Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 49: Hai đoạn hồi ức

Chương 49: Hai đoạn hồi ức.
Đương đương đương, đương đương đương.
Tiếng gõ cửa thanh thúy, nhịp nhàng, không nhanh không chậm vang lên.
Vệ Uyên liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ tối, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, vì hôm nay Vệ Uyên công pháp đột phá một cửa ải, tâm thần mệt mỏi, nên 9 giờ đã đi ngủ, chỉ là vừa ngủ đã gặp ác mộng, vì vậy mà giật mình tỉnh giấc.
Con đường này đều là mấy khu nhà cũ kỹ.
Hiện giờ đường phố không một bóng người, tiếng gõ cửa này khiến trong lòng người ta lo sợ.
Vệ Uyên lại không hề sợ hãi, đưa tay nắm chuôi kiếm gãy, cất bước đi ra.
Mở cửa.
Ngoài cửa đứng một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi.
Ăn mặc chỉnh tề, khí chất nhã nhặn, đang định đưa tay gõ cửa tiếp thì thấy Vệ Uyên liền ngẩn người, sau đó khách khí cười nói: “Trễ như vậy còn làm phiền, chỉ là trước đó gọi điện thoại không được, nên tôi tự mình đến một chuyến, ngài là lão Lý à?”
“Tôi là Phương Dương, nhà bảo tàng này coi như của tôi.”
Dưới sự vận chuyển của Ngọa Hổ Quyết, Vệ Uyên thấy dương khí trên người người đàn ông trước mắt tỏa ra, không phải quỷ vật, trong lòng khẽ động, lùi sang một bên, để người đàn ông kia vào nhà, đám quỷ vật mới nãy còn rất hăng hái đã chạy trốn sang một bên.
Phương Dương nhìn quanh nhà bảo tàng, mang theo một chút cẩn trọng, mỉm cười ôn hòa ngồi xuống.
Vệ Uyên rót hai ly nước.
Phương Dương bưng nước, không uống một ngụm nào, chỉ hàn huyên vài câu, rồi nói ra mục đích chính, mỉm cười nói: “Tôi lần này tới, chủ yếu là muốn thu lại cái nhà bảo tàng này.”
“Dù sao thì mỗi năm tôi cũng khó mà về Tuyền Thị một chuyến, mấy năm nay cũng chỉ ba tháng trước tới một lần, lúc đó cũng không thể tới xem nhà bảo tàng này, cái nhà bảo tàng này cũng nên đóng cửa thôi, a... Lúc trước tôi rời khỏi đây còn nói với cha mình, đây là tâm huyết của con, là ước mơ gì đó, nhất định phải mở, bị cha tôi mắng cho một trận.”
Phương Dương cười lắc đầu.
“Bây giờ nghĩ lại, vật đổi sao dời, lúc ấy thật quá ngây thơ.”
“Nói xa rồi, Lý tiên sinh xem hợp đồng đã ký trước kia là mấy năm, chúng ta đến thanh toán tiền lương các kiểu một chút.”
Hắn lấy ra một túi văn kiện, có thể thấy lúc trước hắn đều chưa kịp mở hợp đồng ra.
Tiện tay mở ra, lấy hợp đồng bên trong, thương lượng: “Lý tiên sinh, anh tới đây nửa năm trước, vì một số lý do đặc biệt mà kết thúc hợp đồng, chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ theo đó mà làm, còn tiền lương tính cho anh bảy tháng thì thế nào?”
Vệ Uyên không thèm nhìn hợp đồng hắn đưa.
Quay người lấy một bản hợp đồng khác, đặt trước mặt hắn.
Phương Dương ngơ ngác không hiểu.
Vệ Uyên nói: “Tôi không họ Lý, tôi họ Vệ.”
Sắc mặt Phương Dương chợt giật mình, nhíu mày nói: “Anh không phải Lý Khải? Vậy anh làm sao ở đây? Hay là bạn anh ấy đến xem hộ anh ta sao?”
Vệ Uyên không trả lời, đẩy hợp đồng đến trước mặt hắn, ra hiệu cho hắn mở ra xem, Phương Dương nghi ngờ mở hợp đồng ra xem, là một bản hợp đồng tuyển dụng, trước đó thì còn tốt, chỉ là nhìn thấy thù lao hậu hĩnh có chút ngạc nhiên.
Đến khi thấy thời gian cùng bên A ký tên ở cuối cùng thì sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.
“Điều này không thể nào!”
Người đàn ông nhã nhặn gần như là vô thức kêu lên, tay run rẩy.
“Cha tôi bốn tháng trước đã qua đời rồi!”
. . .
Phương Hoành Bác gắt gao trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào cửa.
Tiếng gõ cửa ngừng lại.
Hắn thở hổn hển.
Nhớ đến người gọi điện thoại mới vừa nãy, hồi ức hiện về.
Hắn vẫn còn nhớ đó là người đến hồi hơn hai tháng trước.
Trước khi thuê được người này thì trong nửa năm đã có ba người đến rồi lại bỏ chạy, bọn họ nói họ chịu không nổi, nói nửa đêm luôn có tiếng gõ cửa, nói trên vách tường lại chảy ra máu, nói nghe tiếng bước chân bên ngoài, nhưng đến gần thì lại tan biến, bọn họ nói không làm nữa, muốn đi.
Đến cả cái người nói đã ở nghĩa địa canh mộ đêm cũng chạy mất.
Hắn không tin, tự mình đi trông coi, nhưng cũng bị hù sợ.
Rồi tìm được người trẻ tuổi này...
. . .
Ta tên Lý Khải, người trong thôn.
Ai cũng nói ta gan lớn, khí huyết hăng hái, quỷ còn sợ ta ba phần.
Đáng tiếc không thể học lên được.
Không muốn ở nhà làm ruộng, liền ra thành phố làm công.
Rửa bát, làm bảo an, sau đó tìm được một chân trông nhà bảo tàng, lương không thấp, đãi ngộ cũng tốt, chỉ là nghe nói chỗ này có quỷ, ta khí huyết vượng, cũng không sợ quỷ, ông chủ nhà bảo tàng này là một ông lão rất khách khí, mời ta uống rượu.
Nói cái nhà bảo tàng này là tâm huyết cùng ước mơ của con trai ông, phải bảo vệ thật kỹ.
Ông lão thường đến chỗ này xem.
Ta hỏi sao con trai của ông không tới, ông nói con trai ông ở nước ngoài, bận công việc, không tiện về.
Ta cảm thấy ông lão có chút đáng thương.
Cũng thấy có lẽ nên bớt chút thời gian về thăm cha mẹ.
Chưa kịp nói với ông lão, ông lão gặp tai nạn xe trên đường đến nhà bảo tàng, mất rồi.
Ta đi đám tang ăn một bữa cơm.
Sau đó nửa tháng, trong phòng cả ngày lẫn đêm đều kêu rè rè, ta không ngủ được, vòi nước chẳng biết vì sao hư, cứ nhỏ giọt liên tục, đến khi ra xem thì lại hết, đáng ghét hết sức, vất vả lắm mới ngủ được, chẳng bao lâu thì lại có người gõ cửa, ta coi như không có ai, không quan tâm, gõ một lúc liền yên.
Nhưng hôm đó tiếng gõ cửa dường như mạnh hơn hẳn.
Đương đương đương, đương đương đương.
Gõ đến nỗi lòng ta phiền muộn.
Nửa đêm ai gõ cửa chứ?!
Gõ gõ gõ, gõ gõ gõ.
Hay là đang vội về chịu tang?!
Ta nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, quyết định nếu là tên nào say xỉn thì sẽ cho hắn một trận, ngoài cửa quả nhiên có bóng người, ta tức giận mở toang cửa ra, đến khi thấy người ngoài cửa, cơn giận trong lòng dường như đông cứng lại, chỉ thấy sau đầu lạnh toát.
Là ông lão đã mất mấy hôm trước, mặc một bộ đồ cộc tay, cười khách khí.
Ta chỉ cảm thấy phía sau bốc lên luồng hơi lạnh.
Ngươi có biết chuyện người chết gõ cửa không?
Người đi đường người, quỷ đi lối quỷ, người chết gõ cửa người sống, đó là muốn nương nhờ đấy.
Ta lần đầu tiên trong đời sợ đến mức tim gan run rẩy, chỉ nhớ là mình hét lên một tiếng có quỷ, sau đó mặc kệ hết, quần áo trong phòng, đồ ăn thức uống mới mua, đều bỏ lại hết, cắm đầu cắm cổ chạy, không còn dám trở về cái nhà bảo tàng kia, điện thoại cũng trực tiếp tắt nguồn.
Chỗ này có quỷ! Có quỷ!
. . .
Mà trong nhà bảo tàng.
Sắc mặt Phương Dương trắng bệch, tay run rẩy, đột nhiên ném bản hợp đồng kia đi, lắp bắp nói: “Điều này không thể nào, là anh làm giả!”
“Anh đang lừa gạt!”
“Cha tôi đã không còn, anh chẳng lẽ muốn nói trên đời có quỷ sao? ! Có chỗ nào đâu? Hay anh định nói là ngay trước mắt tôi đây có quỷ! Nói đùa cũng phải có giới hạn thôi, lừa gạt đến tận trên đầu tôi.”
“Anh có tin tôi báo cảnh sát, cho anh ngồi tù mấy tháng không?”
Hắn càng nói càng giận, sau đó liền lấy điện thoại ra định gọi, Vệ Uyên tiện tay lấy một chiếc lá liễu dự phòng, trước đó còn chưa dùng hết linh lực của phù thủy, đưa tay như điện chớp quét qua trước hốc mắt Phương Dương, khiến cho hắn giật nảy mình, lo lắng dính phải cái gì bẩn, đưa tay xoa hơn nửa ngày, mới tức giận mở mắt ra.
Mặt hắn chợt trắng bệch.
Trong phòng phút chốc đã chật ních.
Trước mặt hắn là một người phụ nữ sắc mặt xanh xao vì uống thuốc độc, phía sau là người đàn ông mặc quân phục cổ đại, một tay chống đao, thần sắc nghiêm nghị, nhìn lại vô cùng uy nghiêm, có điều trước ngực bị người ta khoét một lỗ lớn, máu me đầm đìa.
Một đôi giày thêu đang nhảy múa, một cái hộp lắc leng keng.
Bồn hoa ở giữa như đang phát sáng.
Hai con rối giấy khoanh tay xoay tròn trên bàn.
Suy nghĩ của Phương Dương ngừng trệ, cứng đờ quay đầu lại, thấy trên ghế sofa bên cạnh ngồi một con quỷ nước bị ngâm trương phình, trên người quấn lưới đánh cá nát, một tay chống cằm, khi thấy Phương Dương nhìn qua thì còn trừng mắt với hắn, nháy mắt tinh nghịch.
“Quỷ, quỷ a! ! !”
Phương Dương sợ hãi run lên, trực tiếp nhảy khỏi ghế sofa.
Vệ Uyên đẩy con quỷ nước và con quỷ chết do trúng độc ra, đè Phương Dương lại, lấy giấy chứng nhận do quan phương cấp cho, dù gì cũng khiến cho Phương Dương hơi trấn định lại, sau đó trực tiếp báo cáo chuyện này cho tổ hành động đặc biệt, giải thích qua một lượt, cất điện thoại đi, khi nhìn về phía Phương Dương thì lại nhớ tới Phương Hoành Bác không khác gì người bình thường khi lần đầu gặp mặt.
Bất quá lúc đó hắn không tiếp xúc với thân thể của Phương Hoành Bác.
Mà bản thân mình thì không có đạo hạnh, nên không nhìn ra vấn đề.
Nhưng đầu tiên là Chương Việt, sau đó là Phương Hoành Bác, đều ở trong phạm vi Tuyền Thị, hơn nữa những bí thuật liên quan đến đều có điểm giống nhau, trong lòng Vệ Uyên ẩn ẩn có dự cảm, chuyện này e là có liên quan tới người đã dạy thuật tục mệnh cho Chương Việt, trong một tháng qua, Huyền Nhất bọn họ đã tìm được người truyền bí thuật cho Chương Việt, lại phát hiện Chương Việt chỉ tiếp xúc với người trung gian.
Kẻ chủ mưu còn ẩn nấp kỹ càng.
Không thể bỏ mặc loại tà thuật này.
Vệ Uyên nhìn Phương Dương thần sắc hoảng hốt, nghĩ ngợi rồi nói: "Mới vừa rồi anh lái xe tới sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận