!
Ăn đồ ăn ngon là trở nên càng mạnh hơn! Càng ăn nhiều lại càng có thể mạnh lên!
Đồ ăn càng cao dầu cao đường cao nhiệt lượng lại càng ngon, hiệu quả càng tốt.
Tên hỗn đản này đã vượt ngục từ Côn Luân rồi sao?
Lý niệm của Thao Thiết cộng thêm quyền năng chúc phúc của Chúc Dung, liền biến thành môn phương pháp tu hành siêu phàm dễ phổ biến này, mặc dù tu hành thành quả ở mức tầm thường, thật ra, nó dễ truyền bá hơn nhiều so với thứ đạo sĩ kia vắt óc nghĩ ra thuật âm bổ dương.
Hiệu quả tốt sao? Ngoài việc nội lực ôn hòa không tẩu hỏa nhập ma ra thì không có gì cả.
Có điều cứ thử hỏi đám người "ăn hàng" xem có muốn luyện không?
Ít nhất, Hạng Hồng Bảo đối với môn « thôn thiên phệ địa đại pháp » này vẫn rất tự tin, nhưng khi Vệ Uyên biết môn công pháp này là do Thao Thiết sáng tạo ra, lại có một cảm giác hết sức kỳ quái, rốt cuộc tình hình này là sao vậy, về sau Thần Châu không cần phải đánh, chỉ cần đối mặt với vô số mỹ thực của Sơn Hải Đại Hoang, rồi 1.3 tỷ con Thao Thiết cùng nhau xuất hiện thì sao?
Mặc dù Vệ Uyên tự mình biết, công pháp này không thể nào tu luyện đến cấp bậc Thao Thiết được.
Công pháp này, xét về mặt ý nghĩa, thật ra căn bản không phải công pháp để chiến đấu.
Nó thuộc về loại hình phụ trợ, sinh hoạt, dưỡng sinh.
Mặc dù được khai thác từ một trong những hung thần mạnh nhất.
Nhưng một màn 1.3 tỷ con Thao Thiết chạy ra khỏi Thần Châu hướng đến Đại Hoang vẫn không thể ngừng xuất hiện trước mắt, nếu thực sự có 1.3 tỷ Thao Thiết, vậy Sơn Hải cùng Đại Hoang tuyệt đối sẽ thu dọn đồ đạc mà chạy trốn trong đêm, thứ đồ chơi này quá dọa người.
Và về lý thuyết, chuyện này là hoàn toàn có khả năng.
Tựa như là Vô Tình Thiên Đạo, Binh gia Huyết Sát Đạo, những lý niệm tu hành trái lẽ thường này thực ra lại có thể trực tiếp đến được cảnh giới của Hung Thần, tay xé Ma Thần, chấp chưởng khái niệm Thần Thoại với mức độ kinh khủng này, Thao Thiết vẫn nên ở yên đấy thì tốt hơn.
Một môn có chiến lực ở mức tối đa tứ hung, có hy vọng chạm đến khái niệm Thần Thoại.
Không thể không nói, đây tuyệt đối là thần công tuyệt thế.
Mức tối đa rất cao.
Mà ngưỡng giới hạn gia nhập thì thấp đến mức khiến người ta tức sôi máu.
Cho dù ban đầu cần mượn đến thần lực của Chúc Dung, nhưng khi tu luyện đến giai đoạn trung thì sẽ tự mình tìm kiếm những phương pháp khác, đương nhiên, môn công pháp này muốn tăng lên đến đỉnh cao, muốn đột phá sẽ gian nan hơn chút, nhưng ít nhất ở giai đoạn cơ sở nhất là không có vấn đề.
Cứ ăn là được.
Sử dụng phương pháp thô bạo nhất nhưng hết lần này đến lần khác lại không để lại di chứng nào để hoàn thành cơ sở.
Sau đó dùng nội khí được tôi luyện để dễ dàng chuyển tu những công pháp phật đạo còn lại mà không gặp trở ngại.
Cơ hồ là ngay lập tức tiết kiệm được thời gian xây dựng nền tảng.
Vệ Uyên không thể không trầm tư, chẳng lẽ nói tên Thao Thiết này, đầu óc thật ra rất dễ sử dụng?
Hạng Hồng Bảo từ tốn nói, tựa như một người anh đang đi chào hàng: "Hơn nữa, hiện tại có bao nhiêu người mắc bệnh nhà giàu, đừng nói đâu xa, tu hành môn công pháp này của chúng ta, cái gì béo phì, tăng đường huyết, cao mỡ máu, chắc chắn quét sạch hết, đây chính là đại hảo sự lợi quốc lợi dân."
Thực tế, những người tu theo pháp môn của Thao Thiết sáng tạo không có khả năng xuất hiện tình trạng cao mỡ máu. Dầu mỡ và đường đều ở trong dạ dày rồi.
Vệ Uyên nhả rãnh một câu, vô ý thức hỏi: "Vậy cao huyết áp thì sao?"
"À cái này..."
Hạng Hồng Bảo ngữ khí ngập ngừng, nói: "Cái này thì hết cách rồi."
"Chỉ có thể tránh xa những người khiến huyết áp tăng lên thôi."
Vệ Uyên: "... ..."
Mặt không đổi sắc gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Bất quá như vậy, dường như chỉ dựa vào sản lượng của nhân tộc có hơi không đủ.
"Bất quá, « thôn thiên phệ địa đại pháp » nghe cứ như tà pháp, hay là đổi cái tên khác?"
"Ừm? Vệ quán chủ nói cũng có lý, bất quá đổi thành gì thì hay?"
Vệ Uyên trầm tư: "« kích thích tiêu hóa tiêu cơm công » thì sao?" ... ...
Nói thật, cái tên rất quan trọng.
Trong nháy mắt, cái cách của môn công pháp này liền từ đại pháp trấn phái của tà phái, nhắm thẳng đến khái niệm Thần Thoại, hình thức ban đầu của thần công luyện hóa đại dược trong nhân thể, trực tiếp rớt thành kiểu tập thể dục nhịp điệu trên đài thứ 32, vừa nhìn là biết vô hại, có ích, tiện thể có thể tập vài động tác.
Nhưng đầu óc của Hạng Hồng Bảo lại ý thức được, cái này dường như lại dễ truyền bá hơn.
Ví dụ, ngươi muốn đến tận nhà khoe khoang mình là kiếm khách gì đó, một kiếm tuyết bay gì đó, nghe rất chán. Nhưng nếu nói là thằng nhóc quỷ sứ nhà lão nhị hàng xóm. Cảm giác thân quen liền lên ngay lập tức.
Hạng Hồng Vũ bên kia cuối cùng cũng đã ổn định được cảm xúc, đẩy cửa bước ra, ngũ quan mang vẻ khí chất đại khí cứng rắn, có một loại bá đạo không ngờ, Bạch Trạch khi nhìn thấy Hạng Hồng Vũ và Ngu Cơ thì cả người đều ngưng trệ, đầu óc trống rỗng, lúc này hắn đã vận dụng quyền năng liếc qua một cái.
Bá Vương Hạng Vũ chuyển thế, do ngoài ý muốn can thiệp mà đã khôi phục được đến đỉnh cao trước khi bỏ mình.
Bá Vương?
Bạch Trạch với hai vành mắt thâm quầng chậm rãi cứng đờ quay đầu.
Nhìn thấy người viện bảo tàng quán chủ ôn hòa khách khí chào hỏi hai người bên cạnh.
Nhìn thấy khí chất của vị quán chủ khó được ôn nhã, mà tay phải buông xuống, năm ngón tay khép hờ, một cây bút máy trượt xuống. Tóc đen như mực, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng mang ý cười ôn hòa.
Giữa năm ngón tay trắng nõn, bút máy tựa như tinh linh nhảy múa. Khí chất lại phảng phất như một con bạch hồ ly tinh đang ngồi ngay ngắn.
Bạch Trạch nhớ lại những lời bậy bạ phía trước mình từng nói, tỷ như chuyện Hạng Vũ bị Hàn Tín tra tấn ra 108 tư thế gì đó, quay đầu nhìn Bá Vương và Ngu Cơ một chút, mồ hôi lạnh trên thái dương trượt xuống, "tạch", Vệ Uyên đặt tay phải lên vai Bạch Trạch, giới thiệu:
"Đây là bạn tốt của ta, Bạch Trạch."
"Hắn sẽ hỗ trợ để Hồng Vũ nâng cao một bước về xạ thuật, đúng không?!"
Bảo tàng quán chủ mỉm cười nhìn về phía Bạch Trạch.
Trán Bạch Trạch nổi đầy gân xanh, cố gắng làm ra một nụ cười trên khuôn mặt.
Tay phải cũng đặt lên vai Vệ Uyên, vui vẻ gật đầu đáp ứng.
"A đúng đúng đúng, ngươi nói đúng."
Hai người một người xoay người, kề vai sát cánh, đưa lưng về phía Hạng Hồng Vũ và Ngu Cơ.
Vai của hai người chạm nhau.
Gân xanh trên trán nổi lên.
Bạch Trạch nghiến răng cười: "Ngươi tên ma cà bông này lại tính kế ta rồi! !"
Vệ Uyên nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi tên cá ươn đừng hòng nghĩ một chuyến là phủi mông chạy, toàn bộ cái kế hoạch này chỉ là ngươi vứt cái ý tưởng xong rồi thì ném nồi có đúng không?! Đừng quên, ta chính là người viết Sơn Hải Kinh đó, ta mà không biết ngươi là loại tính cách gì chắc?"
Kế hoạch vứt nồi của Bạch Trạch thất bại thảm hại.
Nhất là tên này trong tay lại còn lôi ra cây bút máy kia.
Soạt một tiếng, từ một cây hóa thành năm cây như thiên nữ tán hoa.
"Ta đã cho phát lên mạng hết rồi."
"Đừng có hòng vứt nồi cho ta đi chơi, để cho ta đi gánh, mơ tưởng."
"? ? !"
Mái tóc đen tự nhiên xoăn của Bạch Trạch túm lấy cằm của Vệ Uyên, năm ngón tay luồn vào gò má đẩy mặt Vệ Uyên lên, khuôn mặt mập mạp cứ như đứa bé con, suýt chút nữa đã phải ngửa mặt lên trời gào thét, năm đó cả Huyền Nữ và Hiên Viên cũng đâu có được tinh tường như thế này, rốt cuộc ai đã dạy dỗ ra tên hỗn đản này thế?
"Mẹ kiếp..."
Vệ Uyên quen với những lúc hai người chơi đùa kiểu này rồi nên không có chút phản kháng, cái danh xưng kiếm khách cao nhân nghe đến nhàm chán rồi, mặt bị véo cho béo núc như đứa trẻ, nói: "Muốn chạy hả? Bây giờ ngươi cũng được xem là đồng bạn rồi."
"Mau cùng nhau nghĩ xem phải làm gì để nâng cao thực lực của Thần Châu đi."
Hắn gần như đã dán bốn chữ "Tăng ca đi Bạch Trạch" lên trên trán mình.
Và trên thực tế, Bạch Trạch đã lọt hố.
Võ An Quân không đề cập đến, coi như là đồ trang sức của Thủy Hoàng Đế và Gia Cát Vũ Hầu, về cơ bản đều phải kiêm luôn vị trí phụ tá. Mà hai vị phụ tá này, cơ bản chỉ có thể quá sức mà chết thôi.
Hai người sử dụng phương pháp truyền âm để giao lưu, hai người phía sau cũng lịch sự không có nhìn trộm.
"Quan hệ của bọn họ tốt thật đấy."
Hạng Hồng Vũ thở dài.
Một lát sau, Vệ Uyên và Bạch Trạch cùng xoay người lại.
Bản thân Vệ Uyên cũng không có ý định làm vậy, chuyện thu thập hắc lịch sử gì đó, phải nói một chút, cái này chỉ là sở thích của Đồ Sơn thị mà thôi, nhưng trước đó, trong đầu hắn xuất hiện một câu nói của Chúc Cửu Âm, khiến hắn lập tức thay đổi chủ ý. Vị phương sĩ số một của Thần Châu ngày xưa, người đề xuất trực tiếp cho kế hoạch Miếu Quan Công Viên Thiên Cương, chẳng hiểu vì sao từ sau khi đưa Nữ Bạt vào Long Hổ Sơn, liền không còn xuất hiện nữa.
Dường như không có ý định bước vào cục diện nhân gian vào giờ phút này.
Mà câu nói kia là:
"Thực ra, trên đời có rất nhiều thứ không có đường tắt, có lẽ, địa vị có thể dựa vào đường tắt, dựa vào mượn oai hùm, nhưng cáo thì không thể nào có được sức mạnh của hổ, tri thức cần phải đọc sách và suy nghĩ, lực lượng, tốc độ, tu vi, tất cả đều cần phải từng bước một."
"Nếu không có một ý chí tương xứng với lực lượng, thì dù có được một sức mạnh lớn lao vì một nguyên nhân nào đó, cũng không có cách nào điều khiển."
"Cũng giống như trẻ lên ba lái chiếc xe ngựa Kujou Thương Long, kết quả cũng chỉ có diệt vong."
"Vậy nên Bạch Trạch là phế vật."
"Hắn không có lòng dạ anh hùng."
"Cũng không có ý chí trưởng thành từ một người bình thường thành hào kiệt."
"Nhưng Bạch Trạch biết rõ mọi phương pháp để mạnh lên, nói cách khác..."
Chúc Cửu Âm với ngữ khí bình thản nói mà không hề bước vào cục diện nhân gian.
"Hắn có thể."
"Để Tây Sở Bá Vương hoàn toàn vượt qua những truyền thuyết về mình."
"Sau đó, vượt qua vận mệnh."
Trong giấc mộng thanh tỉnh, nam tử áo xám hai mắt tĩnh mịch, tay áo xoay tròn, tựa như một người kể chuyện bình thường. Chỉ là năm ngón tay trắng nõn, khớp xương nhô lên, trong tay nắm lấy một tòa, vốn nên được chiếu sáng Cửu U chi Long tự mình nghiền nát, vô số mảnh vỡ bị lưu vong vào hư không bia đá Hà Đồ Lạc Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận