Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 387: Nguyên do

Vệ Uyên vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy ố vàng, động tác nhẹ nhàng, sắc mặt có chút nghiêm trọng, tựa hồ sợ chỉ cần hơi dùng sức liền sẽ làm trang giấy này hoàn toàn vỡ nát trong quá trình bị năm tháng hai ngàn năm bào mòn.
Chiêu thức mà ân sư từng thụ nghiệp của hắn cuối cùng quyết định hủy bỏ, lại chưa từng hoàn thành, mệnh danh là Thái Bình Yếu Thuật, là bộ phận hạch tâm của Thái Bình Đạo, nhưng cũng là chiêu kiếm trực tiếp tàn khốc nhất, khi thời thế không thái bình xem như biện pháp phản kháng cuối cùng của dân chúng, đó là Trảm Long Mạch chi thuật.
Vệ Uyên căn bản không hề nghĩ đến, mình lại có thể lần nữa xem thấy một trang bí thuật này vào hiện tại gần hai ngàn năm sau, cho dù hắn đã từng đích thân nhìn thấy Trương Giác trảm Long Mạch, cuối cùng cũng chỉ học được kiếm thuật trảm khí vận.
Đối với thuật trảm khí vận hoàn chỉnh thực sự thì hắn không hề hiểu rõ.
Về sau lần trước khi đến đảo Anh Đào, hắn truyền thụ cho tiểu đạo sĩ A Huyền.
A Huyền đã từng ở trên đảo Anh Đào vung một kiếm, trảm khí vận như con rắn độc xoay quanh, khí vận lan tràn, bị Bát Kỳ Đại Xà nuốt chửng hóa thành hình dạng Tương Liễu, bất quá, Vệ Uyên nghĩ đến con Hoang Thần Tương Liễu dữ tợn đáng sợ kia, lòng khẽ trầm xuống, giờ phút này thực lực Tương Liễu cực kỳ không thể khinh thường, nếu như khi đến đảo Anh Đào mà gặp phải Thần, e là một trận ác chiến nữa.
Vệ Uyên ngước mắt nhìn về phía trước, là tăng nhân thiếu niên.
Trải qua vài lần gặp mặt, lần đầu tiên chỉ cảm thấy đây là một người tăng nhân nguyện ý dang tay giúp đỡ người khác, nhưng hiện tại lần thứ hai gặp mặt, đối phương còn lấy ra tàn thiên của Thái Bình Yếu Thuật, Vệ Uyên nhạy bén phát giác ra sự đặc thù của Đạo Diễn.
Thần sắc của tăng nhân thiếu niên không chút để ý, bình thản ra tay, giọng nói nhẹ nhàng, nói: "Vệ quán chủ xin cứ tự nhiên."
Hắn đã nhìn thấy dị tượng vừa rồi.
Lúc Vệ Uyên tiếp xúc trang giấy ố vàng này, những nơi ngón tay tiếp xúc đều có lưu quang thần vận tràn lan.
Vệ Uyên chậm rãi thu tầm mắt.
Nơi này là viện bảo tàng.
Mặc dù đã nhìn ra sự bí mật cất giấu trong người tăng nhân thiếu niên trước mắt, có khả năng gây bất lợi cho mình.
Vệ Uyên vẫn thản nhiên nhắm mắt.
Năm ngón tay khẽ nắm, từng đạo khí cơ linh vận quấn quanh như rắn, Vệ Uyên nhắm mắt, những hình ảnh vụt hiện lên trước mắt.
Năm tháng ngàn năm sụp đổ thành lưu sa, tản mạn khắp nơi rồi rời khỏi hiện thế.
Hình ảnh xung quanh đột nhiên biến đổi.
Vệ Uyên vẫn ngồi đây, nhưng phía trước đã không còn là tăng nhân thiếu niên kia, xung quanh viện bảo tàng phảng phất biến thành những kiến trúc mộc mạc thô ráp, những kiến trúc ở xa hơn đã hóa thành bối cảnh mơ hồ.
Vệ Uyên nhìn thấy trước mắt, đạo nhân Thái Bình đã không còn trẻ đưa tay đặt lên vai đệ tử thiếu niên bên cạnh, nhìn về đạo kinh tàn thiên ở nơi xa, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài, thiên mệnh như thế, lòng Vệ Uyên thoáng nhói lên, khi nhìn thấy Trương Giác ở trước mắt gần trong gang tấc, hắn gần như muốn theo bản năng đưa tay ra.
Thế nhưng hình ảnh vô cùng rõ ràng này, là lão sư, là chính mình lúc trước, là nơi mình đã từng sống một cách chân thực.
Toàn bộ trong thoáng chốc tan biến, hóa thành cát mịn mang ánh sáng màu hổ phách năm tháng, biến mất không thấy gì giữa các ngón tay của hắn, đây là buổi chiều tà cuối cùng sau khăn vàng tam quốc, cũng là 'ký ức' ban sơ mà sâu sắc nhất trong tàn thiên của Thái Bình Yếu Thuật này.
Chợt chân linh khí tức trong tàn thiên của yếu thuật này hoàn toàn khai mở trước mắt Vệ Uyên...

Lúc Vệ Uyên nhắm mắt, Đạo Diễn mở hai mắt, nhìn viện bảo tàng chủ trẻ tuổi trước mắt.
Đúng, rất trẻ trung.
Nhưng đó cũng không phải là điều gì khó hiểu.
Bởi vì chính hắn, sau khi sống hơn sáu trăm tuổi, cũng trẻ như vậy, thậm chí còn trẻ hơn vị viện bảo tàng chủ trước mắt, có thể làm cho món tài liệu ghi chép về trảm Long Mạch chi pháp này sinh ra phản ứng, xem ra, hắn quả nhiên là thầy thuốc năm xưa.
Đạo Diễn nhớ lại những chuyện mình từng trải, ánh mắt trở nên phức tạp.
Gia đình hắn đời đời hành nghề y, ở vùng Giang Nam có chút danh tiếng, hắn thân là con trai trưởng đương nhiên cũng phải thừa kế y thuật và y quán, đó là nghề truyền thống của gia tộc, mang danh tiếng đã nhiều năm, nhưng hắn lại không thích những y thuật khô khan kia, mà ngược lại thích đạo nhân Phật Đà, thích chồn hoang tham thiền, mãnh hổ đả tọa, những câu chuyện mang màu sắc truyền kỳ nhưng lại hoang đường.
Phụ thân vì vậy mà không ít lần nổi giận.
Danh y nhã nhặn ôn hòa trong mắt người ngoài tức giận đến mức mắng:"Nếu ngươi không muốn học y, để y thuật của tổ tiên thất truyền, ta coi như không có đứa con trai như ngươi!"
"Ta ta ta, ta sẽ sinh thêm một đứa!"
Đạo Diễn lúc còn nhỏ tính tình cũng rất cứng cỏi, nói:"Ta cũng không có người cha như ngươi."
"Ngươi có bản lĩnh thì cứ sinh, đi mà sinh đi!"
"Ngươi ngươi ngươi, nghịch tử, muốn ăn đòn..."
Thầy thuốc trung niên tức giận đến tím mặt, lúc đó mặc dù không có roi thất thất, nhưng tâm tình vẫn vậy, trực tiếp kéo cây gậy trúc lên muốn xuống tay.
Khách quan mà nói, vào thời đại đó, con của thầy thuốc bị đánh chắc chắn càng nhiều.
Dù sao thì người bình thường trong nhà sợ làm hỏng con mình.
Nhưng những đại phu có kinh nghiệm dày dặn, khi xuống tay đều biết điểm dừng, biết rõ đánh chỗ nào thì sẽ khiến lũ trẻ con đau mà không để lại vấn đề gì, quan trọng nhất là trong nhà chính là bác sĩ, đánh xong lại chữa thương, đó chính là đánh tới gần chết cũng được, chỉ cần không chết thôi, cứ thoải mái mà đánh.
Sao, chẳng lẽ còn thiếu của ngươi hai cân thuốc à?
Ngay lúc hài tử còn cho rằng lại bị đánh một trận nữa, gậy trúc lại chậm chạp không rơi xuống.
Một thanh niên mặc áo xanh giữ chặt thầy thuốc.
Khi Đạo Diễn cẩn thận từng li từng tí mở to mắt, hắn lần đầu tiên nhìn thấy vị thầy thuốc kia.
Khi ấy, Uyên ở tạm trong y quán của nhà hắn, học thức uyên bác, được gọi là tiên sinh.
Không ai biết tuổi tác của ông, không biết lai lịch.
Chỉ biết rằng y thuật của ông, gần như đạt đến mức thần thông.
Nhìn thì có vẻ khoảng ba mươi tuổi, lại có vẻ trẻ hơn, cũng có vẻ già hơn.
Nhưng Đạo Diễn từ một đứa trẻ lớn lên đến một thanh niên cao lớn, Uyên tiên sinh mang khí chất thanh đạm kia vẫn luôn nhìn khoảng ba mươi tuổi, chính là vị Uyên tiên sinh này, giúp hắn một năm sớm thoát khỏi số mệnh trở thành thầy thuốc mà có được những trải nghiệm kinh thiên động địa về sau này.
Nhưng cũng chính là ông, khiến hắn đánh mất định mệnh vốn có.
Trong lòng Đạo Diễn cảm xúc phức tạp, cũng lờ mờ nhận ra được vài điều.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, Đạo Diễn định thần lại, chăm chú nhìn vị viện bảo tàng chủ trước mắt.
Đối phương giờ phút này có vẻ không hề phòng bị, trong lòng hắn tự giễu, năm đó vị Uyên tiên sinh kia, dù tự xưng chưa từng có tiền kiếp, không có ký ức, nhưng không thể nào lại thiếu cơ tâm như thế, đến bí mật của hắn mà cũng không nhận ra, thế mà lại an tâm nhắm mắt đả tọa.
Chẳng lẽ hắn không sợ Đạo Diễn hắn sẽ bất ngờ ra tay, trực tiếp lấy mạng của hắn sao?
Ngu xuẩn!
Chẳng lẽ mấy trăm năm qua, ngược lại thả lỏng rồi sao?
Trong lòng Đạo Diễn chẳng biết tại sao, rõ ràng là cơ hội thích hợp để ra tay, ngược lại là dâng lên một cảm giác tức giận vô cùng phức tạp, đồng thời chỉ gõ lên bàn, một chiếc đũa bị điều khiển, đây là thủ đoạn cao thâm dùng khí ngự kiếm của Đạo môn kiếm tu, tăng nhân Phật môn, khí cơ hùng hậu như cảnh giới của hắn cũng có thể làm được, bất quá không phải là dùng kỹ xảo mà là dùng một cỗ khí cơ mạnh mẽ để điều khiển.
Chiếc đũa bay thẳng về phía mi tâm của Vệ Uyên.
Bỗng nhiên, hai ngón tay trắng nõn như ngọc kẹp lấy chiếc đũa đó.
Tăng nhân thiếu niên ngơ ngẩn.
Có chút ngước mắt, một thiếu nữ có khí chất thanh nhã an bình chẳng biết lúc nào xuất hiện bên cạnh, đuôi ngựa mềm mại, tóc mai có thêm sợi dây buộc màu đỏ, trong sự an bình này lại có thêm nét trang trọng không linh như thần nữ, một tay kẹp lấy chiếc đũa, một tay cầm quyển sách, mang sau lưng, giọng nói thanh lãnh.
"Tiểu hòa thượng là khách nhân sao?"
Ngón tay khẽ búng.
Đũa bay ngược trở về, một luồng gió mát lưu chuyển, chạm vào mi tâm của Đạo Diễn.
Sau đó ổn định trở lại vị trí ban đầu.
Thật là cao thâm Ngự Phong Thuật!
Trong lòng Đạo Diễn trong nháy mắt cảnh giác.
Trong khi đề phòng, cũng có cảm giác giật mình, nhìn Vệ Uyên.
Có phải là vì có nữ tử này ở bên, mà vị Uyên kia dù trải qua những chuyện gì đó vẫn cực kỳ tỉnh táo thận trọng, sẽ có rất nhiều thủ đoạn, mới có thể an tâm nhắm mắt đi nghiên cứu cái này sao?
Thế mà lại tín nhiệm một người như thế.
Bất quá… trong đáy mắt của tăng nhân thiếu niên thoáng hiện lên vẻ cổ quái.
Chuyện này sao có thể?!
Đây là Uyên tiên sinh sao?… Hắn trong nháy mắt thậm chí có ảo giác là mình đã tìm nhầm người.
Tô Châu Giang Nam, đương nhiên là nơi phồn hoa nhân gian.
Mà vùng sông nước Giang Nam càng có nhiều mỹ nhân.
Uyên tiên sinh của Diêu gia Hồi Xuân Đường học thức uyên bác, khí chất thanh đạm nho nhã, đương nhiên là được nhiều người yêu thích.
Người đến cầu thân giẫm hỏng cả ngưỡng cửa, có người nghe đến điển cố ném quả Phan An, khi đó thật sự có những cô nương dũng cảm ném quả cho vị Uyên tiên sinh kia, bất quá mỗi lần đến khi ăn bữa phụ, vị tiểu hòa thượng tham ăn lại mang số vận đến khiến mấy chiếc khăn tay tan nát.
Thậm chí còn có hoa khôi đến khám bệnh, moi tiền y quán, mời những người khác ra ngoài, ngại ngùng thẹn thùng, học theo nữ tử Tiết Đào thời Đường đổi hoa tiên, dùng cánh hoa tươi hiếm có thời đó để nhuộm thành giấy viết thư, nét chữ uyển chuyển viết thành bài thơ giấu đầu, khi đó cả con phố đều truyền nhau nghe, đến cả Đạo Diễn là tiểu hòa thượng cũng biết là ý không nằm ở lời.
Kết quả thì sao?
Vị Uyên tiên sinh kia thế mà thật sự viết ra một tràn ba trang về dược liệu.
Đối với những dòng thơ giấu đầu được viết trên cánh hoa nhuộm màu kia lại làm ngơ.
Đồng thời dặn dò nữ tử kia, nhất định phải chú ý thân thể, không nên thức khuya tổn hại cơ thể, đại loại như vậy.
Để tránh chưa già đã yếu vân vân.
Uyên tiên sinh như vậy, thế mà ở hiện thế lại có được một nữ tử như vậy?
Trong nháy mắt, cảm xúc thứ hai xuất hiện sau cảm xúc kinh ngạc của tăng nhân thiếu niên lại là sự không dám tin và sau khi nghi hoặc kéo dài suốt sáu trăm năm được giải tỏa một cách thản nhiên, cùng một loại cảm khái đã bị đọng lại trong sáu trăm năm, gần giống như kiểu "Vệ tiên sinh khi nào thì cưới vợ đi" vấn đề như vậy cuối cùng cũng được giải quyết vậy.
Đây là chứng ép buộc suốt sáu trăm năm, sự thản nhiên đó, người ngoài khó lòng mà hiểu thấu được.
Chắp tay trước ngực, yên lặng nói: "Hết thảy pháp hữu vi, như mộng huyễn bọt nước, như sương cũng như điện."
"Biến hóa khó lường, không thể đo lường."
Trước đây Đạo Diễn và Vệ Uyên cũng đã có vài lần giao tiếp, không phải lần đầu gặp, khi đến đây lại liên tục bị đánh gãy, ý địch vốn còn lại trong lòng đã không nhiều, nhìn thấy cô thiếu nữ sâu xa khó lường kia, dứt khoát thản nhiên thưởng thức trà.
Nói với Viên Giác bên cạnh:"Bần tăng giờ phút này đột nhiên cảm thấy, có lẽ Phật Tổ thật sự tồn tại."
Hắn cảm khái một tiếng, khẽ nói nhỏ.
Ngay cả Uyên tiên sinh cũng có được hồng nhan tri kỷ.
Phật Tổ vẫn còn sống, cũng không có gì khó tin cả.
Viên Giác ngẩn ra, sau đó chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Trên đời không có Phật Tổ."
Đạo Diễn: "…"
Bần tăng chỉ là nói đùa thôi mà.
Hắn thấy Giác ngồi cạnh Vệ Uyên, yên tĩnh đọc Kinh Thi, bên cạnh có một vị hòa thượng đang lôi kéo hắn không ngừng líu lo giảng thuật về chuyện trên thế giới không có Phật Đà hay Thần Tiên, tất cả đều phải tự mình xem xét, người mặc áo đuôi tôm quỷ nước thì một tay lau khăn nóng, một tay bưng khay, động tác tao nhã, trên đó dùng ly đế cao chứa đựng Cocacola màu đen.
Bên kia hình như còn có một chiến hồn chăm chỉ luyện tập Bạt đao Thuật, cùng với một người giấy và giày thêu đỏ đang chơi trò chơi.
Tăng nhân thiếu niên lâm vào trầm mặc.
Thần nữ và U hồn cùng ở, Phật tử và oán quỷ cùng ở.
Đây gần như là một danh từ đại diện cho sự hỗn loạn vô tự.
A Di Đà Phật.
Đạo Diễn giật mình.
Rốt cuộc nơi này là chỗ quái quỷ gì vậy?!
Và lúc này đây, Vệ Uyên cũng nhìn thấy những điều mà mình chưa từng dự liệu.
Đó là, sự kiện mà Chúc Dung ủy thác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận