Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 561: Đổng Việt Phong: Ta đem mang ngươi tiến về ngươi đùi lớn

Chương 561: Đổng Việt Phong: Ta sẽ đưa ngươi đến chỗ dựa lớn của ngươi.
Thần Nông roi quấn quanh eo Vệ Uyên, khi đi vào Nữ Kiều đã nói, chỉ cần truyền ra dao động lực lượng đặc thù, liền biết dùng phương pháp mượn nhờ đại trận phong ấn từ bên ngoài để kéo Vệ Uyên ra ngoài. Vệ Uyên cũng chính là lợi dụng ưu thế sân bãi này, cuối cùng trêu đùa một lần Xi Vưu, thành công thoát thân.
Hoa mắt, người trước mắt từ binh chủ Xi Vưu phẫn nộ đến cực điểm biến thành nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, tóc trắng rủ xuống.
Khí thế sau cùng của Xi Vưu thực sự quá mạnh mẽ.
Vệ Uyên phải một lúc lâu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Hắn hoàn toàn bị đánh đến không biết bao nhiêu lần, sau đó mới nổi nóng.
Dù cho bị uy thế áp chế đến toàn thân cứng ngắc.
Cũng muốn thúc đẩy thân thể hoàn thành hành động khiêu khích cực đoan đó.
Khung có thể thua.
Mặt mũi không thể mất.
Vũ cảm thấy rất tán thưởng.
Khế cảm thấy rất thích thú.
Nữ Kiều nhìn dáng vẻ Vệ Uyên, duỗi ngón tay chọc chọc mặt hắn. Vệ Uyên hoàn hồn, nói:
"Nữ Kiều, ta..."
"Im miệng."
Vu nữ Kiều cau mày quát lớn một tiếng.
Sau đó duỗi ngón tay đặt ở mi tâm Vệ Uyên, đảo mắt nhìn trái phải một lượt, xác nhận mặc dù có thương tích, nhưng cũng không có tổn thương đến căn bản, không để lại hậu quả nghiêm trọng đối với bản thân. Lúc này nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Gã này, tuy nói thuyết phục không được ai, nhưng thật ra vẫn còn chút ý thức được giới hạn.
Ít nhất là không chủ động đi khiêu khích Xi Vưu kia.
Vệ Uyên cố ý thả lỏng giọng nói:
"Không sao, ta cũng chỉ là cùng Xi Vưu giao lưu một chút thôi, không có bị thương nhiều, ngươi thấy ta đây không phải là vẫn ổn sao."
"Không sao là tốt rồi."
Nữ Kiều mỉm cười nói:
"Đan dược đều dùng hết rồi?"
"Ừ, vẫn là Nữ Kiều ngươi nghĩ chu đáo."
Hồ ly trắng hơi hếch cằm, khóe mắt có phấn mắt màu đỏ nhạt, tâm tình rõ ràng không tệ, sau đó ngay lúc Vệ Uyên cho là có thể qua chuyện, Nữ Kiều kéo một cái Vệ Uyên, tay phải nhấc lên, trên tay xuất hiện một chiếc điện thoại di động chuyên dụng của tổ hành động đặc biệt, trực tiếp chụp liên tục 30 tấm.
Và vào lúc này, Vệ Uyên thấy ảnh tự chụp của mình.
Mặt mày đầy vẻ mờ mịt.
Quần áo xộc xệch, có chỗ bị rách, khóe mắt phải thì thâm đen.
Giống như ảnh chụp nghệ thuật hậu hiện đại, lại mang theo một loại mị lực hoang dã nguyên thủy.
Giống như một chú gấu trúc lớn trèo tường từ khu bảo tồn ra ngoài.
Lại như bị một cái nồi đất lớn đấm thẳng vào mặt một cú thân thiện.
Cộng thêm đôi mắt mờ mịt, ánh mắt yên lặng không nói, và khí tức Xi Vưu trên người.
Rõ ràng là Thực Thiết Thú thành tinh liều mạng chạy trốn sau khi đánh nhau với Xi Vưu trên chiến trường năm đó.
Nữ Kiều cười nhẹ nhàng:
"Tốt lắm, khó có được dịp này."
Vệ Uyên:
"???!"
Con mẹ nó!
Hắn trong nháy mắt kịp phản ứng, định cướp điện thoại của Nữ Kiều, nhưng Nữ Kiều đã nắm chặt tay hắn, ấn một cái, sau đó kéo tay hắn lại, Vệ Uyên hao hết thể lực bị trưởng tỷ nhà mình lôi kéo xoay một vòng 360 độ, sau đó bắp chân phải bị móc một cái, trực tiếp ngã xuống.
Nữ Kiều hành động tự nhiên uyển chuyển, xoay người đầu gối phải gác lên eo Vệ Uyên, khiến nửa thân trên của Vệ Uyên ngửa ra sau.
Một tay giữ thăng bằng.
Tay trái cầm điện thoại chéo lên cao.
Với một tư thái như là nam chính cùng nữ chủ nhân trong vũ hội cung đình hoàn tất khúc cuối ưu nhã nhất tinh tế.
Nếu như nói lúc này xoay tròn là một thiếu nữ mặc váy dài, thì lúc váy bay lên hạ xuống, tuyệt đối sánh được cảnh Côn Lôn tuyết rơi tuyệt đẹp.
Động tác đơn giản.
Nhưng lại uyển chuyển giống như một thiên nga trắng, hoặc nói là một con hồ ly trắng nhảy múa trong sương tuyết.
Đương nhiên, nếu như Vệ Uyên không phải là hình tượng của nữ thì sẽ càng tốt hơn.
"Nào, nhìn vào ống kính."
"Quả cà."
Vệ Uyên:
"..."
Nữ Kiều mỉm cười, lại tiếp tục chụp liên tục 30 tấm nữa.
Cuối cùng nàng hài lòng buông Vệ Uyên ra.
Cú sốc lớn khiến Vệ Uyên muốn ngồi xuống đó sắp xếp lại suy nghĩ, về phần vì sao Nữ Kiều biết điệu nhảy này, khi Nữ Kiều thấy chán thì sẽ xem mấy cái phim truyền hình hiện đại, sau đó nhả rãnh về các nữ chính nữ phụ đó.
Đồng thời còn nói nếu như đổi là nàng thì các nhân vật nữ chính kia tuyệt đối sống không quá ba tập.
Điệu nhảy thế này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể học được.
Nữ Kiều ngân nga một điệu nhạc nhẹ, ngón tay gõ ba ba ba trên điện thoại di động. Kéo ra một cặp văn kiện, phiên bản 3.1 về lịch sử đen của A Uyên, sau đó lưu vào một cách thành thục.
Vệ Uyên đứng lên, thở dài, muốn đi ra ngoài.
Nữ Kiều cất điện thoại, nói:
"Chờ một chút."
Vệ Uyên vô thức nghiêng đầu:
"Ừm?"
Bộp một tiếng, Nữ Kiều hai tay bưng mặt Vệ Uyên, đương nhiên gọi là bưng thì không bằng nói là vừa xác định vị trí liền chụp lại như bánh sandwich có nhân, sau đó Vệ Uyên cảm thấy từng đợt mát lạnh trỗi lên, vết thương trên người nhanh chóng hồi phục.
Nữ Kiều ngón tay ấn vào hốc mắt phải của hắn.
Vết thâm quầng mắt do Xi Vưu đánh một quyền liền khôi phục lại bình thường.
Thậm chí nhìn kỹ thì thấy làn da còn tinh tế bóng loáng hơn cả lúc đầu.
"Ừm, như vậy là không sai biệt lắm."
Nữ Kiều lùi lại hai bước, mỉm cười vỗ tay.
Trong hư không ánh sáng lóe lên một cái, quần áo rách rưới trên người Vệ Uyên liền được sửa lại hoàn chỉnh.
Thậm chí có vài chi tiết còn được điều chỉnh.
Nhìn qua so với trước đây, còn thêm anh tuấn, khí chất trầm ổn mà cao thâm.
Vệ Uyên kinh ngạc nhìn quần áo của mình.
Nữ Kiều đưa tay sửa cổ áo cho hắn, nói:
"Nơi này là cấm địa Đồ Sơn, ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài chắc là có một ít lão bà Đồ Sơn đến rồi, đương nhiên phải có bộ dáng một chút, cũng không thể làm mất vị thế."
Vệ Uyên ừ một tiếng.
Nữ Kiều cười tủm tỉm:
"Dù sao trên thế giới này người có thể bắt nạt ngươi chỉ có ta thôi."
Nàng suy nghĩ một chút.
Tựa hồ ý thức được cái gì, trầm ngâm nói:
"Sau này có phải là muốn tăng thêm Giác không?"
"Nếu như các ngươi có con rồi, có phải là còn muốn có thêm một đứa con gái không?"
"Ây da da, như vậy địa vị của gia đình ngươi hình như lại muốn tụt xuống."
Vệ Uyên khóe miệng giật một cái.
"???!"
...
Bên ngoài cấm địa.
Hồ tộc Thanh Khâu ở bên ngoài nghe được động tĩnh lớn như vậy, làm sao mà còn có thể ngồi yên cho được? Nhất là những hồ ly tinh từng trải kiến thức rộng rãi, sau khi nghe được tiếng quyền đối quyền nổ tung, nhận thấy được cường độ khí cơ bên trong đó, đều kinh hãi đến mức lông hồ ly cũng dựng đứng lên.
Giờ phút này từng người tụ tập tại đây, sắc mặt có chút lo lắng.
Đợi đến khi cấm địa mở ra, thấy Nữ Kiều uy nghiêm tóc trắng, và một nam tử trẻ tuổi khác đi ra, mà tồn tại trấn áp trong truyền thuyết bên trong cấm địa lại không hề xuất hiện, những người của Thanh Khâu Hồ tộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lão hồ tiến lên trước, mặt mày nghi hoặc:
"Quốc chủ, lúc trước khi chúng ta đang tu hành, cảm giác được cấm địa biến hóa, đất rung núi chuyển, chẳng lẽ là cấm địa lỏng lẻo sao?"
"Còn có, vị tiên sinh này, nếu như ta nhớ không lầm, hẳn là người nhân gian ngoại giới."
"Vì sao lại ở đây?"
Nữ Kiều khẽ ngước mắt.
Trên mặt tuyệt nhiên không có vẻ nhẹ nhàng vui vẻ khi ở cùng Vệ Uyên.
Thay vào đó là một vẻ uy nghiêm, chỉ hơi nhíu mày, loại ngưng trọng của năm tháng và uy áp khiến người ta khó chịu, vô thức liền muốn mở miệng, bản năng bảo vệ Vệ Uyên, dù là một chút chất vấn thôi cũng sẽ khiến Nữ Kiều cảm thấy không thích, mà lần này, Vệ Uyên kéo ống tay áo của Nữ Kiều, nói nhỏ:
"Ta nói cho."
Tuy là không thể kết hôn cùng ba cô hồ nữ kia, nhưng cũng có thể thay nàng chia sẻ chút áp lực của Thanh Khâu Quốc.
Cũng không thành vấn đề.
Nữ Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu.
Vệ Uyên tiến lên một bước, suy nghĩ một chút, nói giọng nhẹ nhàng:
"Đầu tiên, ngươi phải gọi ta là Đồ Sơn Uyên."
Đồ Sơn Uyên...
Cái tên này có chút xa lạ, có chút lạnh nhạt, rất nhiều người không lập tức nhớ ra.
"Về phần tại sao lại ở đây?"
Vệ Uyên vung tay áo một cái.
Một đạo tàn ảnh xé gió lao xuống.
Mang theo sát khí vô cùng.
Rơi mạnh xuống mặt đất của Thanh Khâu Quốc, sát khí vô biên bao phủ quanh nó.
Đó là một cây chiến kích, trên đó có những đường vân cổ xưa, tản mát ra khí diễm ngập trời, phảng phất có một Cự Nhân hư ảo đứng bên cạnh chiến kích, vươn tay ra nắm lấy binh khí, ngẩng đầu gào thét, khí diễm ngập trời, khiến cho thiên địa vạn vật đảo điên, thần phục dưới chân.
Một mảnh lặng ngắt như tờ.
Vệ Uyên chịu đựng sự đau nhức cơ bắp, ngữ khí bình thản nói:
"Chỉ là đến cùng Xi Vưu luận bàn một hai chút mà thôi."
Âm thanh dừng một chút, mặt không đổi sắc nói:
"Đánh qua đánh lại cũng có thắng có thua."
...
Một lát sau, ở trong Thanh Khâu Quốc, rất nhiều Hồ tộc bị uy hiếp bởi chiến kích của Xi Vưu đã kinh ngạc rời đi.
Sau đó không hẹn mà cùng nhau chui vào gia phả của mình tìm kiếm nguồn gốc của Đồ Sơn Uyên.
Dòng họ Đồ Sơn.
Đây quả thực là quá cổ xưa a!
Có lẽ, có lẽ tổ tông Đồ Sơn Uyên cũng là lão tổ của nhà mình sao? Mấy ngàn năm này sinh sôi nảy nở, ai mà biết cả dòng họ trở thành người một nhà là chuyện thường, cường giả như vậy, ở thời thượng cổ chắc chắn là kết hôn sớm, dòng dõi biến thành gia tộc lớn truyền đến nay, ngược lại là chẳng ai vào tổ miếu tìm, mà Nữ Kiều cười đến mức đau cả bụng, chỉ vào Vệ Uyên:
"Phụt, ha ha ha, đánh qua đánh lại cũng có thắng có thua."
"Đánh qua đánh lại có thắng có thua, sao mà ngươi có thể nói ra được vậy, A Uyên."
Vệ Uyên nói có lý mà giọng lại cũng lớn tiếng:
"Vốn dĩ là thế mà."
Hắn đánh ta 99 quyền, ta đánh lại hắn một quyền, có qua có lại đúng không.
Hắn dùng nắm đấm đánh mặt ta một trăm lần.
Ta cũng dùng da mặt kích nắm đấm của hắn một trăm lần.
Chỉ là Vệ Uyên đột nhiên có chút bận tâm, lo lắng hành động cuối cùng bốc đồng khi nổi nóng của mình, bị cái tổ sáu người ác ôn kia nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng, bất quá, cũng không đến mức đó chứ?
...
Vệ Uyên tự nhủ trong lòng.
Xi Vưu không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Các Thần cũng không rảnh rỗi đến nhàm chán đi xem hắn và xác của Xi Vưu đánh nhau.
Cuối cùng, gây ra một chuyện thì cũng không đến mức cả sáu người cùng nhau ra mặt đâu.
Cũng đâu phải tổ ong vò vẽ.
Bọn họ cái tổ sáu người thượng cổ đó có thù oán đấy.
Làm sao có thể cùng nhau hành động được chứ?
Vệ Uyên lúc này mới an tâm trở lại.
Nữ Kiều cười đau cả bụng, nói:
"Vậy, A Uyên bây giờ ngươi muốn làm gì?"
"Ừm? Ở Thanh Khâu thêm chút nữa?"
Vệ Uyên lắc đầu, nói:
"Không được..."
"Ta phải về viện bảo tàng."
Vệ Uyên nghĩ đến một đống núi thần Côn Lôn trong nhà, đã cảm thấy nhức đầu.
Nhưng cũng không thể bỏ mặc, đành phải thở dài:
"Ta phải trở về trước, giải quyết một số chuyện."
...
Trong một thành nhỏ nào đó.
Bạch Trạch không khách khí chút nào lại muốn ba lồng bánh bao hấp.
Ba cái bánh chiên, mấy quả trứng muối, thêm cả đậu hũ não.
Ông chủ có chút khí chất thịt heo ngậm điếu thuốc, hỏi:
"Đậu hủ a."
"Ngọt hay mặn?"
Bạch Trạch ngơ ngác:
"Cái gì?"
"Ta hỏi ngươi ăn ngọt hay ăn mặn?"
"Hai kiểu khẩu vị, người phe ngọt hay phe mặn?"
"À, khẩu vị..."
Bạch Trạch hiểu ý ông chủ, rơi vào trầm tư.
Liếc nhìn giáo sư Đổng bên cạnh.
Mình giúp một chút nhớ lại, ăn chút đồ cũng không quá đáng đâu nhỉ! Không những không quá đáng, mà lại còn không quá đáng chút nào mới đúng! Coi như một phế nhân, Bạch Trạch rất nhanh đã thuyết phục bản thân.
Thế là hắn vung tay lên, trừng mắt cặp mắt cá chết, phóng khoáng nói:
"Phe ngọt? Phe mặn?"
"Không!"
"Ta tất cả đều muốn!"
Ông chủ giơ ngón tay cái:
"Hai phe ngọt mặn đều ăn, dũng sĩ."
Rất nhanh cả bàn đã bày đầy đồ ăn sáng.
Hai bát đậu hủ não sáng long lanh được đặt ở trước mắt, một bên rắc đường trắng, một bên còn lại thì đặt hành lá rong biển cơm cuộn, xì dầu tôm khô, cuối cùng múc thêm muỗng tương ớt, Bạch Trạch ăn uống vui vẻ, không kén thịt hay rau, bên kia vị giáo sư già chậm rãi tỉnh lại.
Người chung quanh bị hành vi phá hoại khả năng nhận thức của Bạch Trạch.
Ai cũng không chú ý tới Đổng Việt Phong khác thường.
Bạch Trạch húp một hớp đậu hủ não, hỏi:
"Tỉnh rồi sao, giáo sư Đổng."
Đổng Việt Phong xoa trán, thì thào nói:
"Là ngươi sao?"
"Đúng vậy, ông nhớ ra cái gì rồi?"
Bạch Trạch không để ý lắm, dù sao cũng không phải là ký ức gì quan trọng.
Lão nhân lẩm bẩm:
"Ta nhớ ra, ta nhớ ra rồi..."
Trước mắt ông ta phảng phất như có một quân đoàn hỗn chiến, xuất hiện Tây Sở Bá Vương, thấy được quán chủ bảo tàng quen thuộc mình mặc trọng giáp, cưỡi ngựa chiến, khí thế như hồng, cuối cùng là bóng hình thong dong đi ra từ cung điện, trán toát mồ hôi lạnh từng giọt, lẩm bẩm nói:
"Ta nhớ ra rồi."
"Thủy Hoàng Đế, Thủy Hoàng Đế khôi phục."
"Hả? ?!"
Bạch Trạch thiếu chút nữa bị ngụm tương ớt sặc chết, kịch liệt ho khan.
Khi chậm rãi lấy lại sức, liền bật đứng lên, vọt tới trước, hai tay nắm bả vai giáo sư già, con ngươi nhất thời ánh lên:
"Thật? Là Tần Thủy Hoàng đó hả?!!"
"Đế vương chi đạo, Thủy Hoàng khởi nguyên?"
Hắn trực tiếp phun ra một trong những quẻ tượng chí cao, Bạch Trạch vốn hay nói bậy giờ nhìn chăm chăm Đổng Việt Phong, dưới cơn khiếp sợ, thầy giáo già bỏ qua bản năng hay Kịch Thấu của Bạch Trạch, gật gật đầu, chỉ là đắm chìm vào ký ức, thở dài:
"Đúng vậy, không nghĩ tới, còn có thể thấy được Tần Thủy Hoàng."
"Sách Đồng Văn xe cùng đường ray... Không uổng công đời này."
"Tiểu tử, sao mà ngươi lại kích động như vậy?"
"Lực tay mạnh ghê."
Sao mà không kích động được?!
Cơm phiếu, không, bắp đùi tới rồi!
Bạch Trạch thả bát đậu hủ não trên tay xuống, trịnh trọng nói:
"Thật ra, ta có một bí mật, ngươi đừng sợ."
"Ừ? Yên tâm đi, ta là nhà sử học, đã gặp nhiều chuyện rồi, ta sẽ không sợ."
Bạch Trạch lúc này mới an tâm, nghiêm mặt nói:
"Ta là thần tử của Thủy Hoàng Đế, là loại thân cận nhất đó."
Đổng Việt Phong ngẩn ra, hỏi:
"Triệu Cao?!"
Ánh mắt vô thức nhìn xuống.
Bạch Trạch khóe miệng giật giật, nói:
"Dừng lại, không phải là, không phải thái giám!"
"Ta là văn thần, văn thần, ông có thể dẫn ta đi tìm Thủy Hoàng Đế không?"
Đổng Việt Phong xin lỗi thu ánh mắt về, vì những thủ đoạn kỳ diệu của người trước mắt, ít nhiều gì ông cũng đã có chút tin tưởng.
Nhưng mà dù sao lão giáo sư lịch duyệt cũng phong phú, không thể dễ dàng tin như vậy, lúc này vô ý thức nhớ lại hình bóng thanh niên đã tự xưng thần tử của Thủy Hoàng, vậy thì đối phương khẳng định là biết và nhận ra thanh niên trước mặt này, thế là lão nhân trầm ngâm, nói giọng hòa hoãn:
"Nếu nói ngươi là thần tử của Tần Thủy Hoàng, vậy thì ta nghĩ, ta có thể dẫn ngươi đi tìm một người."
"Trên đời này không ai hiểu rõ Thủy Hoàng Đế hơn hắn..."
"Hắn nhất định có thể đưa ngươi đến gặp Thủy Hoàng Đế."
Bạch Trạch nghi ngờ:
"Là... ai?"
Thầy giáo già nhớ lại bóng hình mặc áo giáp, tay cầm thương chiến, đáp:
"Là chiến tướng Đại Tần."
Chiến tướng à, vậy thì không sao.
Không phải là vật trang sức, cũng không thuộc đối tượng cạnh tranh...
Mấy tên kiểu Lực Mục thì chỉ là mãng phu mở đường thôi.
Trên mặt Bạch Trạch lộ ra vẻ mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Trong lòng vui sướng reo hò.
Ha ha, Vệ Uyên, lần này, là ta nhanh chân hơn một bước rồi!
Bắp đùi, là của ta!
Chờ ta nhìn thấy vị chiến tướng kia, đi tìm Thủy Hoàng, dâng lên bảo kiếm.
Sau đó đảm nhiệm vị trí vật trang sức số một, sống cuộc đời đế vương tin tưởng, bước đến đỉnh cao của cuộc sống.
Bạch Trạch nở nụ cười:
"Vậy còn chờ gì nữa?"
"Mau lên đường thôi!"
"Đúng rồi, muốn đi tới nơi nào?"
Thầy giáo già rơi vào hồi ức, cuối cùng khẽ giọng trả lời:
"Nơi đó à..."
"Là một viện bảo tàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận