Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 551: Để chúng ta đến thống khoái mà quyết sinh tử đi

Chương 551: Để chúng ta thống khoái mà quyết sinh tử đi. Thao Thiết cảm ơn bước uyên 15.000 Qidian tệ.
Hình Thiên Phủ vốn dĩ đã to lớn vô cùng. Mà bản thân Hình Thiên cũng có thể hóa thành thân thể khổng lồ, Hình Thiên Phủ đương nhiên cũng có tiềm năng như vậy. Lớn nhỏ tùy ý căn bản là tố chất tiêu chuẩn của thần binh thời đại thần thoại. Lúc này, Hình Thiên Phủ được một trong ba mươi sáu thần thông Thiên Cương gia trì, chỉ riêng trọng lực thôi đã áp bức khiến mây tan, lưỡi búa sắc bén đánh xuống, gió cuốn mây lùa ngược chiều cuồn cuộn, lưỡi búa sắc bén vô song nhắm thẳng hướng, vì cảm giác áp bức to lớn mà cơ hồ hình thành thủ đoạn giam cầm như thần thông.
‘Trọng’ ngẩng đầu, hồi lâu không nói gì.
Thạch Di cúi xuống, nhặt con dao rơi trên đất.
Bạch Trạch trợn mắt há mồm. Hắn chưa từng thấy bộ dạng hiện tại của Vệ Uyên, mắt kính trừng lớn, tự lẩm bẩm: “Bắp đùi mới?” Chẳng lẽ Thần Châu chỗ nào cũng có bắp đùi sao? Mới mấy ngày, đã gặp hai cái? Một cái Hiên Viên kiếm, một cái Hình Thiên Phủ. Có lẽ, trên đời này vốn không có bắp đùi. Hoặc cũng có lẽ… Chỉ cần có tâm muốn dựa dẫm, thì đâu đâu cũng là bắp đùi. Hiên Viên, ta ngộ rồi!
Bạch Trạch ngộ ra trong lòng, xem như là giác ngộ về việc ôm chân lại lần nữa tăng lên — xem như một nhãn hiệu để lại trong truyền thuyết Thần Châu “Thánh Nhân ra, Bạch Trạch đến”, có thể nói là độc nhất vô nhị, chuyện này là chuyện đã an bài trong thần thoại Hoa Hạ, là vật ôm chân lớn số một của Thần Châu thời cổ, hơn nữa là chủ động đưa tới cửa loại kia.
Mà Thao Thiết lúc này thì mặt mũi đầy mộng mị.
Chờ chút… Chờ chút nữa chờ chút nữa chờ chút nữa… Chuyện này không đúng.
Khi thần binh lợi khí như Hình Thiên Phủ chém xuống, lực trùng kích cùng lực áp bách to lớn đè lên khiến giáp vảy của Thao Thiết cũng cảm thấy đau, mà Thao Thiết còn liếc thấy tên gốm tượng kia không biết lấy cái gì từ trong ngực, liều mạng rót vào miệng, linh khí tiêu hao gần hết bỗng khôi phục nhanh chóng. Cùng lúc đó, tay áo không ngừng vẩy ra các loại phù lục. Biến thành những pháp thuật khác nhau.
Trong lòng Vệ Uyên đầy cảnh giác.
Xem như một người chỉ có 60 giây sức chiến đấu. Mỗi một giây đều phải toàn lực ứng phó. Chỉ cần cố gắng một chút nữa, cố gắng cầm cự đến khi Thao Thiết cố ý bán sơ hở “trốn hướng” Côn Lôn, thì sẽ là chiến thắng. Không có vấn đề gì. Trong lòng tự nhủ, thuận tiện rót liều mạng dịch Trì Linh vào miệng.
Thao Thiết: "..."
Mẹ kiếp!
Trong lúc các chư thần Côn Lôn và hai vị Chính Thần Đại Hoang đều cho rằng Thao Thiết hết cơ hội thắng. Thì con hung thú thứ tư này lại quyết chí, đột ngột ngẩng đầu gào thét. Đệ tử núi Long Hổ ở bên ngoài khu vực chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống. Linh khí trong phạm vi ngàn dặm giống như sóng lớn bị Thao Thiết trực tiếp nuốt chửng, ngay cả ánh sao vũ trụ cũng không chiếu qua được, thân thể Thao Thiết không ngừng bành trướng, tăng lên một bậc, cơ hồ biến thành dáng vẻ to lớn liên miên như núi, dù không ở Bắc Sơn giới, Thao Thiết vẫn bộc phát ra khí thế kinh khủng.
Sau đó.
Thao Thiết đáy mắt hờ hững, trong lòng nói nhỏ.
Thôn thiên, phệ địa…
Lực hút mênh mông bộc phát.
Vệ Uyên mơ hồ dường như thấy một đoàn hiện tượng lỗ đen xuất hiện trong miệng hung thú này. Miễn cưỡng mới đứng vững được thân mình, không bị Thao Thiết nuốt một ngụm. Thao Thiết trực tiếp hiện ra tư thái Thần Thoại, sau đó há miệng nuốt về phía Hình Thiên Phủ, nuốt trực tiếp gần nửa thanh rìu này xuống dưới.
Sùng Ngô sơn chủ vốn đang vuốt râu cảm thán năng lực chiến đấu khủng bố mà Vệ Uyên thể hiện, thấy cảnh này, lại mạnh mẽ kéo đứt một sợi râu, Tiễn Lai sơn thần ngơ ngác, một lát sau mới lẩm bẩm: “Thực sự là… Thật không hổ là…”
“Thao Thiết a.”
Hắn không sợ tiêu hóa không tốt sao?!
Tiễn Lai sơn thần nghĩ đông nghĩ tây, thực sự là không biết nên nói gì. Chỉ có thể nói, không hổ là Thao Thiết. Lúc này còn nghĩ đến chuyện ăn, ngay cả Hình Thiên Phủ cũng dám đút miệng. Cuối cùng nhớ đến lời dạy dỗ tục ngữ nhân gian của quỷ nước, vui vẻ phục tùng giơ ngón tay cái lên vô cùng thành khẩn. Dùng giọng cổ ngữ trầm bổng, cảm thán nói: “Trâu ~ bò!”
Vệ Uyên thấy Thao Thiết có khẩu vị tốt bất thường, trực tiếp nuốt hết hơn phân nửa Hình Thiên Phủ. Ngay cả loại khí thế bá đạo kia cũng tựa hồ bị tạm thời nuốt xuống. Một kích của Hình Thiên chiến phủ, nhờ bắt chước khí dẫn của Hiên Viên kiếm mà thực chất là mượn lực lượng bản thân của chiến phủ. Cho dù là Đào Ngột cũng phải tránh lui trước một chiêu này. Vậy mà Thao Thiết lại ăn rồi? Tứ hung đều có sở trường riêng, quyền năng của mỗi người cũng có phong cách khác nhau, ví như. Một đao kia có thể đâm chết Đào Ngột. Nhưng cũng có thể sẽ khiến Thao Thiết trực tiếp ăn cho lửng dạ.
Hình Thiên Phủ chỉ còn lại cái cán bên ngoài, mà Thao Thiết cũng có vẻ đã ăn quá no, cả thân đều run bần bật, Vệ Uyên thở ra một hơi, hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, tiện tay móc ra pháp kiếm của Trương Đạo Lăng, ném lên, vừa lúc vân khí tụ tán ở đây, Vệ Uyên hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm: "Vi diệu chân không, Thần Tiêu triệu công. Khu lôi chớp, đi Hỏa hành phong. Cái gì thần không ẩn náu…"
Theo tiếng nói, khí chất sấm sét bá đạo bắt đầu hội tụ.
Có đệ tử Đạo môn ở xa thấy được một màn này, nhận ra thần thông: “Thần Tiêu pháp môn trong “Đạo Pháp Hội Nguyên”?” “Nhưng bây giờ đã không còn đàn cũng không có sắc lệnh, lúc này thi triển thần thông phức tạp như vậy, ai ~... Vệ quán chủ cũng không có bùa chú văn của Phủ Thiên Sư chúng ta… Cái này cái này cái này…”
Mấy vị chân tu Đạo môn có chút lo lắng.
Vệ Uyên nhớ lại một đống lớn văn tự trong điển tịch của Đạo môn. Trầm mặc xuống. Lâu quá không có học thuộc, sao có hơi quên chữ.
Thôi được rồi.
Hai tay vỗ một cái, trực tiếp quát: “Cấp cấp như luật lệnh!”
Được rồi, dù sao cũng chào hỏi một tiếng.
Trên bầu trời, Triệu Huyền Đàn thở dài, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Thần Thoại Thiên Đình bất quá là một giấc mộng lớn của Trương Đạo Lăng, là bố cục của ngàn năm chân tu, đại trận phù lục xưa nay chưa từng có, nhưng Triệu Huyền Đàn là sự thật tồn tại. Nên mới dẫn đến việc Huyền Đàn nguyên soái này phải kiêm luôn thần tài. Bởi vì năm đó Trương Đạo Lăng dựa vào hắn để quản sổ sách. Đi đánh nhau với Võ Thần, Lôi Thần, Phong Thần, Vũ Thần. Thuận tiện luôn cả ông lão canh cổng. Thêm cả thần hộ pháp luyện đan. Đến kê đơn thuốc chữa bệnh cũng phải tìm đến hắn. Cái gọi là ‘Khu lôi dịch điện, hoán vũ hô phong, trừ ôn cắt ngược, giữ lại bệnh nhương tai’ câu này có ý gì đâu? Ý là hắn lãnh một phần tiền lương, làm mười hai người việc.
Tồn tại có quyền hạn cao nhất trong đại trận phù lục Thiên Đình núi Long Hổ, thậm chí còn mạnh hơn Trương Nhược Tố. Lúc này năm ngón tay nhỏ nắm lại, cửu tiêu thần lôi trực tiếp biến thành ánh sáng lấp lánh bám trên chuôi kiếm, Triệu Công Minh nghĩ nghĩ, thấy có vẻ không đáng tin lắm, thuận tiện cho thêm mấy đạo thần lôi nữa, lần này, ngay cả phù lục Thiên Đình kết nối toàn bộ chân tu đạo nhân Thần Châu cũng tiêu hao một thành lực lượng, phải cần một khoảng thời gian mới khôi phục lại được. Về phần vì sao, đây là vấn đề lịch sử để lại.
Thao Thiết, tứ hung, con trai của Hạ quan Tấn Vân thị, là đại họa thời Hiên Viên. Nghệ bắn chín mặt trời là sự tình thời Nghiêu Đế. Vậy thì một vấn đề đơn giản. Thao Thiết sẽ làm gì khi biết chín mặt trời bị bắn chết? Triệu Công Minh giật giật khóe miệng, hiện giờ hắn nhớ lại cũng cảm thấy quá đáng, tên Thao Thiết đó là vì sao lại bùng lên một ý niệm muốn ăn mà trực tiếp từ Côn Lôn Bắc Sơn chạy nhanh như chớp đến cánh bắc Đại Hoang, xem như tội phạm truy nã quy cách lớn nhất của hai đại thần hệ, chỉ vì ăn một miếng mà vượt Sơn Hải, từ trước mắt Đại Nghệ sờ tới chỗ Xạ Nhật. Sau đó ở Đại Hoang chuẩn bị nấu thịt con trai của Thiên Đế Đế Tuấn cùng Hi Hòa nghe nói dựa vào một nơi nào đó trộm được thực đơn chí cao. Đối mặt với chín con Tam Túc Kim Ô. Thao Thiết nghĩ sẵn chín cách chế biến thịt kho tàu, luộc, nướng, hấp, thịt băm, ăn sống.
Triệu Công Minh, lúc linh tính mới vừa thức tỉnh lần đầu tiên đã thấy có một tên muốn nấu thịt mình thành thịt kho tàu. Sợ hết hồn. Tại chỗ bỏ chạy, hoảng hốt chạy bừa trực tiếp đầu thai vào Nhân tộc luôn, còn ở đô thành của Nghiêu Đế. Nhớ lại toàn nước mắt. Thế là lại tăng thêm mấy đạo thần lôi. Tổng cộng chín chín đạo.
Pháp kiếm thai nghén thần lôi của Trương Đạo Lăng rơi vào trong tay, Vệ Uyên ngạc nhiên, sau đó không suy nghĩ nhiều, tay trái dẫn dắt, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cán búa của Hình Thiên Phủ, mọi người đều biết, Hình Thiên Phủ là kim loại, hơn nữa kim loại là chất dẫn điện cực tốt. Đương nhiên, với điện áp cao của cửu tiêu thần lôi, chất cách điện cũng cho ngươi đánh xuyên thủng.
Sùng Ngô sơn chủ vừa mới nghĩ bảo Vệ Uyên đi trước. Thì thấy tay phải Vệ Uyên khẽ đè xuống. Thiên địa bừng sáng. Vô số đạo sấm sét cuồng bạo theo Hình Thiên Phủ trực tiếp lao vào trong bụng Thao Thiết, mắt Thao Thiết trừng lớn, sau đó điên cuồng muốn nhả Hình Thiên Phủ ra, nhưng chỉ tiếc là khi thần thông hắn vừa thi triển ra, Hình Thiên Phủ trực tiếp kẹp lại, vô số thần lôi trực tiếp đánh vào cơ thể nó.
Phá phòng? Chết cười, căn bản không có phòng ngự.
Chiêu thức đến từ Đại Nghệ, tên xuyên thủng thân thể, sau đó dùng lôi hóa mũi tên, du tẩu khắp khí mạch toàn thân. Ngay cả Vệ Uyên kéo Phật pháp Huyền Trang ra cũng không chịu được. Một nháy mắt nổ ngược ra ánh sáng gần như làm lóa mắt người xem. So với độ sáng nấm hồi năm xưa nổ ở hoang dã còn cao hơn.
‘Trọng’ dụi dụi mắt. Cúi xuống, thấy Thạch Di mặt không đổi sắc. Muốn khen hắn dũng cảm, thì thấy Thạch Di mang một vật kỳ lạ trên mặt, hình như một cái giá đỡ trên sống mũi, hai miếng lưu ly đen che mắt kính, Thạch Di thấy ‘Trọng’ nhìn, mặt không đổi sắc nói: "Cái này gọi là kính râm, là ta đổi được ở nhân gian."
"Ta để lại một thỏi hoàng kim."
Thạch Di dùng ngón tay nâng mắt kính, lý trí tỉnh táo nói: "Ta thấy vật này rất xứng với khí chất của ta."
"Ngươi thấy sao?"
Bạch Trạch: "..."
Đại ca, số hoàng kim kia đủ để mua lại cả một tiệm rồi.
'Trọng' gật gật đầu: "Ta thấy cũng được."
"Làm cho ta một cái nữa."
"Cho."
Thạch Di móc ra một chiếc kính râm đưa tới. ‘Trọng’, vị thiên thần cao 2m5 toàn thân cơ bắp đeo kính râm vào. Thạch Di móc ra cái kính thứ ba, đeo cho Bạch Trạch. Thuận tiện còn rất quan tâm giúp hắn chỉnh lại cho thẳng.
Bạch Trạch: “…”
"Xiềng xích hơi thả lỏng chút không?"
"Không được."
"Kính mắt bị trượt xuống rồi."
"Ta giúp ngươi."
"Xiềng xích có thể thả lỏng chút không?"
"Không được."
Bạch Trạch im lặng nghẹn lời.
Ánh sáng sấm sét hồi lâu mới tán đi, trong hư không thậm chí tràn ngập một mùi thịt kỳ lạ, giống như ẩn chứa đủ loại hương vị tinh diệu, khiến người không nhịn được thèm nhỏ dãi, Thao Thiết mở to miệng, một mảng lớn hơi khói thơm ngào ngạt tràn ra, nội bộ công kích của cửu tiêu thần lôi, ngay cả Thao Thiết cũng chín tái hết. Cuối cùng Thần cũng nhả Hình Thiên Phủ ra ngoài.
Vệ Uyên vươn tay, đồng thời chỉ trực tiếp vào giữa lưng Thao Thiết.
Thiên Cương ba mươi sáu thần thông - Dẫn xuất nguyên dương.
Vạn vật đều có khí, hội tụ ở đan điền, đó là nguyên dương. Thần thông Đạo môn, âm dương điên đảo, dẫn nguyên dương của người khác cho mình dùng, là thần thông có chút không chính thống trong 36 thần thông. Nguyên dương của Thao Thiết bị Vệ Uyên hút ra, mặt Thao Thiết trắng bệch. Nếu là bình thường, đạo hạnh của Vệ Uyên mà muốn rút nguyên dương của Thao Thiết, chẳng khác nào người si nói mộng. Nhưng bây giờ Thao Thiết liên tiếp chịu công kích của Hình Thiên Phủ cùng cửu tiêu thần lôi của nhật tinh Triệu Công Minh. Nếu Thao Thiết nguyên bản tựa như một cái túi lớn không một kẽ hở, thì bây giờ chiếc túi này đã nứt ra rất nhiều vết rách, Vệ Uyên từ trong những vết rách này dễ dàng rút ra nguyên dương của Thần, sau đó trở tay muốn biến thành chiêu thức, gọn gàng mà linh hoạt, chỉ là trong lòng có chút quái lạ. Chỉ vậy thôi sao? Thao Thiết chỉ có thế này thôi sao? Cho dù không ở Bắc Sơn giới, cũng không đến nỗi yếu hơn dự đoán như vậy.
Thao Thiết đột nhiên gầm gừ gào thét.
“Phàm nhân, sao dám làm thế!”
“Ai dám nhục nhã ta?!”
Sóng khí mênh mông trực tiếp đánh bay Vệ Uyên. Hoặc nói là, Vệ Uyên thấy tình thế không đúng, cẩn trọng là trên hết, nháy mắt lui về sau. Thao Thiết một lần nữa hóa thành hình dạng nam tử. Thân hình cao lớn, quần áo rách nát, để lộ nửa thân trên tráng kiện, cơ thể phảng phất càng trở nên băng lãnh, hai mắt mang vẻ ngạo mạn thôn thiên phệ địa, mang theo sự tôn nghiêm của tứ hung, có cả sự quyết tuyệt của trận chiến cuối cùng, khiến người trong lòng e ngại, khí thế bành trướng, khóe miệng vương máu tươi, toàn thân đầy thương tích, kiêu ngạo mà lạnh lùng.
Vệ Uyên thở ra một hơi.
Vậy mới đúng.
"Không hổ là ngươi, Thao Thiết, không có làm mất mặt Tấn Vân thị."
Hắn thấp giọng than thở: "Để tỏ lòng tôn trọng, ta sẽ dùng chiêu thức mạnh nhất của ta để đối phó ngươi."
Mặt Thao Thiết nhỏ cứng đờ: "Hửm?!?"
Tay phải Vệ Uyên giơ lên nắm chặt. Từng sợi từng sợi ánh sáng lấp lánh biến hóa trong tay. Vừa từ trong cơ thể Thao Thiết rút ra, nguyên dương chi khí của tứ hung biến thành một chiếc chiến cung cổ phác.
‘Trọng’ đột nhiên cảm thấy, cái cung này có chút quen mắt, cau mày.
Vệ Uyên thở ra một hơi.
Sóng lớn vô tận đến từ sông Hoài phun trào lên quanh người hắn.
Lấy tứ cực địa chi làm cung. Lấy thần lực sông Hoài làm dây cung.
Vỏ kiếm của Thái A kiếm hiện ra, bên trên xuất hiện khí tức nhân đạo.
Vệ Uyên đặt chân lên hư không.
Dùng thân ta, thông trời đất người. Thông lực lượng đại địa, biết cơn giận của sóng lớn, nhân đạo bao la của Akatsuki. Nên mũi tên này đều phá được.
Khí thế bỗng chốc trở nên ngưng trọng, mi tâm Xá Lợi Tử lưu chuyển, lực lượng Phật môn cường hóa nhục thân. Phật môn Túc Mệnh Thông, thấy nhân quả, biết sinh tử. Nên không có gì không trúng.
Hai mắt nheo lại.
Trong mộng cảnh, thanh niên xấu hổ kinh ngạc, sau đó mỉm cười uống rượu.
"Rất tốt."
Sóng khí vô tận dâng lên. Run rẩy như sấm.
Vệ Uyên mở hai mắt, đáy mắt bình tĩnh, ngữ khí rộng rãi.
"Như ngươi mong muốn, toàn lực ứng phó!"
"Ta chỉ có một tiễn này sức lực, sinh tử từ... "
"Hửm?!"
Khí thế Vệ Uyên bỗng nhiên trì trệ, lúc mở to mắt, thấy Thao Thiết phía trước quay đầu chạy, toàn thân bốc huyết quang, che miệng vừa bay vừa ho khù khụ, lại biến thành bản thể, lần này bản thể càng biến càng nhỏ, từ một cự thú to lớn như núi, khí thế mênh mông nuốt Hình Thiên Phủ, cơ hồ muốn hóa thành một con thú nhỏ.
Trực tiếp bay về hướng Côn Lôn.
Cơ hồ bùng nổ cả nước mắt.
"Lão Trần, lão Trần."
"Mau mở khiên chắn a, ta cho ngươi tìm, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi tìm."
"Cứu mạng, cứu mạng a…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận