Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 06: Tới cửa

Chương 06: Tới cửa
Vệ Uyên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu đỏ kia.
Còn lại đám quỷ thì vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Nữ quỷ đi đôi giày thêu đỏ gót ba tấc cúi thấp đầu, tóc đen xõa sau lưng, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, đôi mắt đen kịt, không nói một lời, cũng không gào thét xông lên, nhưng lại khiến người cảm thấy đầu óc run lên, da đầu tê dại.
Ngoài cửa thanh âm giống như bị ngăn cách bởi mấy tầng kính, trở nên càng lúc càng mơ hồ.
Vệ Uyên thậm chí cảm thấy tay chân tứ chi mình từng chút từng chút mất đi nhiệt độ, trở nên chết lặng.
Tựa như đang ngâm trong nước đá vậy.
Hắn cắn đầu lưỡi, vị tanh nồng lan tỏa, mang theo chút ấm áp, tay phải dùng sức nắm chặt Ngọa Hổ lệnh bài, để cảm giác không thích hợp kia tan biến khỏi người, lòng bàn tay nơi lệnh bài truyền đến cảm giác nóng rực, cuối cùng cũng kéo cảm giác của hắn về nhân gian.
Vệ Uyên gắt gao nhìn chằm chằm nữ quỷ đang cúi đầu im lặng.
Giày thêu đỏ...
Quỷ, tới cửa.
Hoàn toàn chính xác, Giáo Úy có thể tiễu phỉ giết Yêu, cũng không có quy định tội phạm yêu ma giết không được trảm yêu Giáo Úy.
Con quỷ nước trong viện bảo tàng này dường như không biết nhìn sắc mặt.
Nó coi Vệ Uyên là đạo sĩ bắt yêu cầm quỷ kiểu cũ Hồng Kông, hiểu lầm nữ quỷ này là bị hắn bắt về, vốn là quỷ nước, nó xáp tới chào hỏi, đưa tay vỗ vào cánh tay nữ quỷ, vui vẻ nói:
"Đại muội tử, ngươi chết ở đâu?"
"Tránh ra..."
Vệ Uyên vừa mới kêu một tiếng, tóc dài của nữ quỷ đã ào ào sinh trưởng nhanh chóng.
Rầm!
Mái tóc dày tụ lại một chỗ, như một cây chùy sắt sắc bén, dễ dàng đâm xuyên eo con quỷ nước, sợi tóc theo trần nhà quét qua, như một cây hòe già khô héo nhiều năm, trực tiếp dán quỷ nước vào giữa không trung.
Vệ Uyên biến sắc.
Con quỷ nước giãy giụa liên hồi trên không trung, mặt ngày càng sưng lên.
Rất nhanh động tác giãy giụa của con quỷ nước bắt đầu chậm lại, tròng trắng trong mắt từng chút một chuyển sang đen, trên người nó thêm vào loại khí tức âm lãnh băng hàn giống với nữ quỷ.
Tí tách, tí tách—— Trên người nó cũng bắt đầu nhỏ nước xuống.
Đầu ngón tay chậm rãi đen lại.
Không cần ai nói, Vệ Uyên cũng có thể đoán ra con quỷ nước vốn vô hại giờ cũng đang lệ quỷ hóa.
Mặc kệ, đến lúc đó trong phòng này sẽ có hai con lệ quỷ, Vệ Uyên nhìn đánh giá khoảng cách con quỷ nước, cắn răng một cái, hạ thấp người bỗng nhiên xông lên, lúc lướt qua bàn trà, tay vớt ra thanh kiếm gãy đã ngâm từ trong chậu.
Kiếm gãy vào tay, Vệ Uyên run lên vì lạnh.
Giống như đang cầm một tảng băng lớn trong tay, vẫn cắn răng nắm chặt, xông về phía trước.
Nhà bảo tàng nơi ở không lớn, cũng chỉ mấy bước.
Khi Vệ Uyên đến gần, nữ quỷ vẫn cúi đầu đứng im, một lọn tóc bỗng nhiên dài ra, như mãng xà giảo tới Vệ Uyên, Vệ Uyên trực tiếp móc Ngọa Hổ lệnh bài ra, trở tay nện lệnh bài không ngừng tỏa nhiệt lên lọn tóc.
Tóc đen như mực bỗng nhiên rụt lại.
Vệ Uyên thừa cơ cấp tốc tiến gần, tay cầm kiếm gãy đột ngột kéo sợi tóc đang treo quỷ nước.
Tựa như dùng dao cùn cắt miếng cao su mềm, nhưng chí ít có thể cảm giác được là đang mở ra, tay trái Ngọa Hổ lệnh bài thì không ngừng vung vẩy, bảo vệ bản thân, những sợi tóc đen muốn kéo Vệ Uyên ra hoặc ép tới, cuối cùng Vệ Uyên cắn răng, trở tay đặt lệnh bài vào chỗ vừa cắt ra trên tóc đen.
Xoạt một tiếng.
Một lọn tóc dài rụng xuống đất.
Quỷ nước bị treo phịch một tiếng rơi xuống đất, như cá chết giãy giụa mấy cái.
Cảm giác quỷ dị âm trầm trên mặt quỷ nước biến mất.
Hai con quỷ còn lại luống cuống chân tay kéo con quỷ nước đi, người giấy thì định xông lên giúp sức, bị đao binh quỷ tóm nhét vào chỗ lỗ thủng vết thương của mình, tránh để bọn chúng thêm phiền.
Vệ Uyên thở hổn hển, một tay cầm lệnh bài, một tay cầm dao găm, đan chéo che trước tim, hạ thấp người, gắt gao nhìn chằm chằm nữ quỷ mang giày thêu đỏ kia.
Việc đối diện tìm đến tận cửa, hắn ít nhiều có chút dự cảm, nhưng khi đối diện thật sự tìm đến, vẫn có chút luống cuống chân tay.
Cùng lúc đó, còn có một sự tức giận khó nói rõ.
Ngọa Hổ lệnh bài rung động, bao quanh từng trận hổ gầm.
Nữ quỷ ngẩng đầu, đôi mắt đen ngòm như hố sâu nhìn Vệ Uyên, khiến người phía sau run rẩy.
Vệ Uyên dưới cơn giận dữ gắt gao nhìn thẳng vào nó.
Quỷ cũng sợ ác nhân, lúc này Vệ Uyên chỉ là một phàm thai nhục thể, trừng mắt nhìn nữ quỷ, khí thế lại không hề thua kém chút nào.
Đột nhiên.
Trên bầu trời nổ một tia sáng.
Mấy giây sau, mới có tiếng sấm ầm ầm vang đến.
Tiết tháng hai, vạn vật vượt quá chấn, chấn là sấm, tục gọi là Kinh Trập.
Ánh chớp và tiếng sấm qua mấy giây đều tan biến, Vệ Uyên thấy trước mắt không còn bóng dáng nữ quỷ, trên sàn nhà ướt sũng một mảng, mấy dấu chân kéo dài đến cửa rồi biến mất, Vệ Uyên cắn răng, thân thể hơi cứng lại, bật hết đèn, tay vẫn cầm chặt lệnh bài cùng kiếm gãy, dựa lưng vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Một hơi thở dài chậm rãi phun ra.
Mấy con quỷ vừa nãy trốn tránh lại xuất hiện trước mặt Vệ Uyên.
Bọn chúng vừa rồi không thấy phần sau, chỉ cho là Vệ Uyên đã đuổi lệ quỷ kia đi, coi hắn như đạo sĩ Mao Sơn có bản lĩnh trong phim ảnh, nên càng cung kính bái kiến, nhất là con quỷ nước vừa suýt bị chuyển hóa thành lệ quỷ, lại càng tạ ơn trời đất.
Vệ Uyên nhìn vết thương của nó.
Rõ ràng đã bị tóc nữ quỷ xuyên thủng, bây giờ đã khép lại, phần vết thương lớn nhất bị miếng lưới đánh cá che lấp, từng tia âm khí quấn lấy nó, miễn cưỡng được lấp đầy, hiện tại lại nhảy nhót tưng bừng.
Sau khi đám quỷ bái kiến, Vệ Uyên vốn định hỏi lai lịch riêng của chúng, nhưng vừa đối đầu với con quỷ hung ác xong, lúc trước vẫn không cảm thấy gì, bây giờ lại cảm thấy toàn thân trên dưới đều tinh bì lực tẫn, không muốn nhúc nhích, không muốn nghĩ gì cả.
Đuổi mấy con quỷ cùng hai người giấy đi về trong viện bảo tàng.
Vệ Uyên nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được Ngọa Hổ lệnh bài vẫn đang rung động, tỏa ra hơi nóng.
Ngẩn ra, gắng gượng lấy giấy trắng, ngồi trên giường, khắc Ngọa Hổ lệnh bài lên giấy.
Trên tờ giấy trắng hiện ra từng chữ lệ:
'Ti Đãi giáo úy đánh lui lệ quỷ, phòng ngừa du hồn lệ quỷ hóa, thưởng công huân một.' 'Công huân chuyển thành pháp môn Ti Đãi giáo úy nhất định phải nắm giữ.' Công huân...
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ.
Chữ lại tan đi, khí tức âm lãnh trong phòng cũng biến mất, giống như bị Ngọa Hổ lệnh bài hút vào, trong đó một luồng lực nghịch hướng truyền đến Vệ Uyên, khiến hắn cảm thấy nhói đau, chợt cơn mệt mỏi, kinh sợ về tinh thần đều được xoa dịu chậm rãi.
Mệt mỏi lớn lao ập đến.
Mí mắt Vệ Uyên chậm rãi trĩu xuống, rơi vào giấc ngủ, và trong giấc ngủ say, cơ thể được từ từ cường hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận