Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 390: Đảo Anh Đào chư thần, các ngươi xong, ta nói. . .

Chương 390: Đảo Anh Đào chư thần, các ngươi xong, ta nói...Hiện tại thời tiết này, nếu đổi thành lịch Chuyên Húc, chính là lúc thiên Nữ lần đầu tiên đến bộ Đồ Sơn. Hoặc có thể nói, là lần đầu Uyên gặp Giác. Vệ Uyên luôn nghĩ, có phải nên tặng nàng một món quà đặc biệt không, nhưng gần đến thời điểm này rồi, lại chẳng biết nên tặng gì, chỉ đưa cái đồ gốm năm đó, có vẻ không đủ. Ở Vũ Dân Quốc, nhìn vào chiếc gốm này, thấy được sự phồn hoa của bộ Chúc Dung năm xưa, ngược lại khiến hắn có ý tưởng. Nhưng ý tưởng này chôn giấu trong lòng hắn, còn cần người khác hỗ trợ. Vì mục đích này, cũng là để nói cho Nữ Kiều tin tức 'phong ấn Cộng Công kim loại đã bị phá hủy, phải đúc nóng thành mười hai kim nhân', Vệ Uyên tính toán thời gian rồi, ngay hôm đó liền chạy đến Thanh Khâu Quốc, gặp Nữ Kiều, Nữ Kiều hơi bất ngờ vì Vệ Uyên đột ngột tìm mình. Nàng bảo bọn tiểu hồ ly dọn trà lên, thản nhiên uống trà, nói: "Nói đi, lại có chuyện gì đến tìm ta?" Vệ Uyên đầu tiên nói cho Nữ Kiều việc tài liệu mà Vũ Vương dùng phong ấn Cộng Công đã tiêu hao hết, Nữ Kiều có chút trầm ngâm, cuối cùng chỉ thở dài: "Thì ra là vậy, bất quá, Vũ chuẩn bị chuyện này cũng đã hơn bốn ngàn năm trước, hắn không thể ngờ được chuyện về sau trễ như vậy đâu." "Chỉ có thể nói, mọi việc đều có số." "Còn có chuyện gì nữa sao?" Nữ Kiều bình thản uống trà, nàng vốn tưởng chuyện này đã là kỳ quái lắm rồi. Nhưng rất nhanh, nhận thức của nàng đã bị Vệ Uyên trực tiếp đập tan – Vệ Uyên ngượng ngùng gật đầu, nói: "Đúng là còn có." Nữ Kiều cầm chén trà khựng lại, trong lòng dâng lên cảm xúc xa lạ đã mấy ngàn năm 'Thế mà còn có thật?', năm đó lúc cùng nhau du lịch bên ngoài, nàng thường có cảm xúc này, hiện tại thì đã lâu rồi, chợt phải giữ uy nghiêm của tỷ tỷ, trong lòng cũng chẳng có gì đặc biệt. Dù sao cũng chỉ là một mình Uyên, không có Vũ, thì gây được chuyện lớn đến đâu? Cho nên cảm giác đau đầu như trước kia cũng không có, mà ngược lại là có chút hoài niệm. Khụ ân, đây là lúc thể hiện uy nghiêm và khí chất của trưởng tỷ. Nữ Kiều nâng chén trà lên, nhẹ thổi, thản nhiên nói: "Ngươi đúng là biết gây sự mà, nói xem, lại gây ra chuyện gì? Ta giúp được chút nào thì giúp ngươi." Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra. Sau đó kể lại những gì đã trải qua trong thời gian này một cách rành mạch. Từ Thủy Hoàng Đế đinh giết Cùng Kỳ, đến Côn Lôn. Rồi chính mình lại đi hải ngoại chư quốc, ở Thường Dương Sơn không cẩn thận làm Hình Thiên tỉnh lại, bị hắn truy sát chạy đông chạy tây. Chạy đến Vũ Dân Quốc lại không cẩn thận đánh thức cả Chúc Dung. Tiện thể để Hình Thiên và Chúc Dung đánh nhau một trận. À đúng, giờ thì mắt phải Chúc Dung bị một chùy đánh vào lõm cả vào rồi. Còn Hình Thiên thì đang bám theo hắn. Tóm lại tình hình là thế. Nữ Kiều: "..." Nàng lâm vào trầm mặc hồi lâu. Tay bưng chén trà che mặt mình, suýt chút nữa làm đổ cả trà ra ngoài. Khóe miệng co rút lại, trán giật từng cơn. Lúc nào? ! Thằng nhóc này từ lúc nào mà gây chuyện còn hơn trước kia nữa rồi? ! Hoài niệm? ! Hoài niệm cái quỷ! Bất quá, thật sự phải cảm ơn Vệ Uyên, đã để nàng được trở lại những ngày còn trẻ. Cái cảm giác vừa rộng lớn vừa mênh mang này, thật sự là lâu lắm rồi a. Nữ Kiều nghĩ vậy. Tim đập thình thịch muốn trói gô thằng nhóc trước mặt, ném xuống Đông Hải luôn. Nữ Kiều từ từ bình tĩnh lại, giữ cho sắc mặt không đổi, cố gắng gật đầu, giọng điệu bình thản nói: "...Còn được." Vệ Uyên trong lòng cảm thán. Không hổ là tồn tại sống từ thời viễn cổ đến giờ. Vu nữ Đồ Sơn Thị, quả nhiên nội tình và thực lực đều thâm hậu hơn mình nhiều, mình còn kém xa, phải tiếp tục cố gắng tu hành mới được, Vệ Uyên khẽ ho, nói: "Hình Thiên, tạm coi là khôi phục tỉnh táo, nhưng mà giờ còn chuyện khác cần ngươi giúp." Vệ Uyên lẳng lặng lấy cái bình gốm kia ra, đặt lên bàn. Nữ Kiều ngơ ngác, sau đó lập tức nhận ra cái đồ gốm này, năm đó ở Nữ Nhi Quốc, oai phong lẫm liệt vị tướng quân sau khi thất bại, nàng lại chuyển sang để ý đến những thiếu nữ tộc Vũ xinh đẹp dịu dàng ở Vũ Dân Quốc, vất vả lắm mới tạo điều kiện kéo được vị thần nữ Vũ Dân Quốc ra ngoài ngắm hoa. Kết quả là cái cây du mộc viên kia lại đốt đất làm gốm tại chỗ. Làm nàng bị bạn bè cười chê một trận lâu thật lâu. Vệ Uyên im lặng, nhỏ nhẹ kể lại những gì mình nhìn thấy qua khí tức trên cái bình gốm, rồi cả tính toán của mình nữa, cuối cùng thản nhiên nói: "Chuyện này, một mình ta không làm được, cho nên ta hy vọng ngươi giúp ta hoàn thành món quà này." Khuôn mặt của Nữ Kiều từ ngạc nhiên, kinh ngạc, chuyển sang mỉm cười. Đôi mắt cong lên, chăm chú nhìn Vệ Uyên: "Cho Giác?" Vệ Uyên thản nhiên nói: "Phải." Nữ Kiều nhếch mép, tay áo trượt xuống, điện thoại trong tay đang ghi âm. Nàng cười gian xảo, nhìn Vệ Uyên: "Uyên à, ngươi nói xem, nếu ta đưa cái này cho Giác xem thì..." Vốn tưởng Vệ Uyên sẽ bất đắc dĩ cười khổ, nhưng lúc này sắc mặt hắn lại không đổi, tự tin thản nhiên. "Hừ hừ, ta đã sớm chuẩn bị." Đưa tay ấn xuống nút ghi âm trên bút, giọng nói trong trẻo uyển chuyển vang lên. "... Nhanh thật đấy… Cứ như chưa có gì, ngươi đã trải qua tròn một kiếp rồi, mà chúng ta vẫn sống, không biết còn có cơ hội gặp lại không… Nếu còn cơ hội gặp lại, ta cũng không biết nên đối diện với ngươi thế nào nữa, bất quá, ít nhất ta biết phải bù đắp lại những tiếc nuối của kiếp này…" "Gặp lại ngươi, ta sẽ xem ngươi như em trai ruột, đối xử thật tốt với ngươi." "Tuyệt đối không trêu ngươi như trước đây nữa." Giọng nói quen thuộc, chính là Vệ Uyên đã ghi âm lại từ nửa cuốn Tây Sơn Kinh ở chỗ Chúc Long. Mặt Nữ Kiều từ từ đơ ra. Đôi mắt trong veo bừng lên lửa giận. Cười híp mắt nói: "A nha, ta đương nhiên là không nói sai rồi, chẳng lẽ ta đối với ngươi không đủ giống như thân ~ đệ ~ đệ ~ sao?" "Hay là, Uyên muốn đ·ộ·n·g ~ t·h·ủ ~ với tỷ tỷ ta?" Nàng ra tay luôn, các ngón tay kéo mặt Vệ Uyên, kéo ra những góc độ mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy đau, giống như mấy bà chị ở ngoài thì không mở được nắp lọ, nhưng về đến nhà có thể tay không kéo rời sọ của em trai vậy, Vệ Uyên trong tình cảnh hoàn toàn không thể tấn công lại được, hoàn toàn thất bại. Cuối cùng, Nữ Kiều cầm cái bút ghi âm dương dương đắc ý. "Uyên à Uyên, tuy ngươi có chút tiến bộ, nhưng vẫn còn non lắm." Vệ Uyên một tay che mặt và miệng, hai mắt nhìn xuống mặt bàn, đột nhiên ho khan một tiếng. Nữ Kiều ẩn chứa đắc ý nhìn qua. Vệ Uyên mắt rủ xuống, tay khẽ động, soạt một cái giơ USB lên. Nụ cười trên mặt Nữ Kiều cứng lại. "Những cái này…đều là?" "Ta nói trong bộ nhớ còn có mà, mà còn lưu trữ trên hơn 10 cái tài khoản." Đây là để phòng kế hoạch của mình thất bại, không còn mặt mũi ở trong xã hội này mà lăn lộn, cho nên phải kéo đối phương cùng chung tình cảnh không còn mặt mũi mà lăn lộn này. Đây gọi là uy h·iế·p không mặt mũi ở trong xã hội lăn lộn, hay còn gọi là định luật cân bằng không mặt mũi ở trong xã hội lăn lộn của Đồ Sơn Thị. JPG Một lát sau, mấy con tiểu hồ ly mang trà đi vào, thấy vị viện trưởng bảo tàng trẻ tuổi mặc hai màu đỏ sẫm, và vị lão tổ tóc trắng tao nhã, mỗi người ngồi ở một bên bàn, mang nụ cười hoàn mỹ trên môi nhìn nhau. "Không hổ là đệ đệ tốt của ta, có tiến bộ đó nha." "Cũng vậy thôi." "Không có gì để bàn cãi à?" "Có muốn cùng nhau xóa không?" Rõ ràng không khí ấm áp tươi cười, lại làm mấy tiểu hồ ly sợ đến dựng cả lông lên, vuốt mãi mà không mềm xuống được, cuối cùng Nữ Kiều phụt một tiếng cười, lười biếng tựa lưng vào ghế, nói: "Thôi được rồi, hiếm khi ngươi không có cứng đầu như vậy, chuyện này ta sẽ giúp ngươi." "Kho tàng bí mật của Đồ Sơn Thị, vốn là mở cho ngươi, ngươi tự đi mà xem." "Bất quá, không phải vừa nãy ngươi nói trong năm ngày tới Hình Thiên sẽ huấn luyện ngươi sao? Còn rảnh nữa à?" Vệ Uyên thở ra một hơi, nói: "Thời gian mà, bớt chút rồi sẽ có." Hắn đứng lên, tiện tay để lại một thứ lên bàn rồi đi về phía Tàng Thư Lâu. Nữ Kiều mỉm cười nhìn hắn đi khuất, nhấp một ngụm trà, nụ cười trên mặt cũng từ từ thu lại và biến mất, sau những khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi ấy, trong lòng nàng lại càng thêm hồi tưởng về quá khứ, vào thời điểm Vệ Uyên và Giác gặp nhau lần đầu tiên, cũng chính là lễ thành hôn của nàng và Vũ Vương, tiếc là, bây giờ chỉ còn lại một mình. Nàng nhìn vật Vệ Uyên để lại trên bàn, tò mò, nhẹ nhàng kéo nó ra, rồi sững người. Trên chiếc bình gốm đó, là những đường vân được chuẩn bị tỉ mỉ. Là núi non sông suối, là thiếu niên lười biếng, là nam tử cười lớn oai hùng, là nữ tử vừa quyến rũ lại vừa hào hùng, còn có cả tượng gốm đang ngồi cười ha hả, xung quanh là phồn hoa, là dị chủng trong Sơn Hải Kinh, ý nói tình cảm vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ là có điều Vệ Uyên không ngờ tới là. Hắn đoán trước và tính toán cả đến Nữ Kiều rồi, lại vạn vạn không tính được bên đảo Anh Đào lại đột nhiên xảy ra biến cố, nguyên nhân sự việc là từ việc Cao Ly thần tính xuất binh thảo phạt đảo Anh Đào. ... Trên núi Long Hổ, một đám lão đạo sĩ dùng pháp thuật chăm chú theo dõi cuộc chiến lớn kia. Thần tính Cao Ly lúc xuất hiện có thể nói là khí thế hùng hổ, cả trời đất chỉ mình ta là tôn, khí thế ngút trời. Ra tay luôn với chư thần đảo Anh Đào. "Bên trên, bên trên, đừng sợ!""Cắt đường giữa của hắn đi, chỗ đó không phòng bị!""Chạy cái gì chứ, đánh đi!""Chỉ có thế này mà cũng là thần à, mất mặt không? !" Mấy lão đạo sĩ nóng ruột bực mình. Sau một hồi ầm ĩ, Thần tính Cao Ly đã bị vùi dập giữa chợ. "Tới tới tới, có chơi có chịu có chơi có chịu, hai nén hương là ngã rồi, lão phu thắng." "Cái rắm gì mà thần chứ, ba nén hương còn không trụ nổi." Bốn lão đạo sĩ đều thua, trong trò chơi chỉ mình Trương Nhược Tố thắng được nên chuyển tiền mua skin game cho cậu ta, khóe miệng Trương Nhược Tố hơi nhếch lên, trong lòng mừng thầm, đúng lúc này, một vị thần linh bên đảo Anh Đào đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói: "Ba ngày sau, Takama-ga-hara sẽ mở tiệc." "Tứ phương man di, hãy đến Takama-ga-hara yết kiến thần tôn." Hả? ? ! Mấy lão đạo sĩ hơi khựng lại. Con mắt khẽ cụp xuống. Trương Nhược Tố im lặng rút điện thoại ra, nhắn tin. Vệ Uyên đang chuẩn bị món quà độc đáo, có một không hai trong kiếp này, liền nhận được tin nhắn của Trương Nhược Tố —— "Vệ quán chủ, thời gian báo trước." Vệ Uyên đọc qua điển tích, thuận miệng đáp: "À, báo trước à, không sao đâu...""Khoan đã!" Mặt Vệ Uyên ngưng lại: "Báo trước rồi à?". ...Một lát sau, thế giới trong mộng. Trước mặt Vệ Uyên, Hình Thiên thân hình cao lớn một tay vác rìu, cười ha ha: "Yên tâm đi, chỉ có ba ngày cũng không sao đâu." "Ha ha ha ha, ta có kinh nghiệm dày dặn, có thể dồn năm ngày huấn luyện vào ba ngày." "Để tiết kiệm thời gian, ba ngày này ngươi khỏi cần tỉnh luôn." "Ha ha ha ha..." Tiếng cười to của Hình Thiên càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn trong đôi mắt Vệ Uyên đã mất đi ánh sáng. Ba~ một tiếng, tay vỗ lên vai Vệ Uyên, vỗ rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận