Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1090: Lấy tên, nhân quả

Khế vừa mới bị lôi từ bên ngoài trở về, sau một hồi trao đổi ngắn ngủi, liền có chút khí cơ bất ổn, cần phải ngồi xếp bằng tại chỗ, lần nữa khôi phục trạng thái, nơi đây dù sao cũng là phúc địa được khai sáng, cho dù vừa mới trải qua một trận đại chiến, giờ phút này linh khí lưu lại vẫn vô cùng nồng đậm, đủ để Khế dùng để khôi phục lại một trình độ nhất định. Còn về Khai sáng đương nhiên không có ý kiến gì! Đối với việc này Khai sáng Côn Lôn biểu thị vô cùng đồng ý, đồng thời cảm thán ngươi thật là người tốt. Ngươi cướp đoạt phúc địa của ta thì cứ đoạt đi, trước đó còn hỏi ý kiến ta một tiếng. Thật sự ta cảm động muốn khóc luôn. Giờ phút này Khai sáng đang toàn lực khôi phục lại những phân thân còn sót lại, để duy trì vị cách bản thể, những phân thân này vốn muốn trốn chạy tứ phía, nhưng trước đó Chúc Cửu Âm đã bày ra đại trận năm tháng xung quanh, mà chỉ là một sợi phân thân khai sáng cấp độ Đạo vận, căn bản không thể xông phá những phong ấn này. Giống như là một con mèo con bị chụp lưới úp ngược lại. Bị bắt gọn hết sạch. Cả nhà chỉnh tề bị vây ở đó. Khai sáng vội vã đem những phân thân này dung nhập vào bản thân. Theo tiếng bước chân cố ý phát ra, Vệ Uyên hơi nghiêng mắt, nhìn thấy Lữ Phượng Tiên bên kia đang đi tới, một tay vươn ra, vừa vặn nắm lấy Phương Thiên Họa Kích đang cắm ngược bên cạnh, sau đó có chút dùng sức, trực tiếp rút Phương Thiên Họa Kích lên, phát ra tiếng rít gào trầm thấp, sát khí, trên đó còn dính thần huyết của Khai sáng, tạo cho người ta một cảm giác phóng túng. "Xem ra, kế hoạch thành công rồi." "Phải, tạm thời thành công, chỉ là suýt nữa bị ngươi làm lỡ thời cơ." Vệ Uyên liếc nhìn người kia vẫn mặc giáp trụ trọc thế, bộ dạng Đại Tướng tâm phúc của Trọc Thế Đại Tôn. Người kia cười lớn ∶ "Trên chiến trường không có cái gọi là thời cơ, nhất nhất chờ đợi cái gọi là thời cơ, chỉ có thể dẫn đến con đường thất bại cuối cùng, ta nghe nói ngươi là lão sư của Gia Cát Vũ Hầu, nhưng không ngờ rằng, đạo lý Binh gia đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu sao?" Có vẻ như bị một tên mãng phu chế giễu... Vệ Uyên khóe miệng giật giật. Quay người không thèm để ý đến hắn, chỉ nói ∶ "Bất quá, việc ngươi phản bội, Hồn Thiên thân thể và Kim Mẫu Nguyên Quân kia biết rõ, e rằng Trọc Thế sẽ không thể quay lại." Lữ Phượng Tiên tựa hồ nhìn Vệ Uyên một cách kỳ quái, nói "Cho nên, các ngươi dám thu nhận và giúp đỡ ta dưới trướng sao?" Vệ Uyên nghẹn lại. Á cái này... cái này tựa hồ có chút phạm húy. Lữ Phượng Tiên cười lớn, sau đó đặt ngang Phương Thiên Họa Kích, tiện tay rung lên, toàn bộ thần huyết sền sệt trên Phương Thiên Họa Kích văng xuống mặt đất, nói ∶ "Ta và ngươi khác biệt, đám người Khăn Vàng chỉ là dân loạn thế, chịu áp bức không thể nhịn được nữa, mới cầm vũ khí nổi dậy, mong cầu không gì ngoài hai chữ thái bình, ta lại không phải người như vậy. Lữ Phượng Tiên hít sâu một hơi "Thế thái bình, không phải nơi ta trở về" "Nó sẽ chỉ khiến ta cảm thấy thân thể đang rỉ sét, khiến ta cảm thấy binh khí đều trở nên trì độn, khi ta còn nhỏ, khi chiến đấu cùng Man tộc ở biên quan, cảm thấy đánh bại Man tộc, khiến đất nước an định lại là thứ ta theo đuổi, mà sau này tung hoành ở loạn thế, ta mới biết, chỉ có loạn thế phong hỏa khói báo động mới có thể khiến huyết mạch của ta sôi trào.""Ta là người sinh ra trong loạn thế, cho nên ta ngược lại sẽ trở về trọc thế." Vệ Uyên trầm mặc một hồi, gật đầu ∶ "Ta hiểu." Người có ham vui riêng. Và không phải lão Bất Chu Sơn như thế mà ăn dưa trở thành thú vui. Mà đây là loại chủ động tìm thú vui, hơn nữa còn hứng thú biến người khác thành thú vui. Cực phẩm người ham vui. Lữ Phượng Tiên nói ∶ "Huống chi, lần này ta cũng chưa chắc đã gặp nguy hiểm, Hồn Thiên thân thể, hừ, bản thân hắn sinh ra ý thức mới, mà ý thức này giống như người mới vào chiến trường, ngây thơ mà vô tri, giờ phút này ngươi hội hợp coi như là địch, cũng chỉ là bèo dạt mây trôi mà thôi, nếu ngươi nói hắn thật sự hết mực trung thành với vị Trọc Thế Đại Tôn khách tình đáng kính kia, cũng chưa hẳn. Tóc trắng đạo nhân nói ∶... Đây không phải là nghĩa phụ tương lai của ngươi sao? "Ngươi nói như vậy thật được không?" Lữ Phượng Tiên cười lớn "Lữ Bố dũng mãnh, võ nghệ cao cường, thế mới có câu nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố." Đây là nội dung «Tam Quốc Chí · Ngụy Thư» và «Tào Man truyện». Lữ Bố Phụng Tiên một đời ngạo mạn, một đời coi thường các hào môn thế gia đến đây, sau khi chết lại vào Ngụy thư. Hơn nữa tên lại được liệt vào Ngụy thư quyển thứ bảy, mà năm quyển trước lại là Võ Đế, Văn Đế, Minh Đế, Thiếu Đế, và hậu phi. Danh tiếng của ông còn xếp trước cả Công Tôn, Hạ Hầu. Cũng không thể nói không phải là mỉa mai. Lúc đầu Vệ Uyên còn đang nghĩ tại sao Lữ Phượng Tiên cũng biết khoe khoang. Nghe thấy tên này tiếng nói đổi hướng, cười lớn nói ∶"Ta nghe nói còn có nửa câu sau, Phương Thiên Họa Kích, chuyên đâm nghĩa phụ!"Ha ha ha ha ha, một câu nói kia rất được ý ta, như là đã nói, làm sao có thể sai lầm như thế cái tên""Há không làm người ta chê cười" Đạo nhân không biết nói gì. Gia hỏa này từ khi Điêu Thuyền bị đánh chết đi sống lại, dường như giải được một loại tâm ma và chấp niệm, nhưng không phải là chứng ham vui chuyển biến tốt đẹp, mà là ngày càng chuyển biến xấu, có một cảm giác lão tử đã không còn tiếc nuối, nên phần đời còn lại cứ sống thỏa thích làm những chuyện dâm tà tìm thú vui. Lữ Bố nhíu mày, nói ∶ "Còn về Kim Mẫu Nguyên Quân kia, cũng không cần phải lo lắng, nàng có khả năng rất lớn sẽ không nói với Trọc Thế Đại Tôn khách tình dễ thương kia chuyện hôm nay xảy ra, về phần tại sao... Hừ, Trọc Thế so với tam quốc nhân gian còn hỗn loạn hơn, giao phong phản bội, đều xuất phát từ lợi ích. ""Thanh thế Thiên Đế còn không thể hiệu lệnh vạn giới, ngươi cảm thấy Đại Tôn có thể sao"..." Kim Mẫu Nguyên Quân, trùng hợp là kiểu không phục tùng Đại Tôn. đại khái tương đương quan hệ của Thanh Thế Đế Tuấn và Tây Vương Mẫu, chỉ là trọc thế khốc liệt hơn một chút, cho nên trong tình huống này, không dội gáo nước lạnh thì đã là đại biểu đạo đức cao nhất, muốn bà ta tố giác ta, đừng nói bà có thể hay không làm vậy, điều mấu chốt là, Đại Tôn có thể tin tưởng được không. Lữ Phượng Tiên giải thích, khiến Vệ quán chủ lâm vào trầm tư. Đây quả thật là sức phán đoán mà một mãng phu nên có sao? Gia hỏa này... Thuộc tính văn có hơi kém a."Không ngờ, Trọc Thế Đại Tôn vậy mà lại yên tâm ngươi loại vũ lực này canh giữ ở bên cạnh hắn." "Hắn thật sự tin tưởng ngươi trung thành và tận tâm như vậy?" Lữ Bố cằm lún phún râu xanh, nhếch miệng cười "Trùng hợp thôi.""Đổng Trác con heo mập kia cũng cho là như vậy." Lữ Phượng Tiên tiếng nói đổi hướng, nói "Huống chi, so với ta, địch ý của Kim Mẫu Nguyên Quân dường như còn tập trung hơn ở trên người ngươi." "Ta hẳn không cảm giác sai, sát khí kia nồng đậm, cơ hồ muốn cùng ngươi quyết tử, ngươi đến cùng là gì mà kết thù với bà ta thế? Ta thấy vừa rồi nàng gần như không quan tâm bản thân có bị thương hay không, đều muốn liều mạng cho ngươi một đòn thật tàn nhẫn." Vệ Uyên cau mày, lắc đầu ∶ "Ta không biết, ta chắc chắn ta chưa từng gặp nàng." Lữ Phượng Tiên nói cổ quái ∶ "Ngươi tựa hồ thuộc kiểu luân hồi liên tục.""Ngươi thật sự chắc chắn trong quá khứ ngươi chưa kết thù với bà ta sao?" "Ngươi thật sự có thể xác định sao" Vệ Uyên lúc đầu muốn nói tự nhiên. Thế nhưng là bỗng nhiên nghĩ đến, cuối cùng khi bản thân dùng Tru Tiên kiếm trận thai nghén ra kiếm thế chém ngang thì Kim Mẫu Nguyên Quân mang mặt nạ kia lại dùng thương như kiếm, đi chiêu kiếm, đồng dạng dùng chiêu 【 Trường An 】 do tự mình sáng chế. Một chiêu này không phải do bên ngoài truyền đến, mà là Vệ Uyên khi lần thứ hai rời khỏi Trường An mới sáng tạo ra. Hồng Trần Yên Vũ, Đại Đường Trường An. Ngay cả Ế Minh cũng chưa được truyền chiêu kiếm này. Kim Mẫu Nguyên Quân dùng chiêu kiếm này, tựa hồ cũng đủ để đại diện cho sự khác biệt. Việc này khiến Vệ Uyên có chút không chắc. "Đó là kiếm thuật ta sáng tạo ra vào thời Đại Đường..." "Không truyền ra ngoài, nhưng mà..." Vệ Uyên đột nhiên nhận ra, theo một nghĩa nào đó, chiêu kiếm này cũng không phải chưa từng truyền ra, hắn nghĩ tới bản thân từng có cơ hội có khí cơ Phật môn của Huyền Trang nhập vào người, dẫn đến khi ra mặt, ký ức đều hiện ra, ký ức hỗn loạn, nghiêm ngặt theo ý nghĩa thì Vệ Uyên ở thời đại đó cũng có thể dùng được chiêu kiếm này. Và Vệ Uyên đời đó đã từng thấy Tây Vương Mẫu. Còn là lúc chân linh đang nhắm mắt tránh né cái gì Tây Vương Mẫu. Hơn nữa còn dùng tay bổ một đao vào trán Tây Vương Mẫu, khiến Tây Vương Mẫu trực tiếp khóc . Đoạn ký ức này đã từng xảy ra thật, nhưng về việc có gặp Tây Vương Mẫu ở thời điểm khác không, Vệ Uyên cũng không chắc chắn, trên lý thuyết thì cảnh giới lúc này của hắn đã đạt được sự duy nhất, không thể nào quên được chuyện gì, nhưng bản thân cảnh giới của Tây Vương Mẫu so với Vệ Uyên hiện tại còn cao hơn. Kiểu này khi dính líu tới các tồn tại cùng cấp, thậm chí tồn tại cấp cao hơn, tu vi và chân linh của bản thân cũng có thể bị che lấp trong một khoảng thời gian ngắn. Lẽ nào thật sự là Tây Vương Mẫu... Hay là nói bị Tây Vương Mẫu dùng chiêu này đánh qua Vệ Uyên khóe miệng giật giật. Ta trong quá khứ rốt cuộc lại làm gì vậy? Ta không biết gì hết. Lữ Phượng Tiên nhìn sắc mặt trì trệ của Vệ Uyên, có vẻ như đang suy tư, nói ∶ "Xem ra ngươi ít nhiều gì cũng nhớ lại được chút gì có lẽ chỉ là ngươi cẩn thận hơn một chút thôi." Hắn duỗi lưng một cái, chợt nhớ trước đó mình đã nói chuyện với Hồn Thiên, nói rằng cái tên Hồn Thiên kia là thuộc về một tồn tại của quá khứ chứ không phải hắn. Tiện miệng nói ∶ "Ta nhớ, ngươi từng nói, thần chú Đạo môn chú trọng nhất là danh tự." "Chỉ khi tên gọi đúng mới có thể phát huy hiệu quả của thần chú, nếu không sẽ dẫn tới ma vật.""Ví như lấy 【 ta 】 làm Thần, vậy tên của bản thân đối với việc phủ nhận bản thân, cũng liên quan sao?""Ta vừa hay có một người bạn cần một cái tên mới, ngươi so với ta biết nhiều hơn, ngươi giúp ta lấy một cái đi, ha ha ha, nói thật buồn cười, ta đã đến đây được một thời gian dài, muốn giúp hắn lấy một cái tên mới, nhưng lần nào cũng thất bại, cái tên mà người kia hay bị bạn bè chế giễu là đá tảng bằng hữu. Vệ Uyên nhíu mày "Ta đặt tên sao?" Hắn muốn nói, mình đặt tên, liền có nghĩa là có nhân quả với bản thân. Nhưng nghĩ nghĩ, bạn của Lữ Phượng Tiên cũng chưa chắc biết việc có liên quan đến bản thân, đó cũng chỉ là một nhân quả tên mà thôi, cũng sẽ không quá nặng. Chỉ là một cái tên. Cũng không phải định tính. Không sao. Bản năng nhân quả cũng cảm thấy chuyện này không có gì nguy hại, thế là tùy ý nói ∶ "Được thôi, bất quá ngươi muốn tên gì?" "Bạn của ngươi cũng là người tu hành nhỉ" Lữ Phượng Tiên nói ∶ "Ừm, có ý gì" Khó có người đến nhờ Vệ Uyên đặt tên, ngày xưa đây là việc của A Lượng và Khế. Với cả cứu được Khế ra, Vệ Uyên thấy hứng thú hiếm hoi, nói ∶ "Có chứ, ví dụ đi, ví dụ như Thủy Hầu Tử!" Ở nơi xa xôi nào đó tại Đại Hoang, Vô Chi Kỳ tóc trắng mắt vàng nhảy mũi thật to. Nghi hoặc nhìn xung quanh, rồi giơ vũ khí chỉ lên trời, chửi lớn ∶ "Vệ Uyên! !" Mặc kệ chuyện gì, cứ chửi Vệ Uyên chắc chắn không sai. Vệ Uyên nói ∶ "Thủy Hầu Tử như là nhũ danh, Vô Chi Kỳ là thần linh thượng cổ, Hoài Hà Họa Quân là hiệu.""Còn có thể như thế sao, cùng một tồn tại, ví dụ Yêu Tộc chính là Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động Mỹ Hầu Vương." "Thần thoại Thiên Đình chính là Lục Ngự Đồng Vị Gia Nhĩ Văn Đại Thánh." "Phật môn chính là Đấu Chiến Thắng Phật." "Đạo môn là Ngộ Không đạo nhân." "Vậy danh hiệu của người bạn ngươi đâu" Lữ Phượng Tiên nghĩ nghĩ, nói ∶ "【 Trời 】, theo ngươi thì sao, danh tự mà bên trong có chữ trời là được, ngươi viết hết mấy cái này, ta mang về, để hắn chọn lấy một cái, như kiểu bốc quẻ đoán đồ lúc nhỏ, cũng xem như một lựa chọn đi. Vệ Uyên vắt óc nghĩ ra các tên "Cái này, như vậy cứ như này vậy." "Yêu thì có thôn thiên Đại Thánh." "Thần thoại Thiên Đình không nói, vậy thượng cổ thần linh đi, Ngô Thiên? Không được, Ngô Thiên cũng là Thiên Đế Đạo môn, Hoàng Thiên là của ta, vậy thần danh thượng cổ là 【 Trời Xanh 】 che chở chúng sinh trời xanh." "Phật môn, bạn ngươi chưa chắc đã thích, ài... Đại Uy Thiên Long? Thôi đi." "Vậy cứ thế này, 【 Sơn Hải Tuệ Tự Tại Thông Vương Thiên Phật 】."1Cuối cùng Vệ Uyên thực sự nghĩ không ra Đạo môn thì sao, bởi vì với tu giả Đạo môn mà nói, 【 Trời 】 quá lớn. Ai biết được một người ngang tàng có thể lấy trời làm đạo hiệu Mà chậm rãi nhìn xem ánh mắt chờ đợi của Lữ Phượng Tiên chuyển thành hồ nghi, hồ nghi biến thành nhìn trên nhìn xuống dò xét, thiếu chút nữa đã thốt lên, ngươi có phải là cái gì đó mà học Lục nghệ Nho gia đều thất bại không vậy? Bên kia Khai sáng và Chúc Cửu Âm có vẻ đang xem trò cười, và cả Khế đang cố nín cười cũng vậy, đạo nhân có chút không kìm được. Không được, không được, việc này, việc này không thể mất mặt. Suy tư một hồi lâu, cuối cùng dứt khoát, liều mình mà chơi. "Kỳ thực những cái tên ta đưa ra cũng chỉ là để tham khảo thôi." Vệ Uyên lúc đặt bút xuống, nhìn Lữ Phượng Tiên phía trước, mặt đầy thành khẩn nói ∶ "Cho nên, cá nhân ta đề nghị ngươi có thể ra ngoài, kiếm một gánh hàng rong ven đường, nhờ bọn họ giúp ngươi đặt tên, họ có thể trực tiếp cho ngươi hơn chục cái tên không hề trùng lặp." Sau đó, Nguyên Thủy Thiên Tôn đặt bút viết danh tự cuối cùng "Danh hiệu Đạo môn - ""Thông Thiên.""Thông Thiên đạo nhân.""Ừm, chỉ là một cái tên mà thôi, chắc không có gì nhân quả lớn lao đâu. PS∶ Hôm nay chương đầu... 1 giây nhớ kỹ
Bạn cần đăng nhập để bình luận