Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 765: Tràng cảnh phục chế, kinh điển tái hiện

Chương 765: Tràng Cảnh Phục Chế, Kinh Điển Tái Hiện Trương Hạo khẽ giật mình, vô ý thức quay đầu, liền thấy vị kia người mặc áo choàng đen Huyền nhân gian đế vương, cùng với thiếu niên đeo nửa mặt nạ, vừa rồi còn ở đây đã biến mất không thấy, há hốc mồm, rơi vào trầm mặc. Vệ Uyên khóe miệng giật một cái: "... Không, không đến mức chứ?"
Chẳng lẽ dự cảm ứng nghiệm rồi? Bảo tàng trong viện của ta, toàn bộ đều buông tay bỏ chạy hết rồi sao? Trương Hạo an ủi: "Cái này, Vệ quán chủ, có lẽ bọn họ chỉ ra ngoài tản bộ thôi, rất nhanh sẽ trở về."
Không, ngươi suy nghĩ kỹ lời mình nói xem, ngươi lại có thể tin được điều này sao? Vệ Uyên dùng ánh mắt biểu đạt quan điểm này. Trương Hạo lúng túng dời tầm mắt. Thật sao? Ta không tin. Trùng hợp thật, ta cũng không tin. JPG.
Đúng lúc hai người nhìn nhau không nói nên lời thì từ phía xa vọng lại tiếng bước chân. Lúc hai người nhìn sang thì thấy Thủy Hoàng Đế mặc áo choàng đen từ một bên đi tới, trong tay mang theo thủ cấp của một con Hung Thú dữ tợn đáng sợ, dường như là bị Thái A kiếm chém xuống, mũi kiếm dù đã thu vào vỏ vẫn còn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
"Trẫm vừa thấy có hai con yêu thú thực lực không tệ, chạy ra ngoài."
Vệ Uyên nói: "Lúc nãy Chính ca, ngươi...""Thuận tiện đi tản bộ, mang nó về." Thủy Hoàng Đế nói như vậy... Vệ Uyên: "..."
Bên kia cũng truyền đến tiếng bước chân, Vệ Uyên quay đầu, nhìn thấy Khế lười biếng đi về, trong tay cũng mang theo đầu một con yêu thú, Vệ Uyên khóe miệng giật giật, nói: "Để ta đoán một chút, ngươi cũng là ra ngoài tản bộ, tiện thể giết luôn con yêu thú đó?"
Khế hùng hồn nói: "Đúng vậy nha."
Vệ Uyên đưa tay lên trán thở dài. "Tốt thôi, dù sao thì cũng không có ai buông tay bỏ chạy là tốt rồi."
Khế tươi cười rạng rỡ: "Sao có thể chứ, ngươi xem ta có phải người vừa thấy nguy hiểm đã ba chân bốn cẳng chạy trối chết không?"
Vệ Uyên hồi tưởng lại dấu vết phản bội đồng đội bỏ chạy lấy thân mình trước kia của tên này, khẳng định gật đầu nói: "Ngươi là!"
Khế: "..."
Dù thế nào thì, việc Thủy Hoàng Đế và Khế không bỏ chạy vẫn khiến Vệ Uyên thở phào nhẹ nhõm. Trên chiến trường, đàn yêu thú bị đánh bại, đội tác chiến Thần Châu Thương Long tiến vào bên trong, bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm. Còn Vệ Uyên thì dựa vào kinh nghiệm trước đây ở thành Triều Ca, đạt được sự thống nhất ý kiến với thành Triều Ca.
"Ý ngài là... Đưa chúng ta rời khỏi nơi này?"
"Đúng, đương nhiên không phải là việc một lần là xong, chúng ta cũng hiểu được sự lo lắng của các ngươi, cho nên có thể chọn cách phái một bộ phận người đến Nhân Gian Giới sinh sống trước, khi đã xác định có thể an tâm ở lại, rồi quyết định có nên đi đến nhân gian không, đi như thế nào và sẽ sinh hoạt ở đâu."
"Đây là ý kiến và đề nghị về bồi thường chỗ ở cụ thể."
Trương Hạo nói chuyện với Vũ Dục. Dù một thân đạo hạnh tiêu tán, hắn vẫn không rảnh rỗi. "Trước hết là mang binh khí đến sao?" "Tỉ như cải tạo nơi này thành phòng lũy?"
Vệ Uyên hỏi dò, Trương Hạo sau khi trao đổi với Vũ Dục xong, chờ Vũ Dục cùng những người còn lại ở thành Triều Ca bàn bạc, ngạc nhiên rồi lắc đầu nói: "Không phải, nhóm đầu tiên đến đương nhiên là các nhà khoa học cùng đội thi công, dùng 36 bảo vật có thể trấn áp khí vận phúc địa để ổn định đường đi."
"Tiếp theo, sẽ là nhân viên y tế cùng một vài đệ tử Đạo môn tới." "Nhân viên y tế sẽ dành thời gian nhất định để tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn dân cho thành Triều Ca, sau đó sẽ căn cứ thể chất của những người này mà tiến hành tiêm vắc-xin, dù sao, tuy rằng là hệ thống siêu phàm, phần lớn đều có tu vi, nhưng vẫn không thể chủ quan được." "Sau đó sẽ tiến hành xóa mù chữ.""Học tập chữ viết, kỹ thuật số, kiến thức phổ thông và quan niệm pháp luật hiện đại."
"Phải đảm bảo bọn họ có thể sống tốt ở nhân gian hiện đại, mới có thể đưa họ đến Nhân Gian Giới an cư, sau đó có hai lựa chọn, thứ nhất là đi đến các thành phố lớn, thứ hai, bên phía Thanh Khâu Quốc cũng bằng lòng tiếp nhận dân di cư Ân Thương đến sinh sống."
"Sau đó mới vận chuyển binh khí cùng các loại vật phòng ngự."
Trương Hạo nói: "Cơ sở dân sinh là quan trọng nhất, phải mang người nơi đây về Thần Châu trước, những thứ khác đều phải tạm thời để sau, hơn nữa, chúng ta cũng không có ý định muốn làm gì, Thần Châu là quốc gia yêu chuộng hòa bình.""Việc chinh phục một vùng đất rộng lớn, cuối cùng còn phải chia quân và gây hỗn loạn là rất thiệt." "Tôn trọng chủ quyền của các vùng khác cũng là tôn chỉ nhất quán của Thần Châu."
Lúc Trương Hạo nói những lời này, vô ý thức nhìn thoáng qua vị đế vương mặc áo choàng đen ở phía xa. Ngoài dự đoán, Thủy Hoàng Đế không có phản ứng gì với quyết định này, mà lại gật đầu đồng ý: "Trẫm cũng cảm thấy nên như vậy, đất đai quá rộng lớn thật ra cũng không tốt, huống hồ những chỗ này..."
Vệ Uyên thầm dịch: Toàn là bọn man di, thật chướng mắt.
Vị đế vương thản nhiên nói: "Huống hồ, trẫm cũng khá tôn trọng thuyết pháp của các ngươi.""Các ngươi đám người hiện đại, tuân theo cái gọi là chung sống hòa bình, trẫm cũng hiểu."
"Vậy cũng tốt..."
Trương Hạo thở phào, lộ ra nụ cười.
Thủy Hoàng Đế xoa cằm nói: "Chỉ là nơi này quá hỗn loạn ắt sẽ xảy ra xung đột, cho nên cần thống nhất chữ viết và ngôn ngữ, mở rộng đo lường của Thần Châu đến tam giới bát hoang, sau đó định ra hệ thống kinh tế và văn hóa lấy Thần Châu làm trung tâm, như vậy trẫm miễn cưỡng có thể chấp nhận."
Nụ cười trên mặt Trương Hạo cứng đờ.
Kinh điển tái hiện sao? Thống nhất chữ viết và kinh tế của tam giới bát hoang... Cái này với thống nhất có gì khác nhau? Tim bỗng ngừng đập. Vị đế vương mặc áo choàng đen mỉm cười: "Chỉ là nói đùa thôi."
"Hô... Thì ra là như vậy..." Trương Hạo sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Thủy Hoàng Đế đỡ kiếm mỉm cười nói: "Xem ra, trẫm vẫn không biết nói đùa." Đúng thật là vậy, trò đùa của ngài gây áp lực thật, bất quá so với trước kia thì tốt hơn nhiều rồi. Ít nhất thì trước đây trò đùa còn thật, giờ nói vậy mới giống đang đùa.
Trong lúc đó, Trương Hạo vội vàng nói chuyện với dân di cư Ân Thương ở thành Triều Ca, còn Vệ Uyên thì giúp ổn định lại thông đạo hiện tại, mang xuống từng kiện thần binh lợi khí đã đi vào lịch sử của Thần Châu, trong đó thậm chí còn có bội kiếm của Lữ Tổ, ngọc bội của Trương Tam Phong, tảng đá diện bích của Đạt Ma Tổ Sư. Dùng những thứ này ổn định lại thông đạo truyền tống.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, sau nhân viên y tế, lại một lần nữa tiến vào nơi này, thế mà là một khuôn mặt quen thuộc, vị nhà vật lý học vũ trụ hàng đầu của Thần Châu, Đường Hồng Triết. Người này vốn là nòng cốt của kế hoạch Chúc Dung, lần này lại đóng vai nhà khoa học tiền trạm đến thành Triều Ca.
"A, Vệ quán chủ, lâu rồi không gặp." Đường Hồng Triết mỉm cười bắt tay.
Vệ Uyên hỏi: "Ngươi đây là..." Trên người ông ta có thương tích, nhưng đã được đan dược chữa trị, là đan dược đặc biệt từ Đồ Sơn. Đường Hồng Triết mỉm cười: "A, ta đến đây phụ trách phòng ngự, Đại Hoang quá lớn, vượt xa Nhân Gian Giới, các quy tắc vật lý, cùng những tham số ở đây, có lẽ sẽ khác với nhân gian, cần đo lường tính toán lại một lần nữa, mới có thể đi vào thử nghiệm có độ chính xác cao."
Đường Hồng Triết nói: "Lần này có kế hoạch mới."
Kế hoạch mới sao? Nụ cười trên mặt Vệ Uyên cứng đờ. Chủ yếu là bị giật mình. Đường Hồng Triết nói: "Đại Hoang quá khổng lồ, lớn đến mức không hợp lẽ thường, mà lại bên Đại Hoang này khác với vũ trụ nhân gian, cho nên vệ tinh thông thường dường như là không đủ dùng, đương nhiên, quần tinh trên trời hình như cũng đang chuyển động, đây là nguồn cảm hứng cho chúng ta.""Vệ quán chủ biết đấy, thật ra trọng lực, hay nói cách khác lực hấp dẫn, là một dạng lực kéo."
"Chúng ta có một chút tiến bộ từ hai kế hoạch khoa học kỹ thuật Jindai trước đây, giải quyết rất nhiều tưởng tượng trước kia, hoặc có thể nói là những ý tưởng về con đường khoa học kỹ thuật như trong mơ trước đây, giờ có thể thực hiện được, đã có nền tảng."
"Ví dụ như, 【phản ứng nhiệt hạch tổng hợp có kiểm soát】, hoặc là 【cấu trúc tinh thể phản ứng tổng hợp hạt nhân nguội lạnh】."
"Loại thứ hai thật ra vẫn bị coi là âm mưu, nhưng lại luôn có ví dụ xuất hiện, mặc dù có ví dụ nhưng lại không có một quy luật cụ thể, khi chúng ta thêm sức mạnh thần linh vào bên trong, lại phát hiện ra định luật mới, đây là một sức mạnh có thể đạt được nhờ học tập và nghiên cứu.""Nhưng cái này trước kia chỉ vì không thể nhận biết được lực lượng Thần Thoại nên xuất hiện điểm mù. ""Thiếu điều kiện cần thiết."
Khi nói về những thứ trong lĩnh vực chuyên môn của mình, Đường Hồng Triết như một cái máy hát, ngữ khí hơi dừng lại, ngượng ngùng nói: "Đương nhiên, đây chỉ là dự đoán, chỉ là nếu có thể, hoàn toàn có thể dựa trên kỹ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân làm cơ sở để chế tạo ra vũ khí chiến tranh khổng lồ.""Đây có lẽ là một dự án nghiên cứu cần hàng trăm, hàng ngàn năm.""Hiện tại chúng ta muốn thực hiện là một loại dự tính mới..."
"Kế hoạch khoa học kỹ thuật Jindai, lấy từ cái danh xảo trá kia, mệnh danh là 【Đông Hoàng Thái Nhất】."
"Đông Hoàng Thái Nhất? !"
Vệ Uyên giật mình.
"Đúng, kế hoạch Đông Hoàng, một trong những chính sách cơ bản của Thần Châu." Đường Hồng Triết đáp: "Vì ở đây không tuân theo các quy tắc vũ trụ, kế hoạch vệ tinh đã thất bại, vậy chúng ta chọn cách bắt trực tiếp lấy các quần tinh trên trời, sau đó kèm theo thiết bị, biến chúng thành con đường để con người nhận biết Đại Hoang bao la này.""Dùng sức mạnh của vô số người, bắt lấy các vì sao, đem quyền năng của Thiên Đế kéo về tay phàm nhân.""Kế hoạch Jindai, Đông Hoàng Thái Nhất!""Cho dù mất một trăm, hai trăm năm cũng phải làm cho được."
Đường Hồng Triết trở về khu doanh trại giản dị, kế hoạch hiện tại là, cần dùng kỹ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân sơ cấp, thử xây dựng hệ thống kiểm soát trọng lực khổng lồ, để khi các quần tinh trên trời lướt qua, bắt lấy các vì sao đó rồi coi chúng như vệ tinh, bắt đầu nhận biết môi trường xung quanh. Đây là một hành trình vô cùng vô cùng dài. Ông nghĩ. Mà trong thời gian dài đó, nhất định ông cũng phải ở đây.
Đường Hồng Triết cởi áo khoác, đặt bức ảnh lên bàn, trên đó là một công viên trò chơi mới xây, trời xanh, mây trắng, vòng đu quay lớn, còn có nụ cười rạng rỡ của gia đình nhà Đường...
A, bắt giữ quần tinh, biến chúng thành vệ tinh. Kế hoạch Đông Hoàng Thái Nhất, Đông Hoàng chính là cái tên Đế Tuấn đã dùng khi ở nhân gian mà, không biết các vị Thần sẽ có tâm tình gì. Tâm tình Vệ Uyên cổ quái, nhìn thành Triều Ca thay đổi. Lúc này, Trương Hạo đột nhiên vội vã chạy tới, hốt hoảng nói: "Vệ quán chủ, Thủy Hoàng lại không thấy nữa rồi!"
"Lại đi tản bộ sao?"
Trương Hạo thở hồng hộc nói: "Không, không đúng!"
Hắn đưa ra một lá thư, Vệ Uyên thần sắc giật mình, nhận thấy điều bất thường, mở lá thư ra."Thiên hạ bao la, trẫm muốn đi ngắm xem.""Chớ nhớ.""Mặt khác, đến lúc ngươi thành thân, trẫm sẽ về."
Thủy Hoàng Đế ngước mắt, nhìn con đường phía trước, trời đất bao la, thở ra một hơi, thần sắc ung dung, tay cầm kiếm. Vệ Uyên nhìn dòng cuối của lá thư:
Quân vô hí ngôn, nếu khi con của ngươi đầy tuổi mà chọn Thái A kiếm. Vậy trẫm sẽ đem kiếm này cho hắn."
"Thật, thật sự là chạy rồi..."
Vệ Uyên nghiến răng nghiến lợi, ngửa mặt lên trời thở dài, hắn lúc này hoàn toàn không biết, cái tên nhẹ bẫng 【Thái A Kiếm】 trong tương lai sẽ mang một ý nghĩa quan trọng như thế nào, chỉ là chợt kịp phản ứng, vội quay đầu lại, hét lớn: "Khế!"
Khế đang ngắm phong cảnh ở bên kia. Trương Hạo nhẹ nhõm thở ra. Vệ Uyên sải bước đi tới, trực tiếp một chưởng đánh xuống, thiếu niên kia tan thành mây khói, hóa thành một hình nộm, trên đó dán một tờ giấy: Uyên, ta có chút chuyện, ra ngoài tâm sự với mấy cái đầu của Khai Minh. Thời gian này cũng đừng tìm ta. Đến lúc ngươi thành hôn mà ta vẫn còn sống thì ta sẽ về tìm ngươi.
Trương Hạo bất đắc dĩ nhìn Vệ Uyên, cuối cùng Vệ Uyên thở dài, nói: "Trương Hạo, vậy làm phiền ngươi đưa Tô Ngọc Nhi về phố cũ.""Hả? ?" Vị đạo nhân ngơ ngác.
Vệ Uyên đáp: "Ta phải đi tìm Tấn Vân, hay còn gọi là Thao Thiết, chuyện sau này giao cho ngươi."
??! Mấy người này, hóa ra các ngươi cũng đều bỏ chạy hết rồi sao? Trương Hạo trố mắt há mồm, cuối cùng tay bưng ba lá thư, bao gồm cả lá thư cuối cùng của Vệ quán chủ gửi cho Giác cô nương, nhìn ba người còn đó ban nãy biến mất không thấy tăm hơi, khóe miệng giật giật...
Vệ Uyên cưỡi gió mà đi. Nguy cơ ở nơi này, hắn chủ động lách qua núi Côn Lôn ở gần đó, hấp thụ bài học đau thương từ Thần Bất Chu Sơn. Vệ quán chủ có một khái niệm Thần Thoại riêng, tam giáo hợp nhất, kiên trì duy trì hình thức mở hạn chế ở mức thấp từ đầu đến cuối, trên vai là mảnh nhỏ của con mãnh thú Thao Thiết, giờ phút này bị đứt ba chân, được cánh tay robot giữ chặt vào vai của Vệ Uyên.
Tấn Vân, Thao Thiết, ngươi hãy an tâm đợi đấy... Vệ Uyên đeo kiếm mà đi.
Mà giờ phút này, tại một phương hướng mà hắn không hề hay biết, hai bóng dáng mập ú ủ ê hiện ra trên đỉnh núi cao, thấy Vệ Uyên đang đứng dừng lại xác định phương hướng, trong mắt hai bóng dáng kia bỗng lóe sáng, đó chính là hai vị Nhị Đế đã khổ sở chạy trốn đến đây từ biển sâu. Phải trả giá đắt lắm mới hất ra được Thần Bất Chu Sơn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại đỉnh cao phong độ. Thấy tiểu tử này rồi.
Hai vị Cổ Thần liếc nhau, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khoái trá cổ quái. Nhìn đi! Nhìn xem chúng ta phát hiện cái gì này! Đồ của dòng Bất Chu Sơn! Kiêu căng ngạo mạn, mạnh mẽ vô cùng, vạn kiếp bất hoại, miễn dịch với thiên cơ. Nhưng mà yên tâm đi, chúng có một điểm yếu chí mạng. Hãy để chúng ta lén lút đến gần. Rồi sáng tạo lại hậu môn của hắn! Đúng, sáng tạo lại hậu môn của hắn!
Hai vị Nhị Đế tăng tốc, sau đó bay nhanh va chạm, mang theo nụ cười sảng khoái không gì sánh được, bất quá, à, dù sao cũng nên chào hỏi hậu bối, mặc dù nói cái sau lưng kia là nhược điểm lớn của dòng Bất Chu Sơn, nhưng đánh lén cũng không tốt lắm, liền không nên dùng khái niệm Thần Thoại tốt hơn. Các vị Thần nghĩ như vậy rồi gia tốc xông lên. Mang trên mặt nụ cười sảng khoái mãn nguyện.
Sau đó... Răng rắc! Răng rắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận