Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 180: Cổ họa

Chương 180: Cổ họa, sắc phong Sơn Thần?
Vệ Uyên nhìn vẻ mặt ‘có tay là được’ của Vô Chi Kỳ, khóe miệng giật giật.
Đơn giản? Ta đơn giản cái đầu ngươi. Ngươi có phải cảm thấy ta dễ bị lừa lắm không?
Vệ Uyên nhìn Vô Chi Kỳ, không còn gì để nói.
Hắn lật lại lịch sử, thấy toàn là chuyện phạt núi phá miếu. Với núi non, Vệ Uyên hiểu biết không thua Vô Chi Kỳ bao nhiêu, nên biết, những ngọn núi có thể liên hệ với ấn tỷ này, trên thực tế chỉ là loại núi có địa mạch và linh mạch đặc thù, cái gọi là liên kết ấn với núi, thật ra là liên kết ấn với linh mạch.
Chỉ loại núi này mới gánh được trọng lượng của Thần. Chặt núi chính là chặt đứt liên hệ này, thậm chí trực tiếp chặt đứt rút ra linh mạch.
Về lý thuyết, đề nghị của Vô Chi Kỳ có thể thực hiện.
Nhưng đây là pháp Địa Linh xuất hiện mấy ngàn năm về sau. Giờ có danh sơn nào không được các vương triều phong? Chưa kể Địa Linh giờ đã biến mất, những danh sơn bảo địa hiện nay đa phần bị tông môn chiếm giữ, nếu nói, núi Long Hổ đủ linh mạch và tư cách để gánh một Sơn Thần.
Nhưng Vệ Uyên phải làm sao mới liên hệ được ấn với tổ mạch Long Hổ?
Vô Chi Kỳ thấy Vệ Uyên mặt mày khó xử, trong mũi hừ một tiếng, nhẹ như mây gió nói: "Năm đó ta cũng làm như thế, ngươi còn kém xa."
Vệ Uyên biết lúc hệ thống sông Hoài lớn nhất thì biên giới lan tới tận Vân Mộng Trạch và Tương Thủy, dưới trướng không biết bao nhiêu thủy mạch Thủy Thần, Vô Chi Kỳ chính là thủy quân của thần hệ sông Hoài, trước đây không biết Vô Chi Kỳ tụ được nhiều thần vực như vậy thế nào, giờ thì đã rõ.
Biết là một chuyện, nhưng hoàn toàn không thể phục chế.
Vệ Uyên hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút, định về hỏi thăm phủ Thiên Sư, và gửi tin cho Nữ Kiều, hỏi xem nàng có biết bảo địa Linh Sơn vô chủ nào không.
Thật ra trong lòng hắn đã có vài ý tưởng.
Dù sao trong đầu hắn chứa cả một bộ Sơn Hải Kinh.
...
Vô Chi Kỳ nhìn chằm chằm Vệ Uyên, hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Vệ Uyên hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."
Bị Vô Chi Kỳ ngắt lời, trong lòng hắn thở dài, vẫn bỏ đi ý nghĩ vừa rồi.
Dù sao sau khi Vũ Vương qua đời ở đời của hắn, cũng đã trục xuất toàn bộ sơn hải dị vực khỏi Nhân Gian Giới, giờ những ngọn núi đó không biết ẩn mình ở đâu, mà nói nữa, dù tìm được, muốn kết nối địa mạch với núi non cường đại của thời sơn hải đó cũng quá khó.
Nếu nhớ không lầm, ở thời đại đó, đúng là có Sơn Thần tự nhiên sinh ra.
Có tiếng tăm, như Chung Sơn chi thần Chúc Long, như Côn Luân chi đồi Lục Ngô, như Bình Phùng chi Sơn Kiêu Trùng.
Dù không có tên cụ thể, đó cũng là những thần linh trời sinh.
Còn Vệ Uyên lại vác ấn tỉ tới cửa.
Chẳng khác gì đến phá đám thần linh trời sinh đó, vả vào mặt những Sơn Thần đó.
Thù mới hận cũ, thù chồng thêm thù, không đỏ mắt mới lạ.
Vệ Uyên lắc đầu, dẹp hết ý nghĩ này, cất ấn tỉ đi, định gác lại chuyện này, thực tế thì lặn xuống biển tìm một mô hình linh mạch nhỏ, bổ sung năng lượng cho thần ấn chắc không thành vấn đề, Vô Chi Kỳ thấy hắn bỏ cuộc, cũng không nói gì thêm.
Vệ Uyên đợi một lúc, chuẩn bị rời đi.
Thấy Vô Chi Kỳ có vẻ định bắt đầu chơi game, tốt bụng nhắc nhở: "Thủy quân, game này tốn thời gian lắm đấy, ngươi chơi thì để ý điện nhé." Hắn chỉ vào biểu tượng game văn minh, Vô Chi Kỳ chẳng quan tâm, chỉ khoát tay áo.
Vệ Uyên dùng ngự thủy thần thông rời đi.
Vô Chi Kỳ nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới đáy sông Hoài.
Trong lòng im lặng đếm.
Một, hai, ba.
Đợi sau khi Vệ Uyên rời đi được ba hơi thở.
Vô Chi Kỳ mới đột ngột mở mắt, thân hình nhỏ lại, dứt khoát mở Quyền Hoàng ra, tràn đầy phấn khởi bắt đầu chơi, nhưng giống như Vệ Uyên từng nghĩ, với game lấy đối kháng làm điểm bán thế này, sức hút đối với một tồn tại như Vô Chi Kỳ là có hạn.
Thần chơi mấy lần rồi cũng dần cảm thấy chán.
Ngay lúc đó, Thần chú ý tới biểu tượng văn minh trong góc khuất.
Có muốn thử một chút không?
Vô Chi Kỳ di chuột, chợt nhớ lời Vệ Uyên nhắc trước khi đi, nhìn lượng pin, vẫn còn 87%, 87% thì sao, game thôi mà, có tốn bao nhiêu chứ? Lại có thể tốn bao nhiêu thời gian?
Thế là Vô Chi Kỳ cười khẩy, không để tâm, di chuột, mở game này ra.
Game, khởi động.
Giờ là bốn giờ chiều, chơi một lúc, thử game khác...
...
Vệ Uyên dùng Ngự Thủy chi pháp trở lại Tuyền Thị.
Hình như do dùng pháp lực, tim hơi nhói, nhưng không rõ.
Nếu cơn đau này tăng theo lượng pháp lực điều động, khi toàn lực bộc phát, thậm chí sẽ lại trải nghiệm cảm giác đau như tim bị dao đâm lần nữa, xem ra, dạo này cần dùng ấn tỉ tạo vài sắc lệnh thần tính hộ thân mới được.
Vệ Uyên nhắn tin cho Nữ Kiều, phát hiện Nữ Kiều đã xem mà không trả lời, khóe miệng giật giật.
Đau cả đầu.
Mỗi khi thế này, ta lại rất nhớ ngươi. Vũ. Đến bao giờ ngươi mới về?
Vệ Uyên thở dài, đành phải vừa nghĩ chuyện khác, vừa quét xe đạp công cộng.
Thong thả đạp xe về.
Về tới viện bảo tàng thì thấy một bóng hình khá bất ngờ, đó là một người mặc đồ xanh đậm, cau mày, khoảng 30 tuổi, chính là người hôm qua từng hai lần gặp, hôm nay lại đến trước viện bảo tàng, ngập ngừng do dự, muốn vào mà lại có chút lưỡng lự.
Một lần thì có thể nói trùng hợp, lần hai mà còn do dự, hiển nhiên là có việc.
Vệ Uyên dừng xe, chủ động lên tiếng: "Vị khách nhân này."
Người kia giật mình, bước về trước rồi mới quay đầu, thấy người lên tiếng là một chàng trai trẻ, mặt mày hơi trắng, thần thái ôn hòa, khiến hắn theo bản năng giãn thần kinh.
Vệ Uyên chỉ vào viện bảo tàng, như không thấy hắn luống cuống, chỉ như đang đón khách, cười nói: "Khách nhân, tiệm ta tuy nhỏ, nhưng vẫn có vài thứ thú vị, có muốn vào xem không?"
Hắn dừng một chút, cười trêu: "Dù sao cũng đã tới."
Có lẽ do người trước mặt còn trẻ, hoặc do giọng điệu dễ nói chuyện.
Người kia chần chừ một lát, chậm rãi gật đầu.
"An Thăng Minh."
Hắn nói thêm: "Tôi tên An Thăng Minh."
...
"Anh An, của anh."
Vệ Uyên đưa cho An Thăng Minh một chai trà.
Ngồi xuống ghế sô pha, mình khui một lon Coca-cola, cười nói: "Cứ tự nhiên xem, tuy đồ chỗ tôi hơi ít, nhưng cũng có chút ý nghĩa."
Ánh mắt An Thăng Minh lướt qua những món trong tủ, cuối cùng dừng lại ở tượng Phật và chiếc gương đồng Vệ Uyên vừa mang về, dừng lại một chút, hình như có chút e ngại, cổ hơi rụt lại, rồi mới dời mắt đi.
Vệ Uyên chú ý điều này, không nói gì.
An Thăng Minh trầm mặc một lúc lâu, hai tay ôm chai nước, nói: "Thật ra, thật ra tôi tới đây, là muốn hỏi, chỗ ngài có thu đồ không?"
"Không phải loại đồ phổ thông..."
Hắn vừa dứt lời, khẽ ngẩng đầu, thấy chàng trai trẻ đối diện mặt không chút thay đổi, tựa lưng ghế sô pha, ra hiệu hắn cứ nói, mặt dù hơi yếu ớt nhợt nhạt, nhưng lại tôn lên đôi mắt tĩnh mịch, như một vực sâu.
Vệ Uyên nghĩ một chút, lên tiếng: "Chỗ tôi là viện bảo tàng, đang thiếu đồ sưu tầm đây."
"Cụ thể là gì, phiền anh nói rõ xem sao."
An Thăng Minh thở phào, nói: "Đó là một bức họa."
"Cổ họa."
"Bức tranh vẽ một người phụ nữ mặc áo đỏ."
Vệ Uyên nói: "Cổ họa nữ tử áo đỏ, nghe có vẻ không đặc biệt gì lắm."
An Thăng Minh gật đầu, mặt có chút trắng bệch, nói: "Nhưng, bức họa này, bức họa này không giống."
Lúc nói, mặt hắn hơi trắng, tay cũng run nhẹ.
Đến khi Vệ Uyên vẽ một đạo An Tâm Ninh Thần Phù, An Thăng Minh mới bình tĩnh lại. Xin lỗi cười cười, tổ chức lại ngôn ngữ, từ từ bắt đầu kể.
...
Tôi tên An Thăng Minh.
Đã hơn ba mươi tuổi, tuổi này của tôi, bươn chải đủ thứ rồi.
Trên có già, dưới có trẻ, cả ngày quay cuồng lu bu.
Nhưng sinh nhật 60 tuổi của cha tôi, dù bận đến mấy cũng phải lo liệu chu đáo.
Nên tôi tranh thủ chút thời gian về nhà cũ thu dọn, trong nhà cũ, phát hiện một bức cổ họa bị cất đi, tranh vẽ một cô gái trẻ mặc áo đỏ, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy nàng đang cười với tôi, nhưng tôi cũng chỉ khen tranh đẹp, rồi cất lại.
Nhà không lớn, nhưng để nhiều năm rồi, dọn dẹp xong cũng tốn sức.
Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhưng mà thật kỳ lạ.
Nhà cũ chỉ có mình tôi.
Sao khi rửa mặt, cứ cảm giác có người sau lưng đang nhìn mình vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận