Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 411: Núi Long Hổ chuyển phát nhanh, sứ mệnh tất tới!

Chương 411: Núi Long Hổ chuyển phát nhanh, sứ mệnh tất tới! Sơn Hải giới nồng độ linh khí so với nhân gian mà nói, cao đến mức quá đáng. Điều này cũng làm cho Phượng Tự Vũ ngự phong trình độ tăng lên thẳng tắp, dựa vào núi Long Hổ ngàn dặm truy tung phù chỉ dẫn, hướng thẳng đến phương hướng của Vệ Uyên bay đi, vừa bay vừa gặm hạt dưa, đồ ăn vặt là thứ không thể thiếu, đời này cũng không thể không ăn. Đúng, vật này cũng phải ghi vào sổ sách. Có thể thanh lý được. Đây là nàng mới học được, văn minh nhân gian tốt thật. Đôi mắt Phượng Tự Vũ hơi sáng lên. Nàng lấy ra một quyển sổ nhỏ. Ngồi xếp bằng ở giữa không trung, dựa vào gió lướt về phía trước, tỉ mỉ dùng nét chữ như học sinh tiểu học viết từng chút một: "Hôm nay nhiều mây, đi công tác hao tổn, gạch cua hạt dưa một gói..." Thiếu nữ trầm ngâm. Khẽ vuốt gói gạch cua hạt dưa trong lòng. Đột nhiên cảm thấy một nỗi phiền muộn. Chỉ có thể thanh lý một gói thôi sao... Đối với tiền tài không hề có khái niệm nhưng đối với đồ ăn vặt lại là thiên tài cấp thế giới, thiếu nữ Vũ tộc cảm thấy đau lòng. Nhưng nếu giấu diếm báo cáo, làm trái khế ước thì sao. Thiếu nữ rơi vào trầm tư. Thiếu nữ có chút hiểu được. Phượng Tự Vũ vươn tay, nắm một gói gạch cua hạt dưa trong tay, năm ngón tay mở ra, mặt không chút thay đổi đọc: "A, không hay rồi, ta làm rơi hạt dưa." Sau đó khi hạt dưa rơi xuống, nàng quét một cái đã xuất hiện ở phía dưới, đem hạt dưa bắt được, vẻ mặt vui vẻ: "Ai da, thật là may mắn, nhặt được một gói hạt dưa hoang dại còn chưa hết hạn." "A nha, ta lại làm rơi hạt dưa." "A a a, lại nhặt được!" "Lại làm rơi một gói." "Lại tìm được một gói." Cuối cùng, Phượng Tự Vũ đã quét xong lỗi, vui vẻ viết vào sổ nợ con số 173 gói gạch cua hạt dưa bị đánh rơi. Nghĩ nghĩ, nàng còn bổ sung một câu ở trên. Còn giờ phút này, tiểu đạo sĩ trên núi Long Hổ căn bản không biết mình về sau sẽ phải đối mặt với cái gì—— "Thực ra loại hạt dưa nhỏ A Huyền tự tay làm trước kia cũng được nha." "Hương vị rất ngon." Phượng Tự Vũ hài lòng cất quyển sổ nhỏ, móc ra một lon Cocacola. "Ối, lon này có vẻ hơi nặng, còn có chút hương vị pháp lực?" "Nhất định là công thức mới rồi!" "Bà A Thủy thật không nghĩ ngợi, có công thức mới mà không tìm ta, chuyên gia đánh giá đồ ăn vặt phố cổ thử qua chút hương vị..." Đôi mắt thiếu nữ sáng lên, định mở nắp lon, lại đột nhiên nhận ra một luồng khí tức không thích hợp. "Ừm??" "Kia là..." Đôi mắt hạnh màu nâu nhạt của nàng phản chiếu phía trước, nơi vốn dĩ tưởng là mây đen trên trời, khi nàng tới gần thì lại đột ngột biến thành vô số Hung Thú tụ lại, hay nói đúng hơn là bọn chúng vốn dĩ tụ tập, giờ phút này thì lại quay chung quanh thành một bức tường thành trên không. Khi phát hiện Phượng Tự Vũ, tầng ngoài cùng nhanh chóng giết về phía nàng, khiến thiếu nữ giật mình kêu lên, còn chưa kịp mở, lon Cocacola có vẻ hơi nặng đã bị ném đi, trực tiếp nện vào đầu một con Hung Thú giống Dực Long, bị đập mạnh như vậy mà Cocacola không hề tổn hao. Lon này, chất lượng này, quả thực khiến người ta nghi ngờ là làm từ khung xi măng cốt thép. Sau đó xoay một vòng giữa không trung. Vẽ nên một đường cong toán học phức tạp mà học sinh cấp 3 phải câm nín, rơi vào một nơi nào đó của Sơn Hải. Mà lúc này, Hung Thú vừa mới phảng phất bị một đống đồ dùng gia đình nện cho một trận, đầu óc quay cuồng, loạng choạng đầu, hí lên xông về phía Phượng Tự Vũ, hai cánh sau lưng thiếu nữ khẽ lắc, nghiêng mình một cái xuất hiện ở bên cạnh Hung Thú, Hung Thú quay đầu lại, Phượng Tự Vũ hai tay giơ một chai cola 2,5 lít lắc mạnh. Sau đó đột ngột nhét Cocacola thẳng vào mồm Hung Thú. Bàn tay đảo một cái, nắp chai cola bị bật ra. Dưới tác dụng của pháp lực hệ Phong rót vào trong đó, Cocacola với lực bộc phát cực hạn lao thẳng vào cổ họng yêu thú, khuỷu tay phải Phượng Tự Vũ đột ngột đánh vào bụng Hung Thú, rồi thuận thế nâng cằm Hung Thú lên, mở một tư thế ngầu lòi. "Ối chà, Vịnh Xuân, Phượng Tự Vũ." Con quái bị sặc một họng, rồi bị Phượng Tự Vũ một chân đá bay đập vào núi. Trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi, thiếu nữ cúi đầu nhìn nắp chai in chữ: 'Cocacola đặc chế diệt yêu, kèm nguyên liệu, vụn gỗ âm hồn cây, phù lục diệt yêu đốt thành tro, Vodka, cấm chỉ uống', giống như lúc người họa sĩ kia đưa khí cho nàng đã phối chế. Thiếu nữ tiện tay ném đi. Dưới ánh mắt màu nâu chậm rãi dấy lên ngọn lửa màu vàng, Thần Thuật Liệt Diễm Bạo của Chúc Dung bùng phát, một lát sau, Phượng Tự Vũ đột phá vòng vây Hung Thú ngoài cùng, nhưng tựa như khi leo núi, khi tưởng sắp tới đỉnh mới phát hiện ra rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu. "Vệ quán chủ, rốt cuộc ngươi lại lại lại chọc vào cái gì rồi?" Vẻ mặt Phượng Tự Vũ nhăn nhó, cảm thấy trái tim còn trẻ của mình hơi khó chịu, sau đó nghiến răng, xoa tay, đáy mắt dấy lên ngọn lửa, phần đuôi tóc cũng có màu đỏ vàng như Chúc Dung trước đó, trang nghiêm như thần nữ từ chín tầng trời: "Kệ nó." "Hồi đáp ta đi, Liệt Diễm!" "Vì đồ ăn vặt phải thanh lý..." Âm thanh dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung: "Tiện thể cũng vì đại nhân Chúc Dung." Phượng Tự Vũ, bắt đầu phá vòng vây cuối cùng. ... ... ... ... ... ... ... Kiếm sắc bén. Đâm trước, chém ngang, chém dọc, cuối cùng là xoay người chém từ trên xuống dưới một vòng cung. Vệ Uyên đã xông vào trong làn sóng Hung Thú, xung quanh đâu đâu cũng có yêu thú hung hãn, trong thế tứ hung, gần như quên mất sống chết, kiếm của Vệ Uyên thi triển đầy uy lực, không ngừng đột phá vòng vây, dưới sự thi triển của thần thông hệ Phong, dễ dàng xuyên thủng phòng tuyến. Đám hung thú này như cái búa rèn luyện, khiến kí ức về những bài dạy nhồi vịt của Viễn cổ ngũ đại ác nhân Điền Áp Thức ngày đó liên tục trồi dậy, rồi nhanh chóng áp dụng, chiêu thức biến càng ngày càng hợp nhất, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Mà ở sau lưng, là nhóm Bác Long và Khoa Lâm phá vòng vây. Hỏa lực mạnh nhất bị Vệ Uyên thu hút, hay nói đúng hơn mục tiêu của Hỗn Độn vốn dĩ là Vệ Uyên, điểm này Vệ Uyên đã đoán ra khi xác định kẻ điều khiển Hung Thú chính là Hỗn Độn chi Hậu, nên mới cự tuyệt sự giúp đỡ của Khoa Lâm, điều đó chỉ khiến người sau thêm nguy hiểm. Từ vị trí của hắn đến vị trí Hỗn Độn, khoảng cách chừng 10km. Mà trên quãng đường này toàn bộ đều là yêu thú. Từ bốn phương tám hướng xung phong, cắn xé hắn. Vệ Uyên sau khi lại một lần dùng kiếm chém qua một đầu Hung Thú, nghe được tiếng long ngâm sau lưng, hơi ngước mắt lên. Dưới ánh lửa hừng hực, Bác Long lao theo con đường cũ trở lại, đứng thẳng lên, vó ngựa dẫm mạnh vào đầu một con Hung Thú như hổ báo, dưới tiếng xương vỡ giòn tan, xương sống mãnh hổ bị dẫm một độ cong vặn vẹo. Bác Long dừng lại cạnh Vệ Uyên, toàn thân lân giáp, sát khí ngập trời. "Khoa Nga Uyên Lâm ở đâu?" "Nàng nói phần còn lại nàng tự có thể phá vây, để ta tới giúp ngươi..." Vệ Uyên quay đầu lại, thấy vị tướng lĩnh Nữ Nhi Quốc kia quả thực không hề trở lại, mà quả nhiên rất quyết đoán phóng tới vị trí an toàn, rất tốt, không phải loại tính tình phiền phức nhất định phải chết chung, Vệ Uyên trong lòng yên tâm hơn, thở một hơi trọc khí, rồi đột nhiên xoay người, ngồi lên lưng Bác Long. Khí thế lập tức trở nên trầm ngưng túc sát. Khí thế của đàn thú ngừng lại. Vệ Uyên năm ngón tay nắm chặt, địa mạch dưới đất nổi lên thành một cây thương, sau đó dùng phép thuật biến đá thành vàng. Biến thạch thương thành kim thiết thuần túy. Biển Hung Thú phảng phất như quân đội, còn Hỗn Độn khoanh tay đứng ở nơi cao nhất cũng là sâu nhất. "Lão đại, chúng ta rút lui?" "Không lùi." Bác Long ngơ ngác. Vệ Uyên chỉ thương về phía trước, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt ôn hòa biến có chút điên cuồng, tựa hồ mang một chút hương vị của việc xốc hỏa lực lên tới cuối cùng, nói: "Đến mà không đáp lễ thì không hay." "Chúng ta hướng phía trước." "Cho hắn một búa!" "Ta muốn cho trên mặt hắn mọc ra thêm mí mắt." ... ... ... Bác Long hí dài, giống loài này vốn dĩ là tọa kỵ yêu thích nhất của các tướng lĩnh thời Tam Hoàng Ngũ Đế, giờ phút này cũng ngạo nghễ không sợ xung phong, trường cán vốn là binh khí thích hợp nhất dùng trong xung trận, giờ phút này Vệ Uyên không cần lo lắng chiến mã, vì bản thân chiến lực của Bác Long đã vượt xa Hung Thú bình thường. Nên hắn có thể yên lòng chém giết, trường thương trong tay vung vẩy, phảng phất như rồng độc xoay quanh gầm thét. Phía sau, Khoa Lâm đột nhiên phát hiện áp lực trong nháy mắt giảm đi. Bỗng quay đầu lại, thấy một bóng lưng phảng phất như sắp chết. Chẳng hiểu tại sao, có cảm giác quen thuộc, trong lòng lại có chút nhói. Đồng tử Sơn Thần xuất hiện trên đỉnh núi, ngây ngốc nhìn về phía xa một màn kia, làn sóng Hung Thú như bức màn sân khấu, giờ phút này tấm màn đang bị trực tiếp cắt đứt ở giữa, nếu nhìn từ trên cao, có thể thấy trong khi Khoa Lâm lui lại, Vệ Uyên dùng tốc độ tuyệt đối và mũi nhọn thẳng tắp lao về phía Hỗn Độn. Khí thế túc sát mà thảm liệt. Tên kia là muốn tìm chết sao? Đây thật sự là đầu bếp nhút nhát, trầm mặc chất phác khi trước sao? Thần cảm thấy ấn tượng của mình về đầu bếp kia đang từng chút từng chút tan nát. Là đầu bếp, là sử quan? Không... Khoảng cách tới Hỗn Độn chỉ còn hai km, xung quanh toàn bộ đều là Hung Thú, gần như bước vào một thế giới khác, nơi loài người không còn tồn tại, trường thương trong tay Vệ Uyên đột ngột đâm thẳng về trước, cùng với tiếng gầm giận dữ không hề đè nén, mũi thương xuyên thủng ba đầu Hung Thú rồi cuối cùng gãy đôi. Một luồng khí tức mênh mông đột nhiên bộc phát ra từ người Vệ Uyên, quét sạch bốn phương. Hơi thở Chúc Long. Những Sơn Thần đang đứng ngoài quan sát sự việc bằng nhiều cách khác nhau trở nên cứng đờ, không cần nói tới lũ Hung Thú. Phảng phất nhìn thấy một con Rồng Thần kinh khủng mênh mông nổi lên, chống đỡ trời đất, hai mắt khép hờ là ngày đêm luân chuyển. Vệ Uyên lại tiến thêm ba trăm mét. Cưỡng ép điều động đạo hơi thở Chúc Long kia, khiến đạo khí tức này nhanh chóng bùng cháy, đồng thời năm ngón tay hơi nhếch, pháp lực khổng lồ từ Tụ Lý Càn Khôn lan tràn, một cây rìu từ từ được rút ra. Truyền thuyết cổ đại, Chiến Thần của nhân tộc, từng đứng trên mảnh đại địa này, người mạnh nhất của loài người. Hư ảnh Hình Thiên chậm rãi xuất hiện sau lưng hắn. Cảnh tượng phảng phất như một bức tranh cổ tái hiện, các Sơn Thần ngơ ngác nhìn truyền thuyết trong quá khứ hiển hiện, mang cảm giác hoảng hốt thất thần. Nhưng ngay lúc này, Vệ Uyên lại kêu lên một tiếng đau đớn. Cây rìu kia lại biến mất. Chiến phủ của Hình Thiên cự tuyệt hắn. Ngay cả lực lượng của Chúc Cửu Âm cũng không thể ép cây rìu này ra. Vệ Uyên không còn thời gian suy nghĩ vì sao ngay cả lực lượng Chúc Cửu Âm cũng không thể khu sử cây chiến phủ này, Hỗn Độn đã ở ngay trước mắt, nghiến răng một cái, một tay cầm thương, một tay rút kiếm, toàn thân khí tức bộc phát, mang theo sức mạnh Chúc Cửu Âm muốn mạnh mẽ xông thẳng vào chiến trường, Hỗn Độn đưa tay, tâm tính sau một thoáng khẩn trương, vẫn ngạo mạn, mà lúc này, một thân ảnh từ trên trời đột ngột xông vào chiến trường. Luồng không khí đã căng cứng tới cực hạn cơ hồ bị tách ra chút. Thiếu nữ hai cánh tỏa ra quang diễm màu vàng, hai tay xách theo cái bao, sau khi xoay tròn giữa không trung đã hung hăng ném vật đó về phía Vệ Uyên —— "Vệ quán chủ!" Nàng liếc mắt nhìn Hỗn Độn, lớn tiếng hô hào—— "Ngươi chuyển phát nhanh này!" "Là cây nấm lớn ở quê nhà gửi đến, hy vọng ngươi thích!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận