Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 798: Ngọc Hư Cung ngay tại vững bước tiến lên, cùng, Vệ Uyên khách nhân

Chương 798: Ngọc Hư Cung đang vững bước tiến lên, và Vệ Uyên có thêm khách nhân.
Huyền Vũ cuối cùng vẫn là nửa tin nửa ngờ gật đầu đồng ý với yêu cầu của thiếu niên chủ mưu trước mắt, thật ra điều này gần như không tính là yêu cầu gì, dùng hành động để chứng minh Ngọc Hư Cung tồn tại, tự nhiên là so với lời nói suông càng thêm khiến người ta tin tưởng.
Mà Huyền Vũ bỏ ra, cũng chỉ là đợi thêm một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Chuyện này, đối với hắn có lợi.
Huyền Vũ vô cùng vững tin điểm này.
Đợi đến khi Huyền Vũ rời đi, thiếu niên chủ mưu tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn Hạng Vũ và Hàn Tín, mỉm cười nói: "Thực lực của hai vị còn cao hơn xa so với ta."
"Chuyện ta không nói nhiều."
Hạng Hồng Vũ gật đầu bình tĩnh nói: "Vũ Hầu khách sáo."
Hàn Tín một tay móc lỗ tai, ngáp một cái, lười biếng nói: "Lời khách sáo miễn cho đi."
"Gia Cát Vũ Hầu khen ngợi, tuyệt đối đại biểu cho việc muốn lợi dụng."
"Ngươi người này thật sự là quá biết lợi dụng hết thảy."
Vũ Hầu mỉm cười không đáp, sau đó tự mình tiến lên, giúp thiếu niên Vô Địch Hầu chỉnh lại cổ áo, chậm rãi nói: "Kinh nghiệm của ngươi tuy có, nhưng tính cách và ký ức, dù sao đều dừng lại ở tuổi mười bảy, ít nhiều vẫn có chút trẻ tuổi nóng nảy, ngươi không giống hai người kia, cuối thời Tần là thời đại thần thoại sau cùng điên cuồng, cho nên ngươi còn là lần đầu bước vào chiến trường thời đại thần thoại, phải cẩn thận."
"Kinh nghiệm trước đây, và những điều ngươi dạy bảo ta đều nhớ."
"Không được tùy tiện bị địch dẫn dụ, nhưng cũng không được không để ý, chỉ cần nhớ kỹ binh gia quỷ đạo là đủ..." Thiếu niên Hoắc Khứ Bệnh có chút thụ sủng nhược kinh.
Bàn tay của chủ mưu đặt lên vai hắn, Hoắc Khứ Bệnh cảm nhận được sự nặng nề đó.
Sau đó, Vũ Hầu mỉm cười ôn hòa nói: "Nếu như ngươi không thể giành được chiến quả."
"Cũng là ta dạy dỗ không chu toàn, cho nên ta sẽ giúp ngươi học bù gấp mười, gấp trăm lần."
"Mặt khác, cô nương Tô Ngọc Nhi cũng đã được ta đưa về Thanh Khâu quốc rồi."
Thân thể của Vô Địch Hầu cứng đờ.
Dường như nhìn thấy trên khuôn mặt đang tươi cười ôn hòa của Vũ Hầu toát ra sát khí màu đen.
Trong khoảnh khắc này.
Trong lòng thiếu niên danh tướng tràn ngập dũng khí không sợ hãi, tràn đầy khát vọng đối với chiến trường, nhưng không phải sự cuồng nhiệt với chiến trường, bây giờ thứ đang thúc ép sau lưng hắn, là nụ cười ôn hòa đáng sợ của Vũ Hầu tựa như ác quỷ đòi học bù, và nỗi sợ bị ba quái vật vây quanh cùng nhau học bù.
Hắn dường như đã thấy cảnh bản thân mình không thể có được chiến quả, nhìn vẻ mặt của ba người kia.
Hả?!
Như vậy mà cũng có thể thua ư?
Không thể nào.
Xem ra thao luyện bình thường vẫn chưa đủ, đi đánh ba giờ với Bá Vương trước đã.
Sau khi đánh xong sẽ cùng Hàn Tín diễn tập bày trận một trăm lần, lại cùng Vũ Hầu bày mưu đánh cờ ba giờ.
Sẽ chết mất.
Chắc chắn sẽ chết...
Bị mệt chết.
Trong lòng thiếu niên, trong nháy mắt tràn đầy dũng khí chiến đấu, dũng khí này không có chút nào sự trong sáng của thiếu niên, mà lại nhồi vào ba ác thú vị của những người lớn dơ bẩn.
Hàn Tín liếc mắt.
Nhìn thiếu niên Vô Địch Hầu toàn thân chiến ý bốc lên sùng sục, nắm chặt trường thương nghiến răng nghiến lợi.
Khích tướng ư?
Đối với Bá Vương thì dùng Ngu Cơ, đối với ta thì dùng Lưu Quý, đối với tiểu tử này lại là dùng loại ôn hòa giấu dao.
Sách, gia hỏa này đã đạt max điểm kỹ năng khích tướng rồi sao?
Nếu không có người che chở, ra ngoài nhất định sẽ bị người ta dùng vỏ chăn đánh một trận...
Hàn Tín quay người, hai mắt thâm quầng nặng trĩu, Hạng Hồng Vũ cùng hắn đi ra, cho dù là bọn họ nhìn thấy cảnh Vũ Hầu cưỡng ép chồng buff cho thiếu niên Vô Địch Hầu cũng cảm thấy có chút không đành lòng, Hạng Hồng Vũ trầm tư, nói: "Ngươi vừa mới nói, Vũ Hầu khen ngợi là có đại giới."
"Vậy, hắn châm chọc khiêu khích... mới xem như bình thường sao?"
"Đương nhiên không phải."
Hàn Tín đáp lời: "Ta đã xem qua binh thư của hắn, hắn yêu cầu bản thân vô luận hỉ nộ đều có mục tiêu chiến lược, không lấy không có gì vui, không có gì giận, hỉ nộ đều là thời đoạn để hắn đạt được mục tiêu mà thôi, loại người như vậy đã lợi dụng tất cả đến mức cực hạn."
"Vậy cái gì mới thể hiện hắn chân chính giúp một tay?"
"Gia Cát Vũ Hầu chân thành thật ý, à, hai cái tên."
"Một là Vệ Uyên, một là Lưu Huyền Đức."
Hàn Tín trả lời.
Hạng Hồng Vũ nói: "Không có Lưu Thiện sao?"
"Ha ha ha ha, Lưu Thiện?"
Hàn Tín mắt thâm quầng như nghe được chuyện gì buồn cười nhất, cười đến mức ngả nghiêng, cuối cùng nói: "Ngươi không nhìn câu nói kia, cái gì mà 'đắp truy tiên đế khác biệt gặp, muốn báo tại bệ hạ cũng'."
"Câu nói này cũng là do hắn hành văn tốt một chút, đổi thành thằng nhãi Lưu Quý kia thì phải viết như này, khụ khụ, ngươi cái đồ ma cà bông nhỏ đừng tưởng là chúng ta thật sự cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, nếu năm xưa lão tử ngươi không đặc biệt tốt với ta, giờ này hắn đã sớm chết rồi, lão tử mới mặc kệ ngươi tốt hay không nhé?"
"Gã này, lúc viết những thứ này chắc hẳn cũng đã già lắm rồi nhỉ?"
"Miệng lưỡi thật lợi hại, vừa giận mà vừa bày tỏ, vẫn khiến người ta cảm thấy đặc biệt cảm động…"
Hàn Tín cảm thán rồi ném một điếu thuốc vào miệng, ngậm điếu thuốc "ba" một tiếng rồi châm lửa.
So với Hạng Hồng Vũ sau khi chuyển thế, gã này ở đây mấy tháng càng giống một người hiện đại.
Hút thuốc uống rượu, thức đêm đi quẩy disco.
Cả ngày không thấy bóng dáng.
Thật sự là một phiên bản cường hóa của dân chợ.
À không, so với con cháu quý tộc Hạng Vũ, tiểu lại địa phương Lưu Bang, thì Hàn Tín là một du hiệp không đủ ăn, mà những du hiệp cuối thời Tần lại chính là dân chợ thời cổ, hắn và Lưu Bang có thể chung chí hướng thật là duyên phận của hai tên dân chợ mạnh nhất trong thời đại thần thoại.
Ít nhất giai đoạn trước là như vậy.
Cho nên về sau này, Hàn Tín vẫn không thay đổi bản tính, cảm thấy anh em bốn bể của ngươi có phần của ta.
Lưu Bang cũng đã lột xác trở thành vị quân vương đầu tiên trong lịch sử Thần Châu.
Cho nên Hàn Tín chắc chắn phải chết.
Hạng Vũ nhìn gã du hiệp vẫn chưa từng thay đổi kia, hỏi: "Thời gian này ngươi đang làm gì?"
Hàn Tín ngậm điếu thuốc, nói: "Đọc sách à, binh thư, trận điển, chúng ta chết rồi, bên trong và ngoài Thần Châu phát sinh quá nhiều chiến tranh, cũng xuất hiện vô vàn những chiến pháp kinh điển quái lạ, quả nhiên, cái loại chiến tranh nghệ thuật này vẫn cần thời gian trưởng thành."
"Xem bao nhiêu rồi?"
"Bao nhiêu ư?"
Hàn Tín cười, hắn bóp tắt điếu thuốc, chỉ vào đầu mình: "Toàn bộ."
Gã du hiệp trả lời, trời dần về khuya, ánh mắt của thanh niên rách rưới này còn tĩnh mịch hơn cả bầu trời, khiến Hạng Vũ nhớ đến lúc ở trong lịch sử lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hắn, và trận chiến tuyệt thế cuối cùng giữa hai người có binh pháp mạnh nhất khắp thiên hạ, và bây giờ trong mắt Hàn Tín là thứ ánh sáng hắn nhìn thấy lần thứ ba.
Gã du hiệp trả lời: "Toàn bộ chiến trường mấy ngàn năm của nhân tộc, hết thảy binh pháp chiến trận."
"Đều ở đây."
… … …
Mấy ngày sau, người của cái gọi là Ngọc Hư Cung ở nhân gian đến vùng Bắc Hải cuồn cuộn.
Ban đầu khoảng cách này rất dài phải mất đến mười năm hai mươi năm, thậm chí cả trăm năm để vượt qua.
Nhưng khoảng cách như thế trước mặt sức mạnh của Chân Vũ Đại Đế ở Bắc Cực chẳng là gì, trực tiếp liền quay về, loại năng lực này đã bị Hàn Tín ghi nhớ, Hạng Hồng Vũ là người không có hứng thú nhất, còn thiếu niên Vô Địch Hầu là người có hứng thú nhất với năng lực đó.
Mang theo tiếng hát dân gian vui vẻ, gã lôi từ trong phòng Quy Khư những đặc sản đã mua về, mấy thùng mì, ai chà, khi ngao du trong các chư thiên vạn giới của Quy Khư, món gã nhớ nhà nhất vẫn là thứ đồ này.
Có đôi khi ở những chỗ khỉ ho cò gáy, không tu hành mà toàn ăn, có bát mì, thật là thoải mái.
Soạt...
Gã vừa xé một đường, mở tung thùng hàng ra.
Mang Sửa Có Thể ngây người, "Cái quái gì thế này?!"
"Sao rõ ràng là mì thịt kho tàu mà trong thùng toàn là mì dưa chua bò già thế?"
"Không đúng à?"
Gã xé những thùng khác ra, tất cả đều như thế, bên trong toàn mì dưa chua.
"???"
Rời nhân gian quá lâu, Mang Sửa Có Thể nghi hoặc tự mình pha một bát mì dưa chua, làm thêm một phần trứng gà luộc, rồi thêm lòng tràng chiên tinh bột Vương Trung Vương, mì ba món phối hợp, còn đẩy mạnh kiểu ăn này với đồng đội: "Ăn đi! Mấy người ăn đi!"
"Mì đều ngâm xong cả rồi, tôi nói cho mấy người biết, hồi đó tôi thấy người thường ăn thế đó."
"Tôi thấy không hợp lắm..." thiếu nữ áo xanh lẩm bẩm.
Mang Sửa Có Thể tức giận: "Sao nào? Tôi lại bỏ độc các người chắc?!"
Thiếu nữ áo xanh lè lưỡi với gã, đây chỉ là trêu đùa, nhưng khi Aaron dùng công năng Quy Khư kiểm tra quét qua thì có giọng nói trả lời: "Có nhất định độc tính, xin chớ sử dụng."
Mang Sửa Có Thể: "… …"
Thiếu nữ áo xanh: "… …"
Thiếu nữ hai tay ôm ngực, bạch bạch bạch lui lại, vẻ mặt cảnh giác: "Đội trưởng, cuối cùng anh muốn lộ bản mặt cầm thú à?"
"Không cứng cỏi không được, tuy anh đối với tôi rất tốt, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa chấp nhận, xin anh đợi tôi đột phá cảnh giới rồi lộ bản mặt cầm thú có được không? Lúc đó có thể tôi sẽ không chạy nữa, nhưng cũng không chắc, có thể là lúc đó tôi cũng có lý do khác, tóm lại hiện tại không được."
Khóe miệng Mang Sửa Có Thể giật giật, trở tay một chưởng đập nát món đặc sản quê hương, mặt mũi tràn đầy mờ mịt nói: "... Tôi rời nhân gian những năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khóe miệng vị thanh niên trông như Hải Vương kia giật một cái: "Hai người các ngài có thể đừng cho chó ăn cơm được không?"
"Đội trưởng, có chuyện lớn rồi!"
"Sao vậy?"
"Diễn võ trường, mấy vị khách nhân kia đã ra diễn võ trường!"
Diễn võ trường hội tụ Thủy tộc Bắc Hải, Thần tộc và Yêu tộc, hôm nay là để xem mặt ba người của Ngọc Hư Cung, xem ba tên từ trên trời giáng xuống làm thống soái này, trong mắt các Thần tràn đầy khinh thường, dù sao đến đây chỉ là ba thanh niên có vẻ bình thường, một người mang theo một đống tranh vẽ, bên trên vẽ mỹ nhân và một loài hoa Ngu Mỹ Nhân.
Một người uể oải như là mười ngày mười đêm chưa ngủ.
Một người khác thì hoàn toàn còn là một thiếu niên trẻ con, hình như còn sợ hãi ra chiến trường, toàn thân run rẩy.
Ba người trước khi đến đã bắt đầu tranh cãi nhau rồi.
Hàn Tín ngáp một cái, gắng gượng tinh thần, nói: "Tuy rằng trước đây lập trường của chúng ta là đối địch nhau, nhưng hiện giờ đã khác trước rồi, ngươi không phải là Sở Vương, ta cũng không phải vương hầu, còn nhãi con kia ngươi cũng không phải là đại tướng Hán thất, lần này, chúng ta lấy danh nghĩa Viêm Hoàng Ngọc Hư tham chiến..."
"Giữa các ngươi, thực ra là một phe cánh sao?"
Hạng Hồng Vũ chân thành nói: "Dù sao ngươi cũng là mã tử của Lưu Tam mà."
Mặt Hàn Tín cứng đờ, nói: "Hạng Hồng Vũ, ngươi là phó tướng của ta."
"Ừ, không sao, dù sao ngươi từng làm mã tử của Lưu Tam mà."
Hàn Tín hít một hơi thật sâu, nói: "Lần này, làm tướng lĩnh của ta cảm giác thế nào?"
"Vậy khi ngươi làm mã đực của Lưu Tam, cảm giác như thế nào?"
"... …"
Hàn Tín nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Ngươi giỏi lắm! Không phải ngươi đã chết dưới tay Lưu Tam mà nào đó rồi sao?!"
Hạng Hồng Vũ bình tĩnh và lý trí: "Có thể, chẳng phải ngươi đã chết trong tay đàn bà của Lưu Tam mà sao?"
"Ta chết trong muôn quân, ngươi thì bị cung nữ dùng gậy trúc đâm chết."
Hàn Tín: "... …"
Đột nhiên quay đầu nhìn về phía danh tướng Hán thất Hoắc Khứ Bệnh, hỏi: "Nhãi con ngươi nói thử xem?!"
Hoắc Khứ Bệnh há hốc mồm, không biết nên nói gì, hai vị này đối với các danh tướng Hán đại mà nói quả thực thuộc về truyền thuyết trong truyền thuyết, là truyền kỳ tranh hùng thiên hạ cùng Cao Tổ, mà hiện tại hắn vẫn đang trong trạng thái khẩn trương vì bị Vũ Hầu uy hiếp.
Vô ý thức mở miệng nói: "Bá Vương năm đó ngài là Sở Vương..."
"Mà Binh Tiên ngài năm đó đầu tiên là Tề Vương, sau đó cũng được phong là Sở Vương."
Suy nghĩ của hắn dần dần rõ ràng, vô thức nghĩ đến lời cô tiểu tỷ tỷ tên Vodka, vô ý thức buột miệng: "Binh Tiên ngài đầu tiên là chó săn chấp kích của Bá Vương, sau đó lại làm Sở Vương, đây chẳng phải không hề khác nào việc cắm vào cái cọc lên..."
Bốp!
Bốp!
Bả vai thiếu niên bị bàn tay của Sở Bá Vương và Hoài Âm Hầu đồng thời đặt lên.
Thiếu niên Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy da đầu tê rần, một trái một phải hai nam nhân toát ra ánh mắt như ác quỷ, phía sau phảng phất còn có ánh mắt tươi cười của Vũ Hầu thiếu niên: "Lần này, nếu ngươi không giành được công lao dũng quán tam quân thì ngươi chết chắc."
Hàn Tín sâu kín đáp.
Sau đó quay người nhìn về phía rất nhiều tướng lĩnh quân đội Bắc Hải đang tụ tập lại, nói: "Cái kia, phiền mọi người lại đây một chút, điền một ít đơn."
Không có ai trả lời.
Hàn Tín gãi mái tóc đen rối bời, nói: "Không có ai sao?"
"Đến điền đơn chút có được không?"
Khi Mang Sửa Có Thể chạy đến thì vừa lúc nhìn thấy Hàn Tín lần thứ ba muốn mọi người điền vào bảng biểu, lần này cuối cùng cũng có người cười to, một gã cao lớn vô cùng, có huyết duệ thần linh có tu vi còn vượt quá cả Hàn Tín, hắn duỗi ngón tay chỉ vào Hàn Tín, khinh thường nói: "Ngươi một phàm nhân, có tư cách gì hạ lệnh với chúng ta?"
"Ta giống như là thống soái tối cao của các ngươi hiện tại đó."
"Thống soái tối cao, ha ha ha ha ha ha!"
Diễn võ trường vang lên tiếng cười lớn ồn ào, cái gọi là quân đội Bắc Hải chỉ là nghi trượng tập hợp các tộc lại dưới trướng Ngu Cường, đều là con cháu quý tộc, ngạo mạn khó thuần, có quyền thế, Mang Sửa Có Thể chỉ cảm thấy da đầu tê dại, gã thế mà phải cố gắng lắm mới có thể nói chuyện với đám con cháu đại tộc này.
Lại nói, đám gia hỏa này đã làm mưa làm gió mấy trăm năm, tự nhiên có một người đến làm lãnh đạo trực tiếp.
Ai cũng không vui.
Lúc này Mang Sửa Có Thể căn bản không biết nên nói gì để xoa dịu tình hình này.
Gã huyết duệ thần linh kia duỗi ngón tay chọc chọc vào ngực Hàn Tín, cười lạnh vài tiếng, nói: "Lão tử đây không để ý đến ngươi! Đi, đi uống rượu!" Hắn quay người, đắc ý cười lớn, nháy mắt ra hiệu, những thống soái còn lại cũng đều nể phục sự dũng cảm của hắn như thế, loại ra oai phủ đầu này.
Hắn mới đi được nửa bước.
Tiếng rít long coong đột nhiên bùng nổ ở nơi đây.
Khí diễm túc sát, băng lãnh, bá đạo đến cực điểm bạo ngược lên.
Thân thể gã huyết duệ thần linh cố ý ra oai phủ đầu kia cứng đờ.
Hai thanh kiếm giao nhau khóa cổ hắn.
Hạng Hồng Vũ, Hoắc Khứ Bệnh thần sắc thờ ơ.
Một khắc sau, mũi kiếm cơ hồ không do dự chém qua, một cái đầu người to lớn bị máu tươi bắn lên, mùi máu tanh bỗng nhiên tràn ra, các tướng lĩnh Bắc Hải nháy mắt im thin thít, Hàn Tín về sau ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nói: "Ta nói rồi, ta là thống soái tối cao, các ngươi nên biết điều."
Một thân túc sát, mãnh liệt, và có thể được gọi là người dẫn đầu thống soái vượt ngoài sức tưởng tượng trong truyền thuyết.
Như là cuồng phong quét qua toàn bộ quân bộ Bắc Hải.
Lấy binh phù Bắc Hải làm lệnh, có thể trực tiếp cộng hưởng cùng toàn bộ quân đội thời đại thần thoại Bắc Hải.
Hắn tựa hồ có thể trực tiếp thống soái toàn bộ đại quân Bắc Hải, thậm chí còn hơn thế...
Sức mạnh khủng bố thống soái dẫn đầu, cùng mùi máu tanh nồng đặc tựa như thực chất bắn thẳng lên trời, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là loại danh tướng tuyệt đại mới sinh ra trong dòng chảy thời gian vạn năm, họa sĩ kia vừa trở tay ném kiếm, trong tay trường thương màu mực bạo ngược rít gào.
Ngay cả thiếu niên ngây thơ chưa trải đời kia, trên người cũng bộc phát ra nhuệ khí mà các tướng Bắc Hải không thể địch lại nổi.
Một trái một phải, cùng nhau tiến lên trước nửa bước.
Thế là khí diễm nháy mắt bắn thẳng lên trời.
Đây là danh tướng tuyệt thế!
Hơn nữa là ba người!
Ba người hoàn toàn khác kiểu loại, thống soái, xung phong, cường công, loại ba đỉnh cao danh tướng!
Thế mà cùng một chỗ xuất hiện?
Toàn bộ diễn võ trường lâm vào tĩnh mịch và khủng bố.
Hàn Tín về sau ngồi xuống, lười biếng nói: "Tất cả lại lĩnh bảng biểu, người sở trường cường công trực diện thì đi theo tên to con này, chạy nhanh còn biết đường thì đi theo nhãi con này, những người còn lại toàn bộ điền bảng biểu cho ta, kể cả sở trường loại pháp thuật, chủng loại, chủng tộc, tất cả phải viết rõ ở trên đó."
Hàn Tín nhìn về phía Mang Sửa Có Thể đang ngây ra ở đằng kia, nhìn sang tên tâm phúc của Bắc Đế đang chạy tới.
Biết rõ tâm phúc Bắc Đế kia thật ra là muốn cho mình một hạ mã uy.
Hắn mỉm cười gật đầu, nói: "Làm phiền các vị, nhưng ta cũng sẽ giải quyết tất."
Hàn Tín lười biếng khép mắt, nhìn Bá Vương ly khai, vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh: "Lần này, nhãi con."
"Đừng chạy quá gần."
"... Nặc!"
... … …
Hoàn toàn không biết tương lai sẽ xảy ra điều gì, Vệ quán chủ đang vui vẻ làm ruộng.
Sau đó, không biết bao lâu đã trôi qua, gã nghênh đón vị khách nhân thứ nhất.
Một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt, vẻ mặt dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận