Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 503: Lục Ngô thí luyện

Khoa Phụ chú ý thấy vẻ cổ quái trong đáy mắt của người nào đó tóc trắng cầm kiếm.
Tóc trắng kiếm giả tay phải giơ lên, đồng thời bắn ra một đạo kiếm mang, từ trên xuống dưới đánh giá mãnh hổ thiên thần to lớn trước mắt, tựa hồ đang cân nhắc chém từ góc độ nào thì thuận tay hơn, tay trái thì thuận tay móc ra chiếc điện thoại di động không có cột sóng nào, mở chức năng quay phim lên, còn hậu quả thì thế nào, dù sao thù giữa bọn họ đã lớn đến mức bất thường rồi. Vệ Uyên suýt chút nữa tan thành mây khói trong tay Lục Ngô, Đại Vũ lại tự mình giết và làm bị thương không biết bao nhiêu thiên thần của Lục Ngô. Ngọa Hổ đối với Lục Ngô, gặp mặt chỉ có thể đỏ mắt. Huống chi, vào lúc xác định thử luyện thật sự là thỏa mãn yêu cầu của Lục Ngô. Vệ Uyên đã từ bỏ ý định. Trên đời này có vô số khả năng, nhưng việc Lục Ngô cho phép Vệ Uyên làm thần Côn Lôn. Là không thể. Tuyệt đối không thể! Chuyện này còn có khả năng thấp hơn cả việc Vũ Vương từ dưới đất chui lên. Đây là nơi thí luyện giống như mộng cảnh, cũng không thể gây tổn thương cho Lục Ngô, Vệ Uyên hiện tại chỉ muốn có một trận ra oai làm mất mặt để còn đường lăn lộn trong xã hội, nhưng mà vừa mới đến gần cách Lục Ngô trong vòng ba bước, không biết vì sao, vị thiên thần đang ngủ say im lặng mở hai mắt ra. Đôi mắt màu vàng nhạt u lãnh nhìn chăm chú Vệ Uyên.
Vệ Uyên con ngươi co lại, lùi lại nửa bước, bàn tay khẽ nâng lên, năm ngón tay nửa nắm lại. Ánh sáng lấp lánh chuyển động, ẩn ẩn có xu thế hóa thành một thanh kiếm sắc bén. Kiếm khí, kiếm thế, kiếm ý phóng lên tận trời. Trong nhất thời giương cung bạt kiếm, bầu không khí ẩn ẩn có chút lạnh lẽo. Khoa Phụ tim như treo ngược lên. Sau đó, Lục Ngô lại tựa hồ như không nhận ra kiếm giả tóc trắng trước mặt là ai, chỉ là xác định trước mắt dường như có người, tiếng nói trầm trầm uy nghiêm, chậm rãi nói: "Khó được vẫn còn người tham dự, ngươi đã có thể tới đây, chứng minh đã thông qua hai lần thử luyện phía trước, phàm nhân, ngươi có tư cách tiếp nhận thử luyện Côn Lôn lần thứ ba.” "Chỉ có trước khi hoàn thành đề thi của ta, mới có tư cách tiếp tục đi nhận khai sáng cùng thử luyện của Vương Mẫu."
Lần khảo hạch thứ ba, chính là phải nhận được sự tán thành của ba vị thần Côn Lôn. Đồng thời nhận được sự tán thành của Lục Ngô, Khai Minh Thú và Tây Vương Mẫu, mới có thể trở thành người thừa kế thần vị núi Côn Lôn. Thần Lục Ngô vẫn ở trong hình dáng Cửu Vĩ mãnh hổ, đồng tử màu vàng không có chút gợn sóng tình cảm nào. Bên tai Vệ Uyên truyền đến thanh âm thanh tỉnh trong mộng: ". . . Thần chân linh vì quá mệt mỏi mà vẫn chưa thể tỉnh táo lại, còn đang ở trong mộng." "Trước mắt vị này, có lẽ chỉ là thủ đoạn mà Lục Ngô bố trí trong tình huống đặc thù." "Nhưng mà, thật sự là kỳ lạ, ta chưa từng thấy Lục Ngô mệt mỏi đến mức cần dùng đến thủ đoạn như vậy." Cũng giống như phân thân của Tây Vương Mẫu. Nhưng mà lại hoàn toàn không có năng lực suy tư?
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, trong lòng thả lỏng một chút. Nếu nói là Lục Ngô thật sự, vậy hắn có lẽ phải dẫn đầu một trận đánh nhau với Lục Ngô trong giấc mơ này. Hoặc là nói bị Lục Ngô đánh một trận. Nhưng nếu chỉ là một điểm linh bố trí. Như vậy Vệ Uyên đột nhiên nhìn thấy khả năng thông qua cửa thử luyện này của Lục Ngô. Thần Lục Ngô chậm rãi đứng dậy, còn Vệ Uyên với tư cách người tham gia thí luyện, thì đứng ở trước mặt Thần, Lục Ngô trầm thấp mở miệng, giảng thuật quy tắc thí luyện, trên thực tế cũng không cần phải giảng cụ thể quá nhiều, bởi vì trước đó Vệ Uyên đã thấy một tấm bia đá. Trên tấm bia đá viết bằng văn tự thời đại thần thoại những quy tắc sau:
Vệ Uyên chậm rãi đọc ra: "Người dự thi, có thể tùy ý hỏi thần Lục Ngô ba câu hỏi." "Và Lục Ngô sẽ trả lời một cách tuyệt đối." "Nhưng tiếp theo, người dự thi cần phải phán đoán câu trả lời của Lục Ngô là thật hay là giả." Nếu trả lời đúng, sẽ trực tiếp thông qua lần khảo hạch này. Mà một khi người dự thi phán đoán sai thì sẽ phải chịu trừng phạt, nói cách khác, giống như ba ván hai thắng, thắng thì thông quan, có tư cách đi gặp Khai Minh Thú, thua ở đây cùng Lục Ngô tiến hành một trận đấu vật nhiệt tình quyền đối quyền, hoặc là nói bản thân người tham gia thí luyện biến thành đồ chơi điểm linh của Lục Ngô. Cái gọi là hình người đồ chơi chơi đùa với mèo. Vệ Uyên nhìn những dòng chữ trên tấm bia đá này, và những quy tắc trắng trợn rõ ràng này. Trong lòng ít nhiều có chút không được thoải mái cho lắm. Ít nhất có một điểm hắn có thể thấy được. Trong thử luyện do Lục Ngô để lại, sức mạnh của người tham gia không phải là tiêu chuẩn thứ nhất. 'Không chọn người mạnh làm thần' Đây dường như là tiêu chuẩn của thần hệ Côn Lôn. Bản thân Lục Ngô chấp chưởng chín bộ của thần hệ Côn Lôn, tương đương với việc Thần chấp pháp của rất nhiều Sơn Hải chi thần thuộc thần hệ Côn Lôn, nếu đã viết ra quy tắc, vậy bản thân Thần tuyệt đối sẽ không làm trái quy tắc của mình, như vậy điều này đồng dạng biểu thị rằng, quy tắc này đồng thời không đơn giản như trong tưởng tượng. Dù sao tất cả sinh linh đều sẽ có nghi ngờ của riêng mình. Mà cơ hội để hỏi những nghi ngờ như vậy với thiên thần cường đại, hiện tại lại có tới ba lần.
Nhưng cái đáng buồn là, ngươi lại không thể chắc chắn biết được Lục Ngô trả lời thật hay giả. Có thể tưởng tượng được, Lục Ngô chắc chắn sẽ đưa ra câu trả lời phù hợp với phán đoán nào đó của người đặt câu hỏi, sau đó lại hỏi ngược lại ngươi, hỏi ngươi cảm thấy Lục Ngô nói thật hay giả, đây là đang khảo nghiệm năng lực phán đoán và năng lực tư duy của người dự thi. Đương nhiên cũng có thể hỏi một vài vấn đề đơn giản, tỷ như một cộng một bằng mấy. Nhưng mà Vệ Uyên khẳng định rằng Lục Ngô sẽ đưa ra câu trả lời khá phức tạp nhưng lại hợp tình hợp lý. Toán học, các vấn đề logic thuộc dạng số như thế này. Nếu như là những thiên tài ngàn năm có một thì còn được. Người bình thường mà dùng tư duy phàm nhân phán đoán logic của thần có chính xác hay không. Vậy cơ bản sẽ bị nghiền nát không còn mảnh vụn. Nói cách khác, khi đối mặt với thử luyện của Lục Ngô, cơ bản chỉ có hai lựa chọn. Hỏi một vấn đề mình không biết đáp án, rồi phán đoán Lục Ngô nói thật hay giả. Hỏi một vấn đề mình biết đáp án. Dùng tư duy phàm nhân để thách thức logic của thần linh.
Mà một khi lo lắng bất an, không thể đưa ra quyết định, vậy thì chẳng khác nào phí công hao tổn sức lực, sau một thời gian, tự nhiên sẽ thất bại, Vệ Uyên rơi vào trầm tư. Còn trong thanh tỉnh chi mộng của hắn, Cửu Thiên Huyền Nữ như có điều suy nghĩ: "Hắn sẽ hỏi như thế nào?" "Các ngươi thì sẽ hỏi như thế nào?" Khoa Phụ nghĩ nghĩ, trả lời: "Nếu là ta, có lẽ sẽ hỏi Lục Ngô, sáng nay ta ăn gì đi, như vậy ta nhất định biết đáp án, tuy rằng không thể biết được những thứ khác từ thần Lục Ngô, nhưng ít nhất có thể đảm bảo lần khảo hạch này thông qua, ở nhân gian tựa hồ gọi là không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại." Cửu Thiên Huyền Nữ lắc đầu nói: "Như vậy Lục Ngô sẽ cho ngươi biết, những thứ ngươi ăn đến từ đâu, ví dụ như ăn một chén cơm, thì sẽ nói cho ngươi có bao nhiêu hạt, hấp thụ bao nhiêu nước, sau đó hỏi ngươi lời hắn nói là đúng hay sai, đương nhiên, đây chỉ là một ví dụ, tình huống thật chỉ có tệ hơn." "Vấn đề càng đơn giản, càng dễ lộ ra sơ hở." "Lục Ngô là vị thần cai quản quy tắc, mà ở đây chỉ là một đoàn điểm linh, không có tình cảm và suy nghĩ." "Ngươi đối với thần như thế nào, thần sẽ hồi đáp lại ngươi như vậy." "Ngươi định chơi trò lanh vặt này, thì thần cũng sẽ dùng những câu hỏi tỉ mỉ đó để phản kích, nếu ngươi hỏi rộng ra, thì thần sẽ không dùng những thủ đoạn đó, mà đưa ra câu trả lời dựa trên phương hướng chung, đừng cố thử thách logic cơ bản của chúa tể chín bộ của thiên."
"Ngươi tính toán thần, thần chỉ sẽ tính toán ác hơn." "Càng là những vấn đề cơ bản, nhận thức khác biệt giữa thần linh và nhân loại lại càng lớn." "Nhớ kỹ chưa?" Giọng Cửu Thiên Huyền Nữ bình tĩnh. "Nhớ rồi." Sau khi Khoa Phụ gật đầu, đột nhiên lại ngơ ngẩn ra. Chờ đã... Tại sao lại có cảm giác như đang học bù vậy? Khoa Phụ trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Đúng rồi, nghe nói Cửu Thiên Huyền Nữ là lão sư của Hiên Viên Hoàng Đế, chẳng lẽ nói, vị Huyền Nữ này đến tận bây giờ vẫn còn đang học lại Hiên Viên sao? Khoa Phụ đang muốn mở miệng thì Chúc Cửu Âm mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng che môi lại, hắng giọng một tiếng, hành động của Khoa Phụ dừng lại. Cảnh Vệ Uyên mặt mày bầm dập xuất hiện trong đầu thoáng qua. Vị cổ đại truyền thuyết tâm tình phóng khoáng này bình tĩnh nuốt câu nói kia xuống, khuôn mặt an tường. Nâng chén trà lên về phía Chúc Cửu Âm. 'Đa tạ ơn cứu mạng.' Sắc mặt Chúc Cửu Âm thanh đạm, gật nhẹ đầu. 'Không cần khách sáo.' Cửu Thiên Huyền Nữ không chú ý đến sự giao lưu nhỏ bé ở phía sau của hai người, sau khi suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Hình Thiên đang hiếm khi đi ra ngoài hóng gió, tiện miệng hỏi: "Vậy còn ngươi thì sao? Hình Thiên?"
"Ta à?" "Cái này đơn giản thôi." Hình Thiên cười nói: "Ta sẽ hỏi hắn." "Rìu của ta có thể chém được đầu của hắn không?" "Xem hắn trả lời thế nào." Khoa Phụ: "..." Cửu Thiên Huyền Nữ: "..." Chúc Cửu Âm: "..." Trong mộng cảnh, nhất thời chỉ có tiếng cười vô hại của Hình Thiên vang vọng. Câu hỏi này... Lục Ngô nói là ngươi biết chém ta, vậy Hình Thiên nói ngươi nói sai. Nếu Lục Ngô không muốn ăn một búa của Hình Thiên, thì chỉ có thể kiềm chế mà đồng ý. Cho nên, cuối cùng chỉ có hai kết cục. Hoặc là Hình Thiên qua cửa. Hoặc là Hình Thiên hóa thân chiến thần, cười nhăn nhở vung rìu to bản lên đánh một trận với Lục Ngô, sau đó qua cửa. Độ bá đạo... Phá trần. Khóe miệng Khoa Phụ giật giật. Không, đây chính là quan văn làm mẫu đó. Thiên cổ có một không hai.
Mà trong lúc những người khác trong mộng cảnh đang đứng bên ngoài quan sát, Vệ Uyên trầm tư hồi lâu, cuối cùng duỗi ra một ngón tay, dứt khoát hỏi: "Đại kiếp của nhân gian, là cái gì?" Khoa Phụ ngơ ngẩn, nói: "Hắn lại chọn hỏi câu này?" "Ta còn tưởng hắn sẽ chọn cách khác, hoặc là giống như Hình Thiên vậy." Cửu Thiên Huyền Nữ cũng hơi không hiểu. Hai mắt Chúc Cửu Âm mang vẻ cổ xưa, sau khi im lặng, giọng nói bình thản: "Rất đơn giản." "Hắn không có thực lực của Hình Thiên, cũng không đủ sức để đối đầu trí tuệ với Lục Ngô." "Vì cho dù hỏi vấn đề gì, đều có khả năng đoán đúng hoặc sai." "Vậy thì thà dùng câu trả lời của Lục Ngô để phỏng đoán thông tin trước còn hơn." "Thắng hay không thì để sau." "Tiện nghi cứ chiếm trước." Khoa Phụ nói: "Thần Chúc Cửu Âm, ngài thật sự rất hiểu hắn." Chúc Cửu Âm không nói gì. Chỉ là lại nhớ tới năm đó tại quán rượu ở Trường An, tình huống Vệ Uyên quay người rời đi, bản thân mở túi tiền ra toàn là đá, trong lòng ẩn ẩn có chút đau dạ dày.
Mà Lục Ngô chậm rãi mở miệng trả lời, nói: "Đại kiếp đời đời...""Thủy Thần Cộng Công, Tinh Thần Chi Chủ, 12 nguyên thần, thậm chí cả các vị thần của đại hoang trước sau đều ra tay với nhân gian, muốn mang Trung Thổ nhân gian một lần nữa trở lại giới Sơn Hải, để thúc đẩy việc hoàn chỉnh hóa Sơn Hải đại hoang, để Hậu Thổ khôi phục, thực lực quay về vị trí đứng đầu tứ phương chư thần, sau đó làm cho đại hoang thần hệ áp đảo thần hệ Côn Lôn, uy hiếp 30 ngàn vạn năm." "Mà trong quá trình này, nhân gian thiên băng địa hãm, nước sông treo ngược." "Người trở về dưới trướng thần linh, văn minh diệt vong." "Cuối cùng thương vong thảm trọng, sinh linh trên mặt đất, mười không còn một." "Đó là kiếp nạn." Tiếng nói của Thần Lục Ngô bình tĩnh, nói ra tầng tầng tương lai đáng sợ. Trời long đất lở, thời đại thần thoại thay đổi, trong quá trình này, nền văn minh nhân loại đã bị nghiền nát một cách dễ dàng như thế, tất cả đều yên tĩnh lạnh lẽo, nhưng lại mang theo một loại đương nhiên, cuối cùng hai mắt màu vàng óng của Lục Ngô nhìn chằm chằm vào Vệ Uyên, chậm rãi hỏi: "Ngươi cảm thấy, điều ta nói là đúng hay sai?" Cảm xúc trong lòng Vệ Uyên nhấp nhô.
12 nguyên thần, cùng vị thiên thần chấp chưởng mặt trăng mặt trời và các vì sao, muốn để nhân gian quay về mục đích. Là để đánh thức Hậu Thổ, đồng thời để Hậu Thổ một lần nữa quay về vị trí đứng đầu Tứ phương chư thần Địa Thủy Phong Hỏa. Hắn mơ hồ cảm thấy, mục đích này tính chân thực cực cao. Thậm chí có thể nói, đây chính là mục đích thực sự của 12 nguyên thần. Các thông tin khác cũng giống như những điều hắn biết. Vệ Uyên chầm chậm thở ra một hơi trọc khí, cẩn thận nói: "Ngươi nói, là chính xác." Thần Lục Ngô dùng đôi mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm vào hắn. Một lúc sau, giọng điệu thờ ơ: "Không sai, cũng không phải vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận