Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 255: Thanh Đồng Đăng

Côn Lôn tuy cao, nhưng so với Vệ Uyên sở trường ngự phong mà nói thì không là gì cả. Còn về Trương Nhược Tố, có thể sống hơn một trăm tuổi mà tinh thần vẫn rất tốt, Vệ Uyên cũng không biết lão đạo sĩ này đạo hạnh cao bao nhiêu. Gió tuyết rơi xung quanh người, lại bị tự thân pháp lực cùng kình khí ngăn cản, hai người rất nhanh đến được nơi cao nhất của cả tòa núi Côn Lôn, lão đạo sĩ phất tay áo, đánh ra một đạo phù lục cổ xưa, trong hư không nổi lên gợn sóng, hư ảo mà mờ mịt. Trương Nhược Tố quay đầu ra hiệu Vệ Uyên đi theo, cất bước vượt qua mảnh kết giới này. Vệ Uyên nhìn qua Côn Lôn khư cùng lối vào núi Côn Lôn nhân gian, vô ý thức nắm chặt kiếm đề phòng. Vị trí núi Côn Lôn cực lớn mà cao, cơ hồ xem như một dấu hiệu của Sơn Hải giới, theo những gì Vệ Uyên biết, phía tây bắc núi Côn Lôn là nơi Sơn Thần Lục Ngô trấn giữ, thân hổ chín đuôi, mặt người vuốt hổ; còn phía tây nam thì là Thần Thú Khai Minh canh cổng, thân hình như hổ lớn, chín đầu mặt người, một cái là chín đầu, một cái là chín đuôi, đều là hổ tướng mặt người. Cấp độ đặc thù này đủ để sánh với U Đô Hàm Chúc Chi Long, mình rồng mặt người. Thực lực chí ít cũng trên Tương Liễu thời viễn cổ. Việc đề phòng và cảnh giác của hắn gần như là bản năng. Bất quá chợt nhận ra, nơi này không còn là thời viễn cổ. Sau núi Côn Lôn cũng không có Côn Lôn thời đại thần thoại, huống chi, nếu có thể coi như thì ngọn núi Côn Lôn này, thời đại thần thoại cần phải được xưng là Ngọc Sơn, thuộc bộ phận của Tây Vương Mẫu trong dãy núi Côn Lôn, mà Côn Lôn chi đồi còn ở xa hơn một chút nữa. Vệ Uyên dừng chân, nghĩ đến đây, hắn đột nhiên có một cảm giác khó hiểu. Có lẽ sau kết giới này, sẽ có một nữ tử dung mạo tuyệt thế, ung dung tôn quý mỉm cười nhìn hắn, rồi hỏi một câu, có thể hối hận không? Không biết vì sao, khi Vệ Uyên nhớ đến, luôn cảm thấy sống lưng có chút tê dại, khóe miệng giật giật. Không đến mức không đến mức. . .Chắc là không đến mức. Vệ Uyên lắc đầu, ném những tạp niệm này ra sau đầu. Cầm kiếm đi vào phạm vi Côn Lôn khư, rồi con ngươi hơi co vào... trống trải, mênh mang, mịt mù. Nơi này không còn là chỗ của Chúng Thần thời đại thần thoại. Tựa như Côn Lôn khư trực tiếp biến mất vậy. Chỉ còn lại những mảng đất bằng mênh mông, nhìn qua cực kỳ trống trải bao la, nhìn kỹ thì những vùng đất bằng trên Côn Lôn khư này còn lớn hơn cả ngọn núi Côn Lôn phía dưới. Vệ Uyên cúi người sờ nhẹ mặt đất, nhẵn bóng bằng phẳng, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng. Hắn không nhìn ra nguyên do. Nhưng nếu xét đến tình huống cực đoan nhất. Thì nơi đây gần như là một nhát kiếm, một nhát kiếm từ trên trời xanh, xuống chạm Cửu U, chém ngang qua Côn Lôn khư, chém bay hoàn toàn ngọn núi của Chúng Thần. Vệ Uyên nhíu mày, không tự chủ được nhớ lại những truyền thuyết đã nghe, ngọn Bất Chu Sơn từng nổi danh cùng Côn Lôn ở thời viễn cổ, chính là bị Thủy Thần Cộng Công húc đổ. Nếu muốn chém rách Côn Lôn, nhất định phải là thần linh không kém Cộng Công, lại còn giận dữ vượt qua cực hạn ban đầu, thậm chí quên cả sinh tử, mới có thể làm được. Là kiếm, hay là búa… Hiên Viên Đế, hay là Xi Vưu, hay là Hình Thiên… Dù là Vô Chi Kỳ thời đỉnh phong, được xưng Thủy Quân, là chủ thần hệ sông Hoài, rút tứ độc trong sông Hoài biến thành binh khí, cũng không thể đánh gãy núi Côn Lôn, thậm chí không thể làm lay động mạch đất chân chính của ngọn núi, bởi vì núi Côn Lôn đại diện cho cơ sở của Thần Châu thời đại thần thoại. Trong đầu Vệ Uyên thoáng qua những cái tên hắn biết rõ là những người mạnh nhất có thể làm được điều này, đó là những vị hoàng thời đại thần thoại Thần Châu, và hai cường giả có danh hiệu Chiến Thần vào cái thời đại khủng bố kia. Chợt nhớ lại, Hiên Viên đã rời đi, còn thân thể Xi Vưu thì bị phong ấn dưới đường giữa nhân gian và Thanh Khâu Quốc. Thi thể Hình Thiên chia lìa, từ lâu đã bị phong ấn riêng. Vậy rốt cuộc ai có thể làm được chuyện này? Vào thời Tam Quốc, Tây Vương Mẫu còn từng xuống núi, có phải chuyện sau đó? Cũng phải, nếu núi Côn Lôn lúc đó vẫn bình thường, thì Tây Vương Mẫu không thể nào tha thứ cho Giác ở lại chỗ hiểm địa lâu như vậy. Trong đầu Vệ Uyên suy nghĩ bốc lên, nhưng mãi không tìm ra được đáp án, đành im lặng ghi nhớ, bên kia Trương Nhược Tố mở miệng gọi hắn sang xem, Vệ Uyên dừng lại dòng suy nghĩ, cất bước đi tới, nơi đây thực sự quá rộng lớn, Vệ Uyên và Trương Nhược Tố đi bộ trong đó, tựa như đang đi trên biển băng, ngày càng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Mất rất lâu, cuối cùng mới tìm được nơi mà lão đạo sĩ từng đến. “Nơi này hẳn là chỗ ngày trước các thần tiên du ngoạn.” Lão đạo sĩ chỉ về phía trước, vì nơi này có địa thế thấp hơn so với nơi Côn Lôn khư bị cắt đứt, đại khái tương đương với một loại thắng cảnh động thiên dưới lòng đất nên còn giữ lại, theo dấu vết lưu lại thì vẫn có thể cảm nhận được sự huy hoàng năm xưa. Vệ Uyên vốn là người dưới núi, chỉ là khi ghi chép về Côn Lôn thì đến đây một lần, không quen thuộc nơi này bằng Trương Nhược Tố. Trương Nhược Tố đi trước dẫn đường, bước chân hơi khựng lại, ánh mắt nhìn xuống mặt đất. Vệ Uyên theo ánh mắt hắn nhìn sang. Trên nền tuyết trắng xóa, Vệ Uyên và lão đạo sĩ nhìn thấy những hài cốt ẩn trong tuyết trắng, không chỉ một bộ, Trương Nhược Tố nheo mắt, đưa tay chạm vào hài cốt, mày trắng run run xuống: “Kỳ lạ, lần trước lão đạo đến đây, không gặp phải thứ này, ai da, lần trước thế mà nhìn kém.” “Già rồi, già rồi.” Lão đạo sĩ đưa tay khẽ chạm trán, vẻ mặt tự giễu, xem ra đúng là đã nhớ lầm. Vệ Uyên lại phát giác không đúng. Đạo hạnh của Trương Nhược Tố, không thể có chuyện nhìn kém như vậy. Nói cách khác, đây là cố ý nhắc nhở, đám bạch cốt này mới xuất hiện gần đây, vậy nơi này rất có thể có yêu ma Hung Thú nào đó đang núp trong bóng tối. Vệ Uyên nhanh chóng phản ứng, mặt không đổi sắc nói: “Đạo hữu dù sao tuổi cũng đã cao.” “Mấy chuyện như thế này có nhớ nhầm cũng rất bình thường.” Hai người giao ánh mắt cho nhau, biểu lộ vẫn như thường. Vệ Uyên từng bước đi về phía trước, đi qua cái nơi từng là chỗ tụ họp của Chúng Thần, nhưng mà sự bao la huy hoàng ngày xưa, cuối cùng cũng rơi vào kết cục này, giờ phút này xem ra tự nhiên có rất nhiều cảm khái, trong lòng khẽ thở dài, ánh mắt Vệ Uyên có chút ngưng kết. Dừng lại ở một pho tượng đá. Lão đạo sĩ phát hiện sự dị thường của Vệ Uyên, hỏi: "Vệ đạo hữu, sao vậy?" Vệ Uyên nhìn chằm chằm vào pho tượng đá, đó là hình dáng một chiếc đèn, chỉnh thể cổ phác thanh lịch, trên đèn còn có một con chim đang vỗ cánh, Vệ Uyên nhớ lại vài hình ảnh trong quá khứ, là lúc từng lên Côn Luân, khi ghi chép lại nơi này, đã được chiêu đãi, khi đó có thị nữ bưng đèn tới, chính là cái dạng này, nhưng khi đó rõ ràng là chất liệu Thanh Đồng cổ. Hắn trầm ngâm, vươn tay, chạm vào pho tượng đá. Cảm xúc khi chạm vào chỉ là đá bình thường. Đang nghĩ hay là dứt khoát nhấc pho tượng đá này mang xuống núi cho Giác xem. Mặt dây chuyền trên người, Côn Lôn Ngọc hiện lên từng tia ấm áp. Trên đó có các đường vân Côn Lôn do Thiên Nữ tự mình điêu khắc, mà Giác là một trong các Thiên Nữ Côn Lôn nhỏ tuổi nhất, được các Thiên Nữ sủng ái nhất, một tia ấm áp theo cánh tay Vệ Uyên chảy ra, rơi vào tượng đá Côn Lôn, theo tiếng răng rắc răng rắc, lớp đá trên tượng đá vỡ vụn, hiện ra chất liệu Thanh Đồng, giống hệt những gì từng thấy năm xưa. Bụi mù tan hết, chỉ có một điểm thanh đăng bên trong đèn tỏa sáng, phảng phất như mấy ngàn năm tháng không hề biến đổi. Trong tiếng soạt, đột nhiên một đạo khí cơ nổi lên. Yêu ma đang ẩn nấp trong bóng tối thấy ngọn Thanh Đồng Đăng này, cuối cùng không nhịn được, hướng thẳng lưng Vệ Uyên tập sát, Vệ Uyên thần sắc không biến cầm kiếm xoay người, đã thấy yêu ma kia hình dạng người đầu dê, mà lại có bốn sừng dê, sắc nhọn như kiếm kích, sát khí hung hãn vô cùng. Song đồng của Vệ Uyên tỏa ra khí cơ thần tính màu vàng. Lão đạo sĩ sững sờ, sau đó như bị bản thể của thứ này làm giật mình: “Thổ Lâu?” Côn Lôn chi khâu, là nơi kinh đô của Đế ở phía dưới, Thần Lục Ngô trông coi, có thú ở đó, hình dáng như dê có bốn sừng, tên là Thổ Lâu, chuyên ăn thịt người. Thổ Lâu thấy Trương Nhược Tố có vẻ giật mình, tấn mãnh vô cùng, bản năng phun ra nuốt vào linh khí và phong lôi cuồn cuộn. Vệ Uyên rút kiếm. Trương Nhược Tố thì thuận thế đưa tay, Tam Sơn Chỉ tay phải trực tiếp điểm vào mi tâm Thổ Lâu, Vệ Uyên định xuất thủ, lại thấy tận mắt lão đạo sĩ trong nháy mắt liền phong bế thần hồn Thổ Lâu, cũng chỉ trong nháy mắt đó, lại vừa đúng lúc đánh gãy đường xuất chiêu thuận lợi của con Hung Thú Sơn Hải này, khiến phong lôi ngừng lại. Rồi chỉ pháp thuận thế biến đổi, kéo xuống một phát, điểm vào dưới mũi và cổ họng. Thổ Lâu rống giận xuất chiêu. Lão đạo nhân khẽ động chân, biết trước xuất hiện ở một bên Thổ Lâu, chân phải bước lên trước, xoay người, thuận thế đầu gối chân trái đột nhiên nhấc lên, dùng dương vị bàng bạc, trùng điệp điểm vào xương cụt Thổ Lâu hóa thành tráng hán lên ba tấc, chính là Phong Lôi Thủy Hỏa, tay phải như nâng như đưa, thuận thế kẹp chặt yết hầu, lấy âm vị diễn hóa thiên địa núi sông. Đạo môn Bát Quái. Nghịch hướng hợp lại. Tiếng xương nứt răng rắc vô cùng rõ ràng. Vệ Uyên mới rút kiếm ra, thì trơ mắt nhìn eo và yết hầu của Thổ Lâu bị đồng thời đảo ngược trọng kích, hình người cơ hồ bị đánh gãy 30%, lão đạo nhân một chân giẫm lên Thổ Lâu ngã xuống đất, một tay ôm ngực, hít một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch: "Dọa lão đạo một phen, thứ này không phải đã sớm bị tiêu diệt rồi sao?" “Đột nhiên nhảy ra, lão đạo còn tưởng rằng mắt mờ.” “Hô. . .” Vệ Uyên nhìn Thổ Lâu gần như bị gập đôi. Nhìn lão đạo sĩ thở dài thiếu tự tin, hiển nhiên vẫn còn giật mình. Yên lặng thu hồi kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận