Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 333: Phiên dịch phiên dịch, cái gì gọi là ngạc nhiên a (đại chương hai hợp một)

Chương 333: Phiên dịch, phiên dịch, cái gì gọi là ngạc nhiên a (chương lớn gộp hai)"Thích Kế Quang tướng quân?" Thời đại này phát triển trực tiếp từ Đại Minh, đối với vị danh tướng trong lịch sử này đều có sự kính trọng rất lớn, Phương Phong thấy mọi người kinh ngạc thì nhấp một ngụm bia, lẩm bẩm nói: "Bất quá, kỳ thật quan hệ với tướng quân Thích không lớn vậy, đương nhiên là có liên quan." Hắn lục lọi trên người một hồi mới tìm được một chiếc chìa khóa kiểu cổ, mở cửa ra. Mở cửa, một trận bụi bay mù mịt. Phương Phong ngậm đầy miệng đất. "Phì phì phì." Sau khi đi vào, mọi người thấy cánh tay điêu khắc cực kỳ cao minh, bàn tay da thịt có hoa văn, gần như giống hệt người thật. Vệ Uyên chăm chú nhìn vào chiếc bút kia, vươn tay chạm vào, phác họa chân linh, trước mắt dường như thấy một người đàn ông trung niên, hai mắt nhìn hằm hằm. Nhưng không phải viết chữ mà là dùng bút ném. Sát khí nghiêm nghị, lại có một cỗ khí chất hào hùng mà người thường không sánh kịp. Bỗng nhiên, Vệ Uyên thấy một nam tử che mặt cao lớn bị bút xuyên thủng yết hầu, ngã lăn ra đất. Người đàn ông trung niên kia nhấc bút lên, đột nhiên cười nói: "Mực khô rồi, đầu bút lông sắc bén, có thể g·iết giặc." Đầu bút lông ướt át thì chấm m·á·u lên bàn, đặt bút lên tờ giấy trắng. Từ hình ảnh trong chiếc bút này, Vệ Uyên thấy ở phần đầu có một chữ lớn mạnh mẽ, chữ Võ, dùng m·á·u làm mực, vừa có chút túc sát lại vừa có quy củ. Hình ảnh như vậy tan biến đi, hiển nhiên đây là lý do mà chiếc bút này ẩn chứa chân linh. Những người khác không nhận ra được sự thay đổi trong nháy mắt của Vệ Uyên. Phương Phong vẫn ở đó hồi ức, chậm rãi nói: "Cánh tay này và chiếc bút này đều là đồ vật của một thư sinh... Còn về quan hệ với tướng quân Thích, thì thực ra tướng quân Thích khi hai mươi tuổi chưa phải là danh tướng gì cả, ông ấy cũng dần dần trưởng thành." Viên Giác hỏi: "Thí chủ nói vậy là vị thư sinh này có quan hệ với tướng quân Thích?" "Là phụ tá sao?" Người đàn ông chất phác lắc đầu, đáp: "Là lão sư." "Uyên Ương Trận là do ông ấy sáng tạo, tên là Đường Thuận Chi." "Phải nói rằng, vị tiên sinh này viết sáu cuốn sách, trong đó cuốn «võ» chính là truyền cho tướng quân Thích, ông ấy ẩn cư mười sáu năm, luôn nghiên cứu đủ thứ, nghe nói là t·h·i·ê·n văn, nhạc luật, địa lý, binh p·h·áp đều lợi hại cả. Vốn định sống cả đời ẩn cư đến già, sau đó vì kháng Uy lại dấn thân, đem cả thanh danh một đời ném vào đó." "Vì sao?" "Vì ông ấy lại đi theo con đường của gian thần Nghiêm Tung mà làm quan." "Bạn bè khuyên ông ta, lúc này ra ngoài, thắng trận kháng Uy thì mang tiếng là vinh hoa phú quý của gian thần, thua thì chắc chắn bị đổ tội, nhưng vì kháng Uy mà ông vẫn ra, dù sao đó là những gì tổ tiên ta truyền lại." "Sau khi ông ta xuất thế thì thay đổi cục diện chiến tranh, giặc Oa nào phải là đối thủ, bị đánh cho tan tác." Trương Hạo không rành lắm về lịch sử này, nói: "Vậy sao lại mất hết danh tiếng?" Phương Phong nhún vai đáp: "Vì ông ta c·h·ế·t rồi." "Lúc đó bờ biển này không thể thiếu ông ta, vừa dẫn quân giao chiến vừa tuần tra khắp nơi, cuối cùng thì vừa ốm vừa mệt, năm mươi tư tuổi c·h·ế·t ở trên thuyền khi kháng Uy. Khi lâm chung có để lại di ngôn, nói đời này chỉ có ba tâm nguyện, hoặc c·h·ế·t tr·ê·n chiến trường, hoặc bất hạnh rơi vào tay giặc Oa, vì Thần Châu mà tận t·r·u·n·g; hoặc là c·h·ế·t trên thuyền." "Sau khi ông ấy c·h·ế·t, các đại nhân trong triều đình chê bai ông, nói 'không biết tự lượng sức mình, quên đi có cái gì mà đòi dùng võ công lập công, lại phơi bày điểm yếu của mình cho thiên hạ cười chê', ta nghe câu này nhiều lắm rồi, gần như có thể đọc thuộc, đại khái là nói người ta là kẻ đọc sách không lo làm học vấn lại đi ra chiến trường làm gì? Mệt đến c·h·ế·t còn gì!" "Câu này là do Trương Cư Chính đại nhân viết." "Mấy vị đại nhân vật Đại Minh hồi đó đúng là không ra gì..." Trương Hạo nghe mà có chút buồn bực, vì nước vì dân mà c·h·ế·t lại còn bị người trong triều chế nhạo, Phương Phong ợ hơi rượu rồi chỉ vào cánh tay bằng ngọc, nói: "Không biết Đường Thuận Chi đại nhân đã gây thù chuốc oán với ai, mà sau khi ông ta c·h·ế·t, có người giả bộ đến viếng rồi nhân cơ hội c·ắ·t mất đầu và tay của Đường công mang đi." "Cuối cùng không còn cách nào, người ta tìm tới tổ tiên của ta, nhờ điêu khắc tay bằng ngọc." "Rồi có người lại dùng kim thiết đúc đầu cho ông, như vậy mới được táng cất toàn thây." "Lúc đó, điêu khắc hai cánh tay xong, còn dư lại một cánh tay thì đặt ở đây, thù lao dùng chính là chiếc bút 'ném bút đánh khách' của Đường công lúc còn trẻ, ai da, đáng tiếc là tay nghề điêu khắc ngọc của tổ tiên ta, đến đời ta thì không còn chút nào." Tượng ngọc... Vệ Uyên thu tầm mắt khỏi chiếc bút, nhìn sang cánh tay kia, tay nghề khắc ngọc của hắn là nhờ kinh nghiệm khắc ngọc thư Sơn Hải thời kỳ, nhưng ngay cả hắn cũng thấy tài điêu khắc tượng ngọc kia thật sự cao siêu, sinh động như thật. Ngay cả hắn dùng kỹ thuật khắc ngọc của nhà Phương Phong cũng chỉ đến thế. Còn về chiếc bút ẩn chứa chân linh khí tức của Đường Thuận Chi. Trong lòng hắn có chút muốn nó. Với chiếc bút này cùng liên hệ của Thích gia quân, đem về tặng cho chiến hồn cũng là một món quà không tồi. Hình ảnh chứa trong chiếc bút, với cả quyển «võ» từng tặng cho Thích Kế Quang sẽ rất có giá trị đối với chiến hồn. Chỉ là đây dù sao cũng là đồ của nhà người ta, hắn không tiện mở miệng xin. Trương Hạo nói: "Đánh khách... chỉ sợ là do giặc Oa gây ra." Phương Phong nhìn anh ta một cái rồi nói: "Tổ tiên ta ghi chép lại, khách đánh là người vùng Đan Đồ." Đan Đồ ở Giang Nam đạo. Trương Hạo há hốc miệng: "Cái này..." Ngư dân bên cạnh uống rượu vào, không hề lo lắng đáp: "Xem chừng là Đường công động chạm tới lợi ích của ai thôi, chứ xem giặc Oa lúc ấy làm gì có đến mức gay gắt vậy, gay gắt là chỉ có tống tiền đúng không, hơi tí đòi tiền, kiếm được bộn." "Đường Thuận Chi đánh đuổi giặc Oa, còn tìm cách bỏ lệnh cấm biển, đám người kia chắc chắn là không vui rồi." Ngư dân ở bên cạnh nghiêm túc kể lại câu chuyện mà hắn tự tưởng tượng ra. Lực chú ý của Vệ Uyên lại đặt ở đồ vật bên cạnh, nơi đó đặt một cái hộp, hộp hơi hé mở, bên trong có một chiếc trâm ngọc gãy đôi, hỏi: "Chiếc trâm ngọc này cũng là của Đường công?" Chú ý thấy Vệ Uyên đang nhìn, Phương Phong dừng một chút rồi nói: "Cái đó... đó là của tổ tiên ta." Anh gãi đầu nói: "Tổ tiên ta chỉ là một người thợ tạc tượng ngọc không tiền, sau đó phạm tội bỏ trốn ra đảo lánh nạn." "Sau khi ra biển thì cứu được một tiểu thư con nhà giàu." "Ai ngờ tiểu thư con nhà giàu đó lại khăng khăng đòi mang tổ tông ta rời khỏi chỗ này, tổ tông ta đâu có chịu, rồi tiểu thư kia cứ ở lì lại trên đảo luôn, nói chung là hai người về sau thành đôi, còn cái trâm ngọc này, là tổ tiên ta khắc cho vị đại tiểu thư kia, rồi bị vỡ." "Con cháu đời sau này như ta không biết điêu khắc ngọc nên không có cách nào xử lý nó." Vệ Uyên nhìn chiếc trâm ngọc cổ xưa nhưng tinh xảo kia, hỏi: "Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể sửa lại nó." Mọi người giật mình, nhìn Vệ Uyên với ánh mắt nghi ngờ. Vệ quán chủ, ngươi không phải dùng k·i·ế·m sao? Ngươi biết cả sửa ngọc à? Ngươi chẳng phải chỉ biết dùng k·i·ế·m ch·é·m ngọc làm hai thôi sao? Vệ Uyên cảm thấy bị xúc phạm, khóe miệng giật giật, không biến sắc đáp: "...Ta là quán chủ viện bảo tàng." "Biết chút kỹ thuật khắc ngọc, chuyện này cũng bình thường thôi." Mọi người ngẩn người. Hắn nhìn về Phương Phong, giải thích: "Chiếc trâm ngọc này đã gãy rồi, không còn cách nào làm khác, nhưng mà dùng bạc hoặc vàng có thể làm thành đồ trang trí để kết nối các phần đã gãy, khiến trâm ngọc nguyên vẹn, được không?" Mặt Phương Phong lộ vẻ chần chừ, đáp: "...Cái này, ta không có khả năng trả nổi tiền công." Vệ Uyên lắc đầu: "Không cần tiền công." "Chiếc trâm này rất tinh xảo, kỹ thuật điêu khắc cũng rất diệu kỳ." "Ta cũng muốn xem để học hỏi thêm chút kỹ năng." Hắn cười, nói: "Thực ra ta cũng muốn khắc một chiếc trâm ngọc tặng một người, nhưng sợ tay nghề quá kém không thể mang ra." "Nên muốn học lỏm một chút." Phương Phong giật mình, rồi khoát tay cười: "Ngươi cứ nhìn thoải mái, còn cái này thì..." "Cái của ông già này thì có đáng gì, chẳng đáng sửa." Vệ Uyên mở hộp, ngắm nghía chiếc trâm, đáp: "Chuyện này không phải có đáng tiền hay không." "Những cổ vật này đều mang theo kinh nghiệm và tình cảm của người xưa." "Không thể dùng tiền để cân đo đong đếm được." Hắn nhìn chăm chú chiếc trâm ngọc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường vân trên đó, cảm nhận những vết khắc, trong lòng chợt bừng tỉnh. À... hóa ra là vậy. So với kỹ thuật khắc ngọc của nhà Phương Phong còn tinh tế hơn. Giác, dùng bạch ngọc Côn Lôn thì tốt rồi. Nàng càng thích hoa mai. Vậy thì chạm hoa mai, lấy trâm làm cành, khắc hai đóa mai lớn và mười bốn đóa mai nhỏ, lớn nhỏ khác nhau, trông vẫn mộc mạc giản dị, chỉ cần lại gần mới có thể nhìn thấy dụng ý... ... Vệ Uyên vừa nghĩ về chiếc trâm vừa chờ Hạng Hồng Bảo và Phượng Tự Vũ. Ý định khi hai người trở về, lại bắt đầu pháp trận tìm kiếm rồi gọi Vô Chi Kỳ. Mọi người quay về phòng, tuy rằng Vệ Uyên có chút rung động với chiếc bút chứa chân linh của Đường Thuận Chi - thầy của Thích Kế Quang nhưng vẫn không mở miệng đòi xin. Trương Hạo nhấp một ngụm trà, tò mò nhìn Vệ Uyên, ho khan một tiếng rồi hỏi: "Vệ quán chủ, ta có chuyện muốn hỏi, không biết có nên mở miệng hay không?" Vệ Uyên ngước mắt nhìn anh ta, đáp: "Không biết có nên hỏi hay không thì đừng hỏi." Trương Hạo bị chặn họng. Anh không hề nao núng, nói tiếp: "Ngọc trâm anh định tặng cho ai thế?" "Là ai vậy?" Đôi mắt của một chấp hành viên tinh nhuệ của tổ hành động đặc biệt lấp lánh ánh sáng bát quái. Trong đầu anh ta hiện lên những bóng hình phụ nữ. Ngu Cơ chắc chắn là không thể rồi, Vệ quán chủ nhìn xem chững chạc đàng hoàng vậy chắc không phải có sở thích Tào Tháo; vị tiền bối Thiên Nữ kia? Hay là Cửu Vĩ Hồ, hoặc cô nương nhà Hồ ở Thanh Khâu? Hay là Tô gia ở Thanh Khâu? Hay là nói, anh đều muốn tất cả? Một hơi điêu khắc mấy chiếc trâm, mỗi người một cái? Vệ quán chủ đúng là k·h·ủ·n·g khiếp vậy. Vệ Uyên khóe miệng giật giật đáp: "Ai cơ chứ..." Hắn nói: "Từ trước đến giờ chỉ có nàng mà thôi." Ái chà?! Viên Giác tai giật giật. Hắn tò mò muốn biết, ai đã ngăn cản hắn độ Vệ quán chủ vào Phật Môn đại nguyện. Hai mắt Trương Hạo hơi sáng lên, tỏ vẻ rất hứng thú với vấn đề này. Vệ Uyên nói: "Từ đầu đến cuối, luôn chỉ có nàng thôi." "Khi còn bé là nàng, lớn hơn một chút cũng là nàng, đến tận giờ cũng vẫn là nàng." "Ngươi muốn biết nàng là ai không?" Trương Hạo gật đầu. Sau đó anh thấy khóe miệng của vị quán chủ nhếch lên, vuốt cằm cười: "Ngươi đoán xem?" "..."?! Nụ cười trên mặt Trương Hạo đông cứng. Viên Giác thầm thở dài. Cảm thấy thiền tâm của mình cũng rung động theo. Sau khi khiến người khác nổi lòng hiếu kỳ và bát quái, liền nhẫn tâm dập tắt lòng hiếu kỳ đó bằng cách đùa cợt, nỗi tức giận nghẹn lại trong lòng không ra cũng không vào được, lúc này Vệ quán chủ thể hiện, thật sự là... hơi khó nói. Trương Hạo một hơi suýt chút nữa không ra liền ngất tại chỗ. Vệ Uyên trong lòng cảm thán, quả nhiên như vậy rất thoải mái. Hời hợt nói: "Ngồi xuống đi." "Hai người bọn họ sắp về rồi." Trương Hạo một lát sau, đột nhiên nhận ra một điểm. Vệ quán chủ vừa nói, hình như là đang nói thật. Còn chưa kịp hỏi thì chưa đến năm phút, Phượng Tự Vũ và Hạng Hồng Bảo đã chạy về. Phượng Tự Vũ vẫn như cũ, chỉ là món đồ trên tay từ gói hạt dưa đã biến thành một hộp nhỏ bỏng ngô bơ, cái ba lô nhỏ vẫn xẹp lép, nhưng ai cũng không biết bên trong rốt cuộc đựng bao nhiêu đồ ăn ngon. Thế nhưng mà Hạng Hồng Bảo lại không được ổn lắm. Mặt cậu tái mét, rõ ràng vẫn còn cảm giác chưa hết hồn, tay run rẩy không kiểm soát vì sợ hãi, quan trọng nhất là trên người Hạng Hồng Bảo, quấn lấy một luồng linh khí hỗn loạn rất rõ ràng, thần sắc của mọi người ở đây hơi biến đổi. Vệ Uyên đặt tay lên vai Hạng Hồng Bảo, dùng khí cơ kiểm tra tình trạng cơ thể cậu, xác định là chỉ do hai lần hoảng sợ gây ra thì hơi thở phào nhẹ nhõm: "Đã xảy ra chuyện gì?" Hạng Hồng Bảo thở ra một hơi rồi kể lại trải nghiệm vừa rồi của mình. Chỉ là che giấu đi thân phận thật sự của cô gái bên cạnh mình chính là Thiên Sứ. Sau khi cậu kể xong, sắc mặt của Vệ Uyên, Viên Giác, Trương Hạo và Kỷ Khang Nhạc đều hơi thay đổi. Đột nhiên có một cái hố to sụp xuống đất. Một cái hố sâu không thấy đáy cùng với luồng linh khí hỗn loạn. Có vấn đề! Mấy người nhắc nhở Phương Phong cùng những thôn dân khác đóng kín cửa nẻo, bất kể nghe được gì cũng không cần đi ra, sau đó vội vàng chạy đến nơi mà Hạng Hồng Bảo đã gặp nguy hiểm, lúc đi, cái hố kia đã rộng thêm, bán kính hiện tại đã vượt quá năm mươi mét. Rõ ràng đang là mùa thu oi bức mà khu vực gần hố lại có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Phượng Tự Vũ nói thêm: "Chỗ này ban đầu đang muốn thu hẹp lại." "Ta thả pháp thuật ở đây, nên miệng hố mới duy trì được lâu như vậy." "Nhưng cũng không trụ được lâu đâu." Vẻ mặt Vệ Uyên không đổi, năm ngón tay trái hơi cong lại. Một làn sóng linh khí bao trùm toàn bộ hòn đảo, nhất là những vị trí dân cư sinh sống. Đây là trận pháp vừa mới được các Hoàng Cân Lực Sĩ hoàn thành. Để không ảnh hưởng đến người bình thường. Mọi người giật mình, đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm, Kỷ Khang Nhạc càng cảm nhận rõ điều đó, vị Vệ quán chủ này trông thì trẻ tuổi nhưng làm việc lại cẩn trọng tỉ mỉ, không biết từ lúc nào đã bày ra trận pháp rồi. Chẳng lẽ anh cũng làm những công việc giống như cậu ta sao? Lúc này, Vệ Uyên nhẹ nhàng vẽ một phù lục trong không trung bằng tay phải. Anh búng tay một cái, phù lục lập tức tan nát. Địa sát thất thập nhị pháp – Khu Thần. Gần như chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, trong đầu Vệ Uyên xuất hiện ý thức thứ hai, đó là phản hồi của Vô Chi Kỳ, giúp anh hiện tại ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có thể giao tiếp với Vô Chi Kỳ. Vệ Uyên thầm hỏi: "Nơi này có cảm nhận được khí tức Cộng công không?" Giọng Vô Chi Kỳ có chút trịnh trọng: "Không phải Thần, nhưng hơi nước chỗ này quả thực có chút kỳ quái." "Ngươi xuống đó xem thử đi." "Được." Vệ Uyên nhìn mấy người sắc mặt nghiêm trọng bên cạnh, nói: "Mọi người ở đây chờ ta, ta xuống xem thử." Viên Giác chậm rãi nói: "Bần tăng đi cùng." Vệ Uyên đưa tay ngăn anh lại: "Viên Giác vẫn nên ở lại đây." "Lát nữa nếu xảy ra nguy hiểm gì, bên ngoài chỉ có thể dựa vào ngươi." Viên Giác chần chừ một lát rồi gật đầu, lùi về sau một bước: "Vậy, Vệ quán chủ cẩn thận." "Nơi này giao cho bần tăng." "Được." Vệ Uyên gật đầu, nhìn cái hố to sâu thăm thẳm kia rồi bước ra một bước, trực tiếp rơi vào bên trong, khí cơ quấn quanh, điều khiển gió, đảo mắt đã xuống dưới, vẫn không thấy đáy sau mấy hơi thở, chỉ có thể cảm giác được hơi lạnh càng lúc càng nặng, lại càng lúc càng ẩm ướt. Một tiếng động nhỏ, chân Vệ Uyên chạm đất. Dưới đáy hố không trực tiếp thông với Đông Hải, phía dưới là một cái hang rất lớn. Vệ Uyên nhíu mày, khí cơ quanh người mở ra, dựa vào thuật ngự thủy của mình đủ dễ dàng để khống chế làn hơi nước càng lúc càng mạnh. Mắt hắn ẩn hiện thần thái, trong bóng tối có thể thấy rõ vật thể. Vừa cảnh giác vừa nhìn xung quanh, trong lòng thì nghĩ, Chúc Cửu Âm nói, mang Phượng Tự Vũ đi, sẽ có một bất ngờ nhỏ. . . Nếu không có Phượng Tự Vũ, Hạng Hồng Bảo đoán chừng trực tiếp bị nuốt chửng rồi. Miệng hố cũng sẽ biến mất, bọn họ căn bản không thể nào phát hiện ra chỗ này. Nói cách khác, điều ngạc nhiên mà Chúc Cửu Âm nói đến là ở chỗ này? Ở đây có gì? Vệ Uyên đảo mắt nhìn quanh, hướng chỗ sâu hơn nhìn tới, chợt phát hiện một tia hơi nước biến đổi. Tiến lại gần thì con ngươi hơi co lại, nhìn thấy trong hang ngầm có rất nhiều đàn ông, phụ nữ tóc vàng, chỉ là hiện giờ bọn họ đã biến thành t·h·i t·hể. Vệ Uyên ngồi xổm xuống, ngón tay đặt trên t·h·i t·hể những người này, bước đầu phán đoán những t·hi t·hể này chính là đám người đã mất tích ở trên Đông Hải, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn. Là bị g·iết rồi ném xuống đây? Hay là sau khi bọn họ vụng trộm lên bờ, giống như Hạng Hồng Bảo, đã rơi vào trong hố này? Vệ Uyên vượt qua một t·hi t·hể nam nhân, nhìn thấy trên cổ hắn có vết cắn sắc bén. Cuối cùng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra không phải do Cộng công gây ra. Quá tốt rồi, không cần chạm mặt vị Đại Thần vốn đã cáu kỉnh trong Sơn Hải Chư Thần kia. Các thần hệ khác còn tạo ra một trận đại h·ồng th·ủy cho cả thần hệ. Còn vị này tự mình làm. Đúng lúc này, phía sau Vệ Uyên lặng lẽ xuất hiện một đôi mắt băng giá, rồi, trong bóng tối, một cái miệng to lớn chậm rãi mở ra, để lộ răng như dao, khóa chặt lấy Vệ Uyên, trong đôi mắt thoáng qua khí cơ dữ tợn hung bạo, sau đó bất thình lình cắn xuống. Một cỗ khí cơ man hoang hung á·c bùng nổ ngay tại lúc này. Rõ ràng đây là một loài vật săn mồi chuyên dụng. Nhưng đòn tấn công hoàn hảo này lại không thể trúng mục tiêu. Một tay của ai đó nắm lấy đầu nó. Vệ Uyên ngồi xổm lúc nãy không biết đã biến mất lúc nào, mà bên cạnh lại xuất hiện một Vệ Uyên khác đang đứng, chiêu trò chướng nhãn pháp này trong miệng Vô Chi Kỳ không đáng nhắc tới, nhưng mà trong nhiều trường hợp đúng là có ích, con thú kia trông như một con rắn, vẫn còn gầm rú tấn công, vẫy đuôi quất xuống. Mắt trái Vệ Uyên hóa thành màu vàng. Năm ngón tay khẽ động đậy. Ầm ầm một tiếng! Chỉ hơi dùng sức liền đem con rắn biển to lớn đó ấn xuống đất. Con rắn đang gào rú giãy giụa thoáng cái hóa thành tiếng kêu rên thê lương, Vệ Uyên nhìn chằm chằm con cự xà, hơi nhíu mày, chẳng lẽ chính là thứ này, kết hợp với chiếc hố to bất ngờ xuất hiện mà gài bẫy đám thiên sứ này? Nhờ lực lượng của Vô Chi Kỳ gia trì, con rắn này vẫn còn sức giãy dụa. Không yếu chút nào, nó âm mưu g·iết đám thiên sứ kia thì không thành vấn đề. Đuôi cự xà liên tục quật mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng động lớn làm người kinh hãi, Vệ Uyên đang định mang thứ này lên thì mặt đất dưới chân đột nhiên rung lắc, sắc mặt anh thay đổi, vừa định bay lên thì đất dưới chân phút chốc tan nát, một cơn sóng biển đột nhiên quấn chặt hai chân Vệ Uyên. Gần như là trong nháy mắt, đã lôi anh xuống đáy biển. Chỉ trong tích tắc đã vào trong biển. Mắt Vệ Uyên bị thủy vực che mờ.
Mà ngay sau đó, nước biển xung quanh trực tiếp tán loạn, giống như có quân vương quấn quanh Vệ Uyên. Chân linh của Vô Chi Kỳ phát ra âm thanh trong lòng Vệ Uyên, bình thản nói thêm: "Thêm một." Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái. Bất quá là ngự thủy thôi, bản thân hắn cũng làm được. Con khỉ này sao giờ lại còn biết dọa dẫm rồi? Cam! Thật là hư! Trong lòng oán thầm, Vệ Uyên không dây dưa với Vô Chi Kỳ lúc này, mà tập trung tinh thần chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Ở trong đàn cá, hắn chậm rãi chìm xuống phía dưới, ngẩng đầu lên thì thấy bóng tối của hòn đảo, cúi đầu xuống lại thấy đáy biển sâu không hề có chút ánh sáng, dường như ẩn chứa một nỗi k·h·ủ·n·g k·h·iế·p mà không ai biết. Bọn họ rơi xuống đáy biển, hai chân đặt trên mặt đất. Mắt Vệ Uyên hơi động. Ở trên lúc nãy căn bản không nhìn thấy. Hiện tại xuống đây mới phát hiện, phía trước biển sâu có đá ngầm, mà trên đó lại có một tòa đình đài?! Trên đình đài có một bàn đá. Đằng sau bàn có một người nam tử cao lớn. Vệ Uyên đưa tay theo kiếm, đề phòng, con mắt trái màu vàng kịch liệt co lại trong nháy mắt. Sau một khắc, một cỗ nước mạnh xuất hiện, quấn lấy Vệ Uyên, phảng phất muôn dòng nước vây lấy, đưa anh đến trước bậc thềm của đình đài, đáy mắt Vệ Uyên không chút biến sắc, đưa tay rút kiếm, xoắn nát dòng nước, xoay người, tay trái thổ diễm, trong nháy mắt tới gần, năm ngón tay hơi cong, định trực tiếp tung một chiêu lên mặt người nam tử kia. Người nam tử đưa tay ra, nhấn một cái trên vai Vệ Uyên, Vệ Uyên chỉ cảm thấy hai con ngươi lay động, trên thân chấn động, Địa sát thất thập nhị pháp lập tức bị p·h·á giải, đến khi định thần lại thì đã ngồi trên ghế. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có đối thủ có thể dễ dàng trấn áp mình, sắc mặt anh hơi trầm xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Vô Chi Kỳ tóc bạc mắt vàng. Vô Chi Kỳ cùng một tia liên hệ của anh, chân linh ở lại trong hồn phách của hắn bị trực tiếp đánh ra ngoài. Nam tử bình thản nói: "Ngồi đi." Vệ Uyên chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?" Nam tử cao lớn nhìn anh, cười như không cười: "Chẳng phải là các ngươi nói muốn cùng ta cộng ẩm sao?" Cộng ẩm? Vệ Uyên ngơ ngẩn. Đột nhiên nhớ đến khi sông Hoài đổi hướng, hắn và Vô Chi Kỳ cùng lúc nói câu đó, bọn họ nói Cộng Công, cộng ẩm. Tim anh đập mạnh. Vệ Uyên đột nhiên nhớ đến lời của Chúc Cửu Âm. 'Ân, lần này đi, ngươi có thể mang theo tên nhóc Vũ tộc kia, có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ đấy...' Bất ngờ... Niềm vui?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận