Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 327: Tìm tới cửa

Chương 327: Tìm đến tận cửa
Đợi đến khi Hạng Hồng Bảo đặt điện thoại di động xuống.
Trong phòng đã sớm hoàn toàn tĩnh mịch.
Trương Hạo hút một ngụm mì.
Âm thanh này mới khiến hai người từ trong mộng mị tỉnh lại.
Đội tinh nhuệ của giáo hội đại lục và phân bộ Châu Úc, thậm chí bao gồm cả ba tên mô phỏng thiên sứ, đều mất liên lạc toàn bộ ở Đông Hải, những kỵ sĩ, mục sư khác của giáo hội, càng không cần phải nói, tổn thất như vậy đối với giáo hội mà nói là quá thảm khốc, thậm chí không thể chấp nhận.
Nhất là, sự tình phát sinh ở hải vực Thần Châu.
Vẻ mặt Trương Hạo nghiêm túc, lập tức đứng dậy, ra ngoài gọi điện thoại.
Một lúc sau, hắn vội vã đi tới, nói: “Lập tức đi, chuyện này nhất định phải xử lý.” “Ngươi cũng đi theo.” “Hả?” “Ta cũng đi?” Hạng Hồng Bảo há hốc mồm, đứng trước tô mì vừa làm việc vừa xoắn xuýt, thấy Trương Hạo đã xách bội kiếm lên, đành phải ngoan ngoãn đứng dậy đi theo, ra đến cửa, lại dừng bước, quay lại, cầm đũa gắp mì ăn liền, ăn như hổ đói mấy ngụm.
Rồi bỗng nhiên ực một hơi nước cốt mì tinh hoa, lau miệng, lúc này mới vội vã đi ra ngoài.
“Ưm ưm, đến đến.” Đến khi hắn đi ra, Trương Hạo đã gọi điện thoại xong.
Hạng Hồng Bảo lên xe.
Thấy Trương Hạo đã khởi động xe, lại do dự một chút, vẫn là gửi một tin nhắn trước.
Hạng Hồng Bảo kỳ quái nói: “Không phải là đang gấp sao?” Sớm biết thế liền uống hết cả nước mì.
Trương Hạo không biết hồi tưởng lại chuyện gì, sắc mặt phức tạp cổ quái, nói: “Không, đây là kinh nghiệm từ bài học trước kia.” “Không thể lỗ mãng được.” “Khụ khụ, tóm lại, trước tiên cần hỏi một chút có tiện hay không đã.” …
Trong viện bảo tàng.
Hai con chim sẻ bay đến dưới mái hiên tránh mưa, Viên Giác cởi mũ rộng vành xuống, đặt ở một bên viện bảo tàng, rồi chà đế giày ướt ở trên đất bên ngoài, mới đi vào trong viện bảo tàng, Vệ Uyên gọi hắn: “Ngươi làm đi, lão Thủy, cho trà lên.” “Vâng.” Quỷ nước bưng chén trà đến.
Hai mắt sáng ngời nói: “Đại sư, ngài uống Cocacola hay Fanta?” Viên Giác: “…” Chỉ có hai lựa chọn này thôi sao?
Hắn chần chờ một lát, đáp: “Nước lã là được.” Quỷ nước cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không thể lại Amway thêm một vị thích thú người Sao Thủy nữa, đành phải rót một chén nước lã, Viên Giác quan sát đồ vật xung quanh, Vệ Uyên nhắn mấy tin nhắn, bảo Giác, Ngu Cơ, còn cả con chim béo Phượng Tự Vũ lát nữa đến ăn cơm.
Lúc làm đồ ăn, Viên Giác qua hỗ trợ.
Vệ Uyên thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Viên Giác, ngươi ăn chay, lát nữa trên bàn thấy đồ mặn, ngươi không sao chứ?” Viên Giác vừa giúp rửa rau vừa cười đáp: “Giới luật là để ước thúc bản thân mình, không phải là ép buộc người khác.” “Là ‘ta’ không ăn đồ mặn, dù trên bàn có đồ mặn thì ta cũng không động; chứ không phải vì ta không ăn nên cả thế giới không được ăn, khác biệt rất lớn, Vệ quán chủ cứ làm theo bình thường là được.” Vệ Uyên sảng khoái cười nói: “Vậy thì tốt rồi.” “Lát nữa có một tiểu gia hỏa, giống như ngươi chỉ thích ăn màu trắng, hai người các ngươi khẩu vị chắc không khác mấy, Viên Giác ngươi ngồi đi, để ta làm được rồi.” Đại hòa thượng lắc đầu, nói: “Vì chuyện ở Thiên Thai Sơn lần trước, bần tăng xem như đã bại lộ thần thông, trong thời gian ngắn chắc không tìm được nơi làm công, cho nên khoảng thời gian này, có lẽ đều phải làm phiền quán chủ ngươi, không làm thì không có ăn, bần tăng không thể ăn chùa được.” “Nếu như Vệ quán chủ từ đầu đến cuối như vậy, bần tăng có lẽ chỉ đành cáo từ.” Vệ Uyên rùng mình, nói: “Cũng được.” “Trong viện bảo tàng nhà ta cũng đúng lúc còn thiếu người.” “Viên Giác, ngươi dứt khoát làm việc vặt ở đây đi, bao ăn bao ở, đương nhiên, tiền lương có thể sẽ tương đối ít, dù sao ở chỗ ta cũng không có nhiều tiền dư.” Viên Giác cười ha hả nói: “Không sao.” “Có nơi nương thân cũng đã là tốt rồi.” Vệ Uyên gật đầu.
Trong lòng nghĩ tới ‘500 ngàn’ sắp có, dù sao thì ở buổi luận pháp Đạo môn Phật môn, hắn đã báo cáo một kẻ có vấn đề, nếu thuận lợi, có thể một thời gian nữa sẽ nhận được tiền thưởng, khi đó trong tay sẽ rộng rãi hơn nhiều.
Liền có thể trả lương cho Viên Giác đầy đủ.
Ý niệm trong đầu cứ thế đổi qua đổi lại, đưa tay cầm dao phay, một phát nhấc lên.
Trong đầu Viên Giác, bỗng dưng nhảy lên một cái.
… Một lát sau.
Đại hòa thượng Viên Giác vẻ mặt mờ mịt ngồi trên ghế salon.
Trên tay bưng một tách trà.
Rơi vào trầm tư.
Vừa rồi hắn thấy, ngày thường tính tình ôn hòa Vệ quán chủ, đã làm đồ ăn như thế nào.
Các loại thần thông đều xuất hiện, thịt bay tứ tung, dao phay xoẹt một tiếng đã cắm phập vào trong thịt, răng rắc một cái liền xương thịt lìa nhau, đặc biệt là lúc nấu ăn, trong mắt Vệ quán chủ còn có một loại cảm giác hoài niệm và đầu nhập, đã tạo thành chấn động tâm lý và tinh thần kịch liệt cho đại hòa thượng, rơi vào trạng thái mộng mị ngắn ngủi, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
“Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân a.” Viên Giác chắp tay trước ngực, trong lòng cảm thán.
Cây thiền trượng chín vòng đặt ở trên tường, nghĩ nghĩ, nói với Vệ Uyên một tiếng, hai tay nâng cây thiền trượng chín vòng nặng 800 cân, đi đến chỗ phía trước viện bảo tàng, tìm được chỗ để Cửu Tiết Trượng và Thiết Ưng kiếm, để cây thiền trượng chín vòng này vào chỗ sau, dựa vào tường.
Nhìn một cái.
Trước nhất là thanh đồng kiếm gãy Duệ Ảnh, sau là Thiết Ưng huy hiệu tám mặt hán kiếm, rồi đến Cửu Tiết Trượng cổ xưa, cuối cùng là thiền trượng chín vòng nặng nhất và to nhất, chỉ nhìn một mảnh này, quả thật như nhà của dân sưu tầm cổ binh khí vậy.
Vệ Uyên đi ra nhìn thoáng qua, nói: “Viên Giác, ngươi để thiền trượng này ở đây à?” Viên Giác khẽ gật đầu, nói: “Như vậy là tốt rồi.” Dù sao trước kia là trực tiếp chôn dưới cầu vượt.
Thấy Viên Giác đã nói vậy, Vệ Uyên cũng không nói gì, trở lại tiếp tục xào rau, một lát sau, đến giờ ăn cơm, Giác, Ngu Cơ và Phượng Tự Vũ đều đến, nhìn thấy Viên Giác, ngẩn ra, Vệ Uyên giới thiệu qua tình huống của đại hòa thượng, rồi giới thiệu ba người Giác với Viên Giác.
Sau đó bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Còn lại một phần nhỏ.
Dùng pháp ăn cơm của Đạo môn đã gia trì, đặt trên bàn nhỏ cạnh đó, quỷ nước, chiến hồn, và họa sĩ quỷ thường núp trong phòng tranh của Ngu Cơ, hài thêu đỏ biến thành linh, đều quây ở chiếc bàn kia, hai người giấy thấy thèm thuồng, chiến hồn dùng kim tách sách trước mặt ra, làm hai đôi đũa nhỏ mini đưa cho bọn chúng.
Hai người giấy nhỏ dựa lưng vào lọ tiêu bột, vui vẻ gắp những đồ thơm bay lên cho vào miệng, giống như đang hút mì sợi, bên cạnh còn có một con chó màu đỏ, chỉ là nếu để ý kĩ sẽ thấy trên người chó mọc ra lân giáp.
Viên Giác thu tầm mắt lại, như có điều suy nghĩ nói: “Ở chỗ Vệ quán chủ, cái gì cũng có.” Vệ Uyên nói: “Dù sao đây cũng là viện bảo tàng mà.” Hắn nhấn mạnh ở chữ 'nhiều'.
Vệ Uyên chỉ vào rau, cười nói: “Ta thật ra giỏi làm món mặn hơn, đồ chay không rành lắm, bất quá ít nhiều đều là làm rau, ‘Vô vị hóa vào, có vị hóa ra’ đạo lý không hề thay đổi, ăn thử xem.” Viên Giác mỉm cười, giơ đũa lên, gắp một đũa rau, thong thả nói: “Người xuất gia cẩn thủ giới luật, không lấy việc ăn uống làm mục đích theo đuổi.” “Một bữa ăn, một bầu nước uống, vậy là đủ rồi.” “Vệ quán chủ không cần cố kỵ bần tăng.” Hắn ăn một miếng.
Nụ cười trên mặt Viên Giác cứng lại.
Hai mắt từ từ mở lớn.
Đây là thứ gì? Đồ chay lại có thể ngon như vậy sao? Không, không đúng, chẳng lẽ ta đói quá, nên ăn cái gì cũng thấy thơm? Không đúng, ta lại ăn thử xem, đây là mùi gì...
Gắp một đũa, ăn.
Mắt Viên Giác sáng lên.
Gắp đũa thứ hai, ăn.
Ăn cơm.
Gắp đũa thứ ba, ăn.
Ăn cơm.
Không biết từ lúc nào, Viên Giác phát hiện mình ăn gần nửa đĩa thức ăn, cùng với nửa nồi cơm điện cơm, còn vị thiếu nữ khí khái hào hùng hoạt bát bên cạnh, lúc này đang nắm chặt đôi đũa, một đôi mắt trong veo nhìn Viên Giác với ánh mắt nhìn kẻ địch.
Đúng vậy, đối với người sành ăn mà nói, luật đồng loại không áp dụng.
Kẻ địch của người sành ăn là một người sành ăn khác.
Mà tất cả chỉ có cùng một bàn ăn.
Trong lòng Viên Giác xấu hổ không thôi, âm thầm niệm tụng kinh văn, tự nghĩ, Viên Giác a Viên Giác, uổng ngươi còn là người xuất gia, lại chìm trong việc ăn uống, giành ăn rau với một cô bé, sai lầm sai lầm, A Di Đà Phật, xem ra còn phải tiếp tục tu hành.
Vệ Uyên bưng ra một mâm rau, nói: “Mới nãy còn dư lại một chút, đây, tiếp tục ăn đi.” Viên Giác thần sắc ngưng lại—— Rồi, Đưa đũa gắp thức ăn.
Ăn cơm.
Phượng Tự Vũ trơ mắt nhìn món ngon tan biến trước mắt, trong lòng lại có một loại cảm giác thất bại, thế mà không thể đấu lại đại hòa thượng này, sau khi biết nguyên nhân Viên Giác đến đây, Phượng Tự Vũ nhìn Viên Giác một cái, lẩm bẩm:
“Ngươi mà là Phật Tổ Bồ Tát gì đó thì tốt, khẳng định không thiếu tiền.” Viên Giác ngạc nhiên, nói: “Nhưng tại sao tiểu thí chủ lại nghĩ như vậy?” Phượng Tự Vũ nói: “Ta thấy trong chùa miếu, đều có một cái thùng công đức rất to, có chỗ còn to hơn người, chỉ là thấp hơn chút thôi, trong đó toàn là tiền.” Viên Giác trầm tư, đáp: “Tạm thời không nói đến có hay không Phật Tổ, chính là có...” Hắn ngừng một chút, kỳ quái nói:
“Tiểu thí chủ, chẳng lẽ ngươi cho rằng, tiền trong thùng công đức có thể thật sự đến chỗ Phật Tổ sao?” Phượng Tự Vũ trừng to mắt: “Chẳng lẽ không phải sao?” Viên Giác nói: “Dĩ nhiên là không phải.” Phượng Tự Vũ trợn mắt há mồm, nói: “Vậy nếu để hòa thượng cầm, tiền sao còn gọi là thùng công đức?” “Những người thắp hương cho hòa thượng tiền.” “Ngược lại còn phải mang ơn họ, cảm tạ bọn họ.” “Vì vậy mới gọi là công đức sao?” “Thì ra công đức là thứ kiếm tiền như thế!” Thiếu nữ bừng tỉnh hiểu ra nói: “Vừa kiếm được tiền, lại có tiếng tốt, người khác còn phải cảm ơn họ, lợi hại!” “Nếu ai làm được như vậy, khẳng định sẽ kiếm được nhiều tiền!” “!!!” Viên Giác há hốc mồm, thậm chí cảm thấy một loại xấu hổ trong lòng, cho dù chuyện như vậy không liên quan gì đến hắn, đang định trả lời, điện thoại di động của Vệ Uyên đột nhiên vang lên, hắn kéo điện thoại ra xem, ngẩn người một chút, đó là tin nhắn đến từ đặc biệt tổ hành động của Trương Hạo—— “Vệ quán chủ, bây giờ ngài có tiện không?” Vệ Uyên sững sờ, bị dòng chữ này gợi lại trí nhớ trước kia.
Màn tàn sát kinh hoàng.
Vô ý thức nhìn sang Giác, thiếu nữ hôm nay cột tóc thành đuôi ngựa cao, mềm mại rủ xuống, áo quần lại có chút kiểu dáng tao nhã của thế kỷ trước, mặc dù không hợp với kiểu tóc năng động này, nhưng ở trên người Giác lại đạt được cảm giác hài hòa.
Thiếu nữ vô ý thức ngước mắt lên, mắt hơi trợn lớn, nghiêng đầu, Vệ Uyên liền hiểu ý Giác—— Có chuyện gì sao?
Vệ Uyên thuận miệng nói: “Không có gì.” Ngu Cơ, Phượng Tự Vũ và Viên Giác đều ngẩn người một chút, nhìn sang Vệ Uyên.
Giác gật đầu, khẽ ừ trong mũi.
Cúi đầu xuống đối phó đồ ăn ngon.
Ngu Cơ, Phượng Tự Vũ, Viên Giác lại ngẩn người một chút, quay sang nhìn thiếu nữ đang cúi đầu chuyên tâm ăn.
Ba chủng tộc hoàn toàn khác biệt, lúc này đều vẻ mặt mờ mịt.
Chờ một chút?
Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?
Vệ Uyên cúi đầu xuống, biết những thành viên như Trương Hạo luôn xông pha tuyến đầu của đặc biệt tổ hành động, nếu không có việc gì sẽ không có thời gian rảnh liên lạc hắn, từng chữ đánh ra một hàng chữ, ấn mạnh nút gửi, phát đi.
“Thuận tiện, vô cùng thuận tiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận