Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 193: Người đến chơi

Ba món khí đồng cuối cùng tản đi ánh sáng, thu lại linh tính, chậm rãi rơi xuống bàn. Vốn dĩ như sóng dữ, những gợn sóng màu vàng xanh nhạt liên tục trào dâng trong cả căn phòng cũng tan biến, trở về bản chất khí đồng cổ, hóa thành những đường vân vốn có, trông vẫn cổ kính nặng nề, mang cảm giác tang thương đặc biệt do kinh qua năm tháng dài đằng đẵng.
Vệ Uyên thở ra một hơi.
Chợt có chút tiếc nuối, độ tinh khiết thần tính hoa anh đào vừa rồi thật không đáng tin, còn mong chờ có thể chống đỡ thêm một lúc, không ngờ chưa đốt được mười phút đã hết sạch.
Lần này ít nhiều gì cũng đã truyền được sắc lệnh đi, không biết có hữu dụng không, có thể thành công hay không.
Đáng tiếc, hiện tại thần tính hoa anh đào trong tay đã tiêu hao hết, món khí đồng thứ năm cũng không thể tìm thấy, nếu không thể thành công, tiếp theo muốn mở ra liên hệ với di tích Triều Ca, e rằng phải đốt thần tính ấn tỉ. Thứ này không giống thần tính hoa anh đào, quý giá vô cùng, đốt một chút là hết một chút, không thể tính được.
Bất quá, nếu thành công thông qua sắc lệnh để ấn tỉ liên hệ được với tổ mạch Triều Ca, có lẽ có thể nghĩ ra những biện pháp khác để liên hệ tới bên kia, cũng có lẽ có thể nghĩ cách tìm ra món khí đồng cuối cùng trước, và, cần Tô Ngọc Nhi hỗ trợ...
Vệ Uyên cất kỹ ba món khí đồng, đặt lại với nhau, đóng cửa tủ kính trong suốt, lúc này hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Thành Triều Ca cách Nhân Gian Giới quá xa.
Thần lực truyền đi liệu có bị trì hoãn không...
Vệ Uyên cảm thấy ý nghĩ này rất cần được kiểm chứng một chút, nếu không thì về sau dùng loại thủ đoạn này, rất có thể sẽ xảy ra sai sót trong dự đoán, xuất hiện tình huống rõ ràng đã tạo dáng, điều động pháp lực, mà vẫn không thể tung ra được gì, vô cùng lúng túng.
Nếu xuất hiện loại tình huống đó, e là chỉ có thể làm đối thủ lúng túng chết thôi.
Đương nhiên, trước khi đó có lẽ chính hắn phải dùng ngón chân cái giậm ra một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách mất.
Vệ Uyên ném tạp niệm này ra sau đầu, lùi lại hai bước, nhìn khí đồng, Từ Phất còn sống, chỉ là không biết thực lực thế nào, giờ phút này ở đâu; cũng không biết bên Ân Thương khi nào tổ chức tế tự lớn tiếp theo, không biết loại cổ đại sơn mạch liên quan đến ấn tỉ kia sẽ có hiệu quả như thế nào.
Vệ Uyên nhìn đồng hồ, trời đã tối, sau khi ăn tối xong sẽ trở về tu luyện thổ nạp, dưới mắt thực lực của hắn so với Từ Phúc còn kém xa, ít nhất cũng phải nâng cao tu vi đến mức Thiết Ưng Duệ Sĩ từng đạt được, mới có tư cách suy nghĩ những chuyện này.
Ngọa Hổ Quyết là công pháp được sáng tạo vào thời Hán Vũ, so với công pháp Hắc Băng Đài ban đầu, môn công pháp Ngọa Hổ Quyết trải qua cải tiến hàng ngàn năm này hiển nhiên đã thành thục hơn, kinh nghiệm cũng có thể dùng chung, Vệ Uyên tu luyện càng thuần thục, nhanh chóng chữa lành vết thương tim khi trước.
Có lẽ vì biết được kẻ thù vẫn còn sống, Vệ Uyên trằn trọc suy tư suốt đêm.
Sau đó, ngày thứ hai.
Hắn nằm ì...
Vệ Uyên nhìn đôi mắt thâm quầng, miễn cưỡng.
Làm cho con quỷ nước giật mình.
Với mái tóc rối bời, Vệ Uyên trong gương mặt mày ủ rũ.
Sự thật chứng minh, cơm phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước một, kẻ thù cũng phải giải quyết từng tên một, dù là võ giả, ban đêm ngươi không ngủ được thì ngày hôm sau cũng sẽ mệt mỏi, không ăn một bữa thì bụng cũng sẽ đói đến mức lưng dán ngực, Vệ Uyên lấy nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo tinh thần, lúc này mới thở ra, cảm thấy tinh thần hơn chút.
Sau đó một bên chờ đợi tổ hành động thẩm vấn cái lão già hoa anh đào kia, một bên an dưỡng thương thế.
Vết thương xuyên thấu trước ngực khá nghiêm trọng, không biết đến khi nào mới lành lặn.
Vệ Uyên vừa nghĩ vừa lắc chảo, lật mặt chiếc bánh trứng chiên bên trong.
Bánh trứng gà vàng óng, thêm hành tây xắt nhỏ, nên có mùi thơm đặc trưng khi hành hoa cùng dầu phản ứng, dùng đũa đè lên bánh trứng gà, để mặt dưới tiếp xúc thân mật với dầu nóng, Vệ Uyên ngẩn người nghĩ ngợi, cũng không biết lễ tế bên Ân Thương còn mấy ngày nữa.
Nếu là Sơn Hải Giới, vậy thời gian ở đó có giống với thời gian ở Nhân Gian Giới không?
Sơn hải chư giới...
Vệ Uyên đặt chiếc bánh trứng chiên lên đĩa, làm một bát canh rong biển bí đao, tiện tay rắc thêm chút tôm khô, tiện thể lấy chỗ sườn còn lại tối qua ra hâm nóng, mùi thơm ngào ngạt, cắn một miếng, sườn để qua đêm trong canh vừa thấm vị, theo đánh giá của Vệ Uyên, đạt được bảy phần.
Nhưng Vệ Uyên lại thấy có chút vô vị.
Hắn cắn miếng bánh trứng mềm mại, thì thầm nói:
"Sơn Hải dị thú a..."
Trong đầu hắn không biết từ đâu lại hiện ra hình ảnh của từng loài dị thú, muốn quên cũng không thể quên được.
Đầu tiên, phần lớn dị thú đều do hắn vẽ ra, mà trong số đó có không ít Hung Thú biết làm người bị thương, thậm chí là ăn thịt người, đồ nguy hiểm như vậy, vẽ xong rồi lại không thể trả chúng về, còn phải nuôi, trong bộ tộc còn thiếu thịt mà, lúc đó mọi người đành phải 'rưng rưng' mà giải quyết hết.
Khoa học kỹ thuật hiện đại đã tìm ra nhiều loại gia vị có thể làm tăng độ tươi ngon của món ăn.
Nhưng thịt thời kỳ thần thoại cổ đại, chỉ cần tùy tiện sấy khô là đã rất ngon rồi.
Giống như, giống như hai con cá hắn từng bắt được từ sông Hoài.
Từng đợt hương vị tiềm ẩn trong ký ức xa xăm chợt ùa về, khiến Vệ Uyên thấy nước bọt trong miệng tiết ra ồ ạt, dịch vị trong dạ dày trào lên nóng ran, chỉ đành nuốt từng miếng lớn để lấp đầy dạ dày, hễ hồi tưởng hương vị nào lại thấy mọi thứ trở nên nhạt nhẽo như nước ốc.
Lúc này lại càng nhớ Vũ, hắn tuy nấu ăn chỉ biết nướng, nhưng cái gì cũng có thể bắt được.
Khi ăn uống no nê, Vệ Uyên lẩm bẩm vài cái tên Sơn Hải dị thú.
Nhìn đồng hồ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đã qua một ngày rồi, thế mà Vô Chi Kỳ không hề hối thúc hắn mang pin dự phòng mới tới? Tạm thời không nói pin dự phòng cho máy tính, sạc dự phòng điện thoại cũng nên đã hết từ lâu rồi mới phải.
Vệ Uyên rót cho mình chén trà, tiện tay nhắn tin cho Vô Chi Kỳ:
"Cần pin không?"
Chừng năm phút sau, Vô Chi Kỳ trả lời: "Không cần."
Vệ Uyên kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Thật sự không muốn?"
Vô Chi Kỳ bình thản đáp: "Ta là Thiên Thần."
Thần, là có thể làm được mọi thứ.
Vệ Uyên bật cười lắc đầu, được thôi, đã không cần thì tạm thời không đưa vậy, lẽ nào Vô Chi Kỳ đổi tính? Đã không nghĩ ra được, thì không cần quản chuyện này nữa, tiếp tục tu luyện thổ nạp, đả tọa luyện khí.
Dưới đáy sông Hoài.
Vô Chi Kỳ buông điện thoại, chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Thần còn nhớ rõ lần trước thử dùng ** để sạc điện thoại, đã khiến điện thoại phát nổ, bây giờ đã tìm ra nguyên do.
Ngón tay Thần gõ bàn phím.
'Nguyên nhân điện thoại nổ khi sạc pin' "Hóa ra là do điện áp không ổn định..."
Suy nghĩ một lát, Vô Chi Kỳ tiếp tục tìm kiếm: Nguyên lý hoạt động của ổn áp.
Nguyên lý hoạt động của máy biến áp.
Từng chữ từng chữ nghiêm túc đọc.
Vào thời đại Thần sinh sống, việc sử dụng thần thông và pháp thuật vẫn còn rất thô sơ và nguyên thủy, kẻ mạnh nhất mới là người có quyền uy, sức mạnh chính là tất cả, mà bây giờ Nhân tộc lợi dụng các loại cơ quan để thuần phục sấm sét, làm được vô số điều tinh diệu, theo Thần thấy, đó cũng là một loại pháp thuật, nếu như con người có thể thuần thục sử dụng sấm sét, Thần là Thần thì không có đạo lý lại không làm được.
Thần chính là Thiên Thần!
Vô Chi Kỳ trong lòng tự hào.
Thần là thần thánh sinh ra từ trời!
Là chủ của một thần hệ vô cùng cường đại, là một trong tứ độc.
Thủy quân thần hệ sông Hoài, bị vạn vật gọi là họa quân.
Sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục nghiên cứu nguyên lý ổn định điện áp.
Không ai biết, thủy quân sông Hoài lần đầu tiên chủ động nghiên cứu phát minh pháp thuật, mục đích là để khi chơi game không bị mất điện.
Cho nên muốn tìm ra phương pháp nạp điện cho máy tính của mình.
Tốt nhất là một đạo pháp ấn có thể trực tiếp cung cấp điện cho máy tính.
Vô Chi Kỳ nhìn một hồi lâu, tiện thể liếc qua mục lục tìm kiếm.
Hệ thống thủy điện.
"Nước? Còn có thể phát điện?"
Đây là thứ tốt a.
Vô Chi Kỳ nhìn trong chốc lát, rơi vào trầm tư.
Vệ Uyên có thể làm được một bộ không?
Nghĩ đi nghĩ lại, tìm kiếm 'Làm thế nào để gia trưởng cho mình làm một bộ hệ thống thủy điện?' Dừng một chút, ở phía sau nói bổ sung: 'Phải lớn, hình ảnh tìm kiếm ra cái loại đó.' Nhấn tìm!. . .
Không hề hay biết rằng Vô Chi Kỳ đang có dự định nghiên cứu pháp thuật cung cấp năng lượng cho thiết bị điện để tiết kiệm thời gian sạc pin, Vệ Uyên trong mấy ngày sau đó tiến vào một cuộc sống rất quy củ, mỗi ngày tu hành, ăn uống, sau khi sử dụng hết thần linh sắc lệnh lần trước, lực thần còn sót lại trong ấn tỉ lại tiếp tục vẽ một đạo sắc lệnh hộ thân, liền không có động đậy nữa.
Chỉ là an tĩnh chờ đợi Vũ Dục cùng Ân Thương hoàn thành tế lễ.
Nhưng trước khi tế lễ bắt đầu, lại có những vị khách không ngờ tới đến viếng thăm.
Đinh linh Cùng với tiếng lục lạc thanh thúy, cửa viện bảo tàng được đẩy ra.
Ngoài cửa là Trương Hạo, cùng một cảnh sát từng đi cùng Vệ Uyên vài ngày trước để truy tìm lão giả hoa anh đào, hai người bước vào cửa, Trương Hạo thì đã quen thuộc, Chúc Hoành Mạc lại có chút câu nệ, khi thấy Vệ Uyên thì mới hơi kinh ngạc, hóa ra vị tiền bối mà Trương Hạo nhắc đến chính là người hôm đó xuất hiện, nhịn không được nhỏ giọng nói:
"Là ngươi?"
Vệ Uyên cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Chúc Hoành Mạc xuất hiện, mỉm cười nhẹ gật đầu.
Mời bọn họ ngồi xuống, rồi rót trà cho hai người, chợt nghĩ ra một chuyện, trêu hỏi:
"Trương Hạo, lời ta nói hôm trước có hữu dụng không?"
Hắn nói đến chuyện trước đây đề nghị Trương Hạo khi hẹn cô gái mình thích đừng ngại đề nghị tổ thí nghiệm giảm bớt một nửa, mặt Trương Hạo ửng đỏ, hiển nhiên lời đề nghị của Vệ Uyên phát huy tác dụng, rồi hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói cảm tạ:
"Khụ khụ, Vệ quán chủ, ngài. . . không, ý tôi là, huyền học, quả thật rất hiệu quả."
"Bất quá lần này chúng tôi đến tìm ngài, là vì chuyện khác."
Thần sắc hắn nghiêm túc, nói: "Chắc là chuyện Vệ quán chủ bắt được người hoa anh đào kia?"
"Tôi nghe Hoành Mạc nói qua tình huống, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là quán chủ."
Vệ Uyên nhẹ gật đầu: "Ừm, là ta, làm sao vậy?"
Trương Hạo nói: "Người mà quán chủ bắt giữ, là chấp chưởng một đền thờ tu hành bên hoa anh đào, lén lút trà trộn vào Thần Châu, có ý định gây hại, chúng tôi điều tra những vật mà hắn mang theo có khả năng gây ra tà linh, cuối cùng phát hiện một thứ đặc biệt, 'người' "
Hắn giơ tay, trong tay có một pháp khí đang úp ngược, rồi ném lên trên.
Đánh ra pháp ấn, pháp khí này phát ra lưu quang.
Sau đó, một đạo sĩ thanh niên sắc mặt trắng bệch, trên quần áo có vết máu, xuất hiện trong viện bảo tàng, hắn hai mắt trắng dã, không có con ngươi, trên mặt có hắc khí mờ mịt, từ cổ trở xuống có những vết máu giống như mạch máu, xoáy tròn quanh cổ như mãng xà, phập phồng lên xuống, khiến người kinh hãi, người này dường như còn muốn giãy giụa, lại bị từng đạo phù chú biến thành xiềng xích trói lại, không thể động đậy.
Trương Hạo nói: "Đây là tìm thấy trên người lão già kia, là dược nhân."
Giọng hắn ngưng một chút, nói: "Hắn là tu sĩ của một mạch trong Thái Bình Bộ."
"Là chân truyền."
Trong nháy mắt này, Trương Hạo cảm nhận được một luồng khí cơ biến hóa khó nói thành lời, khiến sống lưng của hắn lạnh toát, hắn cố gắng kiềm chế không muốn ngoảnh đầu, không muốn nhìn cây Cửu Tiết Trượng cổ kính kia bên cạnh, cứ như không biết gì, mắt không chớp, chỉ nhìn thẳng phía trước, nói:
"Theo phân phó của Thiên sư, người này, trước tiên giao cho Vệ quán chủ."
Không khí im lặng một hồi, Trương Hạo cảm thấy có chút khó tả, khó thở.
Sau một lúc, hắn nghe thấy chủ nhân viện bảo tàng lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lọt vào tai lại khiến bàn tay hắn không khỏi run rẩy:
". . . Thì ra là thế."
"Là tu Thái Bình đạo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận