Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 55:

Kiếm quang lạnh lẽo từ trên cao giáng xuống. Vẫn là ở trước cánh cửa nơi đám quỷ đẩy, Vệ Uyên đã sớm mượn thần thông ngự gió bay lên không, đứng ở trên cửa phòng, đợi khi con quỷ vừa mới bước vào, liếc mắt nhìn, cho dù là Vệ Uyên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, mấy con quỷ trong nhà đã là bộ dạng chết chóc thảm thiết, con quỷ này còn có hình thù cổ quái hơn. Tổng cộng năm con quỷ, bốn con đi theo sau lưng con quỷ phía trước, nhắm mắt đi thành một hàng. Từng con đều có tay chân gầy guộc cao nghều phát xanh, bụng teo tóp, mặc quần áo cũ nát mốc meo, trong đó bốn con chỉ có hai cái lỗ ở mũi, dưới lỗ đen là một cái miệng nứt toác đầy răng nanh, phía trên mũi đều là trọc lốc, con quỷ đầu tiên thì nhiều hơn một con mắt to dựng đứng, trông rất đáng sợ. Vật giống người mà không phải người, bọn chúng vừa bước vào, căn phòng trong nháy mắt càng thêm âm u. Trong lúc người phàm đang mơ ngủ, chúng nhắm mắt đi theo, cũng không biết đã hãm hại bao nhiêu tính mạng con người. Vệ Uyên nắm bắt thời cơ, không kịp cảm thán sự xấu xí của con quỷ, sớm đã từ trên cao lao xuống, trong tay tám mặt hán kiếm lóe lên một đạo kiếm quang lạnh lẽo, nhắm ngay tròng mắt con quỷ đi đầu trực tiếp chém xuống, trên thân kiếm đã sớm có Phá Sát Tru Tà phù phát huy tác dụng, con quỷ kia chỉ có một mắt, lại còn đang nhìn chằm chằm vào chiếc giường, trở tay không kịp, kiếm quang đã tới gần. Chỉ kịp lắc đầu một cái, trường kiếm đã lướt qua cổ, xuyên thẳng qua. Con quỷ bị đau, liền muốn hét lớn lên. Vệ Uyên đạp mạnh chân phải xuống không trung, một đạo yêu phong tụ lại dưới chân, ngự phong mà động, bỗng nhiên xoay người, tay phải cầm tám mặt hán kiếm gọt một miếng lớn thịt hư thối, tay trái thừa thế rút thanh kiếm gãy sau lưng, lúc con quỷ tránh lui, đánh vào người con quỷ mù đằng sau, kiếm gãy trực tiếp đâm vào mắt nó, chiếm hơn phân nửa khuôn mặt. Thuận thế một cước hung ác đá vào ngực bụng con quỷ, đá nó ngã xuống đất, kêu thảm thiết thê lương. Đám quỷ phía sau cũng hỗn loạn cả lên, đều gào thét kêu la."Xảy ra chuyện gì vậy?! Vì sao có mùi máu tanh?" "Ngươi đã bắt đầu ăn rồi hả?!""Không, là mùi thịt thối rữa!" Con quỷ nhỏ bé sau cùng quay người muốn chạy, lại không ngờ Vệ Uyên đã sớm dán một đạo phù lên cửa, con quỷ nhỏ này giống như người phàm bước vào quỷ đả tường, đi loạn bốn phía đều không trốn thoát được. Năm con quỷ này đều dựa vào con quỷ một mắt dẫn đường, giờ một mắt bị phế, năm con quỷ đều thành kẻ mù, một trận kinh hãi, rít lên kêu quái dị, hai bàn tay sắc nhọn quờ quạng phía trước, lại có quỷ vật phình bụng lên, ra sức hô hấp, Vệ Uyên chỉ cảm thấy thân thể chao đảo, suýt chút nữa nguyên khí tự thân đã bị hút ra ngoài cơ thể. Nếu không nhờ Ngọa Hổ Quyết có nền tảng cùng đạo môn Nho gia đều có liên hệ, coi trọng cố bổn, lần này đã bị mắc lừa rồi. Lúc này biến sắc, đóng cửa lại, ỷ vào thân kiếm thuật linh hoạt, cùng năm con ác quỷ này quần thảo, gây thương mà không giết, làm hao mòn khí lực dũng khí của chúng, không lâu sau đã đánh cho mấy con quỷ mù này ngã rạp từng con... . Vệ Uyên tay cầm kiếm, ngồi xuống ghế. Trên người sát khí ngùn ngụt. Phía trước năm con quỷ vật có tướng mạo ghê tởm chật vật không chịu nổi, ngã trên mặt đất, từng con biến thành trái dưa chuột lăn lóc. Ngọa Hổ lệnh bài đã sớm có chữ hiện lên trên linh đài, Vệ Uyên đã biết chân thân của quỷ vật này. Dịch bệnh chi quỷ Nhất Mục Ngũ, năm quỷ một mắt, hành động cùng một thể, nếu chỉ có vài con quỷ đi nghe ngóng một người, người kia sẽ sinh bệnh, mà một khi có năm con quỷ cùng nhau nghe ngóng, người này dù là trước đó thân thể khỏe mạnh, cũng sẽ trong vòng bảy ngày mà chết bệnh. Trực thuộc quỷ bộ, nhưng lại thuộc quái, là quỷ quái, loài ác. Ngoài cửa sổ làng vẫn yên tĩnh như cũ, Vệ Uyên kiếm trong tay chống xuống đất, giả vờ như đối với tất cả mọi thứ đều rõ như lòng bàn tay, qua mặt đám quỷ này, nói: "Không ngờ rằng, nơi này lại có thể nhìn thấy Nhất Mục Ngũ loại quỷ dịch bệnh này, các ngươi đến đây bao lâu rồi?" Vệ Uyên hạ thủ đối với ác quỷ không hề nương tay chút nào, năm con ác quỷ trong lòng đã sớm e ngại, nghe thấy hỏi han, con quỷ cầm đầu giằng co, quỳ gối dập đầu về phía trước nói: "Vị đạo trưởng này tha mạng, tha mạng." Vệ Uyên không để ý tới, vẫn cầm kiếm ép hỏi, đám quỷ kia bất đắc dĩ mới tiết lộ chân tướng. Ngôi thôn này căn bản là bị cả một cái quỷ vực bao phủ. Quỷ vực này có lai lịch lớn, dường như là từ thời cổ lưu truyền lại pháp trận đã thay đổi, chỉ tiếc rơi vào tay quỷ vật, lại hóa thành cái Sâm La quỷ vực, trong vòng bảy ngày, cửa sẽ mở ra. Phàm nhân sau khi tiến vào, sẽ gặp phải đủ loại khí hậu khắc nghiệt, hoặc là gió lớn hoặc là mưa to, người bước vào không đến bảy ngày thì không thể ra ngoài được. Có thể cho dù là người thân thể khỏe mạnh, chờ đủ bảy ngày cũng phải hao tổn hơn phân nửa nguyên khí, dịch bệnh quỷ nhập vào người, xui xẻo thì quỷ quấn lấy phía sau, một phen dày vò xuống, ít nhất tiêu hao hết hơn phân nửa tuổi thọ, sống tối đa đến ba bốn mươi tuổi là sẽ bị bệnh lao tái phát mà chết thảm. Mà những thứ hao tổn đi tuổi thọ này, cũng chính là nguyên khí dương khí của thường nhân, tự nhiên đến trong thôn này. Những quỷ vật khác không biết được sắp xếp như thế nào. Dù sao chưởng quỹ chưa từng cho phép bọn chúng năm tên cùng hút nguyên khí của một người, như vậy có thể để khách nhân chết ở bên ngoài, tránh gây ra chuyện ở đây, rước lấy đạo sĩ ở núi Long Hổ và Mao Sơn tới. Vệ Uyên nói: "Chưởng quỹ?" Nhất Mục Ngũ đáp: "Chính là chủ nhân quỷ vực, mở một thôn trang, không bán trà, không có rượu." "Muốn cơm của người chết, nghênh đón khách bốn phương.""Thôn trang ở đâu?""Người thường muốn đi, phải đi về phía tây." Âm thanh dừng lại, lại dập đầu xin tha, Vệ Uyên kiếm trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ, cũng không lưu tình, kiếm quang chớp động, mấy con ác quỷ đã từng con ngã xuống đất, cuối cùng con quỷ mới biết mình hẳn phải chết, thê lương nổi giận gầm lên một tiếng, liền muốn hướng Vệ Uyên đánh giết, bị kiếm gãy trực tiếp đâm xuyên yết hầu, yết hầu phát ra tạp âm, bịch một tiếng ngã trên mặt đất. Một đám ác quỷ đền tội, Giáo Úy mặt không đổi sắc, dùng khăn vải bên cạnh chậm rãi lau đi máu xanh nồng trên thân kiếm. Ngọa Hổ lệnh bài có chút rung động. Chém giết Nhất Mục Ngũ. Được công huân ba. Quỷ vật này cũng chỉ mạnh hơn chút so với Mặt Nạ Nô mà Vệ Uyên trước đó thu thập. Bất quá, ba điểm công huân dù sao cũng là ba điểm công huân, dù là chân muỗi bé cũng là thịt, Vệ Uyên vất vả lắm mới có lại công huân vào sổ, khi đối mặt với uy hiếp từ Sơn Quân không biết lúc nào bùng nổ và từ đâu tới, cảm thấy cũng yên tâm hơn chút. Mà chưởng quỹ trong miệng Nhất Mục Ngũ, hẳn là quán cơm mà Uông Hoằng Hòa nhắc tới. Lần này ngược lại tìm được chính chủ rồi. Làng vẫn yên tĩnh, Vệ Uyên cất kiếm kỹ, xoay người lại nhìn thấy một đám quỷ vật đổ rạp trên mặt đất, Nhất Mục Ngũ này tuy là quỷ, nhưng lại là loài quái, có thực thể, nhìn thấy rất chướng mắt, Vệ Uyên đem năm con quỷ vật này trực tiếp ném từ cửa sổ ra bên ngoài, tất cả đều như hòn đá rơi xuống đất. Nhìn quanh thôn làng tan hoang, biết mình bị quỷ vực vây quanh, đã không trốn thoát được, lại mang theo cả một thân kỹ nghệ. Dứt khoát cứ ở tại nơi ác quỷ này quấy phá, ôm kiếm vào ngực, thản nhiên chìm vào giấc ngủ. . . Trong đêm tối, âm thanh huyên náo. Có Yêu Quỷ chậm rãi đến gần. "Kỳ quái, Nhất Mục Ngũ đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh?" Một con quỷ mặt biến sắc, nói: "Đáng chết, hắn không biết là thèm ăn nên thật sự ăn người rồi sao!" Thời đại này linh khí khôi phục, Thần Châu có phủ Thiên Sư trấn áp một phương, phật đạo đệ tử xuống núi, đám quỷ vội vàng đi tới nơi mà Nhất Mục Ngũ đến, sau đó dưới ánh trăng sắc mặt tái nhợt, chỉ thấy được năm con quỷ nằm sõng soài trên mặt đất, toàn thân thịt nhão gần như thành thịt nát. Đám quỷ dừng bước, đáy mắt lộ ra ngạc nhiên. Sau đó tất cả đều thối lui. Một đêm vậy mà không có chuyện gì. Ngày thứ hai Vệ Uyên mở mắt, thư thư thả thả duỗi lưng một cái, mở cửa sổ ra, thấy ngoài cửa sổ có hai người đang quét đường, mắt thường nhìn thì là đang quét cỏ dại lá rụng, nhưng trong mắt Vệ Uyên, thì là hai người đang quét từng mảng thịt nhão của Nhất Mục Ngũ. Đôi tình nhân kia đi ngang qua, tựa hồ không nghĩ tới vào ngày xuân này còn có nhiều lá rụng như vậy. "A, cái này à, là tối qua có gió lớn, thổi rụng xuống." Một bà lão có khuôn mặt hiền hòa ấm áp trả lời. "Đúng vậy à, đúng vậy à, gió có thể nhanh đấy, như dao, mưa thì lạnh á, như bảo kiếm ấy." Một bà lão chất phác khác nói. Cô gái trẻ cười kéo bạn trai, giẫm lên lá rụng, giày dẫm lên Kanouko, phát ra tiếng xuy xuy nhẹ nhàng, khiến người trong lòng thoải mái, giống như đang ở một buổi chiều lười biếng của mùa thu, Vệ Uyên nhìn nữ tử nâng giày cao gót rồi lại hạ xuống, động tác nhẹ nhàng, giẫm lên thịt quỷ hư thối. Phù phù, phù phù—— Giày cao gót dẫm nát từng mảng thịt nhão. Mắt thường không thể thấy màu xanh nồng của máu rơi lên váy màu gạo trắng, rơi lên tay. Đôi tay đó vẫn đang nắm chặt lấy nhau. Người đang cười. Hai bà lão quét dọn dừng lại, hiền từ nhìn đôi tình nhân đang đùa nghịch. Yết hầu lên xuống, tựa hồ đang nuốt nước miếng. Đương đương đương—— Vệ Uyên nheo mắt nhìn một màn này, tay chậm rãi khoác lên chuôi kiếm gãy sau lưng. Tiếng gõ cửa vang lên. Vệ Uyên buông tay ra, mở cửa. Gã chủ tiệm gầy gò, ôn hòa, mặt không chút thay đổi đứng ở cửa, liếc nhìn căn phòng đầy máu tươi quỷ quái. Cung khom người chào. "Chào ngài, ngài có cần quét dọn phòng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận