Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 689: Hồn phi phách tán chi cục?

Chương 689: Cục diện hồn phi phách tán?
Góc tây bắc Đại Hoang, một lão giả trên núi Bất Chu chần chờ rất lâu.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn phía trước, một mặt là tò mò và mong chờ hành cung của Thiên Đế Đế Tuấn đi ngang qua nơi này, hơn nữa hình như còn giam giữ người bên trong, đây đúng là chuyện náo nhiệt lớn, mặt khác thì lại có một cảm giác sợ hãi còn sót lại.
Năm đó, lão nhân đã cho cái tên đầu sắt Cộng Công kia một đòn vào thắt lưng.
Sau năm ngàn năm mới khó khăn lắm tỉnh lại được.
Nếu lần nữa...
Hít sâu... Không nên, không nên.
Lão giả tự tìm lý do cho mình.
Chuyện đến nước này, năm đó là Cộng Công và Chuyên Húc hai tên hậu sinh cãi nhau ở đó, cãi qua cãi lại rồi đánh nhau, lúc đó mới xảy ra chuyện không may, lần này, hình như chỉ là Thiên Đế núi đi qua Đại Hoang tam giới mỗi năm trăm năm một lần, Chư Thần đến đây xem lễ.
Là náo nhiệt, nhưng vô hại!
Chẳng lẽ lại đánh nhau được...
Thứ hai...
Tên hậu sinh Cộng Công kia là tên đầu sắt khó có được của tứ hải bát hoang, ta không tin sau năm ngàn năm, một thế hệ đại tân sinh này lại có kẻ đầu sắt như vậy, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Thứ ba.
Lão giả vuốt râu, nhìn về phía tây Bắc thiên vực, khóe miệng nở nụ cười.
Nơi này là nơi Thạch Di tiểu tử trấn thủ.
Thạch Di à, phòng ngự tái sinh, thiên hạ vô song, nắm giữ năm tháng, mọi phép tắc đều không phá, lại còn là một người thành thật, có tiểu tử đó ở đây, cho dù có tên Cộng Công thứ hai nào đó xông tới, Thạch Di cũng có thể mạnh mẽ ngăn lại được.
Tổng hợp lại từ trên, xem lễ ở tây Bắc thiên vực, an toàn nhất không còn gì bằng.
Lão giả vuốt râu, gẩy bàn tính, ngồi xuống.
Răng rắc một tiếng, hoạt động bị ngưng trệ, lão giả vừa còn phóng khoáng ngông nghênh, giờ khóe miệng giật giật, hít vào mấy ngụm khí lạnh, vịn eo chậm rãi ngồi xuống, lúc mông chạm vào tảng đá thì nhe răng trợn mắt, kêu ai nha mấy tiếng.
Khóe mắt co giật.
Thực lực của tiểu tử Cộng Công kia quả thực không bình thường...
Thôi vậy, xem ở chỗ này đi, an toàn, tầm nhìn lại tốt.
Có Thạch Di ở đây, náo nhiệt cũng không đánh được, cũng không có tên đầu sắt như Cộng Công.
Ba điều kiện đều thỏa mãn.
Cho nên là an toàn!
Không có vấn đề!... ... ...
Tốc độ của Thiên Đế núi nhanh hơn nhiều so với mắt thường có thể quan sát được.
Tòa thần sơn bao quanh lấy sương mù thời không nồng đậm cực điểm bên ngoài thập phương, khoảng cách trong không gian thông thường ở đây hoàn toàn không phải vấn đề gì, vị lão giả lưng còng trơ mắt nhìn ngọn lửa trong chiếc đèn Thanh Đồng kia, sau khi đạt đến đỉnh điểm thì bắt đầu chậm chạp mà an bình tắt dần.
Giống như đã đi một con đường rất dài, cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh của đời này.
Cho nên có thể thản nhiên nghỉ ngơi.
Thần tướng bưng một cái ngọc lệnh đi tới, ngọc lệnh màu lam kia dường như có ánh trăng, trên đó viết mệnh lệnh của Đế Phi Thường Hi: "Tự Văn mệnh số sắp hết, chân linh tan vỡ, khi thiên cơ bói toán thì biết sẽ tiêu tán lúc đi ngang qua Đại Hoang."
"Chớ sai thời gian."
Lão giả lưng còng hoạt động cứng đờ một lúc lâu, Thần biết mục đích của Đế Phi Thường Hi.
Là kẻ thù đã từng mang đến xung kích lớn cho thần linh, đôi khi, nhất định phải để Chư Thần tận mắt thấy Vũ Vương chân linh tan rã, mới có thể rửa sạch vết nhơ quá khứ, xét theo lập trường của Thường Hi, cách làm như vậy không có gì sai, hơn nữa không hề nghi ngờ công hiệu rất lớn.
Vì tôn nghiêm của Đại Hoang.
Chỉ là giờ phút này, vị lão giả lưng còng này lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trái ngược với lập trường của bản thân.
Trong đó truyền ra giọng nói lười biếng của Vũ Vương: "Sao vậy? Ngoài kia ta đã nghe thấy tiếng than thở của các ngươi rồi, chẳng lẽ cơm hôm nay còn khó nuốt hơn cả đồ ta làm sao? Khi ta nấu cơm, mặt các ngươi còn chưa khó coi như vậy."
Mặt lão giả và thần tướng cùng khổ sở, đều vô thức nhớ lại những món ăn mỹ vị bí truyền của Vũ Vương.
Không chết đều là nhờ vào thân thể thần linh gia trì.
Lão giả do dự một lúc, đột nhiên nói: "Đế Vũ, tiếp theo, Thiên Đế núi sẽ giảm tốc độ."
Thần tướng kinh ngạc ngẩng đầu.
Nhưng lão giả cầm đèn lại như đã hạ quyết tâm, giọng nói khoan dung: "Có lẽ, Đế Vũ ngươi không thể nhìn thấy Đại Hoang thiên địa, nhưng mà ở đây, trên Thiên Đế núi, ngược lại có thể uống chút rượu, lão nhân ta có thần tửu Đế Quân từng ban cho, dù là thần linh cũng say."
Vũ Vương ngạc nhiên: "Chính là vò rượu ngươi đã nói trước đó?"
"Phải, chính là vò mà Vũ Vương ngươi muốn uống trước kia."
Lão giả mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Say rồi, sau đó cái gì cũng sẽ không biết."
"Uống xong chén rượu này."
"Sau đó trong cơn say mộng kết thúc năm ngàn năm thống khổ này đi..."
Vũ Vương tóc đã bạc phơ nhìn sâu vào vị Sơn Thần của Thiên Đế núi kia, cuối cùng người đàn ông ngày thường uể oải không có hình dáng kia nhưng không có đòi rượu hùng hổ như trước kia, mà lộ ra nụ cười thản nhiên như sư tử, nói: "Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của Đế Phi sao? Hay là muốn làm trái thân phận Thần tộc?"
Lão giả và thần tướng trong lòng kinh hãi.
Vũ Vương cười ha hả: "Thôi cứ cho là vậy đi, không cần như thế, sẽ khiến các ngươi bị Đế Phi trách phạt về sau, thật tình mà nói, hai người phụ nữ kia ra tay độc ác còn hơn chúng ta nhiều."
"Ta không có hứng thú phải nợ thêm thứ gì vào lúc này."
"Hơn nữa, ta còn muốn nhìn xem thiên địa mà."
Mái tóc bạc khẽ bay, giọng Vũ Vương bình thản: "Nhìn xem trời cao và Hậu Thổ, nhìn xem ánh nắng và ngọc lộ, nhìn xem vùng đất ta đã từng đi qua, hoặc là nói, là muốn nhìn những vật đã từng mang theo dấu vết của ta."
"Đế phi, là Hi Hòa hay là Thường Hi, nàng muốn thấy ta đường cùng sao?"
"Đáng tiếc, đây là chấp niệm trong lòng ta đã được thỏa mãn, mà không phải đường cùng của ta."
"Ta cũng muốn nhìn bộ dáng của chư thần Đại Hoang, chỉ là nhìn bọn họ, lúc chỉ có mình ta bị trói lại, sắp chết thì bọn họ mới dám lộ ra bộ mặt phách lối, ta cảm thấy rất có ý tứ."
Giọng Vũ Vương bình thản nhưng lại khiến thần tướng cảm thấy một cảm giác run rẩy không thể tả.
Trong đôi mắt kia như thiêu đốt ngọn lửa vĩnh viễn không tắt.
Quân vương Nhân tộc nói: "Ta mặc giáp trụ, cầm đao kiếm trong tay, lấy thân phận Nhân tộc chém giết mà đến nơi này, đối mặt với Đế Tuấn, ta vẫn hiên ngang tiến lên, bây giờ ngươi muốn để ta, đối mặt với đám chó rơm được Đế Tuấn bảo vệ này lùi bước sao?"
Vũ Vương nắm chặt tay, tiếng xiềng xích rung lên như tiếng trống trận vang dội trên chiến trường, như tiếng giáp sắt ma sát nhau đầy sát khí, giọng nói trầm thấp như sư tử, thần tướng nhớ lại lời Đế Quân đã từng nói, bọn họ thấy Vũ ngày thường, là con sư tử đang ngủ say, dù lúc yên tĩnh, Đế Tuấn cũng có thể cảm thấy sấm chớp nổi lên trong lòng đối phương.
Mà sư tử cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại, mài sắc răng nanh, phát ra tiếng gầm làm rung động trời đất.
Dù sư tử già sắp chết, nhưng đám cừu non và chó heo bị nuôi nhốt trên thảo nguyên cũng không có tư cách chế giễu cơ thể của sư tử, khi vương giả chết đi vẫn là vương giả, chỉ là có một vị Nhân tộc được Đế Tuấn tôn trọng trong giọng nói đầy bất kính với Chủ Thần và Đế Phi, nói:
"Trong trận chiến cuối cùng, ta cũng biết giành được thống khoái."
"Đến lúc đó, ngươi lại rưới rượu lên thi cốt của ta."
Lão giả chậm chạp và trịnh trọng gật đầu.
Vũ Vương nhìn bầu trời xa xăm, nói: "Bất quá, nói thì nói vậy, ta vẫn hy vọng các ngươi có thể giúp ta một việc, ân, ta muốn để lại mấy lá thư, cho bạn bè, ta hiện tại như thế này, không thể cầm đao khắc được, thật sự là chữ của ta quá xấu."
"Đương nhiên, chữ của Uyên cũng bình thường thôi."
"Trình độ hai chúng ta không khác gì nhau."
Vũ Vương cuối cùng vẫn nghiêm túc bổ sung.
"Tiểu tử kia, cũng chỉ nấu ăn ngon hơn ta một chút xíu mà thôi."
"Không phải ta khoe, hai chúng ta hợp sức, tài nghệ nấu nướng có thể treo lên đánh tứ hải tam giới."
Lão giả khóe miệng giật giật, nhớ lại thứ tài nghệ nấu nướng kịch độc đó, nếu như hiệu quả của tài nghệ này mà được tăng cường thêm một chút nữa thì đúng là có thể làm tê liệt thần ở khắp tam giới bát hoang.
Hắn lấy ra ngọc thư, sau đó nghiêm túc khắc lên.
Giọng Vũ Vương bình tĩnh, nhưng mà nói vài câu lại cảm thấy không được tự nhiên, giành lấy dao khắc ngọc chất từ thần, viết xiêu xiêu vẹo vẹo lên tảng đá, vừa viết vừa nói: "Không phải là ta không tin chữ ngươi, chủ yếu là tên Khế kia cảnh giác rất cao."
"Hắn không chừng sẽ nghi ngờ đây không phải do ta viết mà bỏ đi."
"Khế, lâu lắm rồi không gặp, bây giờ ngươi được 1m60 chưa?"
"Mét này, nghe nói là đơn vị mới ở nhân gian, ngươi biết không?"
"Tên nhà ngươi tuy nhìn lười biếng nhưng thực ra là người bướng bỉnh nhất, có lẽ sẽ chọn trốn một mình, có lẽ sẽ chọn gánh những thứ khổ nhất, nhưng không cần phải như vậy, ngươi cũng có thể thử tin tưởng người khác."
Tay phải của Vũ Vương bị khóa lại, chỉ có thể dùng ngón tay viết trên ngọc thư.
Vết chân linh hao mòn để lại như máu tươi rơi trên ngọc thư.
Viết nắn nót từng nét bút.
"Không cần thiết phải gánh hết tất cả một mình."
"Không cần thiết ngu xuẩn như thế."
"Khế, giờ ta mới có thể nói lời xin lỗi ngươi."
"Thật xin lỗi, năm đó ta thua, liên lụy ngươi cũng bị tổn thương tâm thần, nếu không thì ngươi cũng sẽ không thua, nếu như có lần sau... Thôi, coi như là ta xin lỗi ngươi đi, cũng không cần thiết phải để ý đến ta, nếu ngươi muốn mắng ta, thì cứ mắng đi, dù sao ta cũng không nghe thấy."
"Ngươi cứ mắng đi, ha ha ha, dù sao miệng của chính ngươi cũng sẽ mỏi."
"Ta không nghe thấy, không nghe thấy!"
Lúc viết đến dòng cuối, vẻ mặt Vũ Vương bình tĩnh.
Gửi cho Uyên, xin lỗi nhé, Uyên à, nếu ta sớm biết năm ngàn năm sẽ gian nan đến thế, có lẽ ta đã không để cho ngươi chuyển thế, năm đó lúc Thiên Nữ mang đến thứ này, ta vốn nên cản lại, nhưng mà lúc đó ta vẫn hơi do dự.
Ta nghĩ rằng, nếu như ngươi thật sự có thể sống tiếp, tốt biết bao.
Ta thật sự muốn gặp lại ngươi...
Chỉ là, đời này đừng quá ngu ngốc, cũng đừng lỗ mãng nữa.
Nếu có thể, hãy ở bên cạnh Nữ Kiều nhiều hơn.
Ân, phần ta bị hí lộng, ngươi giúp ta nhận đi.
Năm đó ta mang ngươi từ trên Côn Lôn Sơn xuống, chúng ta nói sau này sẽ uống rượu cùng nhau, đáng tiếc ta là người hay quên, chắc là lại quên rồi, thực ra ta thường xuyên uống được rượu ngon, haizzz, chỉ là rượu ngon quá nồng, ta thường say, mà say rồi là quên ngươi."
"Quên nói với ngươi sẽ cùng uống rượu, quên nói với Nữ Kiều sẽ trở về, quên nói với Khế những lời đó. Ha ha ha ha, ngươi nói xem cuộc sống của ta như vậy có đẹp không?"
Cuối cùng, lúc để lại ngọc thư cho Nữ Kiều, Vũ Vương hoạt động cứng đờ rất lâu.
Đợi một người.
Thanh âm trong trẻo, cô gái đó dường như còn đang mỉm cười nhìn hắn, nói, ta đang đợi ngươi trở về mà.
Vị quân vương Nhân tộc tóc bạc bật cười.
Sau năm ngàn năm cô độc, ngón tay chậm rãi đặt bút.
Chớ chờ đợi, chớ thương nhớ.
Vũ Vương khẽ nói:
Ta sẽ không về đâu.
Ta không biết phải trở về.
Đã từng ba lần qua nhà mà không vào, cuối cùng thề nhất định sẽ sống sót trở về, nhưng rồi lại không từng trở về.
Cổ tay khẽ động, ba lá ngọc thư rơi vào ngón tay lão giả, Vũ Vương cụp mắt, cúi đầu hết cỡ như đầu sư tử, chậm rãi nói: "Tự Văn mệnh, xin cảm tạ ở đây."
Lão giả trong lòng bi thương tột độ, há hốc mồm, cảm thấy ngực như nghẹn lại, cuối cùng chắp tay vái một cái thật sâu.
... ... ... ...
Tại một tòa thành lớn trong Đại Hoang.
Vệ Uyên lấy ra chiến lợi phẩm từ chỗ Tạc Xỉ mà có được, đổi thành công một đống đồ tốt.
Không thể không nói, thần linh đúng là lắm tiền thật.
Nhà giàu chó!
Đèn đường!
Thơm quá!
Quán chủ Vệ vui vẻ, tuy vậy vẫn dựa vào những thứ này mua không ít đồ ăn và trang bị, nhìn bộ quần áo này xem, khí phách này, pháp bảo này, chất lượng này, một chữ: giàu! Hai chữ: thơm phức! Đột nhiên nhìn thấy một nam tử giơ tay lên, lấy ra một chiếc lệnh bài có vẻ quen mắt, phẩy về phía trước một cái, vị lão bản có vẻ thanh cao ở phía trước kia thế mà cung kính mời hắn lên.
Mà điểm quan trọng là, lệnh bài này, Vệ Uyên đã từng thấy trên người Tạc Xỉ, chỉ là vì có khí tức hồn phách của Tạc Xỉ nên đã tìm chỗ vứt đi, do dự một lúc, Vệ Uyên hỏi: "Chủ quán, lệnh bài này là cái gì?"
"A, cái này à, là lệnh bài thần lực, mỗi một chữ bên trong đại diện cho một cấp độ tài phú, người bình thường ngay cả lệnh bài này cũng mua không nổi đâu."
Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy ẩn ẩn có điều không ổn.
"Những thứ này của ta, tiêu tiền có thể đổi lệnh bài không?"
Lão bản tuấn tú thanh cao nhìn quần áo, binh khí, đan dược lộng lẫy mà Vệ Uyên đã chọn mua, rồi lộ ra vẻ khinh thường, cẩn thận lắc đầu, còn kém xa lắm, khóe miệng Vệ Uyên giật giật, cuối cùng nói: "Vậy thì, nếu trên lệnh bài là một vầng mặt trời, bao quanh là sao trời, thì cấp bậc gì?"
Lão bản lộ vẻ kinh hãi, thái độ cũng thay đổi không ít, gần như có vẻ lấy lòng: "Ngài quen người như vậy?"
"Chỉ là từng gặp, thứ này đáng giá lắm sao?"
"Đương nhiên."
Lão bản cân nhắc một chút rồi nói: "Tài sản trong lệnh bài kia."
"Đại khái, đủ để mua cả tòa thành này."
Giọng ông ta dừng lại, trịnh trọng nhấn mạnh: "Cả một tòa!"
Vệ Uyên: "... ... ? ? !"
Tâm lý sụp đổ!
Quán chủ Vệ khóe miệng giật một cái, tay phải nâng lên, ấn vào tim, nhất thời cảm thấy đau lòng muốn chết.
Đau đến mức không thở được.
Những lời trước kia mà hắn giao lưu với Triệu Công Minh rõ ràng trước mắt.
Ta nguyền rủa ngươi năm nay còn nghèo hơn năm trước nhé, tên hồn đản!
Nhà ta có võ tài thần Quan Vân Trường, ta bắn ngược!
Hơn nữa, ta đã nghèo đến mức không thể nghèo hơn được nữa rồi, được chứ!
Tốt, võ tài thần Quan Vũ đã đi.
Ta nói không thể nghèo hơn được nữa, cho nên ngươi lập tức cho ta một phen phát tài.
Sau đó lại hung hăng để ta trở nên nghèo đi sao?
Cái thứ quyền năng gì vậy? !
Triệu Công Minh, sao rõ ràng ngươi là thần tài ở Thần Châu, mà chạy đến Đại Hoang rồi ta vẫn không thoát khỏi ngươi?
Quần áo trên người và trang bị đều không còn thơm.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ngọc khánh đánh nhau thanh thúy, thần sắc của chủ quán kia liền đọng lại, không còn vẻ thanh cao và trấn định như lúc nãy, nói:
"Đây là... Ngọc Âm mà ngàn năm mới có một lần!"
Hắn vội vàng đi ra ngoài, Vệ Uyên cũng đi theo, nhìn thấy từng luồng sáng ngọc bích giao nhau trong không trung rồi hóa thành chữ, với quy mô lớn, tạo thành một bức cuộn, cứ vậy lơ lửng giữa không trung, khí thế hùng vĩ.
Chữ trên đó lít nha lít nhít, mà tầm mắt của Vệ Uyên dừng lại, chỉ nhìn thấy hai hàng trong đó, cả người máu huyết đều lạnh băng.
"Ngày mai, nghịch vương Nhân tộc Tự Văn Mệnh chân linh trước khi trở về Đại Hoang, hồn phi phách tán."
"Mời Chư vị đến quan lễ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận