Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 103: Cao thâm mạt trắc (

Vệ Uyên chú ý thấy, khi mình vừa thốt ra hai chữ 'Bá Kỳ', con ngươi của vị bác sĩ vốn thanh tú, điềm tĩnh kia khẽ co lại, xuất hiện trạng thái giống như đồng tử thẳng đứng, đồng thời tỏa ra một luồng khí tức vừa pha lẫn sợ hãi, vừa mang nét hoang dại. Nó giống như một mãnh thú đang đối diện với nguy hiểm lớn.
Vệ Uyên càng tỏ ra điềm tĩnh và tự nhiên, Bá Kỳ đã không ra tay ngay lúc hoảng sợ thì cơ hội ra tay về sau sẽ giảm xuống thấp nhất, mà trong lòng Bá Kỳ càng thêm ẩn ẩn kinh hãi. Câu nói đầu tiên đối phương thốt ra "Muốn hẹn gặp nàng tốn rất nhiều công phu" đã ngầm ý rằng hắn đến đây là vì mình. Bản thân đã sớm bị hắn để mắt tới, thân phận đã hoàn toàn bị bại lộ. Với một Đại Yêu quen ẩn mình trong giấc mộng mà nói, cảm giác này khiến Vương Kỳ vô cùng bất an, không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, nàng cảm giác chàng trai trẻ đang ngồi mỉm cười dường như mang một loại khí tức u ám tĩnh mịch, soi thấu mọi thứ của mình. Nhưng rồi nàng cố gắng trấn tĩnh lại. Với thực lực đối phương đã thể hiện trong giấc mộng, việc hắn chủ động mở lời vạch trần thân phận của mình, hiển nhiên không phải để bắt giết nàng tại đây.
Bá Kỳ trầm mặc rồi lên tiếng: "... Ngươi muốn làm gì?"
Vệ Uyên đáp: "Ta thích Thần Châu thời đại này, cũng ưa thích cuộc sống bình yên tĩnh lặng của thành phố này."
Giọng hắn dừng lại, liếc nhìn ra ngoài, từ độ cao này có thể thấy khung cảnh phồn hoa của thành thị, dòng người tấp nập, sau khi nhìn một lúc, Vệ Uyên thu tầm mắt, nhìn chăm chú Bá Kỳ có vẻ hiền lành, điềm tĩnh, chậm rãi nói:
"Cho nên ta hy vọng các ngươi tuân thủ quy tắc của thời đại này, đừng làm ảnh hưởng đến sự yên ổn này."
"Ta cũng không muốn ra tay."
"Dù sao, Đại Yêu từ thời Tần Hán sống sót đến thời đại này vốn không nhiều, thoát được khỏi tay Ngọa Hổ và Trương Đạo Lăng, mà chết ở thời đại này thì thật đáng tiếc, chẳng phải sao?"
Hắn mỉm cười nhìn Bá Kỳ.
?!
Đồng tử Bá Kỳ có chút co rút.
Nàng nhất thời không nói được lời nào.
Vệ Uyên đứng dậy, cầm một viên kẹo trong hộp trên bàn của Bá Kỳ, giọng điệu thoải mái nói: "Đây cũng là lệ cũ đi, bệnh nhân sau khi kết thúc trị liệu sẽ được một viên kẹo."
"Bác sĩ cô trị liệu rất hiệu quả."
Hắn khách khí gật đầu, sau đó xoay người đẩy cửa rời đi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, dường như rất hài lòng về lần khám bệnh này, còn Vương Kỳ ngồi trên ghế, cứng đờ hồi lâu, không nhúc nhích, quần áo phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, rất lâu sau mới chậm rãi cúi đầu xuống.
Đối phương không chỉ nhìn ra thân phận của mình, mà còn biết cả thời đại mình từng sống sao?!
Thậm chí còn biết chuyện gút mắc của nhóm mình và Ngọa Hổ Trương Đạo Lăng.
Nàng nhớ lại khung cảnh cổ xưa hư ảo trong giấc mộng, cùng những dị thú sơn hải chân thật, Vương Kỳ không khỏi nghĩ, có lẽ nào người này đã sống từ thời đại cổ xưa đến tận bây giờ, đã trải qua bao nhiêu năm tháng, bao biến cố lớn trong nhân gian đều được hắn chứng kiến. Nàng phảng phất như nhìn thấy biển người cuồn cuộn, nhìn thấy từng Anh Kiệt hào hùng tranh đấu, các cuộc chiến giữa Đại Yêu và Địa Linh, ẩn sau tất cả những điều đó là một đôi mắt điềm tĩnh nhìn vào dòng chảy của thời đại, nhìn các hào kiệt xuất hiện rồi biến mất, nhìn các Đại Yêu xưng hùng rồi cô đơn, trong lòng ẩn ẩn run lên.
Một lúc sau mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Nàng liếc nhìn xung quanh, tuy có chút đáng tiếc và phiền muộn nhưng vẫn nhanh chóng quyết định. Lập tức rời khỏi đây, hơn nữa thời gian gần đây không thể liên hệ với Sơn Quân, để tránh dẫn tai họa đến.
...
Vệ Uyên thần thái tự nhiên bước ra khỏi bệnh viện. Đầu tiên là bình tĩnh ngắm phong cảnh vườn hoa bên cạnh một lát, giống như một người bình thường thích cuộc sống thường ngày, sau đó mới từ từ đứng dậy, đón một chiếc xe, ngồi vào trong, qua kính chiếu hậu nhìn thấy bệnh viện dần rời xa, Vệ Uyên mới khẽ thở phào trong lòng. Lồng ngực nhanh chóng phập phồng, thái dương nổi lên mồ hôi lạnh.
Da đầu cũng hơi tê rần.
Vệ Uyên đặt tay lên ngực, cố kìm lại nhịp tim đập kịch liệt.
Trước một Đại Yêu thời Tần Hán, vừa nói chậm rãi, vừa không được nói quá nhiều, lại cũng không thể im lặng làm mất vị thế của bản thân, đây quả thực là một khảo nghiệm lớn về bản lĩnh tâm lý của hắn.
Vệ Uyên chợt nghĩ đến một chuyện, Bá Kỳ là thị nữ của Sơn Quân. Việc Bá Kỳ xuất hiện ở Ứng Thiên phủ, có phải có nghĩa là, Sơn Quân cũng đang ở gần đạo quán này?
Vệ Uyên từ từ kìm nén cảm xúc hỗn loạn của mình, ép mình phải suy nghĩ lý trí. Sau khi xuống xe, hắn thuê một căn phòng ngắn hạn, dùng phù chú ngăn cách ảnh hưởng từ bên ngoài, đặc biệt là ngăn cách những ảnh hưởng như quỷ hồn hay pháp thuật. Sau đó, hắn gọi điện cho Trương Hạo.
Hắn thông báo cho đặc biệt hành động tổ về thân phận và nơi ở của Bá Kỳ, cũng như việc Sơn Quân có thể đang tồn tại ở Ứng Thiên phủ. Đối mặt với những thành phố cấp bậc như Ứng Thiên phủ, đặc biệt hành động tổ có chuyên môn cao hơn và hiệu suất hơn so với tự mình Vệ Uyên xử lý.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Vệ Uyên thở phào, hơi đả tọa hành khí trong phòng thuê ngắn hạn, khôi phục lại khí tức của mình. Sau đó, hắn mua vé tàu cao tốc để trở về Tuyền Thị.
...
Khi hắn trở về viện bảo tàng, trời đã tối. Vì ba cô hồ ly Tô Ngọc Nhi hiện đang ở trong trường đại học, mà Hồ Minh thì về Thanh Khâu có việc, cửa hàng sách cũ kế bên viện bảo tàng thì tối đen, mà điều làm Vệ Uyên ngạc nhiên là, tiệm hoa đối diện cũng đóng cửa.
Hỏi mèo đen Loại và mấy con quỷ cũng không nhận được tin tức gì.
Khi Vệ Uyên lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện có tin nhắn mới, là của Thiên Nữ Giác.
"Uyên, ta muốn bế quan tu hành mấy ngày."
"(? O?)/!"
Vệ Uyên nhìn dòng tin nhắn phía sau, không nhịn được bật cười.
Nghĩ lại hình như mình làm nàng hơi mất mặt. Thiên Nữ bị phong ấn gần hai nghìn năm, lại mới vừa khôi phục mà đã thi triển qua đại quy mô đại uy lực pháp thuật, tu vi bản thân chịu ảnh hưởng không nhỏ, cần thời gian từ từ khôi phục, việc này Vệ Uyên cũng biết, lập tức nhắn lại một đoạn, tỏ ý mình đã biết, hi vọng nàng có thể sớm khôi phục tu vi.
Nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một đoạn phía sau.
"(? _?")/(? _?")
Mèo đen Loại nhảy xuống, đáp xuống vai Vệ Uyên, hỏi: "Hôm nay không phải ngươi đi khám bệnh sao? Sao rồi?"
Vệ Uyên đáp: "Cũng tốt, bác sĩ tuy không khám kĩ, nhưng lại gặp một người không ngờ."
"Ai?"
"Bá Kỳ."
Mèo đen Loại giật mình một cái, sau đó đánh giá Vệ Uyên từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ dò xét và quái dị, nói: "Một mình ngươi gặp được Bá Kỳ mà còn sống trở về? Không ngờ vận khí của ngươi lại tốt đến vậy."
"Chuyện này không thể gọi là tốt được."
Vệ Uyên tự giễu cười một tiếng, cũng không kể chi tiết, chỉ là khi nhắc đến Bá Kỳ, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác mình quên mất điều gì đó, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì không thể nắm bắt được, đành tạm gác lại, tranh thủ làm xong khóa tu luyện buổi tối, bổ sung đầy đủ phù chú đã dùng, rồi đi nghỉ sớm.
...
Trong mộng Vệ Uyên mở mắt ra.
Đây là mộng cảnh của hắn, vừa chân thực vừa hư ảo, vừa cổ xưa vừa có những nét cắt của thành phố hiện đại, có cả sóng cả sấm chớp cuồn cuộn. Vệ Uyên từ từ ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào thân hình xanh xám trước mặt, thủy thần hệ sông Hoài đang dây dưa, cuối cùng hắn nhớ ra mình đã lãng quên điều gì. Sau khi gặp Vô Chi Kỳ trong mộng, hắn đã tự khống chế bản thân duy trì giấc ngủ không mộng mị, nhưng hôm nay, hắn lại tiếp nhận sự thôi miên của Đại Yêu Bá Kỳ trong giấc mộng.
Nói cách khác, hôm nay mình hình như đã ngủ mơ.
...
Hắn ngẩng đầu nhìn Vô Chi Kỳ, đôi mắt vàng kim lạnh lùng đầy khoái ý.
"Chết tiệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận