Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 933: Thức tỉnh

Chương 933: Thức tỉnh
Ký ức về trận bão cát sa mạc nổi lên.
Trong trí nhớ, tiếng lục lạc lanh canh theo cơn bão cát nóng rát, hòa vào bước chân của tăng nhân. Xa xa, ốc đảo mang theo hơi nước ẩm ướt. Cũng có cả những khúc ca dao của đoàn thương nhân trên sa mạc. Tăng nhân bước đi phía trước, vẻ mặt an tĩnh, còn hiệp khách thì nằm trên lưng ngựa, chân phải nâng lên, mắt híp lại, nghỉ ngơi trong làn trời xanh, miệng thì ngâm nga khúc ca dao.
"Người xứ khác a, người xứ khác, ta đến đây vì vấn đề này…"
"Người xứ khác a, người xứ khác"
"Ngươi có từng nghe nói đến một vị hòa thượng từ Đông Thổ Đại Đường đến chưa?"
Ký ức và hiện thực giao thoa, thời khắc viên tịch năm xưa, Huyền Trang đã dồn toàn bộ công lực vào mi tâm của Vệ Uyên. Phật quang vàng óng, mênh mông tràn lan, loáng thoáng sau lưng đạo nhân hiện ra bóng dáng tăng nhân năm nào.
Lực lượng này vốn đã cạn kiệt trong quá trình rèn luyện công thể Lôi Hỏa Chi Kiếp. Thế mà giờ phút này, Vệ Uyên có thể dựa vào nhân quả và năm tháng để một lần nữa tìm lại lực lượng ấy.
Phật quang màu vàng chiếu rọi mọi kiếp nạn. Trong dòng chảy thời gian mênh mông, chỉ có lác đác mấy vị giác giả Phật môn: Đại Thừa thiên, Giải Thoát thiên, Đường Huyền Trang. Oán niệm quấn quýt quanh thân Vệ Uyên dần dần tiêu tan. Những người toàn thân vết máu cũng dần an bình lại, vết máu trên quần áo cũng biến mất không thấy.
"Bần đạo không phải người tốt lành gì. Ta không đủ khả năng siêu độ những oan hồn đầy hận ý và tiếc nuối này, nhưng người khác có thể làm được."
Vệ Uyên chỉ tay về phía trước.
Không gian phía trước lưu chuyển biến hóa, gợn sóng nổi lên.
Lão giả ngã trên mặt đất biến mất không thấy, mà bản thể của nó lại xuất hiện ngay trước mặt Vệ Uyên. Lúc trước, cái dáng vẻ gọi là ngã trên mặt đất, giãy dụa bất lực, không thể tiến thêm bước nào, suy sụp kia bất quá chỉ là ảo ảnh. Bản thể của lão giả đã sớm tiềm ẩn, chờ thời cơ phản công Vệ Uyên.
Mặt lão giả dữ tợn, hai mắt trống rỗng, muốn liều chết sát phạt nhưng lại không cử động được. Đạo nhân điểm một ngón tay vào mi tâm lão. Phật quang nhuệ khí nháy mắt phá vỡ tầng tầng quyền năng của mặt đất. Da mặt lão giả vặn vẹo, hai mắt trống rỗng trừng lớn. Dù không có đồng tử, vẫn thấy được sự bi phẫn, không cam lòng.
"Ngươi...rốt cuộc...là ai?!"
"Là ai!"
Thân thể run rẩy, giọng điệu điên cuồng phẫn nộ.
"Là ai..."
Đạo nhân khẽ cụp mắt, bình thản nói: "Vấn đề này, ta đã trả lời ngươi từ sáu năm trước rồi."
Sáu năm trước?
Trọc Thế Đại Địa Chi Thần hai mắt trống rỗng, bỗng nhiên thất thần. Hai mắt mù lòa của lão phảng phất nhìn thấy trận chiến tại Côn Lôn Khư Thiên Điện cách đây hơn sáu năm, phảng phất nhìn thấy bên cạnh Hậu Thổ, xuất hiện một đạo nhân mặc áo mực, cài trâm búi tóc.
Thanh âm trong ký ức cùng thanh âm hiện thực chồng chéo.
"Chiêu thức?"
"Tam giới bát hoang, mạnh nhất."
"Sao có thể… giết được ngươi?"
Vệ Uyên ẩn ẩn nắm bắt được một tia nhân quả tồn tại, tay phải súc thế, tự nhiên bình thản nói: "Sáu năm. Ta đến cho ngươi câu trả lời."
Lão giả vừa kinh vừa sợ.
Ngay sau đó, nhân quả theo lời đạo nhân nói ứng nghiệm.
Một luồng kiếm ý mang theo dư vị Phật quang xuyên thủng mi tâm lão giả. Xuyên qua chân linh của hắn rồi từ phía sau gáy bắn ra. Rơi trên mặt đất, nhưng không có dị tượng nào, cũng không xuất hiện cảnh kiếm phá núi, nứt biển, xuyên thủng Côn Lôn hùng vĩ. Thiền tông Phật môn đốn ngộ, Duy Thức dần sửa, lấy tâm ấn tâm, chính là con đường tru tâm, quỷ diệt tà niệm.
Trọc Thế Đại Địa Chi Thần lảo đảo, ầm ầm ngã quỵ xuống đất, hai tay rơi xuống đất, đầu rũ xuống.
Có huyền diệu vạn phần, có cả ô trọc mục nát. Tĩnh lặng ồn ào mang theo những quy tắc đường lớn vặn vẹo phá hoại nổi lên. Thân này vừa chết, đạo quả của đường lớn dựa theo lẽ thường, nếu không thể quay về giữa thiên địa thì sẽ trở lại trọc thế.
Thập đại đỉnh phong không thể thật sự chết đi.
Thân này đã in dấu trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Cho dù chết đi, quy tắc vẫn còn tồn tại. Trong những năm tháng dài đằng đẵng đã qua, nó sẽ lại trở về. Chỉ là đó là tình huống bình thường.
Từng tia nhân quả màu vàng rơi trên người lão giả, như lưới bủa, không ngừng quấn lấy. Cuối cùng như móc câu cá, cưỡng ép kéo đạo quả của trọc thế mặt đất ra, rơi vào tay phải Vệ Uyên.
Ngay tại thời khắc này.
Trên người lão giả vừa chết bỗng bừng lên sinh cơ nồng đậm.
Thanh âm khàn khàn mang theo sự hùng hậu và khí khái mênh mông.
"Vạn pháp quy tàng, mặt đất quy táng!"
"Sinh tử vốn không lẽ thường, không định tính, sinh cũng chết, chết cũng sinh!"
Thân thể lão giả nháy mắt biến mất.
Lão dùng sức mạnh cuối cùng cưỡng ép sinh tử chi khí, bộc phát ra lực lượng đáng sợ. Lấy sinh tử biến hóa áp đảo nhân quả thiên cơ, đạt đến mức siêu thoát kiếp diệt, ở thế tử cục vậy mà vẫn mạnh mẽ vượt qua giới hạn bản thân.
Vệ Uyên nhận ra đối phương đã đi xa.
Bản thể còn tại, đạo quả này tự nhiên sẽ tan biến vô hình, một lần nữa trở lại trong thân thể lão giả.
Vệ Uyên cụp mắt nhìn thiếu nữ trong ba chiếc quan tài phía sau.
Hắn không thể lập tức đuổi theo.
Thập đại đỉnh phong, quả nhiên khó chơi…
"Năm ngón tay nắm lại."
Bàn tay trắng nõn thò ra từ trong tay áo, nắm trong hư không, thế là vạn vật xung quanh đột nhiên rõ ràng màu sắc, tương phản rõ rệt. Tựa như bóng tối càng tĩnh mịch, tươi sáng càng nổi bật, trong đó hiện lên từng sợi tơ vàng thuần khiết, chính là nhân quả.
Trải nghiệm cùng Trọc khí nằm nghĩa giao đấu khi nãy, việc dùng Lạc Bảo Kim Tiền gọt đi cảnh giới của đối phương lại một lần nữa hiện lên trong lòng. Những kinh nghiệm đó lần lượt lưu chuyển trong tâm. Đôi mắt đạo nhân mông lung, năm ngón tay hơi mở ra.
Trong lòng bàn tay, nhân quả hội tụ.
Sau đó, chậm rãi chém xuống.
Phảng phất như chém vỡ một vật cực kỳ quan trọng.
Trong nháy mắt, đạo quả trong tay Vệ Uyên kịch liệt giãy dụa, đột nhiên bộc phát ra sức mạnh tĩnh mịch, kinh khủng đến cực hạn. Rồi lại lập tức an tĩnh, hóa thành một đoàn ánh sáng âm dương lưu chuyển, yên lặng xoay tròn.
Nhân quả, đứt gãy!
Gọt cảnh giới của ngươi, chặt đứt đạo quả của ngươi.
Từ sau ngày hôm nay, thập đại đỉnh phong không còn liên quan đến ngươi nữa.
Theo dấu nhân quả còn lưu lại trong hư không, Vệ Uyên nghe thấy ở một nơi xa xôi vọng lại tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, sau đó, khí tức của Trọc Thế Đại Địa Chi Thần vừa cưỡng ép phá quan ải khi sắp chết đột ngột suy yếu.
"Trọc Thế Thập Đại sao…"
Vệ Uyên cảm thấy tinh khí thần của mình tiêu hao rất nhiều, nhưng không hề bị phản phệ.
Đây chính là cách dùng chân chính của nhân quả chi đạo?
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, cúi đầu nhìn đạo quả trong lòng bàn tay, trong lòng thoáng qua một tia cảm khái.
Là dựa vào việc Hậu Thổ dây dưa với lão giả kia. Sau đó lại dựa vào lực lượng nhân quả, thử tới thử lui ba lần mới có thể vây khốn lão ở đây. Dùng hồn thiên trận pháp, Phục Hi bát quái sinh sinh làm hao mòn sáu năm để khiến cho cảnh giới của lão không ổn, căn cơ vỡ vụn, sau đó mới thành công tru sát được. Nếu không Vệ Uyên bản thân nắm giữ nhân quả, sẽ bị lão kia lâm trận đột phá, cầu sinh mà chạy thoát.
Thật khó giết.
Hắn xoay người lại, nhìn thấy Phật quang xoay chuyển. Trong ký ức, do mặt đất mà chết đi vô số người, nơi oán hận, tiếc nuối và vô vàn cảm xúc hội tụ lại thành mây đen khổng lồ, ánh sáng thuần túy nhất của Phật môn lưu chuyển. Hắn phảng phất như thấy lại vị tăng nhân cao lớn năm xưa.
Nhìn thấy đôi mắt từ bi của ngài, nhẹ giọng tụng niệm phật pháp.
Thế nhưng mà, chuyện tăng nhân cầm kiếm cất bước vào Tây Vực, đến Phật quốc đã là chuyện từ 600 năm trước rồi. Bóng dáng hư ảo của tăng nhân, theo vô số oán hận cùng địch ý đã tan đi, chậm rãi biến mất. Vệ Uyên chầm chậm thở ra một hơi.
Không rảnh bận tâm nỗi buồn vô cớ trong lòng.
Nhân quả lưu chuyển dưới chân, đồng thời với phật quang tràn lan, hắn thử phác họa lại phật quang thuần túy Huyền Trang lưu lại, đi công kích nhân quả kỳ dị mà các pháp bảo trước khi tan rã đã phát tán. Nhằm suy yếu ảnh hưởng của những thứ này đối với chân linh của Trọc Thế Oa Hoàng trong ba quan tài.
Tên Trọc khí nằm nghĩa kia, đang dùng mấy món đồ này để quấy rối chân linh của Trọc Thế Oa Hoàng. Tựa hồ định sửa đổi linh tính của thiếu nữ.
Để đạt được hiệu quả tương tự như Nhiếp hồn.
Nhưng độ khó của việc này không phải là Nhiếp hồn, chỉ là một pháp thuật 72 cấp bậc, có thể sánh được.
Vệ Uyên cẩn thận từng li từng tí một độ hóa hết đám nhân quả trọc khí, sau đó cũng không kịp nhìn những bảo vật vương vãi xung quanh. Căn bản không đoái hoài mà thu lại, toàn bộ chú ý dồn vào thiếu nữ trong quan tài ngọc kia.
Dáng vẻ, khí chất của nàng, đều giống Oa Hoàng như đúc.
Chỉ khác một người tóc trắng, một người tóc đen.
Mà lại tựa hồ đã ở Côn Lôn khư, một trong những bí cảnh huyền diệu của Trọc Thế, đã rất lâu rồi. Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt dị thường, không chút máu.
Trong đầu Vệ Uyên lóe lên một ý niệm cổ quái.
Cần phải xưng hô như thế nào đây?
Nghiêm khắc mà nói, vị này là máu của Oa Hoàng, là hồn linh của Oa Hoàng hội tụ mà thành. Là thân thể thanh trọc tương ứng của nàng.
Ừm, hay gọi mẹ?
Mẹ kế? Hay là tiểu mụ? Hoặc dì?
Đau đầu thật…
Vệ Uyên day day mi tâm, dẹp ý niệm này, bắt đầu đau đầu nghĩ cách đem đồ vật này mang ra ngoài. Vừa rồi hắn đã thử rồi, cái quan tài ngọc này cũng là một loại pháp bảo vô cùng huyền diệu, bên ngoài ứng với thiên cơ tứ thời, bên trong hàm chứa tinh tượng chư thiên, Tụ Lý Càn Khôn dường như không thể thu vào.
Chẳng bằng nói, bản thân cái quan tài ngọc này đã sử dụng một loại thần thông có hiệu quả tương tự Tụ Lý Càn Khôn.
Mà đẳng cấp còn cao hơn Tụ Lý Càn Khôn của Vệ Uyên những hai cấp độ. Hơn nữa, đám nghịch phản Tiên thiên Bát Quái xung quanh khi nãy Vệ Uyên còn có thể giải được, đủ tự tin, can đảm và thủ đoạn để che đậy chuyện này.
Nhưng với cái quan tài này, không có cách nào khác.
Không dám manh động.
Vệ Uyên có thể 100% xác định, trong quan tài ngọc này nhất định có rất nhiều cạm bẫy mà hắn không thể đoán trước hết. Trong tình huống này, Vệ quán chủ lựa chọn…
Nắm lấy một tay pháp quyết.
Tay áo quét ngang.
Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn cấp cấp như luật lệnh!
Nằm nghĩa, đến giờ làm việc rồi, dậy đi!
Có thể so đo sự nhỏ nhen với trọc khí nằm nghĩa, thì cũng chỉ có ngươi!
Một đạo pháp quyết của Đạo môn được truyền đi, nhưng lại không được hồi đáp. Có lẽ do đặc tính của Trọc Thế Côn Lôn Khư hoặc có lẽ là đặc tính của thế giới này, nên dù là Vệ Uyên cũng không thể liên lạc với nằm nghĩa.
Vệ Uyên nhìn ánh sáng tán đi, cuối cùng cũng minh ngộ, đau đầu tự nói:
“Trọc khí nằm nghĩa chắc chắn hiểu rõ tính cách của nằm nghĩa."
"Nếu ta là hắn, ta sẽ giấu Oa Hoàng của Trọc thế đi, giấu thật kỹ."
"Kẻ mà ta phòng bị đầu tiên chính là Phục Hi."
"Tên kia hoàn toàn có thể làm ra chuyện đoạt lại Oa Hoàng của thế giới này đem về làm nghĩa muội..."
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật.
Nhìn ba quan tài trước mắt, hắn trầm mặc hồi lâu.
Suy nghĩ, suy nghĩ!
Nguyên Thủy Thiên Tôn đang cố gắng suy nghĩ.
Sau đó, hắn cất bước tiến lên.
Hai tay trực tiếp cầm nhân quả, đặt lên trên ba quan tài.
Thôi được, trực tiếp mang theo vị tiểu mụ Trọc Thế cùng cả quan tài, đem toàn bộ nhân quả bao lại, một hơi đem đi tính là xong! Đã không giải được nút thắt thì một kiếm chém cho đứt là được! Ta không mở được khóa thì cứ đem luôn cả khóa đi là được!
Thượng cổ quan văn, Hiên Viên đích truyền!
Vệ Uyên dùng nhân quả quấn lấy, triệt để bao trùm tất cả nhân quả xung quanh ba quan tài, duy trì nguyên trạng. Sau đó, hai tay khiêng ba quan tài lên, ầm ầm một tiếng trực tiếp rút lên.
Nhân quả xung quanh lại muốn kịch liệt biến hóa.
Đạo nhân tiến lên trước nửa bước, trực tiếp cưỡng ép duy trì tình huống ban đầu.
Không để lại những cạm bẫy đã sắp đặt mà bộc phát.
Nhặt một sợi tóc trắng, tay áo quét ngang, tóc trắng hóa thành ánh sáng lấp lánh bay vào vị trí cũ, lại biến thành một bộ ba quan tài, bên trong cũng có một thiếu nữ, mắt nhắm nghiền, nhân quả quấn lấy, giống như đúc với trước kia.
Như thế là tốt rồi.
Vệ Uyên chuẩn bị lui ra ngoài thì chợt khựng lại, hình như phát giác ra điều gì.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy khí cơ biến hóa trong quan tài ngọc phía trước. Tựa hồ là do hắn đã mang ba quan tài ra khỏi vị trí trung tâm của trận pháp mà Trọc khí nằm nghĩa đã bố trí, sinh cơ bị phong ấn đã trở lại trong cơ thể thiếu nữ, thời gian ngưng trệ cũng bắt đầu trôi qua.
Mi mắt của thiếu nữ tóc trắng run lên, chậm rãi mở mắt.
Đôi con ngươi tĩnh mịch không chút ánh sáng, thuần khiết như màn đêm tĩnh lặng.
Ánh sáng phật quang tràn lan, từng tia nhân quả màu vàng như những tia nắng sớm thuần khiết nhất, chiếu rọi xung quanh, kéo dài uốn lượn.
Nàng, xuyên qua lớp quan tài ngọc óng ánh, lẳng lặng nhìn người con trai đối diện.
PS: Hôm nay canh hai... Ba ngày 600
Bạn cần đăng nhập để bình luận