Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 400: Chuyện xưa loại thứ ba giải pháp cùng duyên phận

Chương 400: Câu chuyện kiểu thứ ba và mối duyên phận
Dưới chân núi Côn Lôn, nam tử nọ một mạch đi từ vùng Quan Ngoại Trường Bạch Sơn đến đây đã dừng chân. Người này vừa thổi tắt ngọn đèn, tay cầm cuốn sách ố vàng, giờ phút này đang ngước nhìn núi Côn Lôn, dung mạo lại như phủ một tầng mây mù, trước sau không thể nhìn rõ.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Trong lòng nam tử thầm thì, đây là vị Thiên Nữ cuối cùng trong tứ tượng Địa Thủy Phong Hỏa. Chính hắn cũng không biết cảm xúc thật sự của mình là gì.
Hắn từng bước một tiến lên. Vào thời khắc sắp thành công này, trong lòng lại có chút phức tạp. Vốn dĩ kế hoạch đã sớm nên hoàn thành, vậy mà lại vì một phàm nhân mà không thể không tránh mặt. Cứ trì hoãn đến tận bây giờ.
"Lão già đó a…"
Nam tử còn nhớ rõ chuyện đó vào cuối thời Tam Quốc, nhà Tấn thay thế nước Ngụy, Thục đã diệt vong. Tây Vương Mẫu mất tích. Hắn lần theo khí tức đi tìm vị Thiên Nữ cuối cùng, lại tuyệt nhiên không ngờ, Thiên Nữ lại ở cùng một phàm nhân. Hắn muốn trực tiếp bắt nàng lại, nhưng trong phòng của Thiên Nữ lại có một luồng đạo thuật thần thông bao phủ mạnh mẽ vô song, luồng khí tức khủng bố này ngăn cản bọn họ bắt giữ Thiên Nữ.
Người đàn ông tóc trắng xóa kia có một uy thế khiến người khác không thể coi thường. Vào thời đó, nam tử cầm sách này còn lâu mới khôi phục được thực lực như bây giờ. Cho nên hắn chọn cách bám vào một quan viên gần đó, ép đến, thật ra hắn muốn tiến thêm vào một chút, nếu như có thể tới gần đến mức có thể trực tiếp nổi lên bắt lấy vị Thiên Nữ đại diện cho gió tầng chín thì tốt nhất.
Thế nhưng khi hắn tiến đến một mức độ nhất định, lão nhân kia đã mở mắt, bình thản nhìn hắn. Linh khí trong không trung lưu chuyển, tựa như những mảnh vảy rồng, bản năng bảo vệ Thiên Nữ trong phòng. Ngược lại là đặt lão nhân đó ở bên ngoài.
“Ngươi rốt cuộc xem trọng nàng bao nhiêu? Mới có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Đã cao tuổi rồi, không sợ chết sao?!”
Nam tử tâm trung bám vào thanh niên quan viên không ngừng thì thầm, đành phải dừng bước, mỉm cười nói: “Lão nhân gia, ngài là người đất Thục?”
Lão giả yên lặng nhìn hắn.
Trong mắt người ngoài, có lẽ chỉ là một chút khí tức lúng túng, nhưng dưới cái nhìn của nam tử này, khí tức đó gần như khiến hắn phải dựng tóc gáy. Hắn đành bất chấp khó khăn điên cuồng thu liễm khí cơ, nói: “Ta là sử quan triều đình, đến đây kiểm kê đồ vật.”
“Vừa thấy lão trượng khí vũ bất phàm, muốn hỏi lão trượng chút sự tình.”
Cuối cùng, hắn là nhìn thấy quạt lông trên mặt bàn, đoán ra vị kia Gia Cát Vũ Hầu nên mới lừa gạt được.
Thế nhưng không ai ngờ được, lão nhân kia chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn hai mắt rồi đứng dậy, quay người rời đi. Theo động tác của ông, toàn bộ linh khí của đất trời dường như khôi phục lại, biến thành một loại mãnh thú hung hãn đáng sợ, băng lãnh quan sát hắn.
Không lùi, sẽ chết.
Hắn dốc hết toàn lực thu liễm sự tồn tại của mình, để ý thức bản thân của quan viên kia chiếm bộ phận chủ yếu, tận tâm hỏi thăm lão giả kia, đem câu “Cát công tại lúc, vị giác kỳ dị, Cát công một về sau, bất kiến kỳ so” ghi chép lại, rồi vội vàng đứng dậy rời đi, mồ hôi lạnh ướt đầm cả người.
Lúc quay đầu nhìn lại, hắn thấy Thiên Nữ từ trong sân bước ra, cùng lão giả trò chuyện.
Nam tử thoát khỏi trạng thái bám thân.
Thật là tu vi khủng bố.
Loài người có cơ số khổng lồ, từ trong đó kiểu gì cũng sẽ sinh ra những cá thể kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng không hề gì.
Trong lòng hắn tỉnh táo. Đợi đến khi lão già đó chết rồi, hắn sẽ đem Thiên Nữ đi.
Nhưng không ai ngờ được...
Lão nhân đó đã chết rồi. Thiên Nữ lại có thêm một món áo lông vũ.
Và đây chính là đáp án cuối cùng cũng là ban đầu của câu chuyện và Thần Thoại đó. Ai cũng biết, tình cảm giữa Thiên Nữ và phàm nhân là không thể tồn tại. Câu chuyện đẹp đẽ như vậy, bất quá chỉ là giả dối.
Câu chuyện chân thật là Ngưu Lang chỉ là một phàm nhân nhập ma, hắn lén lút mang đi xiêm y của Thiên Nữ, khiến nàng mất đi pháp lực. Nhưng rất nhanh, vào thời đó dưới sự can dự của Ti Đãi giáo úy Đỗ Dự, kẻ nhập ma kia đã bị xử lý, rồi rơi vào trong ghi chép của một mạch Ngọa Hổ.
Còn Thiên Nữ vẫn cứ bị phong ấn, hơn nữa là bị trận pháp vây trong quỷ vực và sát khí trọn vẹn hơn ngàn năm.
Đây là tại sao?
Tại sao chỉ là một phàm nhân lại có thể dựa vào chấp niệm nhập ma? Tại sao chỉ là phàm nhân nhập ma với tu vi thấp kém, thật sự có thể phong ấn xiêm y?
Vì sao lại có chuyện đi vào tà đạo Thái Bình đạo để viện trợ Quỷ Vương? Tại sao một trong bảy bộ Ngọc Xu là Thái Bình Yếu thuật lại bị người lấy được rồi dùng vào tà đạo?
“Tại sao...”
Người đàn ông đã vượt một quãng đường dài từ Trường Bạch Sơn xuất hiện ở đây lẩm bẩm, cuốn sách ố vàng ghi chép chuyện xưa trong tay hắn lật giở, trong đó có một trang dùng lá bùa ố vàng làm thẻ kẹp sách, mà trên trang giấy đó dùng những câu chữ đơn giản ghi chép đáp án:
Vũ y hộ thân của Thiên Nữ, là một thân đạo hạnh của Thiên Sư thứ nhất của Thái Bình đạo biến thành.
Làm sao phá giải nó?
Đáp: Dùng tà pháp của Thái Bình Yếu Thuật mà đi, hư đạo thống, ô trọc pháp môn.
Để phá đi!
Đây chính là nguồn cơn ban đầu của câu chuyện, người dùng mười năm tuổi thọ, cho Thiên Nữ chiếc áo lông vũ có thể bay lên rời khỏi chốn nhân gian nguy hiểm, giống như là dốc hết toàn lực, duỗi thẳng cánh tay cùng thân thể cứng đờ, mỉm cười nhìn con chim nhỏ trong lòng bàn tay bay về phía bầu trời.
Sự ham muốn của con người, khi đã cố chấp rồi, không thể dập tắt, có lẽ chấp niệm không phải Ma, cũng có thể là lời thì thầm sau cuối.
“Ta đã rất già rồi.”
“Nhưng ngươi vẫn còn rất trẻ…”
“Ngươi muốn đi ngắm nhìn tương lai xa xôi hơn, gặp được nhiều người hơn, làm nhiều chuyện hơn với họ.”
"Chỉ là những người kia, cuối cùng không phải là ta."
Thiên Nữ mượn sức áo vũ bay lên, như chim từ lòng bàn tay ấm áp bay lên trời, bay về phía biển mây bao la hùng vĩ và khung cảnh tuyệt đẹp ngàn năm không đổi, mà người đã mất đi lực chống đỡ của chính mình, rơi xuống vách núi, chim bay về phía ánh sáng, còn người thì chậm rãi chìm xuống, rơi vào đêm tối vĩnh hằng.
Để phá vỡ món quà sau cuối của lão nhân kia, bọn họ không thể không dùng những phương pháp vặn vẹo từ người phàm tạo ra Ma. Không thể không sau ngàn năm, lại để Thái Bình Yếu Thuật tái hiện nhân gian, đồng thời dẫn dắt nó đi theo tà đạo, dẫn những người này đi tìm quỷ vực cùng Thiên Nữ, chỉ là không biết vì sao, kế hoạch lần đó vẫn xuất hiện vấn đề.
Nam tử cầm quyển sách ghi chép những chuyện đã qua, hắn xem lướt qua những hàng chữ bên trên, để xác nhận lại trí nhớ của mình. Núi Côn Lôn rất cao, nhưng dưới chân người như hắn thì lại không là gì, rất nhanh hắn đã đến đỉnh núi, nhìn thấy Thiên Nữ đang đứng trên đỉnh Côn Lôn quan sát hắn.
Lúc gặp mặt, hai người hầu như không trải qua nhiều lời trò chuyện.
Thái độ thù địch kia quá rõ ràng.
Gần như trong một cái nháy mắt, hai người liền bắt đầu giao thủ.
... ...
Lúc đến đây, nam tử từng suy tính đến tiêu chuẩn thực lực của Thiên Nữ hiện tại.
Ngàn năm phong ấn, vẫn chưa hao hết sức mạnh của chiếc áo lông vũ kia, điều đó chứng tỏ bản nguyên của chính Thiên Nữ không bị tổn hại. Trải qua ngàn năm trưởng thành, nếu nàng được hồi phục, chậm rãi lớn mạnh, thì cuối cùng nàng sẽ mạnh đến mức nào?
Vì vậy, nam tử đã chuẩn bị toàn bộ những gì hắn có thể.
Khi thấy những luồng gió tầng trời thứ chín tụ tập bên người thiếu nữ, hắn nắm chặt tay, cả ngọn núi Côn Lôn nhân gian trong nháy mắt rung chuyển một cái, sau đó theo tiếng gào thét dữ dội của băng tuyết, khung cảnh tuyệt đẹp ngàn năm không thay đổi ngàn năm không đổi sụp đổ xuống, hóa thành từng con Đằng Long to lớn thuần túy làm từ băng hàn và sương tuyết, im lặng gầm giận, hung hăng nhắm phía thiếu nữ cắn xé.
Cuộc chiến của thời đại thần thoại bắt đầu.
Từ khi phát hiện ra ở đây có vết nứt từ Sơn Hải giới tiến vào nhân gian, núi Long Hổ đã lưu lại đệ tử đến trấn áp và phong ấn nơi này, bọn họ đều là những người tinh nhuệ của Đạo môn, khi đến nơi đây đều đã chuẩn bị tâm lý. Nói dễ nghe, họ là người trấn thủ nơi này, nói khó nghe, họ chính là tuyến phòng thủ đầu tiên của đạo gia nhân gian.
Lấy sự hi sinh làm lời cảnh báo đầu tiên gửi đi Thần Châu.
Còn lúc này đây, khi gió gào thét cùng hàn băng rít gào bên tai bọn họ, khi bọn họ thấy giữa trời đất con Cự Long to lớn tựa như có thể nuốt trọn cả một ngọn núi tùy ý, thì những nam nữ giữa dòng đời đang mang trong mình lòng nhiệt huyết vì gia quốc kia đều ngắn ngủi mất đi năng lực nói chuyện.
Khi nhà du hành vũ trụ đầu tiên nhìn thấy hành tinh xanh biếc đang cô đơn xoay tròn trong vũ trụ, tin rằng không có bất cứ ngôn ngữ văn tự nào có thể hình dung cảm xúc của ông, vì tuyệt không có từ ngữ nào sinh ra cho cảnh tượng đó.
Mà con người hiện tại, cũng không biết những người cổ đại đã cảm thấy thế nào khi nhìn thấy thần linh tranh đấu, cũng không thể biểu đạt được.
Chỉ có Khâm Nguyên, kẻ tội phạm đang bị cải tạo ở núi Long Hổ, hiện là người đang làm mật ong Khâm Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh hãi đến tê cả da đầu. Rồi ngay sau đó là cảm giác khóc không ra nước mắt mãnh liệt.
Hắn chỉ là đến đây giao chút mật ong, đồng thời tiếp thu giáo dục tư tưởng phẩm đức thôi mà! Thuận tiện thi lại một lần nữa. Tại sao lại phải gặp phải chuyện như vậy chứ! Rõ ràng hắn đã hoàn lương, đã rất lâu rồi không dám lén đưa hung thú vào nữa!
Bây giờ dù có muốn hóa thân trở về nguyên hình để chạy trốn thì cũng có chút không kịp, thanh âm thê lương mang theo chút quyết tuyệt của một dũng sĩ kêu lên một câu nói nổi tiếng nhất Thần Châu: "Ta lạy hồn luôn! ! !"
Đây cũng là câu nói mà tất cả đám hung thú ở Sơn Hải quen thuộc nhất. Mỗi lần thất bại trong kỳ sát hạch, trong phòng ngang đó cũng sẽ vang lên liên tiếp tiếng kêu thảm, rồi lại nghênh đón phòng Đông Nghiễm biểu diễn những điệu múa đe dọa.
Bất quá câu nói tục đã được bản địa hóa của hắn ngược lại khiến mọi người tỉnh táo lại. Chỉ là do bị áp chế bởi uy áp khổng lồ, nên không thể hoạt động. Góc cũng chủ động chệch hướng khỏi khu vực đóng quân này, nhưng nam tử kia lại chú ý tới những con người tuy yếu ớt nhưng vẫn rút binh khí ra.
Nhìn thấy Thiên Nữ điều khiển lưu phong ở phía trước khó lòng đuổi theo, trong lòng hắn khẽ động. Hắn giơ tay năm ngón tay nắm lại. Một con Băng Long lớn gào thét xé rách, giống như Thần Thoại tái hiện, nhắm thẳng về doanh trại lôi kéo tới. Đạo sĩ núi Long Hổ sử dụng bùa chú, một số người trẻ tuổi thì rút súng ra bắn trả, thứ súng đủ để bắn chết mãnh thú to lớn, nhưng đạn lại không thể lưu lại chút dấu vết nào trên con Băng Long kia.
Chỉ có Khâm Nguyên trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, hắn không nên đến Thần Châu, lần trước hắn cũng không nên thức đêm chơi game dẫn đến kỳ sát hạch thất bại, còn phải muốn đến đây thi lại, rõ ràng hắn đã được 59 điểm rồi, tên thầy trọc lóc đó chắc chắn cố tình trừ hắn một điểm, đối diện với địch nhân như vậy, bọn họ hầu như không có lực hoàn thủ. Chết rồi, chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Còn thảm hại hơn cả lũ vịt con đợi một tháng nữa sẽ biến thành vịt quay đen ngòm trong trại chăn nuôi.
Bởi vì mật ong chẳng đáng một đồng.
Nhưng những con người yếu ớt bên cạnh hắn lại vẫn có dũng khí chiến đấu, không hiểu sao, điều này khiến Khâm Nguyên chỉ muốn chửi bọn họ một trận đại ngốc, sao không suy xét chút AC đi, còn muốn chôn mặt vào tuyết làm gì.
Lạy hồn! Bọn người này chắc chắn là max điểm tư tưởng đạo đức!
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Khâm Nguyên.
Sau đó hắn nghĩ đến, nếu cùng đám người này cùng nhau treo cổ, có khi nào sẽ chia cho hắn hai phần không? Sáu mươi điểm mới đủ tiêu chuẩn, phải được sáu mươi mốt điểm mới chứng minh được là hắn không bị tên đầu trọc đó bỏ qua, như vậy mới có thể diện.
Ngay lúc này, trên bầu trời có khí tức của gió trỗi dậy.
Một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái xoa dịu sự sợ hãi trong lòng. Khâm Nguyên cùng những thanh niên nam nữ kia ngẩng đầu, thấy đạn lạc của bọn họ bị Băng Long vô tình hất tung, lại có một vệt sáng màu xanh hội tụ trước mắt. Thiếu nữ có gương mặt trắng trẻo mềm mại đang chắn phía trước con Băng Long to lớn, khí tức màu xanh bên người nàng tụ hội từ bốn phương tám hướng, sau đó xoay vòng lấy nàng, như một cái kén khổng lồ.
Ngón tay thiếu nữ khẽ dùng lực.
Thế là cái kén màu xanh trong suốt khổng lồ bị kéo ra.
Đôi cánh lông vũ to lớn, mỗi một phiến lông vũ đều như những viên ngọc thạch long lanh, khi dang rộng ra quét ngang dãy núi Côn Lôn hùng vĩ, khiến biển mây cũng tan đi. Trong khoảnh khắc, bầu trời như tấm gương sạch sẽ nhất, phản chiếu nhân gian. Băng Long bị từng mảnh từng mảnh ngọc thạch đánh tan, biến mất không tiếng động. Nữ hài có chút tàn nhang trên mặt đưa tay sờ lên gương mặt.
Tựa như tuyết, không có chút nào đau.
Còn thiếu nữ sau đó liền bay lên, được ngọn gió đưa đi.
Bọn họ ngơ ngẩn, rồi ngay lập tức ý thức được là mình được cứu, nhưng cô thiếu nữ mặc đồ trắng cũng vì vậy mà lộ ra phía trước những con Băng Long to lớn còn lại, bại lộ ra một sự nguy hiểm tột độ.
Đáy mắt nam tử băng lãnh bình tĩnh, hắn không thèm để ý đến việc phàm nhân đã trốn thoát, chỉ mang theo tin tức sắp thành công, Góc giơ tay run lên, giờ phút này, pháp bảo duy nhất của hắn cũng chính là chiếc áo lông vũ kia xuất hiện, tỏa ra những phù lục của Thái Bình Yếu Thuật, ngăn cản được sự cắn xé của Cự Long.
Nhưng rất nhanh, tay của nam tử lại xuất hiện một con rồng khác. Hắn biết rõ giới hạn của chiếc vũ y kia.
Ngay lúc này, một con ong mật gầy gò, cơ hồ giống như đạn bị bắn ra, dùng mấy đôi cánh nhỏ mà nhào tới tựa như chó chạy về mâm cơm, xông qua khe hở, xuất hiện bên cạnh Góc.
Khâm Nguyên cảm thấy mình nhất định điên rồi. Hoặc cũng có thể đúng như bọn họ nói, điểm tư tưởng phẩm đức ảnh hưởng. Khâm Nguyên, kẻ đời đời kiếp kiếp làm mật ong ở núi Côn Lôn, cho rằng mình nhất định cũng sẽ anh dũng bất khuất giống như những thần thị ở Côn Lôn kia, nhưng trên thực tế hắn chỉ cần cái giọng nói sợ chết khiếp hô to bên tai Góc: "Đi bên trái phía sau, chỗ đó có thể trực tiếp đi vào Sơn Hải Giới!"
Thanh âm như vậy giúp thanh âm của hắn khôi phục lại âm điệu nữ tính anh hùng. Khâm Nguyên là yêu thú làm mật cho Chư Thần nhất tộc. Mà ai cũng biết, ong thợ làm mật nguyên bản đều là giống cái.
"Tin ta đi!"
Khâm Nguyên cố gắng thể hiện rõ sự chuyên nghiệp của mình, hận không thể đập mặt xuống đất thề thốt với Tam Hoàng Ngũ Đế: “Ta là kẻ tái phạm! Bị Ngọa Hổ bắt rồi ấy!”
Dường như câu nói thứ hai đã khiến Góc cảm động, thân thể thiếu nữ khẽ động, thanh quang lưu phong mang theo nàng bay về phía vết nứt Sơn Hải, Khâm Nguyên bị lưu phong kéo theo bên người thiếu nữ mà bay múa, hắn trợn to mắt gắt gao nhìn phía trước. Vết nứt Sơn Hải sẽ thay đổi, nhưng với lão tài xế như hắn thì có thể tìm được quy luật đại khái.
Khí lạnh phía sau càng ngày càng nặng.
Khâm Nguyên cắn răng, hét lên: “Hướng về phía trước, chỗ vách đá kia, bay qua đó!”
Góc không do dự, lập tức bay đi.
Băng Long phía sau cắn xé, vũ y cơ hồ không còn chống đỡ nổi, nhưng vào lúc này, nửa chiếc nhẫn bị treo trên vạt áo của thiếu nữ đột nhiên phát sáng, luồng sáng này tràn vào khoác mang, khiến cho khả năng phòng ngự đầy nguy hiểm trong nháy mắt trở nên viên mãn, hoàn toàn ngăn cản Băng Long lại.
Sau đó, liền bay vào khe nứt trong chớp mắt.
Đến lúc này, Khâm Nguyên, người tự xưng là lão tài xế, mới hồn bay phách lạc phát hiện ra...
Mình đã chỉ sai đường!
Lật xe!
Mà ở bên ngoài Côn Lôn, nam tử nhìn thiếu nữ rời đi, khẽ nhíu mày, Băng Long to lớn xoay quanh bên cạnh hắn, hắn vươn tay, Băng Long khéo léo đặt một vật vào lòng bàn tay của hắn, đó là chiến lợi phẩm mới cắn xé được.
Nửa chiếc nhẫn bằng đồng xanh.

Góc chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt biến đổi. Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở mắt ra, rồi ngẩn ngơ nhận ra trước mắt mình không phải Sơn Hải giới với kiến trúc thô kệch như đã từng nhìn thấy, mà là một thành trì tinh xảo mang vẻ cổ xưa. Trong đám người lui tới, phần lớn không phải yêu thú, mà là những tồn tại khác biệt với Thần Châu Nhân tộc.
Lão tài xế Khâm Nguyên đang hôn mê bên cạnh.
Hắn bị dọa sợ.
Góc xác nhận mình không có chuyện gì, liền ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên thành, nhận ra những văn tự ở phía trên.
"Nơi này là... Nữ Nhi Quốc."
"Hải ngoại chư quốc?"
Nàng nghiêm túc suy tư rồi từ trí nhớ vốn bị Tây Vương Mẫu lấp đầy, tìm được tri thức tương ứng: “Chỗ ở của tộc Khoa Nga sao…”
PS: Hôm nay chương thứ hai… 4.800 chữ, cảm ơn chim sẻ đã vạn thưởng, tiếp theo một đại kịch bản cần có bước đệm~
Tiện thể sửa xong bug cuối cùng của thời Tam Quốc, lúc đó là Vệ Uyên từ trong trải nghiệm đắm chìm thức khôi phục lại nhận thức của mình, nhưng đồng thời không hề thay đổi gì, chẳng qua lúc đó nhìn giống như một lỗi.
Các manh mối hồi tưởng lại từ khung Quỷ Vực – 1. Quỷ Vương thật ra đã bị Đỗ Dự xử lý, nhưng Giác vẫn đang ngủ say 2. Có kẻ tà đạo đã viện trợ Quỷ Vương, để lại một lá bùa của Thái Bình đạo, rồi mở ra Thanh Khâu Quốc hỏi về nguồn gốc bùa 3. Chương 244: có quan viên nhà Tấn đến hỏi thăm Vệ Uyên 4. Chương 251: sau khi quan viên rời đi, Giác mới xuất hiện. 5. Chủ nhân hiện tại của Thái Bình đạo, ngoài ý muốn có được Thái Bình Yếu Thuật tàn thiên, rồi đi theo tà đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận