Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1305: Vệ Uyên siêu thoát?

Chương 1305: Vệ Uyên siêu thoát?
Khí nhân quả đến thời điểm sôi trào mãnh liệt, Vệ Uyên đưa tay ra bắt nhưng không thể nắm lấy được, cỗ nhân quả hùng hồn kia vậy mà lại lướt qua đầu ngón tay hắn, thật chẳng khác gì thứ trơn tuột nhất trên thế gian, không thể nào giữ lại được. Ngay cả áo xanh văn sĩ cũng khẽ chậm lại, chợt vỗ tay tán thán:
"Không dính nhân quả..."
"Cũng, đến từ bản năng cơ thể đứng đầu nhân quả."
"Tựa như người biết kháng cự nắm tay đưa vào ngọn lửa, hoặc uống thuốc độc vậy."
"Quyền năng cùng cơ thể ngươi mà cũng có phản ứng như thế, xem ra không phải là rắc rối ngoại lai, mà là những chuyện trước kia ngươi làm mà những nhân quả này chen chúc đến ngươi, lại vì bảo vệ ngươi mà cố ý tránh đi... Chậc chậc, không hổ là ngươi."
Áo xanh văn sĩ dùng góc độ chuyên nghiệp của người am hiểu nhân quả đưa ra phân tích.
Đồng thời không khách khí mà thuận thế chế giễu.
Đương nhiên, sau sự chế giễu lại ẩn chứa một sự ghen tị mơ hồ. Nói thế nào thì hắn cũng từng chấp chưởng nhân quả trong một khoảng thời gian dài, có thể nói là người am hiểu nắm bắt nhân quả nhất trong thập phương thế giới này, có thể mượn sức nhân quả, điều khiển vận mệnh chúng sinh, còn ta thì tự thân vượt lên trên tất cả.
Nhưng mà dù vậy, khi hắn chấp chưởng nhân quả cũng không hề nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy.
Nhân quả cũng sẽ không tự bảo vệ hắn, mà không cho hắn chạm vào.
Thậm chí vì thế mà không chỉ một lần bị Phục Hy chơi xỏ.
Không, là không dưới trăm lần!
Mà kẻ trước mắt này, tính ra thì nắm giữ nhân quả mới có một chút thời gian ngắn ngủi.
Vậy mà lại đạt được đến mức này?
Điều này khiến áo xanh văn sĩ trong bụng không khỏi có chút chua xót.
Một tên đầu óc trực tiếp, tư duy như kẻ ngốc vậy mà lại được coi trọng như vậy sao?! Ta đã nắm giữ các ngươi mấy trăm ngàn năm rồi mà còn không thể đạt được đãi ngộ như vậy.
Ta nhổ vào!
Nhân quả, đồ lẳng lơ, có mới nới cũ!
Một ngày nào đó các ngươi chắc chắn sẽ vứt bỏ tên ngốc trước mắt này!
Nhân quả không để ý tới Thần, chỉ quấn quanh bên người đạo nhân tóc đen, Vệ Uyên trầm ngâm một chút, vẫn không lựa chọn cưỡng ép phá vỡ nhân quả, xem xét vấn đề bên trong, vì không chỉ là quyền năng nhân quả, mà trực giác của quan văn thuần chủng 6000 năm nói với hắn, chuyện này tạm thời bỏ qua sẽ tốt hơn.
Đau đầu thì để bản thân trong tương lai đau đầu vậy.
Ừm, giao cho ngươi của tương lai...
Chắc chắn ngươi sẽ không trách ta khi đưa ra quyết định vào thời điểm này.
Đạo nhân khẽ cười một tiếng, mặc cho nhân quả tiêu tán, huống hồ, lúc này hắn không dính vào nhân quả, còn chuyện khác cần xử lý, Vệ Uyên khẽ cụp mắt, đứng dưới núi Võ Đang nơi người kia từng đến, lại như đang đứng trong một thế giới khác hoàn toàn, trùng điệp nhưng song song không liên quan đến nhau, sau đó bắt đầu phác họa sự liên lạc với bản thân trong trung tâm đại kiếp âm dương lúc này.
Chỉ là Vệ Uyên vừa nhắm mắt, đã tản ra khí chất đặc thù mờ mịt.
Không nằm trong tam giới vô hình, không nằm trong khái niệm thập phương.
Giờ phút này, dù cho Thiên Đế chiếu rọi vạn cổ cũng không thấy được hình thể của hắn, cho dù ngồi thấy thập phương khai sáng cũng khó mà tìm ra dấu vết.
Không dính nhân quả, không gây tai kiếp.
Có thể nói, nếu mục đích của Vệ Uyên là vượt qua kiếp nạn.
Giờ phút này đã không có bất kỳ kiếp nạn nào có thể thêm vào hắn nữa.
Đáy mắt áo xanh văn sĩ gợn sóng, hắn cảm nhận được phương hướng siêu thoát.
Vệ Uyên có thể nhìn thấy đạo siêu thoát của áo xanh văn sĩ từ góc độ đứng ngoài quan sát, và giờ phút này người hộ đạo trong một ngàn năm dài đằng đẵng, áo xanh văn sĩ, cũng cảm nhận rõ ràng cơ hội siêu thoát của Vệ Uyên.
Đó chính là, duy trì trạng thái hiện tại, không dính nhân quả, không nằm trong tam giới.
Đạo nhân trước mắt cực kỳ coi trọng vạn vật thương sinh, cực kỳ coi trọng thập phương thế giới này, thậm chí không tiếc đối đầu với Phục Hy, suýt chút nữa rút kiếm tương tàn, mà cơ hội siêu thoát của hắn chính là không dính nhân quả, đứng bên ngoài tất cả của thế giới, quan sát vạn vật đổi thay, thấy sinh cơ bừng bừng, thấy tàn lụi tĩnh mịch, thấy phấn đấu dưới hy vọng, và thống khổ sau tuyệt vọng.
Nhìn 3000 thế giới, thập phương chúng sinh, từ tích tụ cát thành tháp, rồi lại hóa thành tro bụi.
Mà "ta" chỉ là bình thản quan sát.
Không vui không buồn, không gợn sóng.
Cho đến cuối cùng, thương sinh, vạn vật, đau khổ, tử vong, tái sinh, tất cả đều được hắn biên soạn thành một quyển trục to lớn hùng vĩ, quyển trục thường xuyên trải ra trên bàn, nhìn thấy được quỹ tích đã qua, đoán trước được tất cả tương lai, khi quá khứ, hiện tại, tương lai và mọi khả năng song song của thế giới hiện ra đồng thời trước mắt.
Đó chính là siêu thoát.
Áo xanh văn sĩ hít vào một hơi lạnh, con ngươi lấp lánh ánh sáng.
Hắn chần chờ, giãy dụa, không biết có nên nhắc nhở đạo nhân tóc đen, nói cho hắn cơ hội siêu thoát.
Nói cho đối phương biết, khi đạt đến cảnh giới siêu thoát, Thần sẽ có thể thấy rõ cái gọi là đại mộng quan trắc vận mệnh đi đến giới hạn cuối cùng sẽ ra sao, nhưng mà, khi đại đạo này đã có người siêu thoát, tương đương với việc đã có người đi đến hồi kết, không những không phải người đi trước, mà còn bị người đó theo dõi trên con đường phía sau.
Huống chi...
Hắn còn nhớ rõ giao ước lúc trước.
Sau khi giải quyết xong tai kiếp của Trọc Thế Đại Tôn, sẽ là cuộc tranh đấu giữa hắn, Phục Hy và đạo nhân tóc đen trước mặt.
Trầm mặc một lúc lâu, áo xanh văn sĩ chỉ có thể thở dài trong lòng.
Không nói ra cơ hội siêu thoát của đạo nhân.
Khi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại tự giễu, tự an ủi bản thân: "Cho dù có cơ hội này, với tính cách của hắn, cũng sẽ không chọn con đường siêu thoát bằng cách quan sát chúng sinh vạn vật như vậy đâu, giống như Thiên Đế..."
Không ngờ, tính cách của hai người rõ ràng khác biệt.
Đường đi và phương hướng siêu thoát lại tương tự nhau.
Như vậy... Chẳng phải có một khả năng nhất định, hai người cùng nhau bước chân vào siêu thoát?
Hay nói, một trong hai người sẽ dùng khí cơ làm gốc, giúp người còn lại đắc đạo?
Chuyến đi này của ta, dường như có thể thúc đẩy hai người bọn họ chứng đạo siêu thoát.
Như vậy phải chăng có thể thao túng một chút...
Cướp đoạt căn cơ cho ta dùng?
Đáy mắt áo xanh văn sĩ ánh lên thần quang, còn chưa kịp suy nghĩ sâu thêm thì nhân quả đột nhiên biến hóa, quấn lấy lấy tự thân khiến hắn nao nao, sau đó không nhịn được mà đỏ mặt, nộ khí mơ hồ, nghiến răng: "Nhân quả cảnh báo?"
Bình thường xem bói, muốn lấy được dấu hiệu báo trước đều phải hao tổn tâm trí.
Ngược lại bọn ngươi thì tốt rồi!
Mà cứ thế tự dính sát lấy?
Nhân quả thứ này, lại chủ động như vậy sao?!
Sao ta không biết? !
"Có khi nào, là do tùy người không? Có phải bọn nó không chủ động với ngươi như thế?"
Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai áo xanh văn sĩ, khiến Thần giật mình, rồi con ngươi co lại, nhìn thấy đạo nhân tóc đen đã mở mắt, hai mắt tĩnh mịch như vực sâu không đáy, khiến người nhìn vào phải sợ hãi, Vệ Uyên cụp mắt, khẽ nắm tay, những cảnh báo nhân quả kia liền tự tan đi.
"Đạo hữu vừa nghĩ gì thế?"
Áo xanh văn sĩ thản nhiên đáp: "Đang nghĩ cách đối phó ngươi."
"Đương nhiên, và cũng muốn nói cho ngươi biết con đường siêu thoát của ngươi."
"Thế nào, muốn biết không?"
Đáy mắt áo xanh văn sĩ hiện vẻ nghiền ngẫm.
Đạo nhân tóc đen nhìn hắn, bỗng nhiên cười:
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giấu kín, không cho ta biết, để tránh ta trở nên quá mạnh trong thời gian này, ngươi không thể đối phó được, không ngờ, để lấp liếm chuyện 'cảnh báo nhân quả' kia, ngươi lại chủ động nói cho ta những điều vốn nên giấu kín."
"Vận mệnh à, ngươi lúc nào lại sợ ta đến thế?"
"Ngươi! ! !"
Áo xanh văn sĩ khẽ giật mình, sau đó giận dữ.
Nhưng sau cơn giận lại không rõ là gì, trong lòng quả thực có nỗi sợ đạo nhân tóc đen trước mặt, chỉ là nỗi sợ đó từ đâu mà đến, ngay cả hắn cũng không biết.
Dường như có ai đó trực tiếp cảnh cáo bản thân phải đề phòng trước mặt người này.
Khiến nỗi sợ ấy in sâu vào bản năng cơ thể.
Nhưng rốt cuộc ai làm, khi nào, bằng cách nào, lại hoàn toàn không có ấn tượng.
Cơn giận của hắn không sao bùng nổ được, do dự một lúc đành chuyển chủ đề, giọng điệu lạnh lùng, cứng rắn: "Vừa rồi ngươi nói cơ hội siêu thoát... Ngươi cũng cảm nhận được sao?"
"Phải..."
Vệ Uyên thản nhiên nói: "Hay là nói Đế Tuấn cũng biết mình phải siêu thoát như thế nào."
"Mà lựa chọn của ta và hắn cũng giống nhau."
"Không muốn bước đến cảnh giới đó bằng cách như vậy."
"Chỉ thế thôi."
Sự thẳng thắn của đạo nhân tóc đen khiến áo xanh văn sĩ nhất thời không biết phải đối mặt thế nào, nhất là nghĩ đến sự che giấu vừa rồi, nghĩ đến bao nhiêu tâm huyết của bản thân bỏ ra mà vẫn chưa tìm thấy chút phương hướng siêu thoát, kẻ đến sau này lại đã vượt lên phía trước.
Không những vậy, còn không muốn siêu thoát bằng con đường này.
Khiến hắn cố tình giấu diếm bản thân như thằng hề.
Áo xanh văn sĩ trầm mặc hồi lâu, bỗng lên tiếng:
"Ngươi không siêu thoát, thì làm sao có thể là đối thủ của Đại Tôn kia? Nên biết rằng, lần này còn có cả sự tồn tại siêu thoát, nếu ngươi không muốn, Thiên Đế không muốn, chẳng phải chỉ còn Đại Tôn sao?"
"Hắn khí thế hùng hổ, ngươi định ứng phó thế nào?"
"Ứng phó ra sao ư..."
Đạo nhân tóc đen tự nói, bỗng khẽ cười, chấp tay sau lưng.
Oanh! ! ! !
Tiếng nổ dữ dội khó diễn tả thành lời đột ngột bùng nổ, nguyên khí đậm đặc gào thét hiện ra, dường như muốn xé nát cả đất trời vạn vật, sắc mặt áo xanh văn sĩ biến đổi, sức mạnh xé rách khiến Thần phải tê da đầu, gần như bản năng phải lùi lại.
Lùi! Lại lùi!
Một hơi lùi mấy bước, mới đứng vững, ngẩng đầu lên, sắc mặt đột ngột ngưng trệ.
Sau lưng đạo nhân chắp tay, là một vết nứt khổng lồ.
Bên trong phảng phất vũ trụ Nguyên Sơ, hỗn độn, không nhìn thấy điểm cuối, không có phương hướng.
Vũ trụ Nguyên Sơ!
Trong đó có người— Một người có khuôn mặt giống Vệ Uyên ngồi ở đó, khổng lồ, rộng lớn vô biên, dường như đội vũ trụ mênh mông trên đầu, và lại có thể ngồi ở phía trên vũ trụ mênh mông, nhắm mắt, suy nghĩ, hai tay bình thản kết đạo pháp, giữa cánh tay là một thanh chiến phủ cổ phác vô cùng to lớn, mênh mông.
Hơi thở chính là bão táp Hỗn Độn vũ trụ.
Trên chiến phủ khổng lồ kia ẩn hiện sấm sét.
Cùng đạo nhân tóc đen, một trước một sau, một thực một ảo.
Cùng nhau ném ánh mắt đến.
Càng thêm mênh mông, tĩnh mịch, sâu thẳm khiến áo xanh văn sĩ trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Đạo nhân hỏi:
"Như thế, được không?"
PS: Hôm nay canh thứ hai...
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận