Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1282: Phục Hi cùng Thiên Đế hai cái ước định

Trên bàn cờ, đã phân thắng bại. Đây không phải kiểu đánh cờ thuần túy về kỹ nghệ như ở Nhân Gian Giới, mà là một loại phương thức chiến đấu bao hàm tinh, khí, thần và quyền năng thủ đoạn. Một ý niệm khởi lên, liền có thể biến hóa khôn lường. Có lẽ do cuộc đấu chiến mới xảy ra ở cõi trọc thế làm lay động tâm thần của Đại Tôn cõi trọc thế, khiến tâm cảnh Thần xuất hiện một gợn sóng nhỏ khó nhận ra. Hoặc cũng có thể do Đại Tôn trọc thế vốn đã ở vào trạng thái tâm thần suy yếu trong mấy ngàn năm dài đằng đẵng. Dù đã khôi phục được tâm cảnh đỉnh phong, ảnh hưởng từ mấy ngàn năm trước đó không thể nào biến mất trong thời gian ngắn như vậy được. Vì vậy, Thần bị thua một chiêu. Đại Tôn trọc thế cụp mắt, nhìn bàn tay phải của t·h·i·ê·n Đế đặt lên một bên bàn cờ. Đó là một thanh kiếm cực kỳ hoa lệ, đồng thời vô cùng sắc bén, toát ra vẻ lăng lệ. Đại Tôn trọc thế tay phải lành lặn gõ ngón tay lên mặt bàn, khẽ than thở: “Ngày tốt này, thần lương này, Mu đem du chơi thượng hoàng; Phủ trường kiếm này Tam nhị, cầu bang tiếng kêu này ngọc đẹp." “Đây là câu thơ người nước Sở viết cho ngươi khi ngươi mang danh Đông Hoàng Thái Nhất hành tẩu ở nhân thế, thanh kiếm này có phải là vũ khí mà ngươi cầm khi những người phàm tục năm đó nhìn thấy ngươi?” Đế Tuấn mặt không đổi sắc, không trả lời, tay phải hờ hững đặt trên thân kiếm. Đại Tôn trọc thế hơi ngửa đầu ra sau, mắt cụp xuống. Thần không hề cảm thấy hoảng sợ vì thái độ của t·h·i·ê·n Đế. Cường giả cấp bậc này, có lẽ vì vị trí thế giới và trạng thái tinh khí thần của hai bên khác nhau mà có sự chênh lệch khi p·h·át huy thực lực, có thể phân cao thấp một lần, nhưng khó lòng tru s·á·t đối thủ trong nháy mắt. Toàn thịnh chi tư. Cho dù là Đế Tuấn tiến vào nội bộ trọc thế hay Thần tiến vào phía trên các vì sao cũng không thể nào bị đối phương lưu lại được. Cường giả cấp bậc này chỉ có Hồn t·h·i·ê·n bị rơi xuống một lần duy nhất, vì đột phá siêu thoát chi cảnh, thất khiếu mở ra, dẫn đến tinh khí thần tự thân sau khi đạt đến đỉnh phong liền bắt đầu sụp đổ nhanh chóng, sắp c·hết nên mới lựa chọn liều c·h·ết chiến đến khi kiệt lực. Chỉ có hắn mà thôi. Quả nhiên là… Siêu Thoát Giả ngu xuẩn. Đại Tôn trọc thế nhìn bàn cờ, dường như đang hồi tưởng lại nguyên nhân thắng bại ván cờ vừa rồi, trong lòng thì liên tục nảy sinh ý niệm. Cuối cùng những ý niệm chập trùng này đều lắng xuống chỉ còn một chuyện khiến đáy lòng Đại Tôn trọc thế không ngừng gợn sóng. Đó là cuộc chiến tranh che giấu mà t·h·i·ê·n Đế mới nói đến! Từ đầu đến cuối, hàng ngàn hàng vạn năm qua, mọi người đều cho rằng, năm xưa t·h·i·ê·n Đế đ·á·n·h bại hết thảy cường đ·ị·c·h. Đến khi tìm được Phục Hi thì Phục Hi đã vô sỉ kéo theo Oa Hoàng, hai huynh muội liên thủ mới thắng được t·h·i·ê·n Đế. Cho nên, t·h·i·ê·n Đế được cho là người có thanh thế và chiến lực đơn thể mạnh nhất, vũ nội vô song. Nhưng bây giờ, Thần mới biết từ chính miệng Đế Tuấn, người đã tự mình trải qua chuyện này, rằng sự thật không phải vậy. Trận đại chiến năm xưa không phải Phục Hi liên thủ với Oa Hoàng đ·á·n·h bại t·h·i·ê·n Đế, mà là Oa Hoàng đứng quan chiến. Phục Hi tự mình đ·á·n·h bại t·h·i·ê·n Đế! Sự thật bị che giấu về cuộc chiến trọc thế thượng cổ đột nhiên được hé lộ một góc trước mặt Đại Tôn trọc thế. Thần cụp mắt, lòng nổi lên từng lớp sóng trào. Cho dù đã biết tin tức này trong chốc lát, đến giờ phút này nhớ lại, Thần vẫn không thể ngăn được sự chấn động và khó tin mà tin tức mang lại. Trong đầu vô số ý niệm dâng trào, cuối cùng hóa thành hai câu nói: Phục Hi cùng t·h·i·ê·n Đế trao đổi vị thế thực lực. Mình bị lừa. Năm xưa Phục Hi rõ ràng đã từng giao thủ với Thần tại cõi trọc thế. Lúc ấy cảm giác của Thần là Phục Hi tuy mạnh nhưng chỉ ở trạng thái bình thường của đạo quả cấp độ, thậm chí còn muốn dưới cả Bất Chu Sơn. Nếu so về s·á·t phạt thì chưa chắc đã thắng nổi Tây Vương Mẫu. Mà giờ nhìn lại thì đây lại là ngụy trang. Là vì hoàn thành mục đích nào đó mà cố tình thất bại? Cố ý yếu thế? Mục đích của hắn là gì? Hắn rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Chuyện đó có phải đã được hắn hoàn thành rồi không? Từng ý niệm trào dâng khiến suy nghĩ của Đại Tôn trọc thế càng lúc càng rối loạn. Phục Hi giống như một quân cờ mạnh mẽ ẩn mình, bất ngờ đánh vỡ định vị, làm đảo lộn mạch suy nghĩ của Thần. Điều này dẫn đến những phân tích và kế sách mà Thần đã đặt ra cho các cường giả trước đây phải thay đổi lớn. Nhìn t·h·i·ê·n Đế ấn kiếm, Đại Tôn trọc thế cụp mắt hồi lâu, bỗng lên tiếng: "Thần so với ngươi, càng mạnh?" t·h·i·ê·n Đế đưa tay trái ra, lần lượt thu quân cờ, thản nhiên nói: "Từ phạm trù luận bàn mà nói, quả thực là như thế." Đại Tôn hiểu rõ ý tứ trong lời nói này. Nhưng nếu buông tay ra, không cố kỵ gì mà c·h·é·m g·iết thì cũng không phân được trên dưới, thắng bại. Bên thắng sẽ là người s·ố·n·g. Mà t·h·i·ê·n Đế hay Phục Hi đều không muốn làm vậy. t·h·i·ê·n Đế không muốn, còn Phục Hi thì lại không muốn mạo hiểm, không muốn mạo hiểm mất đi thời gian và khả năng ở bên Oa Hoàng, chỉ vậy thôi. Cơn sóng lòng của Đại Tôn trọc thế nhanh chóng bị khống chế, Thần mỉm cười thản nhiên: "Đã là năm xưa t·h·i·ê·n Đế thua, vì sao không nói ra chân tướng của trận đại chiến đó, mà tùy ý chúng sinh Chư Thần cảm thấy Phục Hi đã dùng thủ đoạn hèn hạ?" "Để Phục Hi mang tiếng xấu trong một thời gian dài." "Còn t·h·i·ê·n Đế thì hưởng danh hiệu vô song vô địch trong suốt một thời gian dài như vậy?" "Chẳng lẽ t·h·i·ê·n Đế cũng để ý nhiều đến hư danh như vậy sao?" "Hư danh?" Đế Tuấn giơ tay lên, thả từng quân cờ trong lòng bàn tay rơi xuống hộp đựng, p·h·át ra những tiếng vang thanh thúy. Thần bình thản nói: "Không, hư danh đối với ta chẳng có chút giá trị nào. Nhưng Phục Hi sau khi cùng ta luận bàn lại đưa ra một đề nghị mà ta không thể không xem xét." "Hay là hai cái." "Thứ nhất, Thần nói với ta danh hiệu đệ nhất thiên hạ quá mức chói mắt. Cường giả của chư thiên vạn giới đều khao khát cái danh này, cho dù biết mình không có khả năng chiến thắng thì cũng có người muốn giao phong với cường giả để nghiệm chứng sở học của mình. Như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến những cường địch khác rình mò." "Nếu ta ở vị trí này, chắc chắn sẽ gặp phải vô vàn phiền toái, còn Thần thì lại muốn cùng Oa Hoàng chứng kiến cảnh hoàng hôn của những thế giới khác biệt nên không thích phiền phức. Thần càng không muốn bực mình mà ra tay g·iết lục trước mặt Oa Hoàng." "Nói đúng hơn, là chán gh·é·t những ai vì ép Thần xuất thủ mà b·ắt c·óc Oa Hoàng." "Cho nên, Thần đem danh hiệu đại diện cho vô số cuộc chiến này cho ta, còn mình thì lại muốn có một cuộc sống tiêu d·a·o tự tại, càng chủ động tung tin rằng mình liên thủ với Oa Hoàng mới thắng được ta. Chủ động làm hỏng danh tiếng bản thân khiến những người vốn muốn lấy lòng hắn cũng phải e dè vì danh tiếng mà giữ khoảng cách." "Cuối cùng Thần được cùng Oa Hoàng ung dung tự tại trải qua quãng thời gian rất dài." "Xem ra cũng được xem là ba năm hảo hữu." "Đây xem như một cuộc giao dịch, chúng ta đáp ứng như cầu." Giọng của t·h·i·ê·n Đế rất bình thản, Thần không giỏi thuật lại câu chuyện, chỉ từ từ kể, nhưng trong tiếng quân cờ rơi xuống thanh thúy lại ẩn chứa những điều khác lạ. Đại Tôn trọc thế dường như có thể thấu hiểu được qua những lời này. Thần thấy được Phục Hi năm đó, sau trận đại chiến, dang tay, vẻ mặt cặn bã vô lại, nói với vị thanh niên t·h·i·ê·n Đế lạnh lùng, rằng chúng ta làm giao dịch đi, như vậy sẽ tốt cho ngươi và ta Vân Vân. Còn Oa Hoàng thì mỉm cười bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra. Phục Hi. Thực lực mạnh mẽ, thâm tàng bất lộ. Nhưng lại không hề có trách nhiệm, vạn sự vạn vật đều lấy Oa Hoàng làm trung tâm. Đại Tôn trọc thế một lần nữa tạo dựng hình tượng của Phục Hi trong lòng. Người như vậy tuy có nhược điểm để lợi dụng, thực lực mạnh mẽ nhưng lại không hề có khái niệm đại cục, nói là một cường giả danh tiếng thì không bằng nói là một kẻ vừa chính vừa tà. So với t·h·i·ê·n Đế, khí độ và cách cục của Thần không bằng. Còn so với Hồn t·h·i·ê·n năm đó, thì lại càng khác biệt xa. Đại Tôn trọc thế nói: "Vậy lý do thứ hai để thuyết phục ngươi là gì?" "Có phải là hắn bằng lòng cùng ngươi giao thủ luận bàn?" "Hay là Thần bằng lòng chờ đợi?" "Đợi đến khi hàng vạn năm sau, thực lực của ngươi tiến thêm một bước, có đủ nắm chắc, trong điều kiện không sử dụng trạng thái tuyệt s·á·t cuối cùng mà đánh bại Thần, rồi từ chư thiên vạn giới quay lại, cùng ngươi đường đường chính chính một trận chiến sao?" Đây là kết luận mà Đại Tôn trọc thế đưa ra dựa trên những hiểu biết về t·h·i·ê·n Đế. t·h·i·ê·n Đế nói: "Đoán đúng một phần." "Đúng là một giao ước kéo dài vạn năm." "Nhưng lại không phải giữa ta và hắn." Đế Tuấn đặt tay phải lên chuôi kiếm, thanh thần binh trong vỏ kiếm khẽ gào thét như đang khát máu rồng. Ánh mắt t·h·i·ê·n Đế bình thản trong suốt, bao trùm vạn vật, thản nhiên nói: "Hắn nói, nếu ta thể hiện tư thái mạnh nhất, thì chắc chắn sẽ bị người mạnh nhất ở một thế giới khác chú ý." "Đương nhiên, đây cũng là một trong những rắc rối của điều kiện thứ nhất." "Chuyện này cũng không tính là gì." "Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, khi một cường giả ở một thế giới khác khao khát được đứng vào hàng danh tiếng." "Để phòng ngừa ta tự mình ra tay, kẻ mạnh nhất của trọc thế chắc chắn sẽ đến đây, trên tinh không này, kiềm chế ta…" Âm thanh t·h·i·ê·n Đế vẫn không nhanh không chậm, như đang tái hiện hình ảnh năm xưa. Những chuyện đã xảy ra cũng giống như lời người nọ nói năm xưa. t·h·i·ê·n Đế lúc này chỉ đang lặp lại lời nói của người thong dong tiêu sái năm xưa, thản nhiên nói: "Nếu đối phương có ý định kiềm chế ta thì nhất định phải lấy thời gian làm trung tâm, chắc chắn đó là thời điểm mà bản thân thuộc hạ hoàn thành mục tiêu. Vì lẽ đó hắn phải hiểu rõ về lực lượng của thanh thế." "Vậy nên, Thần biết từ bỏ một điểm khác, đó là ở dưới thiên khung này vẫn có sự tồn tại mạnh mẽ hơn. Sức mạnh nằm ngoài dự đoán này sẽ phá tan kế hoạch và âm mưu của người mạnh nhất ở trọc thế trong thời gian ngắn nhất." "Sau đó, vào thời điểm mà nó không ngờ tới, sẽ đến nơi này!" Con ngươi của Đại Tôn trọc thế đột nhiên co lại. Bàn cờ trước mắt trong nháy mắt dường như hóa thành lực hút vô tận, khiến Đại Tôn trọc thế không thể nào phản ứng kịp thời, chưa thể đối ứng kịp thời. Trong một thoáng chốc, chòm sao đột ngột biến đổi, vô tận ánh sao hóa thành một bên, mặt tối của vũ trụ thì tập hợp ở bên còn lại. Âm dương lưỡng nghi. Nuốt chửng tiêu diệt vạn vật! Một đạo ánh sáng lấp lánh tạo thành một cây trường thương, cắm ngược tại đây, gào thét không ngớt. Đại Tôn trọc thế chậm rãi nói: "Phục Hi… Tất cả đều là tính toán của ngươi sao?!" Khi lớp màn che giấu sự thật được mở ra, mọi chuyện trở nên rõ ràng. Từ khi cuộc chiến giữa Phục Hi và t·h·i·ê·n Đế bắt đầu, tất cả dường như chỉ là một cái cục. Mà cái cục này giống như một cái mồi nhử và một lưỡi d·a·o chập chờn bên ngoài. Một khi bước chân vào cạm bẫy, lưỡi d·a·o sẽ phong tỏa đường lui ngay tức khắc. t·h·i·ê·n Đế không lưu Đại Tôn trọc thế lại. Nhưng nếu thêm cả Phục Hi, thì có lẽ có thể giữ chân Đại Tôn trọc thế ở lại, cũng không hẳn là không thể. Ít nhất, nếu Đại Tôn biết Phục Hi sẽ xuất hiện trước thời điểm Thần dự định rời đi. Nếu như Đại Tôn biết, Phục Hi có chiến lực ở trạng thái bình thường hóa không thua gì t·h·i·ê·n Đế. Thần tuyệt đối sẽ không lựa chọn tự mình đến đây từng vòng từng vòng, để rồi liên kết thành cục diện bây giờ. Điều đó khiến đáy lòng Đại Tôn trọc thế thậm chí dâng lên một loại cảm giác hoang đường. Chẳng lẽ ngay từ đầu, Thần đã có ý đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ với ta để sắp đặt ván cờ rồi? Lúc đó chúng ta vẫn chưa có bất cứ xung đột nào với Thần và Oa Hoàng. Ít nhất, thời đại đó vẫn chưa từng xuất hiện bất kỳ sự thù địch nào. "Tính toán?" "Sai rồi." Nam tử áo trắng từng bước đi tới, thản nhiên nói: "Không phải ta tính toán rõ ràng hết, mà chỉ là ta tài cao mà thôi. Không phải ta chà đạp cổ kim, mà chỉ là con sâu cái kiến mà thôi." "Cũng không phải do ta g·iết ngươi, chỉ là do thời vận thôi." Tay phải hắn nắm chặt trường thương, nhấc lên, thần sắc lãnh đạm gật đầu: "Đại Tôn trọc thế, nên lên đường rồi." PS: Hôm nay canh thứ hai… (tấu chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận