Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 770: Nội ứng ngoại hợp, giương đông kích tây

Chương 770: Nội ứng ngoại hợp, giương đông kích tây "Thật xin lỗi, là ta quá phách lối."
"Xin hãy tha thứ cho ta."
"Đây là cống phẩm!"
Nơi chung sơn xích thủy, Vệ Uyên trong nháy mắt hiểu rõ, đẳng cấp của bản thân thấp hơn nhiều so với chủ nhân chung sơn xích thủy trước mắt, người chiếu sáng Cửu U chi Long. Trải qua thời gian dài câu thông phong phú kinh nghiệm với Nữ Kiều, Vệ quán chủ lập tức nghe theo sự chỉ dẫn của nội tâm.
Ngoan ngoãn nhận thua, đồng thời biểu thị bản thân nguyện ý suy nghĩ lại.
Nếu không thì, đối phương chỉ biết càng ngày càng hăng say...
Ngươi càng phản kháng, nàng càng vui vẻ.
Nữ tử áo xanh Hiến không thú vị nói: "Vậy mới được chứ? Thật là không thú vị mà... "
"Còn nữa, thần linh đều có con mắt nhìn thấu vạn vật, ngươi một tiểu gia hỏa, cũng không cần giả vờ như đại hôn, một thân thuần dương chính khí đều muốn nồng đậm đến chói mắt, như vậy chỗ nào ra dáng vẻ của người sau khi kết hôn? Hay là nói, tình cảm hai người các ngươi không tốt?"
Ánh mắt nữ tử đầy nghiền ngẫm.
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Cuối cùng, nữ tử áo xanh vẫn là mời nhóm ba người bọn họ vào sâu trong phủ Chung Sơn. Khi nữ tử bước vào, hai vị Cổ Thần, một mập một gầy, liền tiến tới, kề vai sát cánh với Vệ Uyên. Toàn thân bọn họ tản ra mùi thịt nướng cháy khét, nói:
"Nói, nhóc con, quan hệ của ngươi và nàng thế nào?!"
"Vấn đề này mấy ngàn năm rồi không có ai giải được."
"Sao ngươi vừa mới đến, đơn giản vậy liền giải được rồi? !"
Đơn giản ư? !
Vệ Uyên chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, các ngươi căn bản không biết ta đã gánh bao nhiêu nguy hiểm. Nếu việc này bị Chúc Cửu Âm bên kia biết được, thì cho dù Vệ quán chủ hắn có thân thể vạn kiếp bất hoại cũng sẽ bị đùa cho chết, nhưng mà hai vị đế vương rõ ràng không tin điều này, hạ giọng hỏi: "Quan hệ giữa các ngươi là thế nào?!"
Trong đáy mắt bọn họ lóe lên tia sáng như ngọn lửa Bát Quái của Thần Bất Chu Sơn...
Đại Hoang thật thích thú mà!
Vệ Uyên thở dài, nói: "Đầu tiên, quan hệ của ta với Chúc Cửu Âm ở đây không giống như các ngươi nghĩ."
Nữ tử áo xanh mỉm cười trả lời: "Chỉ là sẽ mở ra ba câu hỏi xích thủy mà thôi."
Vệ Uyên nói: "Chúng ta chỉ là người quen bình thường."
Nữ tử áo xanh mỉm cười nói: "Cũng chỉ là loại mà đời đời kiếp kiếp đều gặp mặt thôi."
Vệ Uyên nói: "Nhiều nhất thì chắc là bạn bè đi."
Hiến nói: "Cũng chỉ là cái loại mà ký kết xong, sau khi c·h·ế·t thì hồn phách chân linh đều thuộc về ta thôi."
Thúc Đế và Hốt Đế nhìn Vệ Uyên, lại nhìn nữ tử áo xanh đang mỉm cười bổ sung thêm.
Sau đó lại nhìn Vệ Uyên.
Bừng tỉnh hiểu ra.
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái, đột nhiên quay phắt người nhìn chằm chằm vào nữ tử áo xanh, nhưng cuối cùng vẫn thua trận trước Long Nữ đạo hạnh còn sâu hơn Nữ Kiều, kết quả làm cho Hiến cười phá lên, lúc nàng cười cũng không gò bó như nữ tử bình thường, mà lại có một loại cảm giác xinh đẹp hào sảng.
Ngừng cười, nàng ngồi trên tảng đá, nói:
"Vậy, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Vệ Uyên vốn định nói một câu như là: không có việc gì thì không thể đến đây nói chuyện phiếm với ngươi sao, nhưng nghĩ một lát, gia hỏa này nhất định sẽ đánh rắn dập đầu bò, làm cho mình phải hứng chịu một phen tàn khốc, im lặng một lúc, rồi nói: "Có chuyện cần ngươi giúp một tay."
Vệ Uyên liếc nhìn hai vị Đại Đế, hai người có vẻ như suy nghĩ gì đó, sau đó trước khi Vệ Uyên mở lời, hai người đã kề vai sát cánh, cười nói:
"Khó có dịp tới Đại Hoang một lần, phải bao nhiêu năm mới đến được một lần đây."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Tiểu tử trẻ tuổi, chúng ta đi ra ngoài tản bộ, các ngươi tự nói chuyện đi."
"Chút nữa gặp lại nhé, ha ha ha..."
Nữ tử áo xanh nói: "Ngược lại thì thức thời đấy."
Vệ Uyên nghĩ ngợi, nói: "Là chuyện của Phục Hi."
Long Nữ ngước mắt lên: "Phục Hi?"
"Thần mất tích ở ngoài biển khơi, sao, nhìn bộ dạng ngươi, ngươi định tìm cách liên hệ được với Thần sao?"
"Sau đó Thần có chút việc cần ngươi giúp một tay, nên ngươi muốn đi ngoại hải, nhưng vì ngoại hải nguy hiểm, nên bên kia bảo ngươi đến tìm ta?"
Thần đương nhiên suy đoán ra mục đích của Vệ Uyên.
Rồi nhìn Vệ Uyên đang trợn mắt há mồm, cười nói: "Dù sao thì, ta đã nói với ngươi rồi, chúng ta là đồng vị một thể, chỉ là hai mặt khác biệt của 【 chiếu sáng Cửu U chi Long 】, bên ngoài có biểu hiện tính cách khác biệt, nhưng bên trong là một, nên ta rất dễ dàng đoán ra được suy nghĩ của Thần."
"Liên quan tới ai đây?"
Vệ Uyên trả lời: "Oa Hoàng..."
"Oa Hoàng, là nàng sao, khó trách."
Nữ tử áo xanh trầm tư: "Là nàng, dính líu đến quá nhiều chuyện. Cho dù là vì ngăn nhân tộc lịch sử hoàn toàn biến mất, cùng việc Phục Hi nổi điên, bên kia ta cũng biết sẽ quyết định tham gia chuyện này, dù sao Phục Hi mà thực sự nổi giận, hoàn toàn thay đổi quy tắc của thế giới này là hoàn toàn có thể."
"Ừm, ta sẽ giúp ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải đi làm việc của mình đi."
Nữ tử áo xanh cười nói: "Ta không có hứng thú đi cùng ngươi đến ngoại hải tìm cái tên Tấn Vân thị kia."
"Cũng không có hứng thú đi dạo biển cùng ngươi và hai vị Đại Đế cổ đại này."
"Đợi đến khi ngươi mang được Tấn Vân thị về nhân gian, thì lại đến tìm ta."
Sau khi đùa giỡn một hồi, nữ tử áo xanh lại trở về vẻ điềm tĩnh thong dong như lúc mới gặp nhau, và cũng mang trong mình sự mưu lược cùng khả năng quan sát của Chúc Cửu Âm, từ đầu tới cuối đều nắm chắc nhịp độ câu chuyện. Khi nàng vui vẻ muốn Vệ Uyên làm cho nàng một bữa cơm thì giữa trán Vệ Uyên một đạo ánh sáng lấp lánh đột nhiên xuất hiện.
Xuất hiện đồng thời liền tách ra trong hư không.
Sau đó, bên tai nữ tử áo xanh Hiến liền vang lên thanh âm chân thật cũng giống như chính nàng.
"Đây cũng là lễ vật."
Những lời này đến từ Chúc Cửu Âm bên kia.
Vừa dứt lời, một mảng lớn ký ức liền hiện lên, đó là cảm xúc hận không thể đập đầu chết hoặc đập đầu chết Vệ Uyên khi Chúc Cửu Âm ở bên kia biết được hành động của nữ tử áo xanh Hiến, vào khoảnh khắc này đã dâng lên ngập trời.
Bởi vì là đồng vị dị thể.
Nên cảm giác xấu hổ này cũng chân thực và mãnh liệt như vậy.
Vệ Uyên ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của nữ tử áo xanh, hai mắt nhắm chặt, dường như đã mất đi vẻ ung dung bình tĩnh, cảm giác nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, sau đó nàng tự nhủ một câu, rồi mở mắt ra.
Tốt, ngươi giỏi lắm.
Chơi lớn đúng không?
Khóe miệng nữ tử áo xanh Hiến nhếch lên, trong đáy mắt sóng nước chao đảo.
Không biết là giận hay gì nữa.
Nàng nhìn Vệ Uyên, sau đó tiến lên một bước, nói: "Ngươi nhìn cho kỹ vào."
Nàng mỉm cười: "Ngươi chưa biết hình dáng của Chúc Cửu Âm đúng không? Thần và ta là một thể, nên, bề ngoài và dáng vẻ của chúng ta là giống hệt nhau. Ngươi cứ nhìn kỹ vào, đây sẽ là chân dung của Chúc Cửu Âm đang ẩn dưới lớp sương xám mù mịt, khi ngươi trở lại trong giấc mộng tỉnh táo."
"Ta cam đoan, khi đó Thần cũng có bộ dạng thế này."
Hai gò má ửng hồng, khóe miệng tươi cười, đáy mắt tức giận.
Vệ Uyên bỗng thấy không đúng: "? ? ?"
Nữ tử áo xanh thở ra sương mù, khóe miệng nhếch lên.
"Đây là món quà ta tặng Chúc Cửu Âm."
Long Nữ nắm chặt cổ áo Vệ Uyên, đột nhiên cúi người, thở ra hơi vào cổ của kiếm tiên, sau đó hé môi, cắn vào cổ kiếm tiên, môi chạm vào mềm mại, răng nanh của Long tộc cắn vào da thịt, do một số nguyên nhân mà có một loại cảm giác rung động kỳ lạ, lưỡi dường như lướt qua làn da.
Cơ thể Vệ Uyên cứng đờ.
Vừa chạm đã tách ra, nữ tử áo xanh Hiến lùi lại mấy bước.
Tay áo xoa nhẹ khóe miệng, một vệt máu tươi bay ra theo đường cong do ma sát. Con ngươi dọc màu đỏ sẫm tản ra tia sáng hỗn hợp giữa sự dụ hoặc nguy hiểm và khí chất dã tính.
Chúc Cửu Âm!
Ngươi ch·ế·t chắc rồi!
Ta muốn ngươi hận không thể tự đập đầu chết.
Phục Hi từng nói...
Chúc Long, đó là một vị thần trông quang minh chính đại, không hề có bụng dạ hẹp hòi.
Một lát sau, hai vị Đại Đế bên ngoài trở về sau khi giải khuây, nhìn thấy Vệ quán chủ ngồi trước chung sơn xích thủy, hai tay chắp lại đỡ cằm, trầm tư mờ mịt, trên cổ có một vết cắn, đột nhiên nói:
"Hửm? Sao thế tiểu tử?"
"Ngươi đây là... Bị con rắn nào cắn rồi sao?"
"Có độc không đó, rắn độc ở Đại Hoang này rất lợi hại đấy..."
Lời Hốt Đế còn chưa dứt, kết giới chung sơn xích thủy đột nhiên ầm ầm giáng một tia sét đỏ xuống.
Bụp!
Hốt Đế như một khúc gỗ bị sét đánh thẳng tắp đổ xuống.
Sấm sét ầm ầm rơi xuống, trực tiếp tập hợp đủ số lượng sét đánh năm đạo.
Vị Cổ Đế mập lùn đưa tay, ngón tay vươn về phía trước, lặng lẽ viết ra một chữ "Hại", rồi trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.
Hốt Đế, bị vùi dập ngay giữa chợ!
Vệ Uyên xoa xoa trán, quyết định trước tiên quên chuyện này đi, chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy, nếu mình trở lại trong giấc mơ tỉnh táo, e là sẽ mang đến một cảm giác rung động chưa từng có cho Chúc Cửu Âm, có khi nào làm cho thần nhân đạo hủy diệt chính mình cũng nên.
Vệ Uyên, ngươi biết nhiều quá rồi đấy.
Kiếp sau cẩn thận chút.
Vệ Uyên cười khổ trong lòng, giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ có thể tìm Phục Hi, sau đó để hắn nghĩ cách che lấp thiên cơ, nếu không thì... hắn ngừng suy nghĩ, phảng phất đã thấy vẻ mặt cứng đờ của vị Thần khoác áo bào xám, sau đó đưa tay chế trụ đầu hắn.
Với mức độ kích thích lần này, Chúc Cửu Âm hoàn toàn có thể mất trí tại chỗ.
Nói sang chuyện khác: "Chuyện của Hiến ở đây coi như xong rồi."
"Chỉ là bây giờ ra khỏi Đại Hoang hình như không dễ a."
Đây là Hiến đã nói với hắn.
Đại Hoang hiện tại đang ở mức báo động cao độ, với một tên tội phạm bị truy nã như hắn xuất hiện thì e là dọc đường đều phải đánh nhau, hai vị đế vương cũng cảm thấy đau đầu, Vệ Uyên rất muốn thở dài, tại sao lại thành ra thế này chứ?
Nhưng mà nghĩ lại, rắc rối này dường như cũng là do hắn mà ra.
Nên cũng chẳng còn cách nào khác, hắn lẩm bẩm:
"Đục mở không gian để đi ra ngoài, sẽ khiến Đế Tuấn chú ý, bây giờ ta không muốn đụng tới thần... "
"Như vậy thì bây giờ, có lẽ chỉ có cách giương đông kích tây, tạo ra một chút động tĩnh ở những chỗ khác, rồi thừa cơ xông ra, ừm, cách giương đông kích tây này, không được quá lộ liễu, nếu không thì rất dễ bị nhìn ra sơ hở, tốt nhất là hơi lợi dụng xung đột vốn có mà tiến hành."
"Lợi dụng xung đột vốn có để che giấu sự tồn tại của chúng ta."
"Bởi vì mấy thế lực này vốn dĩ đã có khả năng xung đột nên khi ta giương đông kích tây sẽ không quá gượng ép... "
Vệ Uyên trầm tư, trên mặt đất vẽ ra cái này đến cái khác tuyến đường.
Chỉ dựa vào một mình hắn là không được, hai vị đế vương lại quá dễ nhận biết, có thể nói, hai ông già này mà xuất hiện thì chắc chắn sẽ gây sự chú ý của Đế Tuấn. Tài thật, ba người họ đều là con mồi dụ bắt Đế Tuấn mà, có điều là cuối cùng bị bắt lại là họ.
Vệ Uyên nhíu mày nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng nghĩ đến viện trợ bên ngoài.
Trước đó A Lượng đã đưa các danh tướng vào Đại Hoang.
Bây giờ có Võ An Quân Bạch Khởi, Võ Thần Quan Vân Trường, và tiêu dao tướng Trương Văn Viễn.
Ba vị này đều là bậc thầy trong việc giương đông kích tây.
Vệ Uyên từ trong Tụ Lý Càn Khôn lấy ra phù lục được chế từ một sợi thần hồn của ba vị danh tướng, thử liên hệ, trong đó phù lục của Quan Vân Trường và Trương Văn Viễn chưa từng sáng lên, không có hiệu quả, có nghĩa là lúc này họ đang ở ngoài phạm vi tác dụng của phù lục.
Cũng may phù lục của Võ An Quân Bạch Khởi đã sáng lên, âm thanh truyền đến:
"Là Thiếu Thượng Tạo sao?"
Vệ Uyên khẽ thở ra: "Là ta đây... "
Hắn lo lắng thông tin liên lạc sẽ mất hiệu quả, lập tức nói rõ tình huống bây giờ một lần.
Giọng của Bạch Khởi rất nhanh trả lời: "Giương đông kích tây, thu hút sự chú ý của biên quân Đại Hoang, thừa cơ tiến vào ngoại hải, tránh tiếp xúc với Đế Tuấn, không vấn đề, vậy, cần tạo ra động tĩnh lớn đến mức nào?"
Hắn là một quân nhân chuyên nghiệp đi lên từ lúc thiếu niên tòng quân, quen với sự ngắn gọn.
Vệ Uyên nghĩ ngợi, vì ba người bọn hắn có thân phận đặc thù dễ dàng chọc Đế Tuấn, còn Ế Minh và đồng bọn thì lại khác, Bạch Khởi hoàn toàn có thể chỉ cần thu hút biên quân thôi, vì thế nói: "Trong điều kiện bảo đảm an toàn cho các ngươi, xin hãy cố gắng làm cho động tĩnh lớn hơn một chút."
"Cố gắng tạo động tĩnh lớn hơn một chút sao? Tốt thôi."
Bạch Khởi trả lời, rồi thu hồi phù lục, ngước mắt nhìn về phía trước, gió thổi cát vàng nóng rát lên, phía trước là lãnh địa của một bộ tộc lớn, vốn dĩ theo phong cách cầm quân của hắn, chọn cách luồn lách qua đội hình của đối phương, rồi vòng qua chủ lực mà tiến thẳng tới chỗ Thủy Hoàng Đế, nhưng bây giờ lại cần phải thay đổi.
Giơ lên thanh trường thương màu mực trên tay, ngữ khí lạnh nhạt:
"Toàn quân, nhổ trại."
"Đổi hướng."
"Chọn cách, chính diện cường công."
Những bộ giáp màu mực đứng trang nghiêm, chiến kỳ đỏ cao cao giương lên, đế quốc cổ xưa tại vùng đất xa lạ một lần nữa được khôi phục. Những bộ giáp sắt tựa rừng, lạnh lùng túc sát, và rồi một tiếng hô ầm vang đáp lại:
"Tuân lệnh!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận