Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 110: Nồi đen

Chương 110: Nồi đen Vệ Uyên khi nhìn đến những chuyện cũ lịch sử, thấy cảnh Tần Thủy Hoàng cầm kiếm phạt núi phá miếu, khiến ba ngàn tù đồ trực tiếp lên núi chặt cây ở Tương Sơn, khi thán phục trước khí thế của Tổ Long thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Khi thấy người cầm đầu có Hổ Phù bên hông, thấy hắn còn trẻ, non nớt nhưng có khuôn mặt quen thuộc, Vệ Uyên mới biến sắc, nhận ra thân phận của người này.
Đây chính là danh tướng cuối cùng của nhà Tần, lúc còn niên thiếu – Chương Hàm.
Trên mặt hắn chưa có vẻ mệt mỏi vì bôn ba tứ xứ, gồng gánh Đại Tần như sau này. Thiếu niên mặc hắc giáp, mày kiếm mắt sáng, vừa rạng rỡ lại vừa tươi tắn. Sau đó, Vệ Uyên thấy thanh kiếm trong tay hắn và Hổ Phù ngọc bội quen thuộc bên hông. Đầu óc Vệ Uyên như rối bời.
Vệ Uyên mở to mắt, cảm thấy đầu óc như ngừng lại, trong đầu hiện lên từng dòng chữ quen thuộc:
Ti Đãi giáo úy, trước kia gọi là Ngọa Hổ, quan Chu, nhà Hán đặt lại, nắm giữ ngàn hai trăm tù đồ tại đô quan. Chủ việc xưa, tự ý phạt núi phá miếu. Thủy Hoàng sai ba ngàn tù đồ phạt núi phá miếu.
Cảm giác quen thuộc này không thể xem nhẹ, Vệ Uyên chợt nghĩ, Đại Tần là quốc gia kết thúc Đại Chu, vậy Ngọa Hổ Lệnh của Đại Chu trước kia sẽ rơi vào đâu? Gần như không cần nghi ngờ gì cả. Trong khoảnh khắc đó, Vệ Uyên đột nhiên hiểu rõ vì sao đám yêu quái trong núi lại lập tức giải tán khi thấy Ngọa Hổ Lệnh của hắn, hiểu vì sao Tương Thủy chi thần lại suýt bị thảo phạt. Chủ nhân Ngọa Hổ Lệnh của Tiên Tần - Chương Hàm, dù thua trận nhưng cũng là người có thể cãi lộn với Bá Vương, quét sạch phản quân như cuốn chiếu. Về sau, hầu như không có đời nào là kẻ hèn nhát.
Ngụy võ Tào Tháo, ngũ hổ Trương Phi, Ngọa Long Gia Cát, chủ soái diệt Ngô - Đỗ Dự.
Đây là uy danh hung hãn được tích lũy qua nhiều đời từ thời Tần Hoàng. Mà con mồi đầu tiên biến thành Ngọa Hổ dưới đao là Chính Thần, con gái của Nghiêu, vợ của Thuấn. Tương Thủy chi quân. Vệ Uyên há hốc mồm, hắn ngửa đầu, thấy hơi phiền muộn.
Hắn cảm thấy mình lại đang mang một cái nồi rất lớn trên lưng. Tại sao lại là "lại"?
Sau này phải tránh xa khu vực Tương Thủy một chút mới được… Ý nghĩ này vừa lóe lên thì hình ảnh trước mắt hắn nhanh chóng thay đổi, khí cơ của Ngọc Long tồn tại đến cuối cùng. Ngọc Linh ở sông Hoài này, đi theo Ứng Long từ Côn Luân, không biết người ngoài, còn Ứng Long Canh Thần thì nhận được tin Côn Luân có chuyện nên rời đi.
Ngọc Long ở lại nơi này, tạm thời trấn áp sông Hoài. Ứng Long Canh Thần dự định sẽ mau chóng quay lại.
Nhưng lần đi này lại không trở lại. Lúc Ngọc Long hóa hình, định tiếp quản sông Hoài, trở thành một thủy chi quân, thì một thân ảnh xuất hiện, một nam tử mặc áo cà sa đơn giản, đầu không tóc, mặt khổ hạnh nhưng lại mang vẻ hiền hòa, nhìn không giống người Trung Thổ.
Hắn vươn tay muốn tiếp thu Thần Thoại đặc tính của thủy hệ sông Hoài.
Ngọc Long giận dữ, hóa thành chân thân đánh nhau với hắn nhưng lại bị lật ngược trấn áp. Vệ Uyên co ngươi, biết đây chính là tăng nhân từ Tây Vực lá nát đến vào thời Đường, cái gọi là Tăng Già, trong truyền thuyết là Quan Âm đại sĩ chuyển thế, hắn chăm chú nhìn Ngọc Long huyễn tượng, nhưng mặt của tăng nhân đó luôn bị một lớp hơi nước che phủ, không nhìn rõ. Nhưng đột nhiên, tăng nhân ngẩng đầu, nhìn từ trong ảo ảnh về phía hắn. Vệ Uyên trở tay không kịp, một cỗ lực lượng lớn lao đè xuống cách ảo ảnh, Vệ Uyên cảm thấy toàn bộ thiên địa bỗng tối sầm, ký ức Ngọc Long lưu lại tan biến, chỉ có gương mặt tăng nhân càng ngày càng rõ, hoặc có thể nói là mặt nó càng mờ, hai con mắt càng thêm rõ, tĩnh lặng không lay động. Phật Môn Lậu Tẫn Thông, thần thông có thừa.
Vệ Uyên đột nhiên nhớ lại phản ứng của Vô Chi Kỳ trong mộng, khi nó hiển linh, kẻ bị trấn áp phong ấn suốt năm ngàn năm Vô Chi Kỳ có thể làm ảo ảnh có ý thức của riêng mình, vậy vì sao Tăng Già chặn đường Vô Chi Kỳ ở vị trí thần sông Hoài lại không thể làm được? Phật Môn thần thông chắc chắn là rất giỏi chuyện này. Nói cách khác, hắn vẫn còn sống, hoặc là ở trạng thái tương tự? Ý nghĩ của Vệ Uyên như tia chớp, sau đó bị áp lực vô cùng lớn dồn ép khiến hắn phải đối diện với ảo ảnh của Tăng Già, bên tai chợt văng vẳng tiếng kinh phật tụng niệm rời rạc, lúc xa lúc gần, không biết từ miệng của bao nhiêu người, khiến lòng hắn rối bời, khóe miệng tuôn máu. Mặt nạ cổ phác trên mặt hắn bắt đầu nứt từ mi tâm, một nửa trực tiếp vỡ vụn. Ngay lúc Vệ Uyên bị áp lực vượt xa thực lực của bản thân hoàn toàn tan vỡ, bị kinh văn Phật Môn bên tai xông phá thần hồn, tẩy rửa chân linh thì có một bàn tay cưỡng ép đặt lên vai hắn.
Vệ Uyên nghe tiếng xiềng xích rít gào, nghe tiếng sông Hoài gầm thét như sấm. Ý thức của bản thân đột nhiên ngưng tụ trong mắt. Bên tai vang lên giọng của Vô Chi Kỳ, giọng gầm gừ phẫn nộ trầm thấp: "Đánh hắn!" Vệ Uyên vô ý thức đưa tay, dòng nước xiết trong tay biến thành kiếm, theo đó đột nhiên chém xuống, chút nữa thì bị tẩy não cưỡng ép, bị những âm thanh ồn ào, phong phú quấy phá tâm can muốn ói ra máu phẫn nộ, hóa thành một tiếng hét nặng nề:
"Ồn ào! ! !"
… Nam Hải Quan Âm viện, đạo trường của Quan Thế Âm trong truyền thuyết.
Đây cũng là một trong những nơi tu hành có địa vị không kém thánh địa núi Long Hổ của đạo môn ở Thần Châu hiện tại. Đương nhiên, nó là nơi Phật tông truyền thừa. Dù ở đảo anh đào, Phổ Đà Sơn cũng có địa vị cực kỳ cao, có tăng sĩ ở đảo anh đào đến đây khổ tu, tuân theo giới luật của Phật Môn Trung Thổ nghiêm ngặt hơn ở đảo anh đào. Vì năm đó các tăng nhân đức cao ở đảo anh đào sang nhà Đường tu hành, thỉnh tượng Quan Âm từ Ngũ Đài Sơn về đảo anh đào, khi đi ngang qua Phổ Đà Sơn thì mưa to gió lớn, bỗng có ngày giác ngộ thấu triệt, biết tượng phật này không muốn rời đi nên đã để tượng Quan Âm ở lại, gọi là Bất Khứ Quan Âm viện.
Giờ phút này, trong Quan Âm viện, phương trượng đương thời cùng các cao tăng đang bế quan. Trước mặt họ là bức tượng phật Bất Khứ trong truyền thuyết. Họ tụng Bát Nhã Tâm Kinh, dần có giác ngộ, chân linh an lạc, chợt lại nghe được tiếng tụng kinh Phạn, kinh ngạc mở mắt, thấy tượng Quan Âm hóa thành chân thực, gương mặt tinh tế, thần thái an tường, sau lưng Phật quang rực rỡ, bình ngọc tịnh trong tay tỏa mây khói, tay kết ấn hàng ma. Trong điện Phật lại có tượng phật chư Quan Âm hiện lên, có Thiên Thủ Quan Âm, có Hàng Ma Quan Âm, thi triển diệu pháp. Nhất thời như Phật quốc giáng lâm, tất cả đều là tư thái hàng ma. Rất nhiều tăng nhân ngạc nhiên, đồng thanh nói:
"Bồ Tát hiển linh, đang hàng phục ngoại ma."
"Mau triệu tập đệ tử."
"Chúng ta đến trợ giúp tổ sư hàng ma!"
Cùng với tiếng chuông Phật nặng nề vang lên không ngừng, từng đệ tử vội vàng chạy tới, tất cả đều mặc tăng bào, bất chấp bồ đoàn, hăm hở xếp bằng ngồi dưới đất. Có người kết ấn Hàng Ma, có người kết ấn Vô Úy, miệng tụng nhiều kinh Phật, chỉ thấy trước mắt chân Phật giáng thế, có nhiều dị tượng hiện ra, Quan Thế Âm Bồ Tát vô cùng chân thật, chìm trong trạng thái thành kính chưa từng có. Ngay lúc này, đột nhiên nghe tiếng dòng nước cuộn trào như sấm. Tất cả đều ngạc nhiên, nhìn vào hư không, một bóng dáng hư ảo như hiện ra, trên người mang theo dòng nước. Nhiều tăng nhân không hề sợ hãi, mà càng thêm hưng phấn. "Ngoại ma đã lộ chân thân, chư vị, nhiều năm khổ tu, tất cả đều ở lúc này." Lão Phương Trượng là người tu hành chân chính, quát khẽ, trên người tỏa Phật quang, trong khoảnh khắc Quan Âm viện hiện lên các loại Phật quang, phảng phất như có mưa hoa rơi loạn, dưới đất nở sen vàng, rất nhiều tăng nhân say sưa tụng kinh, nhất thời giống như "khí tượng Phật quốc đệ nhất chấn đán" thời cổ. Lúc này thấy ngoại ma đột nhiên giơ tay lên, quát một tiếng:
"Ồn ào! ! !" Một tiếng quát lớn, theo đó là tiếng kiếm ngân vang.
Mọi người chợt nghe tiếng răng rắc, tiếng tụng kinh bỗng dừng lại. Các tăng nhân cầm đầu co ngươi, ngẩng phắt đầu lên. Kiếm quang bay lượn. Các tăng nhân ngẩng đầu lên, thấy trong mắt bức tượng Quan Thế Âm vô cùng chân thật, uy nghiêm, từ bi lại có một vết kiếm xuất hiện ở mi tâm, âm thanh tụng kinh như từ trời ngoại im bặt, chợt có tiếng răng rắc nho nhỏ bỗng lan ra, họ thấy vị Quan Thế Âm chân thật đó mất đi khí tức chân linh, dần dần biến thành tượng đá. Nhìn kỹ mi tâm tượng đá thực sự có một vết kiếm.
Tĩnh mịch hoàn toàn. Tiếng tụng niệm lúc trước, thật sự dưới một tiếng "ồn ào" quát lớn đã trở nên im lặng. Tiếng răng rắc đột nhiên vang lên rõ ràng. Bức tượng kia hóa ra đã nứt vỡ tan tành. Mà bóng dáng hư ảo thì chân thật rõ ràng.
Hai con ngươi vàng óng lạnh lẽo, trên mặt có mặt nạ cổ phác, chỉ là một nửa đã vỡ vụn, một nửa còn nguyên, chỗ vỡ vụn lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo, rắn rỏi, còn bộ phận còn nguyên lại là hình tượng thần cổ phác uy nghiêm, vừa thực vừa hư, khi thực khi biến ảo, hai con ngươi màu vàng óng, nghiêng kiếm trong tay, quét ngang các tăng nhân. Dần dần biến mất. Chuỗi phật châu trên tay phương trượng chủ trì, truyền là chuỗi của tăng nhân Tăng Già thời Đường, bỗng nhiên tan rã. Hạt châu rơi đầy đất. Hắn ngã xuống đất, lẩm bẩm: “…Phật địch… Phật địch!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận