Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 686: Ta mũi tên, đã siêu việt Đại Nghệ!

Chương 686: Mũi tên của ta, đã vượt qua cả Đại Nghệ!
Đàn ông, là loài sinh vật không chịu được khiêu khích.
Phép khích tướng, đơn giản mà thô thiển, người có đầu óc đều có thể nhìn ra được.
Nhưng mà... Nó lại có tác dụng.
Thần tướng Tạc Xỉ khí tức rõ ràng dao động, rồi rất nhanh tỉnh táo lại, là một thần tướng, một trong những tướng lĩnh hàng đầu của Đại Hoang, đương nhiên hắn không thể dễ dàng bị kích động tâm cảnh lần nữa, giọng nói hờ hững: "Muốn chọc giận ta?"
Trong lòng Vệ Uyên cảm khái, quả nhiên là khó đối phó.
Sau đó, theo ý nghĩ ban đầu của hắn, là muốn truy đuổi đến cùng để tiếp tục kéo cừu hận.
Nhưng A Lượng nói với hắn, lúc này không cần lên tiếng.
Thế là Vệ Uyên đối mặt với câu hỏi của Tạc Xỉ, chỉ khẽ ngẩng đầu, khóe miệng cong lên một đường cong, giống như cười mà không phải cười, học theo A Lượng, đầu hơi nghiêng đi một góc nhỏ...
Không hiểu vì sao, Tạc Xỉ chỉ cảm thấy nhìn nụ cười đó của đối phương, trong lòng một hồi tức giận bừng bừng.
Yên lặng chờ đợi vài hơi thở.
Vệ Uyên giơ chiến cung lên, nói: "Coi như thế đi."
Hắn nói: "Nếu ngươi nghĩ vậy thì coi như là như thế này cũng được."
? ?
Cơn tức trong đầu Tạc Xỉ không hiểu sao lại trỗi dậy, rõ ràng đối phương không nói gì nhiều, nhưng lại luôn cảm thấy có cảm giác bị xem thường, còn cái gì mà ngươi nghĩ vậy thì coi như vậy được rồi?
Rõ ràng ngữ khí vẫn là khách khí lễ phép.
Nhưng trong lời nói ẩn ẩn để lộ ra ý: Thật sao? Ta không tin. Ngươi sợ rồi à?
Loại ý tứ này, so với việc nói ra còn nồng đậm hơn. Nó như tạt nước vào mặt, không, gần như là dán ngay trên mặt.
A Lượng, đệ nhất đại sư đổ thêm dầu vào lửa thời Tam Quốc.
Sau trận khẩu chiến quần nho.
Năm đó ngay cả Tôn Quyền cũng bị đổ thêm dầu vào lửa đến mức rút kiếm bổ bàn, một cỗ khí phách dũng mãnh.
Vệ Uyên xoay người rời đi, Tạc Xỉ ghìm chặt Thần Thú, chuyển hướng liền đi, nhưng càng đi càng chậm, mỗi khi lùi lại một bước, cỗ hỏa khí lại càng thêm nặng nề, người này có ý gì, lẽ nào cố tình đến trêu đùa hắn? Lẽ nào Đại Nghệ thật để lại văn tự nói hắn là kẻ yếu nhất?
Càng nghĩ càng tức, bản thân so với địch nhân còn hiểu rõ chính mình hơn.
Cho nên những hình ảnh và lý do mà bản thân tự tưởng tượng ra cũng đánh trúng vào điểm yếu nhất của hắn.
Cuối cùng cũng chỉ hơn mười bước, khi nhận ra Vệ Uyên thật sự xoay người rời đi, trong nháy mắt đã cách xa mười dặm, Tạc Xỉ cuối cùng bùng nổ lửa giận.
Nhịn một lúc thì càng nghĩ càng thiệt thòi.
Lùi một bước lại càng thêm tức giận.
MD, làm.
Cầm chiến cung lên, xoay người lại.
Một cỗ khí tức hung hãn ngưng tụ, hóa thành mũi tên, hướng thẳng vào lưng Vệ Uyên, mãnh liệt xuyên tới.
:.
Lại là kiểu lạt mềm buộc chặt?
Vệ Uyên cảm khái một tiếng, không hổ là ngươi A Lượng, xoay người ra chiêu.
Không dùng kiếm, thân hình bị lệch đi, mấy đạo pháp môn của Đạo môn cùng được thi triển, lại thêm chuẩn bị từ trước, lấy tư thái diệu đến đỉnh phong tránh được đạo quang mũi nhọn kia mang sức xuyên phá kinh khủng như tên lửa, gió lớn và luồng nhiệt khiến Vệ Uyên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Ầm ầm vang dội.
Cách đó hơn ba mươi dặm, một ngọn núi trực tiếp bị xuyên thủng, ở giữa xuất hiện một cái lỗ hổng cực lớn, lớn cỡ sân bóng rổ, xung quanh tràn ngập cảm giác bị thiêu đốt sau khi bị thiêu rụi, ánh mặt trời xuyên qua, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, là do núi đá trực tiếp bị đốt thành Ruri.
Biển mây trên bầu trời trực tiếp bốc hơi hết.
Vệ Uyên không dám ham chiến, chân đạp một cái, thể xác và tinh thần phiêu nhiên lui lại.
Tay phải nắm chặt chiến cung, chỉ cần cổ tay khẽ động, theo tiếng cơ quan, toàn bộ chiến cung biến đổi hình dạng, tay trái mang theo găng tay chiến thuật hở ngón, găng tay có dòng điện từ lưu chuyển, giữ dây cung, đột nhiên dùng sức, kéo căng chiến cung ra.
Thật ra thì Vệ Uyên, thậm chí rất nhiều người dân bình thường đều có một hiểu lầm.
Đó chính là, tiêu chuẩn chế tạo đồ vật của Thần Châu hiện đại chỉ giới hạn ở cấp độ người bình thường.
Sai lầm.
Chỉ là chế tạo ra những thứ đồ chơi mà chỉ có siêu nhân mới dùng được thì quá tốn tiền, người bình thường cũng chẳng dùng được.
Tạo ra cũng không dùng hết.
Tay phải Vệ Uyên dùng sức, lực đẩy điện từ, cùng kết cấu vô cùng tinh xảo khiến hắn kéo được chiến cung vượt qua cả giới hạn của mình, lực lượng bạo tạc hội tụ theo phương thức trận pháp cùng tri thức nâng cao về điện từ học của nhân gian, những thứ trước giờ chỉ khiến sinh viên tiến sĩ hiến tế tóc nay từng cái đều được hoàn thành trên chiến cung.
Giờ phút này, không biết bao nhiêu nhà nghiên cứu khoa học đã hiến tế tóc của mình cùng đường chân tóc.
Thật ra, tố chất cơ thể của loài người vẫn luôn hạn chế hệ thống khoa học.
Nhân tộc có tiềm chất rèn đúc ra những binh khí mà chỉ Chư Thần mới có thể sử dụng.
Trong lịch sử không chỉ một lần xuất hiện những công trình vũ khí khổng lồ.
Thậm chí có thể lấy nền tảng từ tài liệu học mà rèn đúc ra những chiến cung mà lực người không tài nào kéo ra được, rèn đúc ra những chiếc xe mà tốc độ phản ứng của người không tài nào điều khiển, chỉ một chân ga đã thấy Diêm Vương, một chiến cung mà chỉ cần có xe tăng kéo mới ra dây cung.
Nhưng khi đối mặt với lực lượng cấp bậc Sơn Thần thì đây không phải là vấn đề.
Lực lượng truyền đến, những đường vân tinh xảo sáng lên trên mũi tên vốn đã tốn kém.
Đạo môn Cửu Thiên Thần Lôi Phá Tà phù, chuẩn bị hoàn thành.
Pháo điện từ tụ lực, hoàn thành.
Khung cơ giới, cố định hóa hoàn thành, tiết kiệm 35% sức người dùng.
Thần lực rót vào.
Ý cảnh siêu phàm gia trì, hoàn thành.
Tai nghe Bluetooth trong tai phải Vệ Uyên truyền đến một âm thanh, tại vị trí trọng yếu của chiến cung, còn có máy tính kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất.
Nếu như nói, mũi tên của thần tướng bộc phát vừa rồi, chẳng khác nào pháo laser đang phóng ra.
Vậy thì chiến cung trong tay Vệ Uyên trù tính lý luận nguyên hình.
Chính là một khẩu pháo laser.
Thiếu năng lượng? Không thể chịu được lực phản xung quá lớn?
Xin lỗi, thần linh, bản thân đã là người nắm giữ lực lượng thuần túy nhất giữa trời và đất.
Chỉ là đáng tiếc, không cách nào hoàn thành lực hút.
Nhưng đã là một vũ khí mạnh mẽ đến cực hạn.
Lấy Sơn Thần sử dụng pháo laser, trong nháy mắt, cột sáng khổng lồ bộc phát.
Đạo mũi tên kia cơ hồ sáng như một ngọn lửa và sao trời, mang theo sấm sét, cứ như vậy hung hăng bắn ra, Tạc Xỉ giơ tay, trong tay mũi tên lần nữa bắn ra, va chạm với mũi tên mà Vệ Uyên bắn ra, tạo nên một vụ nổ lớn.
Một đám mây hình nấm khổng lồ phát nổ.
"Nằm... Mẹ nó?!"
Hai tay Vệ Uyên giao nhau che trước mặt, sặc đầy phóng xạ, toàn thân bụi đất, nghiến răng nghiến lợi: "Đám trang bị bộ kia...".
"Đám cuồng nhân khoa học hiến tế đường chân tóc."
"Lẽ nào lại nghiên cứu ra phương trình phản ứng phân hạch dùng thần lực để mở khóa sao?"
Khoa học, chỉ là một loại phương pháp luận nhận thức thế giới.
Chỉ cần một vật, nó thực sự tồn tại, tính chất của nó có thể thực sự nghiên cứu và phân tích, như vậy, nó có thể hòa nhập vào thế giới quan khoa học, tỷ như, thuộc tính "Kim" của tu sĩ, độ dẻo pháp lực bao nhiêu, khả năng dẫn điện bao nhiêu, đối với thân thể thì độ cường hóa là bao nhiêu, nguyên khí tồn tại trong trời đất theo phương thức nào.
Tìm kiếm đặc tính, phát huy đặc tính, tìm kiếm quy luật, lợi dụng quy luật.
Chủ nghĩa duy vật vĩnh tồn.
Trong đầu Vệ Uyên vang lên lời nói của cô bé mang kính trong trang bị bộ khi trước.
Trong khoảnh khắc đó, vị quán chủ nghèo khổ Vệ cuối cùng cũng ý thức được.
Mũi tên mà bản thân vừa bắn ra.
Có thể, có lẽ, đại khái giá tiền không hề rẻ?
Có khi nào công sức mình làm từ thời Vũ Vương cho đến tận bây giờ cũng chưa tích cóp đủ tiền không?
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái, sắc mặt cũng biến đổi.
Lòng ta đau quá.
Đau lòng.
Đau lòng quá.
Trong khoảnh khắc này, Vệ quán chủ gặp phải một tổn thương còn lớn hơn cả việc giao đấu với thần tướng Tạc Xỉ.
Mà còn là tổn thương thật sự.
Sau một khắc, Tạc Xỉ đánh tan vụ nổ hạt nhân, nhắm thẳng về phía Vệ Uyên, phàm nhân làm sao né kịp được vũ khí hạt nhân bộc phát trong khu trung tâm, vị thiên thần tuấn tú cao lớn đó trực tiếp từ trên trời giáng xuống, mây mù quấn quanh người, hai mắt sáng rực sắc bén, giơ cung giữa không trung.
Tích lũy lực, bắn ra!
Vệ Uyên không rảnh bận tâm xem mũi tên này có giá trị bao nhiêu.
Dù sao cũng không cách nào đem bán được.
Cho dù có bán, chắc cũng không ai dám mua.
Có mua cũng không có cách nào dùng.
Thứ này là dựa vào thần lực làm cơ sở để gây nổ phản ứng phân hạch, tu vi không đạt tới cấp chân tu, hoàn toàn không có cách nào vận dụng, thậm chí đừng nghĩ tới, cho dù là chân tu Đạo môn, đoán chừng hao phí toàn bộ tu vi đạo hạnh mới có thể dùng được thứ này.
Xem ra, kế hoạch Khoa Phụ của Thần Châu đã có chút thành tựu.
Vệ Uyên kịp phản ứng.
Những anh hùng ẩn danh kia.
Loại binh khí tiêu hao phẩm hội tụ dũng khí và trí tuệ của hàng chục ngàn người, hàng trăm ngàn người này.
Có lẽ chỉ chế tạo được chín cái.
Để cho vị Sơn Thần Côn Lôn này trong một khoảng thời gian ngắn có được năng lực phá hoại đối mặt với Tạc Xỉ, Vệ Uyên nghiến răng một cái, chân điểm xuống mặt đất, xoay người bắn ra, mũi tên nổ tung, đồng thời, bộ phận máy tính cốt lõi khảm trên chiến cung nắm giữ sự biến đổi của chiến cung đã thông báo mức độ tổn thương cho Vệ Uyên.
Để hắn có thể nắm chắc hơn tình thế.
Tổng thể đã tổn hại 17%, độ mài mòn cơ quan tăng cao, xin chú ý dùng Protect
"Binh khí tốt, xem ra ngươi không chỉ là nói suông."
Giọng Tạc Xỉ trong trẻo lạnh lùng.
"Ngươi cũng không kém." Vệ Uyên lay bàn tay, găng tay hỗ trợ điện từ bên tay phải đã xuất hiện tổn hại, dựa vào phản ứng bài xích của điện từ để hỗ trợ hắn kéo cung và tiết kiệm lực, nguyên lý khoa học sẽ không bị thay đổi, hiệu quả phụ trợ vẫn còn đó.
Giọng Tạc Xỉ bình thản hờ hững, khuôn mặt mang vẻ ung dung điềm tĩnh: "Cung này, chính là Thiên Đế ban tặng, tên là Trường Vân Bạch Đồng."
"Ở Huyền Đan chi sơn lấy kim ngọc của nó, ở Thiên Cung Ngô 姖 mà tạo thành, tại Nhật Nguyệt Thiên Xu trải qua thiên địa âm dương biến hóa 1300 năm, thành ở nơi Phương, phụng theo tên Đế Quân, bên trên trừng trị thần ác, bên dưới bắt giữ kẻ trái phép, phía trước vô địch, đánh đâu thắng đó!"
"Vân khí như tơ trên đó, quấn quanh không ngớt, tên cổ là Trường Vân."
Vệ quán chủ lay lay cổ, thân thể mệt mỏi, tay phải cầm chiến cung, cất cao giọng nói: "Cung này, chính là do con dân Thần Châu tạo thành."
"Bách tính? Chỉ là phàm khí?"
"Phàm khí?"
Vệ Uyên lên tiếng: "Cung này, là thành quả nghiên cứu mới của Thần Châu 001, trải qua mấy trăm ngàn tâm huyết con người, từng nguyên vật liệu cho tới dây cung, thậm chí là khung cơ giới đều dốc hết tâm huyết chế tạo thành, không hề có sự qua loa nào."
"Lấy vật lực của China, kết tụ mệnh của Chư Thần!"
"Tên cổ, Thí Thần Vũ."
"Đương nhiên, thứ đang ở trên tay ta, chắc là chỉ mới là Evangelion."
Tạc Xỉ cất tiếng cười to: "Thí Thần? Chỉ có các ngươi sao?"
"Quả nhiên là Nhân tộc lại đến đây, gan cũng không nhỏ!"
Vệ Uyên chậm rãi nói: "Tứ phương man di, dám gây hấn phạm ta, đều chém giết!"
Luận về bá đạo như vậy, trích lời trong Thần Châu có cả một đống.
Sắc mặt Tạc Xỉ hơi trầm xuống, nói: "Chỉ dựa vào ngươi sao?"
"Thực lực của ngươi căn bản không thể phát huy hết sức mạnh của những đợt công kích vừa rồi, mũi tên đặc biệt trong tay cũng chỉ có một đúng không? Ngoài nó ra ngươi còn gì khác?!"
Vệ Uyên trong lòng hơi kinh hãi, chậm rãi nói: "Ngươi đang tiêu hao mũi tên của ta sao?"
Đột nhiên hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có phát hiện ra không, khoảng cách giữa chúng ta với đội thân vệ của ngươi đã vượt quá bảy trăm dặm?"
Tạc Xỉ sững người, rồi chẳng thèm để ý: "Thì sao chứ?"
"Ta có chiến cung do Thiên Đế ban cho, ta đã kéo đứt cả cung Trường Vân Bạch Đồng của Đại Nghệ rồi."
"Thuật bắn cung của ta, đã vượt qua cả hắn, ngươi là một kẻ phàm nhân, sao có thể là đối thủ của ta?"
Giọng nói trầm tĩnh mà tự tin, mang theo vẻ bá đạo không ai bì kịp.
Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp lại như sau.
"Thật sao?"
Đồng tử của Tạc Xỉ đột ngột co rút.
Nơi này, trên núi đá, chàng thanh niên thanh tú mỉm cười.
Đôi mắt tĩnh lặng, khóe miệng giương lên, gương mặt thanh tú hiền hòa, giọng nói dịu dàng êm tai.
"Một chiêu giết ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận