Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 146: Vu Hàm chi Dược

Chương 146: Dược Thần của Vu Hàm
Hồn của Vu Huyên thấp thỏm lo âu, thậm chí muốn bỏ chạy. Trong lòng hắn sợ hãi không thể ngăn cản, dù nỗi sợ và bất an bên trong còn có sự căm hờn không thể che giấu. Đã từng mang danh hiệu liên tiếp Thiên Đế và Vu Sơn nhân gian, ngay cả Nghiêu Đế cũng muốn phong cho bọn họ một vùng đất lớn, lập thành Vu quốc, Vu Hàm quốc, làm sứ giả thần linh, cao hơn trăm dân Thần Châu, nắm giữ địa vị siêu phàm, nhưng vì những người kia đến mà tất cả đã hóa thành quá khứ. Con đường đến Vu Sơn bị phong ấn. Cây cối có thể trực tiếp đi xuống nhân gian bị chặt bỏ. Những con Thanh Xà quấn quanh trên cây cối bị bắn giết. Các sứ giả của thần trước đây chỉ có thể bị ép ở trên núi, không thể bước vào nhân gian, giống như bị lưu đày. Đến hậu kỳ, Vũ Vương vì an bình của Nhân tộc mà đuổi toàn bộ các loài trên núi xuống biển ra khỏi Nhân Gian Giới, từ Hiên Viên Hoàng Đế đến nay, các đời đế vương Nhân tộc đều lấy nhân đức trị thiên hạ, Nghiêu Thuấn nhị đế lại càng như vậy, đời đời nhường ngôi, nhưng người kế nhiệm Thuấn Đế là Vũ Vương thì hoàn toàn khác. . . Đó là một vị đế vương bá đạo, tàn sát thần linh, rèn đúc Cửu Đỉnh. Người trước mắt, chính là thần tử mà Vũ Vương sai khắc Sơn Hải Kinh.
Phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng, dù thời gian trôi qua rất dài, nhưng nam tử tên Vũ kia lại lần nữa dẫn thần tử đến, đi ra từ trong truyền thuyết, là vì Vu Hàm quốc dám trái lệnh nên tức giận, muốn đến trừng phạt họ. Nhưng Vu Huyên rất nhanh phát hiện người tới chỉ có một, cho dù thần tử đã từng nương theo Vũ, những người đã từng bình định sơn hải, hội tụ vàng của Cửu Châu rèn đúc Cửu Đỉnh đều không tới, hắn ngơ ngác, sau đó vì yên lòng mà thở hổn hển. Sợ hãi dần bị áp chế, những cảm xúc khác lại trào dâng. Vu Huyên run nhè nhẹ vì giận dữ và hận ý, hắn nói: ". . . Ngươi tên Uyên, đúng không? Ngươi vẫn còn sống, ngươi lại vẫn còn sống." "Đây là ý trời cho ta báo thù a, mối hận của Vu Sơn, thù của Vu quốc, mấy ngàn năm qua ta không thể quên được, hôm nay ta sẽ chiến vì Vu Hàm quốc ta, ngươi còn nhớ ta! Ngươi còn nhớ mối thù của Vu Tộc ta! Còn nhớ tội ác ngươi gây ra cho sơn hải vạn tộc?!" Vệ Uyên im lặng. Còn Vu Huyên cho rằng hắn cảm thấy xấu hổ nên ngữ khí càng kịch liệt không cam lòng hơn.
Đột nhiên Vu Huyên nghe thấy một giọng nói: ". . . Ngươi là ai?" Giọng Vu Huyên chợt im bặt. Vệ Uyên nhíu mày đánh giá tàn hồn này, thời ban sơ ấy, hắn còn chưa ăn Côn Luân Bất Tử Hoa, nhiều ký ức đã mơ hồ, thời đại đó là chuyện năm ngàn năm trước, hắn tựa như một người mất trí nhớ mấy ngàn năm, đột nhiên bảo hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra vào một ngày nào đó mấy ngàn năm trước thì căn bản không nhớ ra. Chỉ có thể phân biệt là người Vu Hàm quốc. Vu Huyên há hốc miệng, cơn giận trong lòng trong chốc lát lại có chút mờ mịt, một trong số những kẻ thù đã ghi hận mấy ngàn năm, cuối cùng lại thậm chí không nhớ tên mình, khiến sự phẫn nộ của hắn như chết lặng, hắn hoàn hồn, giận dữ nói: "Ta chính là cháu của đại tế ti Vu Hàm quốc, là dòng máu của quốc chủ Vu Hàm quốc, Vu Huyên, ngươi dám. . ." Vệ Uyên đáp: "Ngọc thạch lấy được từ thông khí bộ cũng không nhiều." "Mỗi ngóc ngách trên ngọc thạch đều có ý nghĩa riêng của nó, Vu Hàm quốc chỉ là một trong số những ngọn núi ở vùng biển núi non, mà Vu Sơn ở phía trên cũng không phải ai cũng có tư cách được ghi lại trên ngọc thạch."
Hắn nói: "Tên, huyết mạch, và địa vị của ngươi không đủ tư cách để ta khắc lại." "Cho nên, ta không nhớ ngươi là ai." "Toàn bộ Vu Hàm quốc, ta chỉ nhớ 10 người, và chỉ có 10 cái tên kia đáng để ghi lại." Thần sắc của Vu Huyên ngưng trệ. Hắn đột nhiên bi phẫn cười lớn, nói: "Tốt, một kẻ không biết ta là ai, ngươi khiến Vu Sơn ta đoạn tuyệt với nhân gian ngàn năm, mãi đến đời thứ bảy của Thương Vương mới dám vào nhân thế, chỉ một câu không nhớ là muốn bỏ qua sao? Hôm nay ngươi đáng chết! Đáng chết!" Đại Vũ không ở đây, những vị thần sinh ra vốn đã thần thánh cũng không ở đây. Chỉ có một quan văn nho nhỏ thì có là gì? ! Vu Huyên là hậu duệ Vu Hàm quốc, dù chỉ còn một đạo tàn hồn, vẫn bộc phát ra oán khí cực lớn, mặc áo bào xám, tay trái cầm quyền trượng, tay phải cầm Thanh Xà, nhìn kỹ lại, phía trên quyền trượng cũng có một con rắn quái màu đỏ quấn quanh, hắn thi triển vu thuật, xông về phía Vệ Uyên. Vu Hàm đã là nhạc sư, cũng là tướng của Thuấn Đế, lại càng là chiêm sư và Vu Y. Tháng năm dài đằng đẵng giúp hắn nắm giữ nhiều kỹ năng và tri thức. Mà Vu Huyên hậu duệ của hắn cũng vậy. Dù là tàn hồn, động tác và thần thái của hắn vẫn uy phong lẫm liệt, không dễ khinh thường, Vệ Uyên chỉ liếc qua, phù lục đã treo trên bầu trời, định trụ âm dương nhị khí, đề phòng dư ba giao chiến ảnh hưởng đến những bệnh nhân ở đây, sau đó mới lùi về phía sau, thần hồn của Vu Huyên trong nháy mắt muốn hóa thành thực thể, lập tức ra tay. Lại bị Vệ Uyên né tránh, tám mặt hán kiếm chắn ngang. Hai người trong căn phòng đủ rộng nhanh chóng giao đấu. Kiếm chủ thủ, còn trượng chủ công.
Vu Huyên mơ hồ nhận ra không đúng, mơ hồ cảm thấy bản thân có cảm giác bị đối phương khắc chế, cắn răng, rắn xanh và rắn đỏ từ trong hồn phách bay ra, xông lên cắn, đây là công kích trực tiếp vào thần hồn, nhưng lại không có hiệu quả, còn chưa kịp tới gần, một con mãnh hổ lộng lẫy đã bước ra từ bên người Vệ Uyên. Đó là từ lệnh bài đeo bên hông hắn mà ra. Đến từ Ngọa Hổ Lệnh được truyền từ đời này sang đời khác. Mãnh hổ gầm lên trầm thấp, trực tiếp loại bỏ vu thuật mà Vu Sĩ Vu Hàm quốc in vào trong hồn phách, chấn nát thành từng mảnh, sau đó bị mãnh hổ này áp chế. Ngọa Hổ thời cổ, tự ý phạt sơn phá miếu, trị Vu Cổ. Mặt Vu Huyên trắng bệch, thân thể trong suốt, liên tục lùi về phía sau, muốn tránh né, đột nhiên có gió mạnh nổi lên, thấy hoa mắt, bóng dáng Vệ Uyên biến mất, Vu Huyên suy nghĩ ngưng trệ, chợt huyệt đạo ở gáy truyền đến cảm giác đau nhức. Tay phải Vệ Uyên đặt ngay lên cột sống của Vu Huyên. Vu Huyên định phản kháng thì đột nhiên cảm thấy bàn tay của Vệ Uyên phát ra hơi nóng rực.
Ở đây, Chu Tử Xương vẫn còn ý thức, cùng vị giáo sư già đang nổi giận mắng mỏ học trò, nhìn thấy chàng trai trẻ mặc áo sẫm cài bàn, làn da trắng bệch, nhìn thấy chiếc khăn vàng bay phấp phới trên cánh tay hắn, bao tay không ngón trên tay phải đột nhiên rách nát, lộ ra ánh sáng đỏ rực, thấy hắn xoay người dồn sức, bàn tay như giữ vật hư vô, bỗng nhiên hạ xuống đất. Ầm! ! ! Ánh sáng đỏ lan ra, lửa khăn vàng bùng lên dữ dội. Mà sau lưng chàng trai trẻ, mãnh hổ thong thả bước đi, đôi mắt sâu thẳm. Lệnh trên mu bàn tay mang màu đỏ rực của Chính Nhất Đạo, làm chuyện thần quỷ, có thể hô mưa gọi gió, hàng yêu phục ma. Trương Đạo Lăng, phạt sơn phá miếu, diệt Lục Thiên Quỷ Thần. Tấm phù lục này lúc này phát ra ánh sáng đỏ cực kỳ nồng đậm, Vệ Uyên dùng sức ấn xuống, trực tiếp áp chế Vu Huyên, người sau cũng không yếu, vu thuật thiên bẩm, các loại thủ đoạn vu cổ quỷ dị. Nhưng có lẽ vì vu thuật quá mạnh, mạnh đến mức có thể nhiễu loạn trật tự nhân gian, nên đến hậu thế nhà Thương, tất cả các tông phái đều cực kỳ coi trọng loại thủ đoạn này. Mà cho dù là chiêu thần hặc quỷ Thái Bình đạo hay là hàng yêu trừ ma Chính Nhất đạo. Hay là truyền thừa Ngọa Hổ thời cổ. Hầu hết đều khắc chế vu cổ.
Vệ Uyên thi triển phù lục, dựa vào thần thông khu quỷ, chế trụ chặt Vu Huyên. Lúc chế ngự hắn, Vệ Uyên hoảng hốt thấy một vài hình ảnh. Nhưng không phải là cổ đại, mà là xe cộ tấp nập hiện đại, hắn thấy một căn phòng không một bóng người, thấy quần áo cũ kỹ, thấy ngoài cửa một người đàn ông mở TV xem bóng đá, trên bàn, trên sàn nhà bày đầy vỏ chai bia, tàn thuốc gần đầy gạt tàn. Còn phía trong là một không gian chật chội, lại tối tăm. Một cậu bé gầy yếu ngã trên đất, khó thở, cơ thể co rút bất thường. Cậu đập cửa, gần như không còn sức thở: "Ba... ơi... thuốc... thuốc..." Người đàn ông say khướt ở ngoài cửa. Thuốc thì để ngay trên bàn. Thế là cuối cùng cậu bé chết đi, trên bàn sách của cậu có một ống bút bằng đồng. Bên trong ống đồng, thân thể Vu Huyên từ từ hiện ra, hắn như đang tính toán gì đó, khoanh tay, trên mặt lộ vẻ mỉa mai, cứ chờ đến khi cậu bé phát bệnh chết rồi, sau đó mới từ ống đồng có vân chim đưa một viên đan dược cuối cùng ra, cho cậu bé nuốt. Ngày hôm sau, cậu bé tỉnh lại. Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được thế nào là khỏe mạnh, biết được bất tử có sức mê hoặc đến nhường nào.
Khu quỷ thuật không thể tiếp tục tìm kiếm ký ức sâu hơn, Vệ Uyên phong ấn Vu Huyên vào trong Khu Quỷ Phù Lục, dự định đưa đến chỗ Nữ Kiều, người này chắc sẽ biết cách xử lý Vu Hàm quốc hơn, sau đó đưa tay ra, bắt trói Chu Tử Xương, dùng khí của tu sĩ võ môn phong tỏa kinh mạch của người sau, không thể dùng sức, rồi dùng khăn vàng phù lục để ổn định tình trạng cho những bệnh nhân ung thư máu này. Đáng tiếc, phù lục Thái Bình đạo chỉ có thể điều chỉnh ngũ khí trong cơ thể con người, chỉ có thể tăng cường thể chất người, giúp họ khỏe hơn một chút, dựa vào khả năng miễn dịch của bản thân đánh bại bệnh tật, nhưng không thể giúp tế bào ung thư đã bị biến đổi trở lại trạng thái bình thường, hay nói cách khác, ung thư là căn bệnh mà pháp thuật kém nhất. Giáo sư y khoa già đã tỉnh, ông nhìn Vệ Uyên, lẩm bẩm nói: "Ngươi là..." Vệ Uyên im lặng, nói: "...Lão tiên sinh, lúc nãy ông đã thấy rồi?" Lão nhân chậm rãi gật đầu, nhìn chăm chú Vu Huyên đã bị phong ấn, dừng lại một chút, tự giễu nói: "...Có thể thấy hồn phách, xem ra ta sắp chết rồi, Tử Xương bị hắn mê hoặc sao?" Vệ Uyên đáp: "Cũng không phải là mê hoặc, thật ra, Chu Tử Xương đã chết, tất nhiên, cũng không thể nói là chết rồi, lão tiên sinh, Chu Tử Xương có từng nói gì đó giống như Bất Tử Dược không?" Lão nhân ngập ngừng gật đầu.
Vệ Uyên nói: "Quả nhiên là vậy." Lão nhân mở to mắt, cố gắng hỏi: "...Thật sự có Bất Tử Dược sao?" Vệ Uyên đáp: "Bất Tử Dược, đúng là có, nhưng bất tử thật ra không chỉ có một cách giải thích, có thể là thuốc trường sinh bất tử, cũng có thể là loại thuốc sau khi uống sẽ không chết, trước đây ta cũng không xác định, bây giờ nghĩ lại, thuốc của Vu Hàm quốc thuộc loại thứ hai." Lão nhân kinh ngạc: "Mọc lại da thịt từ xương, zombie?!" "Thật sự, nhưng cái đó phải trả giá đắt." Vệ Uyên trả lời, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Ta nhớ ra một chuyện xưa." "Trước đó không... không, không phải, là rất lâu trước đây." "Khi đó, có một vị thần tên Ấp Dũ, đầu người mình rắn, biết ăn thịt người, nhưng thật ra ngay từ đầu, gã rất hiền hòa vô hại, Thần đã bị Nguy và Nhị, hai thần hung tàn kia giết hại, Đế Nghiêu rất đau buồn, cho thần sống lại, trong ghi chép là 'Cho bất tử'."
"Nhưng sau đó, Ấp Dũ trở thành vị thần còn tàn bạo hơn hung thủ đã giết mình." "Gã ngược sát tất cả sinh linh, thậm chí nuốt chửng những người đi đường ngang qua." "Sau đó Nghiêu Đế buộc phải phái Hậu Nghệ giết gã." Vệ Uyên dừng lại một chút rồi nói: "Bất tử, vĩnh viễn là một lời nguyền, mà chết rồi sống lại là một điều kỳ diệu trái với quy tắc thiên địa, sẽ nhận phải lời nguyền lớn hơn, thật ra nó không đến từ một loại sức mạnh siêu phàm nào đó, mà đến từ chính lựa chọn của người uống thuốc." "Có lẽ vì đã từng trải qua cảm giác tử vong, cũng có lẽ tác dụng phụ của Bất Tử Dược sẽ phóng đại những trải nghiệm tử vong, người uống Bất Tử Dược sẽ lần theo những chứng bệnh mình gặp phải để tìm ra nguyên nhân cái chết của bản thân." "Bị ngược sát, lại biến thành tên điên thích chém giết, chết vì bệnh, lại khát khao bài trừ bệnh tật." "Người chết đuối cả đời không muốn tới gần nguồn nước." Lão nhân dường như hiểu ra, nói: "Chu Tử Xương, hắn..."
Vệ Uyên im lặng, trả lời: "Nhìn người sống sờ sờ chết bệnh, sau đó nuốt Bất Tử Dược của Vu Hàm, chấp niệm bất tử chiếm chủ ý thức, từng bước bị dẫn dắt trở thành một tên điên cố chấp." "Nghiêu Đế là người chữa bệnh của Vu Hàm." "Chính Bất Tử Dược của Vu Hàm đã biến Ấp Dũ từ một thần thiện thành tà ma." "Thuốc của Vu Hàm, đúng là bất tử, nhưng cái bất tử này chỉ là để ý thức vẫn còn dừng lại ở nhục thân." "Ý thức vẫn còn, nhưng nhục thân đã chết, tế bào không tự tái tạo nữa, sẽ giống như một cương thi còn ý thức, thậm chí khác với cương thi, cương thi còn có thể tan biến một ngày nào đó, mà loại Bất Tử Dược này sẽ khiến ý thức hồn phách của người uống vĩnh viễn tồn tại trong nhục thể." "Mọi thứ giống với người thường, cũng có sướng vui giận buồn, chỉ là nhục thể đã chết rồi." "Trơ mắt nhìn nhục thân của mình biến thành xác chết."
"Mà tác dụng phụ của 'bất tử' sẽ khiến họ điên cuồng tìm kiếm, xoa dịu sự biến đổi này, trước đây ta biết một phương pháp là tiêm vào nhục thân một loại thuốc khác, được chiết xuất từ chính dòng máu cùng huyết mạch của người đó." "Giống như dòng nước chảy qua một con sông đã cạn khô, giúp thân thể duy trì sự sống trong mười, hai mươi năm." "Sau đó, còn phải tiếp tục không ngừng uống loại thuốc đó." "Cho nên, Chu Tử Xương chỉ sợ là có ý định dùng ung thư máu để hóa giải tác dụng phụ của thuốc Vu Hàm, thuốc Vu Hàm có thể hạn chế sinh lực của một phần nhục thân, khiến cơ thể ở vào trạng thái chết đi, sinh cơ trào ra ngoài, còn tế bào ung thư lại có thể phát triển không kiểm soát, nếu có thể sử dụng đúng cách, có lẽ có thể đạt tới cân bằng." "Nhưng mà..." "Ngay cả thần linh cũng bị Bất Tử Dược hành hạ thành kẻ điên, lẽ nào ý chí của con người có thể chịu đựng sao?" Lão nhân đột nhiên chú ý thấy chàng trai trẻ kia đột nhiên có chút hoảng hốt dừng lại. Khi ông ngước mắt lên nhìn thì chàng trai mặc áo sẫm đã trở lại bình thường. Vệ Uyên đưa tay, nắm trong tay đỉnh đồng cổ tinh xảo thời Ân Thương.
Ngón tay gõ lên đó, hắn đã sớm có chuẩn bị, vật quen thuộc này giống hệt như Thanh Đồng Tước của Thương Vương, giúp hắn nhìn thấy một góc quá khứ xa xôi, nhìn thấy tế đàn cổ cao sừng sững, thấy người đàn ông oai hùng cao lớn, mặc trang phục lộng lẫy. Trong tay hắn có một tấm bản đồ chi tiết, phía trên có hai chữ Triều Ca. Hắn ném tấm bản đồ này vào trong đỉnh đồng cao hơn một mét. Hình dáng và cấu trúc của đỉnh đồng rất lớn, trang nghiêm hùng vĩ, dùng vân lôi văn, hai bên tai trang trí hoa văn hình cá, phía ngoài tai chạm nổi hoa văn hai hổ ăn thịt người, phần bụng quanh thân chạm thao thiết văn, trên chân trụ khắc thao thiết văn, bên dưới hai vòng dây cung nổi. Đây là đồ vật dùng để tế tự. Trong đỉnh có một số vật đang bốc lên, có Thanh Đồng Tước của Thương Vương, có đoản kiếm chạm khắc vân Huyền Điểu. Cũng có đỉnh đồng có hoa văn chim, ngoài ra còn một vài vật khác, xung quanh là tế đàn, có thương nhân quỳ trên bậc thang dập đầu, miệng tụng kinh tế tự, giữa tiếng cầu nguyện âm vang cổ kính, tấm bản đồ dần dần bị đốt cháy, nhưng chưa biến mất hoàn toàn, cuối cùng hóa thành ánh sáng bay vào những đồ vật bằng đồng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận