Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 237: Quá khứ cùng hiện tại

Chương 237: Quá khứ và hiện tại Năm thứ ba Tần Thủy Hoàng Đế.
“Chính các ngươi lựa chọn đi.” “Đây là lăng tẩm của Thủy Hoàng Đế bệ hạ, tiến triển đến thời điểm hiện tại, ta được bệ hạ phái đến phụ trách, không thể không rời đi, nhưng lăng tẩm Ly Sơn không thể một ngày dừng lại, cần người đáng tin cậy, am hiểu cơ quan mật đạo để trông coi tiến độ.” “Các ngươi đều là người được bệ hạ tin tưởng, lại đối với Đại Tần trung thành và tận tâm.” “Vậy thì thế này, hai người các ngươi, ai làm Thiếu phủ lệnh, ai đi làm Chấp kích lang?” Người nói chuyện là một nam tử trung niên mặc áo đen.
Hắn là Cự tử của Mặc gia.
Ít nhất cũng là Cự tử của một mạch nào đó thuộc Mặc gia, Tần Mặc, còn được gọi là Mặc của Tương Lý thị.
Ở phía dưới là hai thiếu niên mặc hắc giáp, bọn họ đều nhìn ra ánh mắt của Mặc Tương Lý thị này, sau khi Mặc Tử chết, Mặc gia phân liệt, ngoài Tần Mặc ra còn có Mặc của Đặng Lăng thị ở Sở quốc, Mặc của Tương Phu thị ở Tề quốc.
Tần diệt sáu nước, vốn mỗi nhà làm chủ, Mặc gia phát triển mấy trăm năm cuối cùng cũng có thể quy nhất, Mặc của Tương Lý thị cũng có thể nhòm ngó các điển tịch còn lại của Mặc gia.
Một thiếu niên trong số đó vốn định bước lên trước một bước, lại bị đồng bạn thân hình cao lớn đè bả vai xuống.
“Uyên, tính tình của ngươi cao ngạo, chỉ sợ không hợp ở Ly Sơn lâu như vậy.” Hắn mỉm cười nói: “Để ta làm giám sát, ngươi đi bảo vệ Thủy Hoàng Đế bệ hạ.” Thiếu niên Uyên chần chừ nói: “Chương Hàm...” Chương Hàm nói: “Dù ở ngoài hay ở trong, đều là vì báo đáp Đại Tần.” Giọng hắn ngừng một chút, nhỏ giọng cười nói: “Coi như là cho ta làm một chút chuyện quản người đi, lo liệu mấy trăm ngàn người, hơn cả đại tướng quân, Hắc Băng Đài đâu có cơ hội như vậy.” Thiếu niên kinh ngạc, chợt không nhịn được cũng cười theo, đã là ý kiến của bạn tốt, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ dùng vai đụng vào người bạn.
Hai người số mệnh liền định ra như thế.
Một người cầm kiếm theo Thủy Hoàng Đế tuần du thiên hạ, cuối cùng một nửa bảo vệ một nửa giám thị, trông coi việc Từ Phất ra biển tìm kiếm tiên sơn; một người thì rời khỏi Hắc Băng Đài, trông coi việc xây dựng lăng tẩm Ly Sơn, vào lúc ngắn ngủi trở về nghỉ ngơi giữa các đợt tuần du, hai người ngẫu nhiên gặp mặt, Chương Hàm sẽ kể chút chuyện liên quan đến lăng tẩm.
Kỳ thực chỉ là chút ít phần việc không quá khắc nghiệt.
Ví dụ như, lăng tẩm này là Thủy Hoàng Đế bệ hạ bắt đầu chuẩn bị từ khi mới lên ngôi.
Đại bộ phận trong đó do thừa tướng Lý Tư tự mình lên kế hoạch.
Còn những cơ quan kia là do các công tượng của Mặc gia đích thân làm.
Các phương sĩ trong thiên hạ có mấy trăm người, tìm được vị trí tốt nhất của Ly Sơn, sơn mạch trái phải đối xứng, cây cối tươi tốt xanh mát, cốc phong giao nhau, tuyệt diệu nhất là thế núi ở phương nam trải ra theo hình cung, trông như hoa sen.
Mà Đế Lăng thì nằm giữa những ngọn núi bao quanh Ly Sơn, cùng cả Ly Sơn liền thành một khối, như nhụy sen ở giữa, đây là một đại trận tự nhiên.
Lại mở thủy vực, dẫn ba dòng nước thông qua xung quanh thế núi.
Tần Chiêu Tương Vương, Tần Trang Tương Vương và lăng mộ Tần Tuyên thái hậu đều được chôn ở phía tây huyện Lâm Đồng, còn Thủy Hoàng Đế thì muốn xây ở phía đông, khác hẳn với các tiên tổ nhà Tần, để tỏ đức lớn vượt Tam Hoàng, công che Ngũ Đế.
Sau đó lại nghe nói, Tương Lý thị đã thành công hợp nhất ba phái Mặc gia làm một.
Rèn đúc ra 12 kim nhân.
Về sau, Chương Hàm tựa hồ mời Mặc của Tương Lý thị vào Đế Lăng để hoàn thành bộ phận cuối cùng của cơ quan, nói là bộ phận cuối cùng, kỳ thực cũng cần rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, vào lúc sự việc này xảy ra thì Uyên đã ra biển.
Sau đó, sau đó Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa.
Quân khởi nghĩa một đường áp sát đến khu vực lăng tẩm.
Gặp Chương Hàm.
Và 800 ngàn quân hình đồ.
“Vệ quán chủ? Vệ quán chủ?” “Ngươi làm sao vậy?” Giọng của Đổng Việt Phong kéo Vệ Uyên tỉnh lại từ những ký ức không kìm được.
Đối phương sau khi nghe lời mình thì liền thất thần, lúc đầu Đổng Việt Phong còn nghĩ, đối phương có phải cũng như mình, do mục tiêu lần này mà dẫn đến tâm thần bất định, nhưng sau đó nhìn thì thấy không đúng.
Vệ Uyên giật mình, hai mắt một lần nữa tập trung.
Lão giáo sư có chút lo lắng nói: “Vệ quán chủ, ngươi có phải hơi mệt không? Hay là ngươi đi nghỉ trước đi? Chuyện này chúng ta có cơ hội rồi nói? À... Dù sao chuyện này không phải một hai ngày là quyết định được, không vội, không vội.” Vệ Uyên lấy lại bình tĩnh, ngữ khí hòa hoãn nói:
“Chỉ là nghe được tin tức này, có chút quá mức chấn kinh.” “Dù sao kia là Đế Lăng…” Đế Lăng?
Đổng Việt Phong rùng mình khi Vệ Uyên gọi lăng mộ Tần Thủy Hoàng là Đế Lăng.
Bình thường sẽ không gọi như vậy.
Dù sao đế vương tướng lĩnh thời cổ đại ở Thần Châu nhiều vô số.
Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Đúng là lăng mộ Thủy Hoàng Đế.” Vệ Uyên ừ một tiếng, đưa tay uống trà, khí thế của hắn rất muốn hỏi một câu.
Chuyện này ai đồng ý, lấy đâu ra dũng khí?
Cái Đế Lăng kia được xây dựng trên cơ sở đại trận cấu tạo từ thiên địa, từ lúc đó đệ nhất pháp gia Lý Tư tự mình lên bản vẽ, lại có cơ quan của Mặc Tương Lý thị và Hắc Băng Đài cất giấu, thậm chí còn tụ tập binh khí cả thiên hạ cùng khí vận của sáu nước chế tạo ra 12 kim nhân.
Hắn nói: “Đổng giáo sư, ngài nghĩ sao?” “Tại sao lại muốn mở Đế Lăng?” Đổng Việt Phong uống trà, tự giễu thở dài: “Ta là học lịch sử và văn vật, lăng mộ Thủy Hoàng Đế xây hết những 39 năm, bên trong mô phỏng theo thành Hàm Dương, chỉ riêng những hầm chôn cùng thôi đã đủ kinh người, hiện tại học sinh của ta cho ta thấy một loại, một loại phương pháp kỳ diệu.” Lão nhân nghĩ ngợi, chỉ có thể dùng từ kỳ diệu để hình dung, hắn nói: “Cái phương pháp đó có thể ngăn ngừa cổ vật bị oxi hóa hư hỏng.” “Đây là một cơ hội tuyệt hảo.” “Thủy Hoàng Đế yêu cầu thu hết điển tịch các nước đến thành Hàm Dương, sau khi hắn chết, Lưu Bang chỉ mang đi bản đồ và tài nguyên khoáng sản, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ lại cướp bảo vật cùng phụ nữ rồi trực tiếp đốt thành Hàm Dương, năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc không biết bao nhiêu điển tịch đã bị đốt trụi.” “Ta nghĩ, trong các cung điện dưới lòng đất thành Hàm Dương, khả năng rất lớn là có những tàng thư đó.” “Đối với lịch sử và văn hóa của chúng ta mà nói, giá trị quá lớn, sớm lấy ra thì sớm phát huy được tác dụng, người như ta chẳng còn bao nhiêu năm để sống, cũng không cách nào không để ý đến sự hấp dẫn này.” Giọng của ông ngừng một chút, nói: “Thế nào, Vệ quán chủ, cậu có muốn tham gia không?” “Bất quá, chỉ có thể làm phụ tá của tôi thôi.” Thần sắc của ông có chút áy náy.
Vệ Uyên nghĩ một lát, nói: “Chuyện này, tôi cần phải suy nghĩ một chút, có thể phải một thời gian nữa mới cho ông câu trả lời chắc chắn được, ông thấy có được không, giáo sư.” Đổng Việt Phong cười nói: “Điều này cũng rất bình thường thôi.” “Cứ từ từ cân nhắc, cứ từ từ cân nhắc, khi nào có ý tưởng thì liên lạc với tôi.” Vệ Uyên dường như lúc này mới nhớ đến chuyện gì đó, hỏi:
“Đúng rồi, còn chưa hỏi, vị học sinh kia của ngài là…” Đổng Việt Phong không có chút cảnh giác nào đối với chuyện này, bởi vốn nó không phải là chuyện gì bí mật, thế là liền cho Vệ Uyên biết tên của người học sinh đó, rồi ngồi thêm một lát, lão nhân chủ động đứng dậy cáo từ, Vệ Uyên đưa Đổng Việt Phong ra đến sân viện bảo tàng.
Trong lúc chờ taxi, Vệ Uyên nhìn về phía trước, nói: “Dù thế nào, cảm ơn ông đã nói chuyện này cho tôi, Đổng giáo sư.” “Ừm?” Đổng Việt Phong không hiểu ý trong lời này, sửng sốt một chút, chỉ gật đầu nói: “Không có gì.” “… Diệp Vũ Thành…” Vệ Uyên dõi theo bóng dáng Đổng Việt Phong rời đi, tiện tay lấy điện thoại di động ra tra một chút.
Rất dễ dàng tìm thấy thông tin của nhà nghiên cứu khoa học này.
Bên dưới bức ảnh là hàng loạt danh hiệu và sơ yếu lý lịch.
Vệ Uyên nhìn chăm chú một lát, ghi tất cả thông tin của người này vào lòng, rồi đóng điện thoại, trong lòng âm thầm cảm ơn sự nhanh gọn của thời đại này, chứ hồi trước muốn tìm thông tin một người, cần huy động không ít lực lượng mới có thể chính xác hoàn thành được.
Bất quá bây giờ là xã hội pháp trị, hắn không hứng thú nhặt lại nghề cũ của Hắc Băng Đài.
Chỉ tính toán sau này sẽ nghĩ cách làm rõ nguyên nhân cùng chân tướng sự việc này, rồi quyết định làm thế nào, dù sao hắn chắc chắn là muốn ngăn chuyện này lại, chỉ là khác nhau ở chỗ, tìm cách ngăn trước khi sự việc xảy ra, với việc khi thực tế không ngăn được, liền trà trộn vào đội nghiên cứu, dựa vào cơ quan Mặc gia để ngăn cản.
Tóm lại, không thể để bọn họ tiến vào sâu trong Đế Lăng.
Kỳ thực mà nói, Vệ Uyên chỉ cho phép nửa người chân chính đi vào Đế Lăng.
Còn người đó là ai.
Đương nhiên là cái đầu của Từ Phất tiên sinh kia… Vệ Uyên tắt điện thoại, đẩy cửa đi vào bên trong viện bảo tàng, tiểu đạo sĩ A Huyền vừa nãy còn đang ở gian trong, nãy giờ rất im lặng không nói gì, Vệ Uyên đẩy cửa vào, thấy tiểu đạo sĩ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ, hai tay bưng một chai Coca-cola.
Quỷ nước đang huyên thuyên lớn tiếng, truyền giảng cho tiểu đạo sĩ.
“Ngươi phải biết, ý nghĩa của nhân sinh, quỷ sinh là gì?!” “Là vui vẻ!” “Cái gì có thể cho chúng ta vui vẻ?!” “Đường, bọt khí, kết hợp lại, đây là cái gì, đây chính là vui vẻ!” “Duang” một tiếng, quỷ nước đặt một chai Coca-cola lên trên mặt bàn phía trước, nói: “Xem này, thứ tập hợp đường, sự tiện lợi, bọt khí hoàn mỹ, Coca-cola mà không có bọt khí thì chính là một bát nước chè, không có bất kỳ giá trị nào, đổ Coca-cola vào trong chén kim loại đã được ướp lạnh, chú ý là phải lắc một chút.” “Như vậy có thể tạo ra nhiều bọt, tăng cường cảm giác, ngăn cách không khí tiếp xúc với Coca-cola.” “Duy trì cảm giác hoàn mỹ hơn.” “Một nhiệt độ tốt nhất, không bị đông đá, lại nắm giữ được cảm giác sảng khoái nhất.” Quỷ nước đeo bao tay trắng, nhã nhặn khom người rót một ly Coca-cola.
Rồi cẩn trọng đẩy cho tiểu đạo sĩ, “Ngươi nếm thử xem.” “A a, thì ra là thế.” Tiểu đạo sĩ bị dụ dỗ ngây người một chút, vươn tay muốn cầm lấy, bị Vệ Uyên ngăn lại, thuận tay gõ lên đầu quỷ nước một cái, Vệ Uyên nói: “Đừng uống vội, cũng đến lúc rồi, phải nấu cơm chứ, giờ ngươi uống no bụng rồi, dù sao ngươi không giống thằng này.” A Huyền nhớ lại lời Vệ Uyên nói về đầu cá kho, hai mắt liền sáng lên.
Thế là hai người đến chỗ tủ lạnh trong viện bảo tàng.
Đầy mong chờ kéo tủ lạnh ra.
Thấy một cái đầu cá.
Đầu cá trắm cỏ.
Đôi mắt sáng ngời của tiểu đạo sĩ cùng nụ cười nơi khóe miệng của Vệ Uyên chậm rãi ngưng kết.
Đầu cá của ta đâu?
Đầu cá to đùng của ta đâu?
Đi đâu mất rồi?
Sao lại nhỏ thế này?
Vệ Uyên khẽ động lỗ tai, cảm giác mách bảo hắn, con mèo đen ăn vụng xong rồi mà bây giờ vẫn còn trốn ở góc tường, ló đầu ra, tựa hồ là đang chờ mong phản ứng của Vệ Uyên, đúng là đồ mèo, ngươi ăn vụng đầu cá, ta cũng nhịn, dù sao ngươi cũng giúp rất nhiều chuyện, không thể ném ngươi đi được.
Nhưng mà ngươi ăn cá chép Ngư Yêu tu luyện tám trăm năm, để lại một cái đầu cá trắm cỏ… Ngươi mẹ nó sỉ nhục ta.
Còn tiểu đạo sĩ lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Đầu… đầu cá trắm cỏ cũng ngon.” Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, tay phải khẽ vẫy, gió lướt qua, trực tiếp bắt con mèo đen ném qua, thế nhưng dù sao nó cũng là linh miêu, linh hoạt nhảy lên, thế mà tránh được, tiểu đạo sĩ cũng rất nhanh nhận ra được chân tướng, nghiến răng nghiến lợi, đưa tay tóm một cái.
Liền giống như ở đảo Anh Đào đối phó với thức thần Âm Dương Sư, vô cùng thuần thục nắm lấy gáy con mèo đen, Vệ Uyên lần này thấy rõ, đây rõ ràng là chưởng ngự thần thông phong hỏa, nhu hòa chiêu Lãm Tước Vĩ của Võ Đang, phong hỏa thành cơn lốc, năm ngón tay hóa kình, căn bản là không thoát được.
Có thể thấy được tiểu đạo sĩ A Huyền khổ cực bắt mèo ở trên núi thế nào, mới có thể luyện thành chiêu thần thông này.
Mèo đen bị túm gáy.
Toàn thân rũ xuống.
Tiểu đạo sĩ hai tay bóp lấy mèo đen Loại lắc đi lắc lại, lắc đến nỗi tàn ảnh, cơ hồ muốn khóc:
“Ngươi trả lại đầu cá kho cho ta đi, Loại, sao lại đi ăn vụng vậy chứ.” Mặt mèo đen Loại đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nói:
“Ta không biết nói sao cho ngươi hiểu.” “Dù sao ta chỉ là một con mèo.” Vệ Uyên siết chặt nắm đấm, chuẩn bị có một phen giao lưu vật lý thân thiết hữu hảo với con mèo đen, vì con mèo nhỏ này mà khai mở linh trí, giữa tiếng leng keng, cửa kéo ra, Vệ Uyên nhíu mày, dừng lại hành động uy hiếp, hô: “Chờ một lát, tới liền đây.” Lời còn chưa dứt thì tiếng bước chân vang lên, đã có người thành thục đi tới.
Thiếu nữ mặc đồ hiện đại, buộc tóc đuôi ngựa cao một tay cầm quà, nhìn Vệ Uyên trong phòng, nhìn thấy đạo nhân mười ba mười bốn tuổi, có vết ấn hình ngọn lửa giữa trán, còn có quỷ nước xem kịch ăn dưa, mèo đen hết sức sinh không thể luyến, sửng sốt một chút, nói: “Đây là…” “Sao vậy?” Vệ Uyên sửng sốt một chút, nói: “Giác?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận