Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 56: Mời làm khách

Chương 56: Mời làm khách
Lão chủ quán này trên người không có chút quỷ khí hay yêu khí nào. Ít nhất với đạo hạnh hiện tại của Vệ Uyên, dùng pháp nhãn cũng không nhìn ra dị dạng, nhưng chắc chắn là có vấn đề. Vệ Uyên liếc qua cái chổi trong tay hắn, thần sắc thản nhiên nói: "Phiền phức quét dọn sạch sẽ một chút, tối đi ngủ."
Lão Giovanni nghiêm mặt nhìn Vệ Uyên, chậm rãi gật đầu. Khi đi lướt qua Vệ Uyên, môi lão khẽ động: "Quán nhỏ đồ ăn có sạch, có không sạch, nếu chén đũa hướng về phía đông thì có thể ăn, hướng khác tốt nhất đừng đụng."
"Đũa mà chỉ về phía tây thì cơm đó không phải dành cho khách ăn."
Người đàn ông chất phác không chớp mắt đi vào phòng, thoăn thoắt quét dọn vết máu yêu quỷ mà mắt thường không nhìn thấy trên mặt đất.
Vệ Uyên ngước mắt nhìn lão chủ quán, suy nghĩ rồi nói tiếng cảm ơn, lúc đi ra cửa, vừa lúc chạm mặt Thẩm Ký Phong đeo mắt kính to ở phòng bên cạnh. Nàng dường như mất ngủ cả đêm, hai mắt thâm quầng, nhìn thấy Vệ Uyên tinh thần rạng rỡ, ngẩn người, há hốc miệng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Hôm qua anh ngủ thế nào?"
Vệ Uyên thản nhiên nói: "Rất tốt, tương đối thoải mái."
Thẩm Ký Phong nhìn Vệ Uyên một cách kỳ lạ, cuối cùng cắn răng đẩy gọng kính. Tay quơ quơ trước mũi, hình như có mùi khó chịu nào đó...
Đôi tình nhân kia thì chụp ảnh khắp nơi, ngược lại là người tài xế chở Vệ Uyên đến thì lại có ý định tìm kiếm cơ hội trong thôn. Anh ta bắt chuyện làm quen với những khách trọ đến trước, sau đó cùng nhau tìm người dẫn đường địa phương. Người dẫn đường kia ăn nói rất tốt, kể lịch sử thôn nhỏ nghe rất lôi cuốn, rồi nhiệt tình mời mọi người về nhà chơi.
Cười ha hả nói: "Đi du lịch thì ra quán ăn làm gì, nếu muốn ăn đặc sản thì phải về nhà chứ? Mỗi nhà một vị, quán ăn sao ngon bằng được."
Những lời này khiến mấy người kia rất động lòng.
Người dẫn đường lại nói thêm: "Khó có dịp mọi người đến đây, coi như tôi cảm ơn đã tìm tôi dẫn đường, dù sao đồ ăn vợ tôi nấu không đáng bao nhiêu tiền, xem như tôi mời mọi người."
Mấy người trước đó còn lo sợ sẽ bị biến thành “thịt khách” cũng yên lòng. Họ nói thêm vài câu rồi đi theo.
Trên đường đi nói chuyện vui vẻ, rất nhẹ nhõm. Sau khi qua con sông ngang làng thì phía trước chính là nhà người dẫn đường.
Nhưng nơi này không nói là hẻo lánh thì thôi, cửa lại hẹp, chỉ vừa một người đi lọt. Nhưng mà cửa lại cao, sơn màu đen. Cửa các nhà dân thường là hai cánh ngược chiều, cửa này lại giống cửa chống trộm trong thành, cũng chỉ có một cái.
Một người đàn ông không nhịn được cười nói: "Ông anh à, không phải em chê anh chứ, cửa nhà anh sao xây không được tốt, trên rộng dưới hẹp vậy."
Người dẫn đường cười xuề xòa nói: "Ở đây hoang vu, nhà em cũng nghèo, có mỗi cái 'nhà cũ' này nên cửa mới hơi hẹp chút, chỉ đi được từng người một. Hiện tại vợ và các con em đều ở nhà, mọi người cứ vào trước chờ, em đi mua chút thịt rượu."
Mọi người không nghi ngờ gì, đều gật đầu đồng ý. Đợi đến khi người dẫn đường đi khuất, nhìn cái cửa màu đen chật hẹp kia, người lái xe trốn sau lưng đám đông bỗng thấy bất an, định gọi điện cho Vệ Uyên, nhưng người cứng đờ, không cử động được. Lúc đó gã đàn ông mập gõ cửa, hắng giọng nói: "Chào anh, có ai ở nhà không?"
"Có ai ở nhà không?" Không có ai trả lời.
Người đàn ông gõ lần thứ ba, lần này cao giọng nói: "Phiền mở cửa giúp, có ai ở ngoài không?"
Két két—— Lần này, cửa mở ra. Mọi người liếc mắt vào trong, đáy lòng đột nhiên hồi hộp.
Trong cửa đen kịt một mảnh. Trong bóng tối, thấy một khuôn mặt phụ nữ, nhưng không ra ngoài. Mà ở trong đó mở cửa ra.
Mà cửa này không phải kéo vào, mà là đẩy ra ngoài, cách cánh cửa có thể thấy bên trong hơi tối, mơ hồ thấy cây tùng bách, cùng với từng cụm lớn hoa màu trắng. Người phụ nữ mặc váy dài đen chìa ra bàn tay hơi tái nhợt, đứng sau cánh cửa đen, vẫy tay yếu ớt nói: "À… là khách nhân à?"
"Mời vào đi…"
Vệ Uyên rời khỏi dân túc, mang theo túi kiếm thẳng hướng phía tây. Dọc đường như phối hợp ngắm cảnh, thực ra là âm thầm tìm kiếm quán ăn Nhất Mục Ngũ nói đến, tiếc là không có kết quả. Mà người dân trong thôn, dù lúc trước đang làm gì, khi Vệ Uyên đi ngang qua đều dừng lại, ánh mắt quái dị lặng lẽ nhìn hắn. Đến khi Vệ Uyên quay mắt nhìn, họ lại chuyện trò như không có chuyện gì xảy ra.
Trong quỷ vực này, phàm nhân đeo kiếm đi lại, thần sắc thản nhiên thong dong, ngược lại khiến bầy quỷ ẩn chứa sợ hãi.
Nơi này không lớn, Vệ Uyên rất nhanh đã đến nơi tận cùng phía tây của thôn. Không thấy quán ăn nào cả. Trước mặt chỉ có núi, và trước núi có một dòng nước xiết chảy qua, nước chảy cuồn cuộn.
Trong truyền thuyết có những nơi sợ nước, mưa rơi xuống là chìm, đừng nói là xác thịt, ngay cả hồn phách cũng không thể đi qua trên sông. Dòng sông này tự nhiên không phải loại sông sợ nước trong truyền thuyết, nhưng phía trên lại có tử khí và oán khí lởn vởn, dính vào cũng không phải chuyện tốt. Hơn nữa, dòng sông này, nếu Vệ Uyên nhớ không nhầm thì đáng lẽ là nhánh của sông Lạc. Sông Lạc là một thủy hệ bao quanh Tuyền thị, nhánh sông của nó không nên rộng như thế này mới đúng.
Vệ Uyên hiếu kỳ nhìn dòng nước này, chợt nghe tiếng cười khẽ. Hắn khẽ nhíu mày, không hề sợ hãi, theo tiếng mà đến, thấy mép nước có một thiếu nữ xinh đẹp, chân trần đạp nước cười khúc khích. Có lẽ tiếng bước chân của Vệ Uyên hơi lớn, khiến nàng giật mình, nàng che miệng, rồi vẫy tay với Vệ Uyên.
Vệ Uyên cười lắc đầu.
Thiếu nữ thấy hắn không đến, bèn bước vài bước xuống sông, quay đầu nhìn Vệ Uyên, ánh mắt liễm diễm, ẩn ý đưa tình. Quần áo nàng mỏng manh, trong nước trở nên trong suốt, khiến người động lòng. Coi như không bị sắc đẹp mê hoặc, thì việc thấy có người đi xuống dòng nước chảy ngược, một người có chút lương tri sẽ phải khuyên ngăn.
Thiếu nữ lại ra hiệu, tư thái uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người.
Vệ Uyên bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Không qua đâu."
Giọng nói dừng một chút, nói: "Chính vì lúc đó ngươi quá ngây thơ nên mới rơi vào kết cục này."
Mặt thiếu nữ kinh ngạc, chợt thoáng đỏ bừng, đỏ đến mang tai, dường như rất xấu hổ. Vệ Uyên nhìn thấy trên người nàng chỉ có quỷ khí nhàn nhạt, không có oán khí, cũng không có ý rút kiếm chém giết, nên có hứng thú hỏi: "Làm phiền, ở nhánh sông Lạc này, cô có nhìn thấy một nữ tử mặc hoàng y, còn dẫn theo một trai một gái, hai đứa bé tầm chừng này không?"
Vệ Uyên giơ tay lên mô tả, tay di chuyển lên xuống: "Cao như vậy."
Thiếu nữ hình như ngạc nhiên có người hỏi mình, suy nghĩ rồi lắc đầu.
Vệ Uyên tiếc nuối nói nhỏ: "Vậy à..."
Đứng dậy, hắn gật đầu với thiếu nữ nói: "Đa tạ."
Hồn phách thiếu nữ đỏ mặt cúi chào rồi biến mất.
Vệ Uyên thấy vậy bật cười. Con người có yêu ghét phân chia, tinh quái hình như cũng có tính cách riêng. Tỷ như thiếu nữ kia, có lẽ chết dưới nước nhưng lại không biến thành lệ quỷ, mà ngược lại có chút ý tứ tinh hoa trong nước. Hắn thu hồi suy nghĩ, trầm ngâm về việc nữ tử hoàng y nói "cứu" là có ý gì. Tại sao nàng lại nói mình có thể cứu nàng?
Tinh quái sống trong sông Lạc… Vệ Uyên trầm tư hồi lâu, bỗng liếc xuống dòng sông, thấy hai con cá lớn đang bơi lướt qua. Trong lòng hắn chợt nổi lên một suy nghĩ hoang đường nhưng cũng rất có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận