Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 368: Nguy cơ

Đến thời điểm thiên quân vạn mã, trùng trùng điệp điệp, có thể thoáng cái chuẩn bị rời đi, lại chỉ còn lại Vệ Uyên một thân một mình, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng sự tình trên đời, thường thường dạng này hừng hực đến cực hạn, sau đó yên tĩnh lại càng lộ ra hiu quạnh.
Thủy Hoàng Đế dùng Thái A kiếm trấn áp Cùng Kỳ, thay Thần xem như địa chi Tứ Cực chống đỡ trời đất.
Mà vỏ kiếm của Thái A kiếm ở lại nơi này.
Vệ Uyên cúi người nhặt vỏ kiếm của Thái A kiếm lên, rõ ràng đây là Thủy Hoàng Đế lưu cho chính mình, đem thanh Thiết Ưng kiếm của mình thu vào trong vỏ Thái A kiếm, vỏ kiếm tự nhiên biến hóa, dán vào thân kiếm, vỏ kiếm lấy màu mực làm chủ, trang sức bằng những ám văn, trầm mặc mà đại khí.
Cả khí chất của Vệ Uyên cũng tựa hồ trở nên nặng nề trầm mặc.
Vị Sơn Thần không biết tên cười khổ nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây chậm rãi tản ra, lại nhìn một chút Côn Lôn Ngọc Bích bên cạnh, phía trên văn tự đã hoàn toàn được lưu giữ lại, nhịn không được mang theo một tia kính nể, một tia cổ quái, nói: "Đợi đến khi Lục Ngô Thần tỉnh lại, Vương Mẫu nương nương trở về, ta không cách nào tưởng tượng được các Thần sẽ đối mặt ngươi thế nào."
Vệ Uyên nói: "Đối mặt ta?"
Sơn Thần Côn Lôn thành thật nói: "Đúng vậy a."
"Đối mặt với ngươi, cái người ba lần đem Côn Lôn quấy đến gà chó không yên."
Thần bẻ ngón tay, cảm khái nói: "Lần đầu tiên là vị Thiên Nữ mang đi Bất Tử Hoa."
"Mấy ngàn năm nay xem như lần đầu tiên một phàm nhân khiến Thiên Nữ làm chuyện như vậy."
"Lần thứ hai là Vũ Vương giết đến Côn Lôn."
"Vậy thì coi như là lần thứ ba, vị Nhân Vương này lại đến khắc bia, trấn sát Cùng Kỳ."
"Bây giờ hắn lại rời đi, ngươi chờ một lát đoán chừng cũng sẽ đi."
"Bất quá sau khi ngươi đi, chắc chắn sẽ có Sơn Thần Thủy Thần lên núi Côn Lôn đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó liền sẽ nhìn thấy bia đá này, cho dù là ta nói cho bọn họ, đây là bút tích của vị Nhân Vương kia, nhưng các Thần cũng sẽ thấy, ngươi là người đi cùng hắn."
Vệ Uyên: "..."
Vị Sơn Thần nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Chuyện này ngươi trốn không thoát."
"Ta biết rõ những vị thần linh kia."
"Phần lớn đều rảnh rỗi không có việc gì làm, chuyện lớn như vậy đủ cho bọn họ thảo luận hơn mấy chục năm... không, hơn mấy trăm năm."
Vệ Uyên bất đắc dĩ bật cười.
Cảm thấy vị Sơn Thần này cũng khá thú vị.
Hắn đứng tại chỗ Thủy Hoàng Đế vừa quan sát thiên địa Sơn Hải, cảm khái nói nhỏ, so với trước kia trong trí nhớ bị trói lên, vẫn là đứng ở chỗ này, càng có thể nhìn thấy khí độ Côn Lôn và sự bao la hùng vĩ của Sơn Hải nhân gian, chỉ là đáng tiếc...
Thủy Hoàng Đế tiếc nuối đại khái là Lục Ngô Thần cùng Tây Vương Mẫu không có ở đây, khiến việc hắn đăng đỉnh Côn Lôn có vẻ không được phân lượng. Mà Vệ Uyên thì tiếc nuối, lần này chung quy vẫn là dựa vào mũi nhọn của Thủy Hoàng Đế và mấy chục vạn chiến tượng Tần quân, hắn mới có thể đứng tại đỉnh Côn Lôn này.
Bản thân hắn xét cho cùng, cũng chỉ là một chiến tướng có thể đối kháng với Cùng Kỳ nhất tộc.
Mà giờ phút này đứng ở vị trí mà Thủy Hoàng Đế từng đứng, trong lòng hắn đã từng dâng lên một tia kỳ vọng, kỳ vọng một ngày kia chính mình cũng có thể tự dựa vào chính mình đứng ở chỗ này, đối mặt Côn Lôn chư thần và Lục Ngô, Vệ Uyên chuyển mắt nhìn về phía vị Sơn Thần buồn chán bên cạnh, nói: "Còn chưa biết nên xưng hô ngươi như thế nào?"
Sơn Thần nói: "Ta chỉ là một kẻ hầu trông coi cửa lớn Côn Lôn cho Lục Ngô Thần, ngươi có thể gọi ta Lục Ất."
"Còn muốn ở lại trên núi Côn Lôn nhìn ngắm chút nữa không?"
Vệ Uyên xoay người, khoát tay áo, nói: "Không cần."
"Lần sau đi."
"Lần sau?"
Sơn Thần Lục Ất ngạc nhiên.
Đều đã ba lần rồi!
Tiểu tử ngươi còn định có lần sau nữa? !
Câu này dở khóc dở cười lại có chút bất lực của hắn còn chưa kịp nói ra, Vệ Uyên đã mang theo Thiết Ưng kiếm trong vỏ Thái A kiếm đi ra khỏi Côn Lôn, lách qua đám hung thú cùng thần linh phía dưới, thẳng đến Sùng Ngô Sơn.
Thủy Hoàng Đế đến Sơn Hải, trước khi hỏi hắn có muốn mạo hiểm không. Đặt chân lên Côn Lôn cũng không tính là nguy hiểm gì.
Nguy hiểm chính là sau khi Thủy Hoàng Đế rời đi, Vệ Uyên muốn làm thế nào để trở lại Nhân Gian Giới.
Nơi này dù sao cũng là Sơn Hải giới, mà lần này Vệ Uyên không giống lần trước, không phải là một sợi thần niệm đi vào, có thể dựa vào ngọc khí Đế Tân để lại kết thành trận pháp mà thoát ra ngoài, hiện tại căn bản chính là bản thể đi vào, nhục thân vượt qua Sơn Hải ngon ngọt.
Hắn đi tới Sùng Ngô Sơn, vị trí sơn chủ Sùng Ngô Sơn.
Lão sơn chủ bị Cùng Kỳ đánh tan thân thể miễn cưỡng khôi phục chút ít, biến thành một ông lão, ngồi trên tảng đá, thở hổn hển, nhìn thấy Vệ Uyên, ngẩn người một chút, sau đó lo lắng nói: "Ngươi đấy à, còn không tranh thủ thời gian chạy đi, tới tìm lão già ta làm gì?"
"Cùng Kỳ tuy bị trấn sát, thế nhưng những hung thú kia đều nhìn thấy ngươi, mấy con Hung Thú nhỏ yếu thì sợ ngươi, nhưng hung thú thực sự chỉ thấy ngươi đáng hận, ngươi đem bọn chúng viết vào Sơn Hải Kinh, bọn chúng hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi, vị Nhân Vương kia đã rời đi, mà ngươi vẫn còn ở đây."
"Nếu không đi, coi chừng bị chặn đường đó!"
Vệ Uyên nói: "Sùng Ngô Sơn bị Cùng Kỳ để mắt tới, cũng là bởi vì ta."
"Sao ta có thể cứ vậy mà bỏ đi?"
Sùng Ngô sơn chủ há hốc mồm, cuối cùng không biết làm sao đành nén ra một câu: "Tính tình bướng bỉnh quá."
"Giống Vũ."
"Ai ~ thôi được rồi, từ Tây Sơn Giới trở về Nhân Gian Giới có mấy khe nứt như thế, lúc này những hung thú đó chỉ sợ đã sớm ở đó mà canh giữ rồi, ngươi bây giờ quay lại, cũng là tự mình chui đầu vào lưới, nên nghĩ ra cách khác."
Vệ Uyên không nói thêm gì, hắn cùng Thủy Hoàng Đế làm một chuyến cuối cùng, cho dù là rơi vào hiểm địa, nhưng thật sự không hề sợ hãi hay lo lắng, hỗ trợ thu thập mảnh hỗn độn Sùng Ngô Sơn, những tàn khu của Sơn Thần cuối cùng quy về giữa trời đất, không biết sau này có thể đoàn tụ không.
Núi đá, cây cối lại một lần nữa dùng pháp thuật khôi phục hình dạng ban đầu.
Sùng Ngô sơn chủ nhìn hắn, lại nói: "Bất quá, nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng hiệu quả lần này của các ngươi cũng rất tốt."
"Trong Sơn Hải chư giới, không biết bao nhiêu hung ác ngang ngược muốn về nhân gian, ở Tây Sơn Giới, Cùng Kỳ xem như là con nguy hiểm nhất trong số đó, lần này vị Nhân Vương kia trước mặt hết thảy Hung Thú, đem Cùng Kỳ đường hoàng trấn sát tại phương tây, xem như một lời cảnh tỉnh."
"Hiện tại dù là hung thú hung ác nhất cũng phải suy nghĩ có mạnh hơn Cùng Kỳ hay không mới dám duỗi vuốt ra nhân gian, đương nhiên, không động đến nhân gian, và ra tay với ngươi là hai chuyện khác nhau, động tay với ngươi nhiều, liền có thể che mắt được người. Nhưng vấn đề là đám hung thú này chưa chắc đã kiên nhẫn, rất có thể không bao lâu nữa lại sẽ trở nên xao động."
Vệ Uyên nói: "Vậy thì lại đánh trở về thôi."
Hắn im lặng một hồi rồi hỏi: "Sùng Ngô sơn chủ, ngươi đã từng chỉ điểm Hiên Viên Hoàng Đế thời còn trẻ tu hành, Nghiêu Đế cùng Thuấn Đế cũng từng ở nơi này sinh sống, ngươi có biết ta muốn làm thế nào mới có thể nâng cao thực lực của mình?"
Đạo thuật thần thông đã đạt tới mức nhất lưu.
Kiếm pháp túc sát cũng đã nắm giữ hoàn toàn.
Dù là chăm chỉ khổ luyện cũng chỉ là đi trên con đường cũ mà mình đã từng đi ở quá khứ một hai bước, đối với nhân loại mà nói, đã là tu vi đủ để được gọi là hạng nhất, nhưng vẫn chưa thể so sánh được với những đỉnh cao của từng thời đại, càng đừng nói là muốn ngăn cản cái đại thế cuồn cuộn mênh mông này.
Ngoài ra...
Hắn cũng có một chút tư tâm nho nhỏ.
Không thể để Thái A kiếm của Thủy Hoàng Đế mãi ở lại trên thi thể của Cùng Kỳ. Máu của Cùng Kỳ. Quá bẩn.
Sùng Ngô sơn chủ nói: "Ta tuy biết một vài phương pháp tu hành, nhưng cũng chỉ là những thủ đoạn để kích phát tiềm lực bản thân, như Hiên Viên Hoàng Đế, bản thân hắn đã có sức mạnh rất lớn, nhưng... có lẽ, với ngươi có một khả năng khác."
Thần dừng một chút, như đang cân nhắc, cuối cùng vẫn nói: "Sơn Hải Kinh ngọc thư."
Sơn Hải Ngọc Thư?
Vệ Uyên nhớ lại, Vũ Vương và Khế từng nói trong Tương Giang ngọc thư, khả năng và hy vọng ngăn cản Sơn Hải giới trở về nằm ở sự ràng buộc vốn có của Sơn Hải giới, và việc chính mình có thể đem đế trì bao phủ trong Tụ Lý Càn Khôn cũng là dựa vào ngọc thư đế trì mà lấy được từ chỗ của Đảo Anh Đào Tương Liễu. Chúc Cửu Âm hỗ trợ chỉ là giúp hắn bổ sung nguồn lực lượng khổng lồ cần thiết.
Về Sơn Hải Ngọc Thư, Vệ Uyên cũng nhớ lại, khi mới đến nơi này, những Sơn Thần kia đến Triều Ca, khi chiêu đãi bọn họ, bọn họ từng nói, Sơn Hải Ngọc Thư cuối cùng bị chia làm hai bộ phận, bị thu thập.
Sùng Ngô sơn chủ cũng nói: "Năm đó Vũ Vương chia tách Sơn Hải, đem ngọc thư cũng ném vào từng giới."
"Mà ở Tây Sơn Giới, sau hỗn loạn ban đầu, tất cả Sơn Hải Ngọc Thư cuối cùng đều tụ về hai nơi, một là Cửu U của Chúc Cửu Âm, nơi này rất đặc thù, hoặc có thể nói, Cửu U bản thân đã tương đương với U Minh, như Côn Lôn, không ngừng tồn tại ở một nơi của Sơn Hải giới, nên thần có trong tay không chỉ một bộ Sơn Hải Ngọc Thư, mà bên còn lại, chính là ở chỗ Cùng Kỳ."
"Bây giờ Cùng Kỳ đã chết."
"Những hung thần đã cướp đoạt Sơn Hải Ngọc Thư của thần, chỉ sợ cũng đã bắt đầu rục rịch muốn cướp đi ngọc thư, Uyên nếu ngươi có đủ dũng khí, có thể thử một lần... Nếu như lấy được, thì ngươi sẽ có một nửa quyển «Tây Sơn Kinh»."
"Chỉ là một nửa còn lại chỉ sợ ở chỗ Chúc Cửu Âm."
"Thiếu một nửa, uy năng của nó chắc chắn sẽ giảm... Nhưng đi đòi hỏi từ Chúc Cửu Âm lại quá khó."
"Không, không phải là khó khăn, mà là tuyệt đối không thể!"
Sùng Ngô sơn chủ buồn rầu thở dài một tiếng: "Đó là Thương cổ chi thần, người chống đỡ Cửu U Minh Giới, chiếu sáng đêm ngày, là vị Lão Thiên Thần xưa cũ."
"So với Cùng Kỳ thì còn khó đối phó hơn, huống chi vị đó còn thủ khế ước, tuân thủ thần linh bản tính, gần như không rời Cửu U, cũng không bao giờ tiếp xúc với người ngoài, uy nghiêm khôn lường, như vực sâu như ngục, nửa còn lại chỉ sợ vô phương."
Vệ Uyên: "..."
Hắn chần chờ một chút, nói: "Có lẽ, có thể."
"Ta có thể nói chuyện với Chúc Cửu Âm chút."
Lão sơn chủ kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngươi quen biết Thần?"
"Cổ Thần kia?"
Vệ Uyên trầm mặc một hồi, sắc mặt bình tĩnh nghiêm trang nói: "Ta có một nghi thức đặc biệt gọi thần."
...
Chiến trường băng lãnh bá đạo.
Vị tướng lĩnh mặc giáp mực cùng cây chiến thương màu mực hùng hậu bá đạo đâm xuyên qua trái tim hắn, sau đó xoắn mạnh một phát, chợt bùng lên cơn thống khổ dữ dội.
Nhân Gian Giới.
Tại một cửa hàng hoa, hoặc nói chính xác hơn là một phòng hoa, thanh niên cao lớn gào thét nho nhỏ một tiếng, mở bừng mắt, vô thức ôm ngực, nhìn quanh một vòng, nữ tử hào sảng thường chăm sóc hắn trong khoảng thời gian này không có ở đây, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhíu mày chịu đựng cơn đau, mặt trắng bệch.
Hạng Hồng Bảo nghe thấy tiếng động, nói: "Anh tỉnh rồi à, anh?"
"Vẫn còn khó chịu sao?"
Hạng Hồng Vũ nhẹ gật đầu.
Hắn nhíu mày, chậm rãi nói: "Không biết vì sao, dạo này em cứ mơ một cơn ác mộng, em mơ thấy một người dùng thương đâm xuyên qua trái tim của em, hơn nữa, em loáng thoáng còn nhớ người đó hình như nói ra tên của mình."
"Có thể cái tên đó không biết sao em lại không nhớ được."
Hạng Hồng Bảo nói: "Hả? Quái dị vậy?"
Hạng Hồng Vũ nhíu mày, nói: "Em luôn cảm thấy, nếu như em thấy người đó, chắc chắn sẽ nhớ lại được tên hắn... gọi, hình như gì Uyên đó..."
"Nếu để em gặp được hắn, chắc chắn phải so cao thấp một trận."
"Thôi bỏ đi, đừng nói tới giấc mơ này nữa, mấy chuyện gần đây của em thế nào rồi?"
Nhắc tới chuyện của mình, Hạng Hồng Bảo mặt mày hớn hở: "Đã gần xong rồi, em cảm thấy chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, là em có thể thật sự tổ chức nghi thức, à, cái nghi lễ tế tự đó, đến lúc đó, em sẽ cho đám già đầu kia thấy, bọn họ tin lầm hết cả rồi."
"Cũng cho lũ người ở Thánh Đường biết, chính thống phải ở Thần Châu chúng ta."
Hạng Hồng Vũ nhìn mà bật cười: "Nếu mà thế."
Hắn chỉ vào ngực mình, nói: "Nhưng mà có pháp thuật nào có thể làm dịu cơn đau này không?"
Hạng Hồng Bảo nụ cười trên mặt cứng lại.
Hắn nghĩ một chút, thành kính nói: "Thần nói, cần có lửa."
"Vậy nên..."
Hạng Hồng Bảo đẩy một ly nước nóng tới trước mặt Hạng Hồng Vũ, chân thành nói: "Anh, uống nhiều nước nóng!"
Hạng Hồng Vũ: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận