Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 58: Cuối cùng nhìn thấy

Chương 58: Cuối cùng nhìn thấyThẩm Ký Phong cũng đồng ý lời mời của người đàn ông trung niên kia, ôm máy tính, một bước không rời theo Vệ Uyên, chỉ là vẻ mặt có chút xoắn xuýt, không muốn đến quá gần, nhưng từ đầu đến cuối không chịu rời xa một phạm vi nhất định, dường như chỉ khi ở trong phạm vi của Vệ Uyên mới có thể đảm bảo an toàn.Vệ Uyên nhìn cô thiếu nữ từ lúc đến cái quỷ vực này, liền luôn bám sát bên cạnh mình, trong lòng có chút suy nghĩ, mơ hồ đoán ra thân phận của nàng.Nói đến, bác tài lão Chu vốn không tham gia đội hành động, nhưng cũng biết chút ít sự vụ bên trong.Lúc ấy nên hỏi thử, chắc hẳn Thẩm Ký Phong này cũng là thành viên ngoài biên chế của đội hành động.Một đường đi tới, người đàn ông kia dẫn đường quả nhiên không khác lời Hoàng Y Nữ nói, qua một khúc sông Lạc nhánh đầy tử khí, bờ sông phía sau là một rừng trúc xanh, trong rừng trúc có nhà người ở, lại có chút vị thanh bình.Người đàn ông chỉ vào một cánh cửa đen trên rộng dưới hẹp phía trước, khách khí nói: "Hôm nay có khách quý đến, mời các vị vào trong ngồi chút, vợ con ta đều ở nhà, ta đi mua chút đồ ăn vặt, lát nữa chúng ta nhắm rượu."Cặp tình nhân kia thấy cảnh vật xung quanh, nước biếc uốn lượn, liễu rủ thướt tha, có chút thích thú, đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, tỏ vẻ muốn đồng ý, Vệ Uyên đưa tay ngăn lại, nhìn người đàn ông kia, cười nói: "Cái này... Không hay lắm thì phải?""Chúng ta đều là người lạ, nhỡ đâu lại làm chị dâu sợ thì sao?"Người đàn ông kia ngẩn ra, tựa hồ không ngờ Vệ Uyên lại nói vậy, nhất thời phải nghĩ cách trả lời.Vệ Uyên đã cười nói: "Hay là cùng đi vào thôi."Người đàn ông há hốc mồm, xua tay nói: "Cái này không được, ta còn phải đi mua đồ...""Các ngươi cứ vào là được."Người thanh niên trong cặp tình nhân cũng thấy đây không phải chuyện gì to tát, khuyên nhủ: "Vệ Uyên, chúng ta chút lễ phép, cũng không đến nỗi lại hiểu lầm chứ."Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu.Vệ Uyên lắc đầu nói: "Nói đến ngược lại là ta không cần thiết phải câu nệ như vậy."Người đàn ông hơi thở phào nhẹ nhõm, còn muốn mở miệng, không ngờ Vệ Uyên tay trái đã sớm lật nút cài ở cổ tay hắn, trong kinh hãi, nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh kia, tự nhủ thở dài: "Sớm biết đã không tìm cớ, lừa quỷ cũng không phải chuyện đơn giản."Sắc mặt người đàn ông kia thay đổi, đang định giãy giụa.Lại nghe Vệ Uyên quát lớn một tiếng: "Vào."Lật tay vung cổ tay, đã trực tiếp ném người đàn ông kia vào cánh cửa, cũng kỳ lạ, cánh cửa đen kịt, trông cứng rắn chắc chắn, mà người đàn ông trung niên lại trực tiếp ngã vào bên trong, Vệ Uyên đưa tay ra sau chống dù đỏ, trực tiếp đỡ người đàn ông kia và cửa hẹp, cặp tình nhân còn mờ mịt trước tình huống phát triển này, liền nghe thấy một tiếng phù.Dường như là thanh sắt nung đỏ đâm vào trong tuyết.Bên trong thoáng chốc truyền đến tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm, có thứ gì đó nhào vào dù, dù run lên không ngừng, phản chiếu ra một bóng người vặn vẹo, rồi đột nhiên là điên cuồng gào thét:"Thả ta ra!""Ngươi nhìn ta, ngươi mở mắt ra nhìn ta!"Âm thanh thê lương thấm thía, dường như đang vang vọng bên tai.Cặp tình nhân kia sợ hãi run rẩy, Vệ Uyên bước lên trước một bước, chắn trước ba người phía sau, hai mắt nheo lại, trên dù truyền đến từng đợt tiếng cào, dường như phía trước và sau cửa có người không ngừng giãy giụa, đang dùng sức lôi kéo, lực cực lớn người bình thường khẳng định không thể chống cự nổi, nhưng Vệ Uyên một thân đạo hạnh, không hề nhúc nhích.Cũng không biết đã bao lâu, tiếng kêu thảm thiết mới chậm rãi dừng lại.Thẩm Ký Phong thở dốc, mở to mắt, nhìn thấy cặp tình nhân bên cạnh bị âm khí xung kích, đúng là ngất đi, Vệ Uyên thu dù đỏ lại, cái dù đỏ chót này, mặt dù đã sớm gồ ghề, xuất hiện từng vệt đen vết cào, nhìn mà kinh hãi.Phía sau dù đỏ căn bản không phải cánh cửa lớn, mà ở đó lại là một cỗ quan tài đen dựng thẳng đứng.Vừa rồi bọn họ chỉ còn cách mấy bước nữa là trực tiếp đi vào trong quan tài rồi.Quan tài bình thường đều được chôn dưới đất, mà cỗ quan tài này lại dựng đứng trên mặt đất, hoàn toàn không tiếp xúc với mặt đất, xung quanh bọc một lớp gạch đỏ, ngăn cách quan tài với mặt đất, Thẩm Ký Phong khẽ hít một hơi, sắc mặt trắng bệch, nói: "Là quan tài đứng." "Quan tài đứng?""Ừm, người chết oan chết uổng, oán khí nặng nề, không thể hạ táng, đành phải xử lý như vậy, chờ sát khí theo dòng nước trôi đi, mới có thể đem chôn xuống, đây là người chết không nhắm mắt, chôn xuống đất nhất định sẽ nuôi ra cương thi."Vệ Uyên nhìn bên cạnh cái quan tài đứng, có lẽ do ảo cảnh bị phá, mà biên giới quỷ vực xuất hiện từng mảng lớn sương mù, cảnh vật xung quanh lúc hư ảo, lúc mơ hồ, khi thì bịt kín bởi một lớp sương mù, khi thì lại chân thực không giả.Vệ Uyên khẽ nhíu mày, bước về phía trước ba bước, vẫn là cảnh sắc bờ sông.Thẩm Ký Phong vội vàng đứng dậy đi theo sau Vệ Uyên, lúc này vẫn ôm cái máy tính, một tay khác vì khẩn trương mà vô thức nắm vạt áo Vệ Uyên, Vệ Uyên quay đầu liếc nhìn hai người tình nhân ngã trên mặt đất, nhìn về phía quỷ vực đang bị mở ra trong chốc lát này.Loại sương mù mơ hồ kia đang chậm rãi khôi phục bình thường.Vệ Uyên mở miệng hỏi: "Cô là người của đội hành động?"Thẩm Ký Phong khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi thuộc bên nghiên cứu sự vận hành của linh khí, lần này đội hành động muốn tôi đến thôn xem, liệu có thể tìm ra quy luật lưu chuyển sát khí để tìm thấy tiệm cơm đang ẩn trong quỷ vực."Dừng một chút, cô nói thêm: "Tôi đã xem tư liệu của anh."Vệ Uyên mỉm cười lắc đầu, nghĩ đến những nhân viên nghiên cứu khoa học trong truyền thuyết, chỉ vào đám sương mù quỷ vực này, hỏi: "Vậy bây giờ cô có thể tìm được vị trí tương đối suy yếu của quỷ vực không?"Thẩm Ký Phong khẽ gật đầu, nhặt hai lá bùa, làm vài pháp quyết, cuối cùng nói ra vài vị trí."Đại, đại khái là ở chỗ này, thời gian ngắn, tôi tính không rõ."Vệ Uyên đưa tay rút tám thanh hán kiếm, cắn rách đầu ngón tay, phất lên thân kiếm, rồi chém ra phía trước, chú linh sau đó lại gia tăng hiệu lực phá sát trừ tà, tám thanh hán kiếm rơi xuống, kiếm thứ nhất không hề biến hóa, kiếm thứ hai cũng vậy, Vệ Uyên không nản lòng, kiếm thứ ba vung trảm ra, đột nhiên, sương mù phía trước Vệ Uyên cùng cảnh hoàng hôn an tĩnh bỗng chốc bị xé tan.Tựa như thế giới bị chia làm hai nửa.Phần phía trước, sắc trời giống như chợt tối sầm xuống, còn hướng Vệ Uyên đến, vẫn đang là thời khắc hoàng hôn, hai thế giới phân biệt rõ ràng, chỉ có nhánh sông Lạc vẫn chảy xiết, xuyên qua quỷ vực và thế giới hiện thực.Bên bờ sông, từng cỗ quan tài đứng tượng trưng cho cái chết oan uổng, oán khí nồng đậm lặng lẽ đứng đó.Lít nha lít nhít, khiến người thấy kinh hãi.Dường như là một bãi tha ma.Bọn họ đứng giữa vòng vây của những quan tài đứng này.Thẩm Ký Phong không nhịn được lùi một bước, da đầu tê dại.Nơi này toàn là những người chết không nhắm mắt sao?Mà xung quanh những cỗ quan tài đứng kia, hoặc ngồi hoặc nằm, la liệt những khách du lịch đến đây.Bọn họ như đang làm khách ở nhà người ta, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lại mang theo nụ cười hiền hòa.Dường như đang nhận một sự tiếp đãi cực kỳ nhiệt tình, quỷ dị đến lạnh người.Thẩm Ký Phong trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, chợt nhớ đến trước khi đến nghe người đội hành động nói qua, Uông Hoằng Hòa trước đây chính là ăn vụng ở nghĩa địa, sau đó mới tìm được quán ăn kia, Vệ Uyên nhớ lại những gì hỏi được từ Nhất Mục Ngũ trước đây, như có điều suy nghĩ.Mở một thôn trang, không bán trà, không rượu ngon.Mời cơm người chết, nghênh đón khách bốn phương.Thôn trang ở đâu?Nếu là người thường, sẽ làm hướng tây.Vệ Uyên nhìn về phía tây.Tại bãi tha ma này tiếp tục đi về phía trước, nơi dòng sông êm ả, cũng là nơi sát khí tụ lại.Một quán ăn đèn đuốc sáng trưng đang sừng sững hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận