Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 43: Thế sinh ngắn khổ (

Chương 43: Kiếp người ngắn ngủi khổ đau (Bên ngoài xa xăm truyền đến tiếng súng đạn kịch liệt, cùng sóng năng lượng phép thuật. Nhưng Chương Việt bị ảnh hưởng bởi tà pháp, thân thể yêu biến, thế mà sinh sinh phá vòng vây chạy thoát ra ngoài, may mắn trong lúc điên cuồng, vô ý gây giết chóc, mặc dù có chút người bị thương, nhưng phần lớn không sao, chỉ là Chương Việt vốn là một người bình thường, thế mà mạnh mẽ hứng chịu đạn súng đường kính nhỏ bắn thẳng, không bị gì, cũng đã đủ khiến người ta kinh hãi. Vệ Uyên dùng một cái hộp gỗ nhỏ thu lại những mảnh lân giáp vừa chém xuống. Sau đó cất kiếm vào vỏ. Lúc này đệ tử Vi Minh tông tên là Triệu Nghĩa cũng đi theo vào, biết cái đầu dê trắng kia chính là sư đệ của mình, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, liên tục đi vòng quanh, sau đó có chút nhăn răng, cái này mặc kệ nhìn từ đâu đều là một con cừu, đạo hạnh của sư đệ mình cũng không kém, sao lại thành ra loại đạo thuật hạng bét này? Thông thường mà nói, thuật tạo súc vật rất dễ phá giải, lột da dê ra là được. Nhưng hắn vòng tới vòng lui mấy vòng, vẫn không biết làm sao gỡ xuống, lớp da dê này tựa như sinh trưởng trên người Huyền Nhất, vì muốn nằm xuống xem có phải mở được từ dưới bụng không, bị Huyền Nhất giận quá đá một cái vào ngực, ngồi phịch xuống đất. “Cái này có thể phiền phức rồi…” Triệu Nghĩa xoa xoa bụng, cười khổ nói: “Có lẽ phải về mời các trưởng bối ra tay.” “Ta thì hết cách rồi, sư tỷ chắc cũng không thể phá được thủ đoạn này, đây không phải là những đạo hạnh như chúng ta có thể phá được.” “Hoặc là đợi đến khi Phủ Thiên Sư bắt được tên đạo sĩ thi pháp kia, mới có thể phá giải được thuật này.” Hắn nói tới đây, ánh mắt lại nhìn thẳng Vệ Uyên, Vệ Uyên vừa đúng lúc cất kiếm xong, đang quan sát trạng thái của Huyền Nhất, miễn cưỡng nhìn ra đây là trên thân người khoác một lớp da dê, như có điều suy nghĩ, nói: “Đi theo ta… Ta có lẽ có cách phá được thuật này.” Triệu Nghĩa giật mình, chợt mừng rỡ. Một động tác đã đứng bật dậy, liên tục chắp tay nói: “Vậy thì xin đa tạ Vệ quán chủ trước.” Vệ Uyên nói: “Ta cũng chỉ thử xem thôi, chưa chắc đã làm được.” Sau đó thở dài một tiếng, rút hai chiếc khăn tay, lưng đeo kiếm ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Chương Tiểu Ngư còn đang khóc không ngừng, động tác dịu dàng, nhưng khi chạm đến má của bé gái, động tác của Vệ Uyên lại cứng lại một chút. Ngọa Hổ lệnh bài có chút rung động, những dòng chữ tương ứng hiện lên trong linh đài. Vệ Uyên khôi phục động tác bình thường, lau sạch khuôn mặt nhỏ của cô bé, nói: “Đi thôi…”. Vẫn là trong viện bảo tàng cái quầy hàng gỗ đã cũ đến mức bong cả sơn. Huyền Nhất và Triệu Nghĩa, dẫn theo Chương Tiểu Ngư tạm thời chưa biết phải sắp xếp như thế nào đi đến. Vệ Uyên rót cho họ ly nước, đưa cho Chương Tiểu Ngư một lon CocaCola. Để bọn họ chờ một lát, còn mình thì đi đến phía trước nhà bảo tàng, lấy một cái hộp, mở giấy niêm phong, bên trong vải đỏ che kín một cái kéo sắt cổ xưa đen nhẻm, lệ khí nặng nề, chính là cái âm vật Điền thị, sau khi Cốt Nữ họa bì bị chém giết, cây kéo này đã bị Vệ Uyên trấn giữ ở đây. Đồ dùng thông thường chỉ khi cắt da, sẽ đem da dê và da người cắt chung. Cái này thì không giống, vốn là mặt nạ bảo vật, chuyên dùng để lột da vật. Đương nhiên có thể chỉ lột lớp da dê ra, lệ khí bên trên cũng có thể dùng để phá tà pháp. Vệ Uyên cầm lấy cây kéo sắt, nói: “Ta muốn ngươi làm một việc, lát nữa chỉ cần lột lớp da dê ra, không được làm tổn thương đến thân thể người.” Cây kéo có chút rung động, âm thanh như là tiếng cười the thé, bên trong mang theo khinh thường phẫn hận. Vệ Uyên nói: “Đây coi như ngươi giúp ta, ta sẽ nghĩ cách làm cho lệ khí của ngươi tan đi, để ngươi từ âm vật chuyển hóa thành pháp khí, đến lúc đó tự nhiên có thể thả ngươi ra ngoài.” Kéo sắt đen mở ra đóng vào, tựa hồ cười đến tùy tiện, bừa bãi. Vệ Uyên nhẫn nại nói: “Ngươi suy nghĩ một chút đi.” Kéo sắt vẫn không hợp tác. Tay trái Vệ Uyên trong nháy mắt rút ra thanh kiếm gãy luôn mang bên hông, xoẹt một tiếng đâm thẳng vào bệ tủ gỗ bên cạnh cây kéo, liên tục chém giết Yêu Quỷ, kiếm của hắn đều đã có chút biến hóa, giờ phút này trên thân kiếm hàn ý dày đặc, sát khí bức người, Vệ Uyên nói: “Có làm không?”. … Vệ Uyên mang theo một cái kéo sắt thành thật trở về. Sau đó để Huyền Nhất nằm xuống, cây kéo trong tay tỏa ra hàn ý, lại thuận theo rạch một đường lên lớp da dê, lớp da dê tà pháp dễ dàng bị tách ra, oán khí lệ khí hội tụ bên trên cây kéo cũng có thể phá tan tà pháp này, Huyền Nhất chỉ cảm thấy người mình lạnh toát, sau đó cảm giác có ánh sáng ban ngày. Lớp da dê rơi xuống dưới. Huyền Nhất nguyên vẹn lăn ra, nằm sõng soài dưới đất, thở hổn hển dữ dội. Triệu Nghĩa vội vàng đỡ sư đệ mình dậy, sớm đã chuẩn bị bùa vàng run run đốt lên, bỏ vào nước pha thành một bát nước phù thủy, vịn Huyền Nhất uống cạn, trừ tà lưu lại trong cơ thể, Vệ Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà có thể thành công, sau đó đem cây kéo ngoan ngoãn ném vào hộp phong kín. Quỷ sợ kẻ ác, ngay cả âm khí cũng vậy. Quay đầu nhìn thấy Chương Tiểu Ngư ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, ôm lon CocaCola, lại còn im lặng rơi nước mắt, còn ở góc phòng vệ sinh và góc phòng khách này, mấy con ma quỷ chen chúc một chỗ, chăm chú nhìn chằm chằm lon CocaCola, ngón tay đều sắp đâm vào trong vách tường. Chương Tiểu Ngư sửng sốt một chút, sau đó đặt lon CocaCola trên bàn trà. Lại đẩy về hướng mấy con quỷ. Một đám ma quỷ quá sợ hãi, chen thành một đống, hỗn loạn cả lên. Lại một người có thể nhìn thấy ư? ! Đến cả Huyền Nhất và Triệu Nghĩa, hai người con cháu đạo gia, sau khi tiến vào đây cũng bản năng cảm giác được có âm khí, nhưng vì không có lệ khí, cũng chỉ cho rằng vị quán chủ này cũng nuôi âm binh, rất nhiều đạo môn đều có truyền thừa tương tự, bất quá đi theo chính đạo, cũng không có trái với lẽ trời, càng không sinh ra lệ khí lệ quỷ. Theo phép tắc, họ cũng không mở mắt nhìn. Vệ Uyên âm thầm thở dài một tiếng, phong kín cây kéo, dán bùa chú, đi vào phòng khách, ngồi xuống nhìn Chương Tiểu Ngư mắt đỏ hoe, nàng còn ở nhà trẻ, tuổi còn nhỏ, làn da đã trắng bệch quá mức, mà lại có tình trạng hồn thể bất ổn, có chút hồn thể nhỏ xíu đang tiêu tán ra ngoài. Vệ Uyên vươn tay vuốt tóc cô bé. Có chút nhắm mắt, lòng bàn tay một đạo bùa xanh thoáng qua —— xua quỷ. Đây là cách dùng được khai phá từ lần tiếp xúc với Đổng Vũ lần trước, có thể mượn hồn linh nhỏ yếu dao động hồn thể để thấy chút ký ức hình ảnh, đương nhiên, dù biến hóa thế nào, loại thần thông này chung quy cũng chỉ là pháp môn sai khiến quỷ hồn. Chương Tiểu Ngư không phải người sống. Nhưng cũng không phải quỷ vật... Nàng là hoạt thi. Người chết hồn lưu, truyền thuyết sau khi chết đến ngày thứ bảy, là đêm hồi hồn. Người chết sẽ về quanh xác để nhìn người nhà, sau đó mới có thể rời đi, nhưng có rất nhiều biến số, một là hồn phách bị ngưng lại, đến ngày thứ bảy không thể về bên cạnh xác thân để xem chuyện cuối cùng của kiếp người, kết quả xác đã bị hỏa táng, hoặc hạ táng. Hồn thể không tìm thấy đường về nhà, sẽ trở thành du hồn lang thang bên ngoài. Một loại là đem hồn phách khóa trong thân thể, không phải người không phải quỷ, không sống không chết. Thủ đoạn này ở nhiều nơi cũng gọi là tục mệnh. Không phải là chính đạo. Chiêu hồn tục mệnh độ dương khí. Dùng mạng ta, tiếp theo mạng nàng. Hiện ra trước mắt Vệ Uyên triển khai... ...Ký ức của đứa bé, là những mảng màu sặc sỡ. Giống như vài bức tranh vẽ bằng bút sáp. Ba ba, mẹ mẹ, và chính mình. Mỗi một hành động nhỏ trên thế giới đều vui vẻ. “Ba ba là anh hùng, cái gì cũng làm được, có thể nhấc con lên cao cao.” “Mẹ mẹ là tiên nữ, là người mẹ đẹp nhất, đẹp nhất trên đời.” Ký ức lúc này, ngay cả ban đêm cũng rực rỡ… ...Nhưng đột nhiên bầu trời màu lam trở nên ảm đạm. Nàng bệnh. Mây đen tràn vào nhà. Mẹ mẹ và ba ba bắt đầu cãi nhau suốt đêm. Tiểu Ngư muốn tách họ ra, nhưng Tiểu Ngư không làm được, càng ngày càng không còn sức lực. Ba ba khóc. Giơ ngón tay vạch xuống trên mặt cậu. "Ba ba khóc, xấu xí... " Sao khóc dữ vậy.... Buồn ngủ quá, muốn ngủ. Lạnh quá, lạnh quá. Mẹ mẹ đi rồi... Tiểu Ngư hình như ngủ rất lâu, ba ba nhìn già hơn rất nhiều. Không thấy mẹ nữa, ba ba nói nàng rời khỏi chúng ta. Ba ba ôm Tiểu Ngư khóc, nói: “Ba nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con.” “Con sẽ khỏe lại thôi.” “Chờ con khỏe rồi, ba đưa con đến công viên giải trí lớn nhất chơi, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.” Thế nhưng, ba ba, ba ba. Tiểu Ngư không có bệnh. Tiểu Ngư chỉ là đã chết rồi. … PS: Cảm tạ hội chủ thà vạn
Bạn cần đăng nhập để bình luận