Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1054: Đồ Sơn thị lớn khiêu chiến

Chương 1054: Đồ Sơn thị lớn khiêu chiến “Ngọn lửa màu đỏ? Đây là ý gì?” Lữ Bố nhìn dòng chữ kia, rõ ràng mỗi một chữ hắn đều biết, nhưng khi đặt những văn tự này chung một chỗ, hắn lại không hiểu rốt cuộc chúng muốn nói điều gì.
Ngọn lửa màu đỏ, cách tân thế giới?
Là kiểu phong cách giống Giang Đông bên kia? Các loại hỏa công?
Cái gọi là đoàn quân phóng hỏa Giang Đông, một lần ngọn lửa Giang Đông đã thiêu rụi dã tâm của Tào Mạnh Đức, lần thứ hai dập tắt lửa giận của Lưu Huyền Đức, nhưng chỉ với lực lượng như thế, tựa hồ không đủ để gây chấn động thế gian này, càng đừng nói đến chuyện muốn cách tân thế giới. Thế là hắn thuận thế hỏi thăm: “Vậy thì cái gì mới là, ngọn lửa màu đỏ?”
Thạch Di rơi vào trầm tư: “...”
Câu nói này, tựa hồ rất đơn giản, như người ngoài ngành. Nhưng trong thời đại này, sao có thể không có ấn tượng gì với ngọn lửa màu đỏ? Điều này thật giống như câu hỏi ta là ai, ta từ đâu đến, ta muốn đi đâu vậy.
Đại trí nhược ngu!
Không hề nghi ngờ! Đây là cố ý khiêu khích!
Thạch Di trầm tư, trả lời: "Là thay đổi quy tắc thế giới, thay đổi trật tự thế giới, tạo ra quốc gia lý tưởng nhất trong lòng mỗi người."
"Từ lòng người mà thay đổi thế giới, đây là một phương pháp triệt để." Lữ Bố ngẩng mắt lên: "...”
“Thay đổi quy tắc thế giới!” Dùng kiếm, dùng đao, dùng sức mạnh!
“Xoay chuyển trật tự thế giới.”
“Cuối cùng, tạo ra thế giới lý tưởng nhất trong lòng ta.” Lữ Phụng Tiên mắt sáng lên, cất tiếng cười lớn.
“Tốt tốt tốt!”
“Thật sự là sảng khoái!”
"Lại đến bàn bạc kỹ càng." Thạch Di vui vẻ trả lời trên mạng: “Được.”
Khó khăn lắm mới gặp được một người nguyện ý tìm hiểu về chuyện này, trong lòng Thạch Di cũng không khỏi vui mừng, vì vậy mà dừng chân tại diễn đàn này, lời nói hết sức vui vẻ, trao đổi tỉ mỉ với nhau, chỉ cảm thấy hai người tính tình hợp nhau, cơ duyên xảo hợp, hận gặp nhau muộn.
Lữ Bố Phụng Tiên cảm khái: "Thật là một tính cách thú vị. . . Cũng có nét tương đồng với Cao Thuận.”
Ngẩng mắt nhìn lên bầu trời Nhân Gian Giới.
Lần này mục tiêu là phải lập được công lao, sau đó mới có thể thu thập tin tức về cái gọi là Đại Tôn của thế giới này. Như vậy, mới có thể khiến đối phương khi đối mặt với mình không còn phòng bị, có thể dựa vào một kiếm của bản thân mà đâm xuyên hồ giữa lưng hắn, phá tan công thể của hắn.
Ừ, trước mắt hãy thu thập vài loại thanh khí thần linh ở Đại Hoang đi.
Mặt khác, nếu có cơ hội, sau khi giết thanh khí chi thần thì gặp gỡ cái vị bằng hữu gọi là cục đá này cũng không tệ.
Ấn vào, gửi đi. “Yêu cầu kết bạn.”
Một nơi khác, Thạch Di ngước mắt nhìn dòng linh khí lưu động giữa đất trời, khẽ nhíu mày, tạm thời hoãn ý định trở về Đại Hoang. Thứ nhất là vì khó gặp được một người bạn hợp ý như vậy.
Thứ hai –
“Trọc thế khí tức.”
Hừ, không ngờ rằng vẫn có Thần Ma trọc thế dám xâm nhập Nhân Gian Giới sao?
“Thôi, trước cứ giết những Thần Ma làm trọc thế khí tức tăng lên đã, rồi đi tìm người bạn này, gặp gỡ một lần.”
Kéo ra, ấn vào. “Yêu cầu kết bạn.”
“Đinh, Tôn Giả tương lai nghĩa tử vĩ đại đã trở thành bạn của ngươi.”
“Đinh, Tinh tinh chi hỏa có thể bùng cháy đồng cỏ, đã trở thành bạn của ngươi.”
"Mời hữu hảo giao lưu."
“Phát hiện người ngụy trang thân phận lừa gạt có thể báo cáo.”
Đồ Sơn thị toàn bộ Thanh Khâu Quốc.
Đồ Sơn thị đều đã chuẩn bị sẵn sàng, vô số cường giả Đồ Sơn thị đều có vẻ mặt nghiêm trang túc mục, còn vị Đồ Sơn Nữ Kiều đã chấp chưởng toàn bộ Đồ Sơn thị và Thanh Khâu Quốc hơn năm nghìn năm lại đang cười nhàn nhạt, tựa hồ đang chờ người em trai lâu không về nhà, nghịch ngợm chẳng chịu nên thân.
Nhưng nụ cười kia ẩn chứa sự sắc bén.
Trong khóe mắt đuôi lông mày phảng phất mang theo sự bất phục sát khí.
Giống như là người chị mang theo nụ cười mà dụ dỗ ngươi tới, sau lưng cất giấu roi da của lão cha. Thế nên tất cả những Hồ Tiên Đồ Sơn thị xung quanh đều mắt nhìn mũi xem tim, thành thật không dám thở mạnh.
Chỉ là khi liếc mắt nhìn nhau, đều có thể thấy vẻ co giật nơi khóe miệng của nhau.
Xong rồi.
Vị quán chủ Vệ Uyên này lần này 100% sẽ bị Nữ Kiều đại nhân khi dễ và trêu chọc một phen thảm thiết cho xem. Nhưng quán chủ Vệ Uyên à, huynh không khóc mới lạ đấy...
Huynh ấy và Nữ Kiều đại nhân tình như tỷ đệ.
Mà việc tỷ tỷ bắt nạt em trai cũng giống như việc lão cha lôi dây lưng ra truy sát thằng nhóc không nghe lời vậy.
Nó có một loại đạo lý không ai có thể phản bác.
Ngoài mặt thì dịu dàng như phù dung liễu, khuê các tiểu thư, nhưng về nhà thì có thể lật tung cả đầu thằng em trai.
Chính là cái gọi là Đại Ngọc bệnh nắm tim, một tay bóp nát linh thiên.
Nhưng mà, tỷ tỷ có thể khi dễ em trai, bọn họ đám hồ ly đời sau biết phải làm sao bây giờ? Là nhìn hay không nhìn đây?
Nếu thấy được lịch sử đen tối của vị lão tổ tông này thì sau này đi đường ban đêm phải cẩn thận một chút. Nếu không thì sẽ ăn phải một gậy sau lưng.
Ngược lại mấy vị trưởng lão hồ ly tóc trắng xóa, cẩn trọng tỉ mỉ kia lại tìm thấy bảng tỷ số ghi chép lại các hạng mục tranh tài truyền thống trước đây của hồ ly Đồ Sơn thị. Phong cách rất giống thời xưa chọn Võ Trạng Nguyên, có phân tích thắng bại giữa hai phe tham chiến, ghi chép và đánh giá sau cùng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đám lão hồ ly này định dựa theo ý của Nữ Kiều để chứng kiến "trận quyết đấu" này.
Về phần lịch sử đen tối?
Không không không... Đối với đám hồ ly Đồ Sơn thị, có chuyện gì đáng sợ hơn việc thấy lịch sử đen tối của lão tổ tông sao?
Đương nhiên là lão tổ tông thấy lịch sử đen tối của mình rồi!
Nhất là khi vị lão tổ tông này lại còn là Cửu Vĩ Hồ tối cổ nhất trong Đồ Sơn hồ ly, có thủ đoạn cao nhất và chưa từng thua ở các hạng mục truyền thống. Chính là Đồ Sơn Nữ Kiều.
Bạn mà nhìn trộm lịch sử đen tối của lão tổ tông Uyên thì có thể sẽ bị một gậy đánh lén té nhào khi đi đường vào ban đêm. Nhưng lịch sử đen tối của họ giờ đang nằm trong tay Nữ Kiều. Chỉ cần không nghe lời, ngay lập tức nên cân nhắc chuyện đi mua bảo hiểm thôi.
Nương theo tầng mây bao phủ, Kiến Mộc thần chu vốn chỉ có trong thần thoại chậm rãi trôi nổi trên sân khấu, linh quang nổi lên gợn sóng, theo một phương thức xâm nhập thiên linh huyền diệu, nhấp nháy lưu chuyển ở bốn phương tám hướng, giống như đỉnh Thái Sơn Ngọc Hoàng bay lên trời, còn tinh tú vạn tượng xếp hàng mở ra trước mặt.
Thể hiện ra một loại hùng vĩ bao la và rộng lớn, khiến người ta rung động. Nhiều hồ ly Đồ Sơn thị bị oai nghiêm của bậc thiên đế làm cho rung động, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Đừng nói là những lời kêu gọi đồng hương như kiểu Đại Sở hưng, Trần Thắng vương gì đó.
Mà ngay cả mấy câu bình thường cũng không thốt lên được.
Chỉ là vẻ mặt chấn động ngốc trệ, mang theo nỗi sợ hãi thiên uy từ tận đáy lòng. Cảm giác rung động từ trong ra ngoài đó khiến mọi người đứng tại chỗ, chỉ có Đồ Sơn Nữ Kiều hơi ngước mắt, trên khuôn mặt tuyệt thế của nàng vẫn giữ vẻ giảo hoạt, nói: “Sao vậy? Đây là muốn trở về đánh sập tỷ tỷ rồi hả?”
Hay là nói, không muốn làm chuyện ‘cẩm y dạ hành’?
“Cho nên mới lấy cái phi thuyền Kiến Mộc này từ Đại Hoang về để khoe khoang một chút?”
Đồ Sơn Nữ Kiều tức giận nói: “Được rồi thì ra đi.”
Nếu gọi là thủ pháp và kinh hãi của ngươi, cũng chỉ là thứ từ trên trời rơi xuống như vậy rồi làm mọi người kinh hãi mặt mày.
“Đồ Sơn thị chúng ta đâu có hạ xuống theo kiểu như ngươi vậy!” Ngươi cũng chỉ có thể đối phó đám hồ ly bình thường.
“Sao dám mang ra đối chiến với tỷ tỷ của ngươi hả? “
Kiến Mộc phi thuyền mở ra, sau đó từng tiếng nói vang lên, thậm chí còn có mặt trời Kim Ô, có cả Hình Thiên bản thể ở đây, khiến rất nhiều hồ ly Đồ Sơn thị rung động tâm thần, càng thêm đầu óc trống rỗng, nhưng lão hồ ly Mật Ma cao lớn phụ trách ghi điểm lại xoay đầu qua, thấy Đồ Sơn Nữ Kiều bên kia.
Vẫn thành thật ghi lại. Lần thứ nhất, Nữ Kiều thắng. Thủ pháp uy hiếp thất bại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nữ Kiều chứa đựng sát ý, nhưng vẫn cười nhạt, nói: “A Uyên bé bỏng nghe lời không hề ngốc nghếch của ta.”
"Còn không mau xuống đây."
“Để tỷ tỷ nhìn xem gan ngươi rốt cuộc mập bao nhiêu cân.”
Sau đó, cửa phi thuyền Kiến Mộc mở ra.
Đến cả các vị đại trưởng lão của Đồ Sơn Hồ Tộc cũng ngây người, đôi mắt già nua trừng lớn hết cỡ, một luồng khí tức tĩnh mịch đã lan tỏa ra. Đầu tiên là đám hồ ly già nua ngây ngốc, sau đó dường như nhận ra thân ảnh kia, rồi đến đám hồ ly trẻ tuổi, cuối cùng giống như hương sắc vàng son lịch sử một lần nữa trở lại nơi này. Trong lịch sử, anh hùng, vị Nhân Hoàng cuối cùng của thời Thượng Cổ.
Những truyền thuyết đã in sâu vào lòng chúng sinh dường như một lần nữa vang lên.
Kia là một nam tử cao lớn mặc trang phục đen, tóc đen rối bời được cột lại, cánh tay rắn chắc, dáng tươi cười rực rỡ, ánh mắt đen láy, giống như vũ trụ thu nhỏ đang tỏa sáng, khóe miệng luôn mang theo nụ cười không gò bó, cứ như vậy mà yên tĩnh nhìn tộc Đồ Sơn thị này.
Thân thể Nữ Kiều lay động.
Trên mặt nàng không còn vẻ trấn định như lúc trước, mà thay vào đó là vẻ mờ mịt.
Sau đó mờ mịt biến thành ngạc nhiên, đánh mất cả sự trấn định, vô thức bước lên mấy bước. Đến cả bờ môi cũng khẽ run rẩy…
Vũ Vương cụp mắt, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ nói: “Ta đã trở về.”
Nữ Kiều vô thức che miệng lại, khóe mắt rưng rưng, mà khi Vương Dã từng bước đạp trên hư không đi đến, trong mắt Nữ Kiều dường như không còn ai khác, chỉ chạy về phía Vũ Vương, tóc mai bay bay, nhưng thời gian trôi qua, mái tóc xanh ngày xưa giờ đã sớm hóa thành tóc trắng như tuyết. Đồ Sơn thị Hồ Tộc nhóm lặng lẽ mơ màng mà nhìn cảnh tượng này.
Có lão hồ ly Đồ Sơn thị vỗ nhẹ lên mái tóc của hồ ly nhỏ bên cạnh, chỉ vào hai người đang gặp lại, khẽ kể lại câu chuyện cổ xưa tươi đẹp, nhìn cái khoảnh khắc tươi đẹp một bước kia càng đến gần, phảng phất không khí đều thấm vào sự ngọt ngào như mật, chỉ nhìn thôi cũng khiến khóe miệng không nhịn được nở nụ cười vui vẻ.
"Con mẹ nó con mẹ nó buông tay ra!" Tiếng kêu thảm thiết của Vũ Vương xé tan cả bầu trời.
Phá nát không khí ngọt ngào tươi đẹp, khiến mọi người vừa như lạc vào mộng cảnh kia, hồ nữ tóc trắng vì kích động nên nhào người về phía trước, Vũ Vương liền vịn lấy cánh tay nàng, mà lúc này, ngón tay của hồ nữ tóc trắng túm lấy phần eo của hắn, hơn nữa còn xoay một vòng 360 độ vô cùng xảo quyệt.
Nàng ngẩng đầu, trên mặt không còn một chút vui mừng hay bi thương động lòng người lúc trước.
Mà chỉ còn lại vẻ đắc ý dương dương.
"Hừ, đều là hồ ly ngàn năm cả, mà còn diễn trò liêu trai trước mặt ta sao!"
"Ái nha, không có ý gì.”
“A Uyên ngươi tu hành ở Đồ Sơn thị dường như cũng không đến ngàn năm nha."
"Trong đám ngàn năm hồ ly tinh làm gì có ai ngốc nghếch như ngươi, hơn nữa tỷ tỷ ta không chỉ có tu ngàn năm thôi đâu."
Cùng với tiếng cười mỉm, trước mắt Vũ Vương biến thành một đạo nhân tóc trắng áo xanh, răng nanh chìa ra, nói: “Buông tay ra!”
Buông tay ra đi!
Thật vất vả lắm Nữ Kiều mới buông tay, nhìn đạo nhân kia răng gãy nghiến răng hút khí lạnh, nàng chỉ cười nhạt, nói: “Chướng nhãn pháp, biến hóa thuật, phối hợp với hoàn cảnh và không khí, đúng là sẽ có hiệu quả không tồi.”
“Ái chà chà, không ngờ A Uyên cũng có tiến bộ nhiều như vậy rồi.”
“Không tệ không tệ.”
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật: "Sao ngươi biết ta không phải?"
Nữ Kiều tóc trắng nói: "Sao ngươi lại hỏi câu đó vậy? "
"Bởi vì ta là vợ của hắn."
“Không nói chuyện này nữa, hừ hừ, A Uyên ngốc nghếch của ta, ba ván hai thắng, ngươi đã thua rồi.” Vệ Uyên nói: “Vậy chưa chắc, không chừng ván thứ ba ta có ưu thế cực lớn đó.”
Hắn liếc qua phía lão hồ ly đang ghi ván thứ hai, Nữ Kiều thắng.
Nhấn mạnh: "Ván cuối cùng!"
Lòng hắn giống như là bị hỏa táng, cứng rắn chỉ có cái miệng.
Nữ Kiều dương dương đắc ý nói: “Được thôi, hai ván đều thua thảm hại rồi, ta lại muốn xem ngươi chuyển bại thành thắng bằng cách nào đây. ”
“Ngươi bỏ cuộc đi.”
“Tỷ tỷ ta ưu thế như vậy thì làm sao thua được.”
“Cho dù ván cuối cùng ngươi thắng thì cũng vẫn là thua thôi.”
Rồi nàng đưa tay che miệng, giả vờ kinh ngạc nhỏ giọng nói: “Ái chà, có phải cảm thấy đường đường Ngọc Hư Nguyên Thủy thiên tôn thua không nổi không?”
"Nếu không thì tỷ tỷ cố tình thua ngươi một lần cho rồi."
Dùng vai đụng vào Vệ Uyên.
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái: “Năm ngàn năm phụ nhân, làm cái gì như thiếu nữ làm dáng vậy!”
Phản công! Phản công tuyệt thế! Ta nhịn không được! Đôi môi đỏ mọng của Nữ Kiều khẽ mở: “Lão thuần dương năm ngàn năm.”
Vệ Uyên thành khẩn nói: “Xin lỗi tỷ tỷ, ta thừa nhận câu vừa rồi hơi quá lời.”
Quỳ luôn tại chỗ.
Nữ Kiều không nhịn được cười lớn.
Cuối cùng nàng nhìn vào ván thứ ba, đó là một cái hộp lớn vuông vắn, Nữ Kiều kinh ngạc, đi vòng quanh chiếc hộp một vòng, bất đắc dĩ cười nói: “Đây chẳng phải loại đồ mà lũ trẻ hay dùng để hù dọa người sao? Chắc không phải ngươi thực sự cho rằng ta sẽ bị ngươi dọa sợ chứ?"
"Bất quá, ngươi thua thảm quá cũng không hay, tỷ tỷ sẽ thả cho ngươi ít nước thôi."
Khụ khụ, ta biết phải giả vờ sợ hãi rồi.
“Nhưng có thể sẽ không giỏi lắm, dù sao ta chưa từng thua.”
Tóm lại, xin chờ đón nhé.
Nữ Kiều đùa giỡn, không có chút phòng bị, chỉ gõ nhẹ vào chiếc hộp, một tiếng mở ra. Soạt!
Cái hộp vậy mà không hề có cơ quan.
Chỉ cần khẽ mở là nó đã bật ra, sau đó một thân ảnh đột nhiên thét dài đứng dậy, kình khí xung quanh cuồn cuộn, giống như dòng lũ, vô số cánh hoa đột nhiên bay lên trời, sau đó tản mát như mưa trong ánh sáng của Kiến Mộc Tinh Thần, nam tử cao lớn lớn tiếng nói: “Hô a, A Uyên ngươi để ta trong cái rương này lâu như vậy, sảng khoái thật!”
Lại nói đây là nơi nào?
Hoàn toàn tĩnh mịch. Vũ Vương cúi đầu xuống.
Thấy cô gái tóc trắng ngay trước mắt.
Dưới ánh sao, hoa rơi như mưa.
Hai tay Nữ Kiều còn đang duy trì động tác gõ xuống thứ gì đó, kinh ngạc thất thần. Đạo nhân đứng chắp tay, khóe miệng nhếch lên, khẽ nói:
"Ván thứ ba. 1 giây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận