Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 47: Dưỡng Hồn Mộc

Chương 47: Dưỡng Hồn Mộc
Rất nhanh liền có thành viên tổ hành động đặc biệt đi vào vị trí nghi phạm mất tích. Vệ Uyên cũng cùng nhau lên núi. Sơ bộ thăm dò phía dưới, chỉ phát hiện yêu lực lệ khí nồng đậm, còn lại dấu vết giao thủ đều không thể tìm thấy, mấy vị đạo trưởng xuất thân đạo môn thiết lập pháp đàn giản dị, lập đàn làm phép, muốn triệu tới đám thổ địa tinh quái để hỏi chuyện, nhưng tốn hết sức lực lớn, những đám tinh quái kia vẫn cứ không chịu xuất hiện. Bất đắc dĩ, ba vị đạo trưởng cùng nhau hành động. Số lượng và chủng loại cống phẩm đều tăng thêm mấy lần. Lúc này mới có chút tinh quái ló đầu ra. Đạo nhân trên mặt thoáng hiện nét vui mừng, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy tinh quái kia xông tới, có bốn tay, hai cánh tay che miệng, hai tay còn lại mò lấy cống phẩm, cũng không quay đầu lại, chạy nhanh chóng, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, nụ cười của đạo nhân cứng đờ trên mặt. Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Di, Vệ Uyên bọn người, cười khổ nói: "Bần đạo đạo hạnh không đủ, bất lực." "Những tinh quái này là linh tính của vạn vật, xưa nay kín miệng, lần này không chịu ra, cộng thêm yêu khí lưu lại, có thể là do một vị Đại Yêu nào đó ra tay, mang yêu đạo kia đi." Chu Di thở dài, nhìn về phía Vệ Uyên đang ôm kiếm nghỉ ngơi bên cạnh: "Lần này làm phiền quán chủ." Vệ Uyên khẽ gật đầu. Lệnh bài Ngọa Hổ có chút rung động, có văn tự hiện lên linh đài. Đánh chết yêu đạo, lấy được công huân... Đây là bồi thưởng phong phú nhất kể từ khi có lệnh bài. Vệ Uyên đổi lấy phương pháp dưỡng hồn tốt nhất hiện tại. . . Chu Di còn phải phụ trách xử lý vụ tà đạo mất tích, cùng việc Đại Yêu hư hư thực thực xuất hiện ở nhân gian. Là thành viên tổ hành động trước đó đưa Vệ Uyên đến nhà máy, tìm thấy thi thể Chương Việt, khi bọn họ đến, xung quanh Chương Việt đã có ba nhân viên tổ hành động, dáng vẻ thảm thiết khiến mọi người có ánh mắt phức tạp, bọn họ lật thi thể Chương Việt lại. Thi thể cứng ngắc cũng thả lỏng. Nhưng Chương Việt vẫn cứ mở trừng trừng hai mắt, không chịu nhắm. Trương Hạo, chàng trai trẻ đã đưa Vệ Uyên tới, thở dài: "Là chết không nhắm mắt sao?" Vệ Uyên ngồi xổm xuống, nhìn Chương Việt mặt đầy vẻ cầu khẩn, đưa tay khẽ vuốt hai mắt Chương Việt, đôi mắt không nhắm chậm rãi khép lại, mọi người kinh ngạc, thấy là Vệ Uyên, người từng đối mặt khi mặt trời lên qua núi, dù đã chứng minh lời Sơn Quân chẳng qua chỉ là trùng hợp, nhưng vẫn cứ vô thức coi đây là chuyện bình thường. Chương Việt dù đã chết, nhưng dù sao cũng phát sinh Yêu biến mãnh liệt. Vẫn nhất định phải qua tổ hành động trừ khử tà khí có thể lưu lại. Trương Hạo đưa Vệ Uyên trở về nhà bảo tàng. Sau đó còn có những nhiệm vụ khác, liền một chân ga, hùng hổ rời đi. Khi Vệ Uyên trở về, nhìn thấy Triệu Nghĩa cùng Huyền Nhất đang đứng trước cửa, thấp giọng cãi nhau: "Không được, chuyện này ta không thể đồng ý!" "Nhưng nàng đã cứu ta." "Thế nhưng sinh tử có giới hạn, ngươi không muốn sống nữa sao?" "Vốn là do nàng cứu." "Mẹ nó, đầu óc ngươi lúc trước bị điểm nhập thế nào mà nhận chức trách vậy hả, Huyền Nhất? !" Triệu Nghĩa dường như bị tức đến nghiến răng, thái dương nảy lên, đột nhiên nghe tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Vệ Uyên đã về, lúc này mới dừng cãi nhau, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã xử lý sự việc thế nào, liền nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập bối rối. Soạt —— Cửa nhà bảo tàng bị một bàn tay nhỏ dùng sức đẩy ra. Chương Tiểu Ngư chạy tới, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt đen sáng ngời nhanh chóng tìm kiếm, tìm rất nhiều lần, không thấy người muốn nhìn, liền ngẩng đầu nhìn Vệ Uyên, nói: "Chú ơi, ba đâu? Ba đâu? Ba giấu đi đâu rồi?" Thanh âm có chút run rẩy. Vệ Uyên không nói gì. Chương Tiểu Ngư dường như biết điều gì, đôi mắt kia từ từ tối lại. Sau đó hít một hơi thật sâu, gắng gượng tinh thần, cẩn thận từng li từng tí nhỏ giọng hỏi: "Ba không phải là người xấu, ba sẽ quay lại đúng không?" Vệ Uyên không biết nên trả lời thế nào. Đi qua chiến đấu trừ ma diệt quỷ, trở về nhân gian an toàn, vậy thì phải đối mặt với tình cảnh thế nào đây? Bọn họ lại mang tâm trạng gì? Chương Tiểu Ngư cố gượng cười, nhón chân vỗ vỗ tay Vệ Uyên, giống như là đang an ủi. Sau đó lùi lại hai bước, nghiêm túc bái một cái: "Cảm ơn chú. . ." Quay đầu chạy đi. Vệ Uyên không lập tức đi tìm nàng, chỉ là cởi kiếm xuống, lau đi pháp lực và vết máu còn sót lại trên đó, cuối cùng bôi dầu lên kiếm, tra kiếm vào vỏ, lấy bùa vàng dán lên vỏ kiếm, trấn áp lệ khí do chém giết yêu ma quỷ quái tích tụ lại. Cuối cùng đi đến cửa phòng chứa đồ. Bên trong có tiếng nức nở bị đè nén xuống. Vệ Uyên giơ tay lên, lúc đầu muốn gõ cửa, nhưng nghĩ lại, liền trực tiếp đẩy cửa ra. Chương Tiểu Ngư ngồi xổm trên một chiếc ghế nhỏ, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào đó, vai khẽ run, Vệ Uyên trầm mặc, đưa tay đặt lên đầu Chương Tiểu Ngư vuốt vuốt, cô bé lúc nãy vẫn cố gắng nhịn giờ nước mắt rơi từng giọt lớn, răng cắn môi để mình không khóc thành tiếng: "Ba là người xấu, là người xấu. . ." Vệ Uyên im lặng một lúc, rồi chân thành nói: "Phụ thân con không phải là người xấu, ông ấy là anh hùng." "Ta chưa từng thấy người nào có dũng khí như ông ấy." "Ông ấy đến cuối cùng vẫn muốn bảo vệ con." Khu quỷ thần thông vận dụng, nhưng không đi điều khiển, mà tìm cách khống chế hồn thể, đem cảm nhận của Vệ Uyên lúc đó truyền tới, vai Chương Tiểu Ngư run rẩy kịch liệt, khi ngẩng đầu lên, nước mắt giọt lớn giọt lớn chảy xuống, Vệ Uyên nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng. Thân thể Chương Tiểu Ngư run rẩy, cuối cùng không kìm được khóc lớn: "Ba là người xấu, là người xấu." "Ba không cần tiểu Ngư." "Đồ xấu xa, đồ xấu xa!" Vệ Uyên ngơ ngác. Thì ra đây mới là hình ảnh người xấu trong mắt trẻ con.. . . Chương Tiểu Ngư vốn là hoạt thi, hồn phách bất ổn, khóc đến mệt cũng ngủ thiếp đi. Vệ Uyên mở lệnh bài Ngọa Hổ, lần này thứ đổi được là linh tài trân quý, hắn có chút tò mò lệnh bài Ngọa Hổ sẽ đưa nó cho hắn như thế nào, là chỉ điểm một chỗ để hắn đến lấy, hay là dịch chuyển, kết quả khi thấy công huân tan đi, dường như biến thành một luồng linh khí đặc thù, hình hổ trên lệnh bài Ngọa Hổ như phục hồi. Gầm nhẹ một tiếng. Miệng hổ mở rộng. Trong đó có một cơn lốc xoáy, tiếp theo lưu quang lóe lên, một vật rơi thẳng vào tay Vệ Uyên. Đó là một loại cây màu ngọc trắng dài chừng 30 centimet, kèm theo một chậu hoa cổ, Vệ Uyên may mắn, may mà một trong hai đại thần thông của giáo úy Tư Đãi là khu quỷ, trong bảo khố có không ít đồ vật liên quan đến dưỡng hồn. Ví dụ như vật này, chính là thứ mà đại tướng quân Vệ Thanh khi xưa quét ngang Hung Nô, đem quê hương của chúng chuyển hết về, chỉ là một nhánh tương đối bình thường trong đó, Dưỡng Hồn Mộc thật sự đã cao đến mấy chục mét, một vật to lớn phải mười người ôm, người Hung Nô Tây Vực có nhiều vu thuật quỷ dị, đồ vật dưỡng hồn cũng nhiều hơn Trung Nguyên lúc trước. Chỉ tiếc Vệ đại tướng quân thích đánh nhanh thắng nhanh, sau này liền không còn nữa. Nhưng nhìn trước mắt, phong lang cư tư, khắc đá yết danh, chỉ sợ tướng Hán ra trận trực tiếp dùng Thần Mộc lớn của Hung Nô làm thành tích. Chương Việt đã chết, thân thể và hồn phách của Chương Tiểu Ngư đều rất suy yếu. Vệ Uyên bưng chậu hoa định tìm một nơi thích hợp để đặt nó xuống. Để hiệu quả của Dưỡng Hồn Mộc bao trùm toàn bộ nhà bảo tàng. Sau đó mới tiến hành các bước tiếp theo. . . Triệu Nghĩa nhìn sư đệ, đã tức đến nghiến răng: "Không được, tiểu cô nương kia là hoạt thi, sinh tử có giới hạn, sao ngươi vẫn muốn dùng hoạt thi pháp?" "Bất quá là báo đáp ân tình." "Nhưng đó là hoạt thi pháp, đạo hạnh của ngươi có thể duy trì được mấy năm? Sau khi đạo hạnh cạn kiệt thì sao, dùng mạng đổi mạng sao? !" Thấy Huyền Nhất vẫn không chịu quay đầu, Triệu Nghĩa liên tục đi tới đi lui, cắn răng một cái, nói: "Nếu không được, thì đi tìm tổ sư gia, mượn miếng gỗ của ngài ấy!" Huyền Nhất ngạc nhiên, nói: "Tấm ván gỗ kia là bảo vật của tổ sư gia mà." Triệu Nghĩa không nhịn được nói: "Cứu người quan trọng hơn, sao thế, lẽ nào ngươi cứ trơ mắt nhìn ngươi chết? Hay là siêu độ cho tiểu cô nương đã cứu ngươi? Miếng gỗ của tổ sư là gỗ tâm của Dưỡng Hồn Mộc 500 năm, để cô bé đó từ bỏ thân thể, nuôi hồn phách vẫn được...""Ngươi, ta, và sư tỷ đều lên núi đi, nói rõ mọi chuyện, dù sư phụ có quý báu vật đó, cũng không đến nỗi không chịu cho mượn." Âm thanh của Triệu Nghĩa bỗng im bặt, nghi hoặc nhìn xung quanh một chút: "Sư đệ, ngươi có thấy âm khí ở đây như thuần khiết hơn không?" Huyền Nhất ngạc nhiên, cũng khẽ gật đầu. Hai đạo sĩ lần theo khí tức, quay đầu lại thấy Vệ Uyên đang ôm một chậu hoa đi tới, vừa muốn chào hỏi, ánh mắt gắt gao dính chặt vào thứ trên tay người sau, có điều một người thì nhìn chằm chằm khúc gỗ màu ngọc trắng, còn người kia thì nhìn chằm chằm vào chậu hoa cổ kia. Dưỡng Hồn Mộc, trăm năm màu đen, năm trăm năm đen như mực. Quá ngàn năm thì màu tím, hai ngàn năm là trắng, ba ngàn năm thì có thể như ngọc. Mới bước vào giới tu hành không bao lâu, Vệ Uyên không hiểu những thường thức này, nhưng nhận ra ánh mắt của hai người. Nghĩ đến mình mới dạo qua tay một chút liền có thêm một linh tài. Dừng lại một chút, dùng giọng điệu bình thường, khiến người khác không nhìn ra sự giả dối: "Vừa nhớ ra trong nhà còn thứ này, vừa hay có ích, nên cầm ra xem thử." "Ngoài ra, không cần nhìn, chậu hoa là giả, phỏng theo kiểu cổ thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận