Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 592: Nguyên lai chúng ta vẫn luôn đang đánh Địa Ngục cấp bậc phó bản sao?

"Chương 592: Nguyên lai chúng ta vẫn luôn đang đ·á·n·h Địa Ngục cấp bậc phó bản sao?"
"Thần Thoại khái niệm, ta?"
Vệ Uyên ngơ ngẩn, sau đó sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng từng loài Hung Thú mang dòng máu Sơn Hải dị chủng khi thấy bản thân liền có phản ứng như chuột thấy mèo. Xét về lý thuyết, cho dù bọn chúng có kinh nghiệm từ năm xưa cùng Vũ, cũng không thể có phản ứng kịch liệt đến vậy.
Dù sao, những chuyện năm đó chỉ nhằm vào một số ít cá thể của tộc đàn nào đó. Cũng không phải là đem tất cả các con Hung Thú đó cho vào nồi. Vũ cũng không thể ăn nhiều đến vậy.
Thế mà giờ đây, đám Hung Thú hậu bối cách đó mấy ngàn năm thấy Vệ Uyên, lại hệt như thể ngày hôm qua Vệ Uyên vừa mới lấy bạn bè của chúng ra chấm tương hành tây ăn kèm bánh rán vậy.
Khóe miệng Chúc Cửu Âm cong lên, nói: "Chuyện này ngươi cần cảm ơn Bạch Trạch."
"Sau khi Hiên Viên rời đi, hắn trốn tránh, nhưng việc ẩn mình như thế không hợp với cá tính của Bạch Trạch. Tuy thích nằm ngửa nhưng hắn không thích sự cô độc, Thần ưa mỹ thực và rượu ngon nhưng lại lười làm, thích ăn nhờ ở đậu nhưng khi ra ngoài sẽ dẫn đến nhiều nguy hiểm."
"Cho nên, lần này hắn đã nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu nhờ học được một chút binh pháp của Cửu Thiên Huyền Nữ."
Vệ Uyên khẽ giật khóe môi: "Họa thủy đông dẫn…"
Chúc Cửu Âm gật đầu: "Đúng, nhưng ít nhất là hắn đợi đến khi ngươi ở kiếp đó qua đời rồi mới bắt đầu."
"Bắt đầu lan truyền rộng rãi các loại « Sơn Hải Kinh ». Không chỉ người, ngay cả Hung Thú cũng chạy theo xu hướng đó, là sẽ đi tìm cái gọi là tập thể kết thành bè phái. Với Bạch Trạch mà nói, chỉ cần có một kẻ có giá trị cừu hận cao hơn bản thân để thu hút sự chú ý, lại thêm bản thân châm ngòi bên cạnh, thì có thể thuận lý thành chương trở thành người một nhà."
"A... Theo cách nói của người thường, là chỉ cần ngươi chửi ai, người đó sẽ trở thành anh em khác cha khác mẹ. Mà ngươi, Vệ Uyên, tác giả « Sơn Hải Kinh », đương nhiên là mục tiêu lớn nhất của tác giả « Bạch Trạch Tinh Quái Đồ »."
"Trải qua mấy ngàn năm nỗ lực của Bạch Trạch, danh hào của ngươi đã lan truyền khắp Tứ Hải Đại Hoang, khí tức chân linh của ngươi thậm chí đã hòa nhập vào ký ức huyết mạch của Hung Thú qua nhiều đời, tạo ra áp chế mang tính gốc rễ lịch sử đối với chúng."
"Còn vì sao làm được như vậy?"
"Đừng quên, Bạch Trạch là toàn tri, lại thêm mấy ngàn năm tuyên truyền nữa."
Vệ Uyên giật khóe môi: "..."
Cứng đơ. Cứng đơ.
Nắm đấm cứng lại.
Bạch Trạch, ngươi đừng khắc cái gì vào DNA người khác chứ, tên hồn đản này.
Hắn nói: "Vậy sao Bạch Trạch không tạo trực tiếp một kẻ thế thân mang giá trị cừu hận cao để thu hút sự chú ý?"
Chúc Cửu Âm bình thản nói: "Ngươi có vẻ đã hiểu lầm điều gì đó rồi Vệ Uyên, là do sự tích có trước, sau đó mới hình thành truyền thuyết, chứ không phải thông qua tuyên truyền giả dối mà ngươi có được sức mạnh. Bạch Trạch chỉ là dựa vào bản lĩnh của mình, để cho những Hung Thú không tin thần trải nghiệm tinh thần giống như những kẻ c·h·ế·t oan năm xưa, cảm giác bị áp bức."
"Dù sao thì đó cũng là Bạch Trạch, tuy không có tác dụng lớn nhưng mà cái gì cũng biết một chút."
Chúc Cửu Âm cau mày nói: "Cái gọi là sinh ra đã biết, thiên phú của Bạch Trạch thực ra có xác suất nhất định có thể lọt vào nhóm mạnh nhất của Thần linh. Nhưng đáng tiếc, ông trời đã cho rồi lại lấy đi, Bạch Trạch có thiên phú nhưng vì thiên phú đó mà đánh mất sự kiên trì."
"Ngươi có thể xem như, vạn vật trên thế giới đã từng rộng mở trước mắt Bạch Trạch."
"Thần có thể liếc nhìn rất nhiều lĩnh vực."
"Nhưng Thần chỉ mới mở mục lục ra đã nằm ngửa rồi."
Xi Vưu nhếch mép, lộ ra một tia khinh miệt: "Mẹ nó đồ bỏ đi."
Hình Thiên gật đầu: "Đại phế vật."
Đại Nghệ cũng khó có khi đồng ý: "Đúng là vậy."
Thần Nông miễn cưỡng chấp nhận cái danh xưng này.
Chỉ có Hiên Viên tức giận.
Chúc Cửu Âm vui vẻ nói: "Chính vì truyền thuyết của bản thân ngươi, cộng thêm Bạch Trạch mấy ngàn năm ngày đêm tuyên truyền, nên bây giờ ngươi cơ bản có thể đảm bảo có sức áp chế nhất định với Hung Thú. Tuy không có lợi ích gì, kẻ yếu hơn ngươi thì dùng cái này vô ích, kẻ mạnh hơn ngươi thì dùng cái này cũng vô dụng, ngược lại còn có thể chọc giận, còn không mạnh không yếu thì có dùng hay không cũng không quan trọng. Có thể xem cơ bản là một dạng truyền thuyết của Sơn Hải đầu bếp. Có điều, so với Thần Thoại khái niệm của Bạch Trạch, tạm thời trong lúc bắt nguyên liệu nấu ăn sẽ tương đối dễ dãi."
Vệ Uyên thở ra một hơi, nói: "Ta hiểu rồi."
"Ngươi hiểu cái gì?"
"Bạch Trạch đúng là một tên đại hỗn tử có một không hai."
Chúc Cửu Âm cười không có ý kiến, nói: "Còn có hai cách khác để đạt được Thần Thoại khái niệm."
"Một là hoàn thành một loại khế ước, ví dụ như ta, cũng như tứ hung tứ linh, đều như vậy."
Vệ Uyên kinh ngạc nhìn Chúc Cửu Âm, có điều suy nghĩ, nói: "Thần Thoại khái niệm của ngươi Chiếu sáng Cửu U là do hoàn thành chức trách Cửu U chi Chủ?"
Chúc Cửu Âm trả lời: "Không sai."
"Bao gồm cả Thần Thoại khái niệm của Lục Ngô, ngày phố chi chủ cũng giống như vậy."
"Thần vốn cũng chỉ là sinh linh nhỏ bé."
Thần Nông ở bên cạnh bổ sung: "Điều này cũng phù hợp với lời Chúc Cửu Âm đã nói, Thần Thoại khái niệm và sức chiến đấu mạnh mẽ không liên quan gì với nhau, mà bản thân sự mạnh yếu của Thần Thoại khái niệm, cũng không liên quan đến việc làm sao đạt được sức mạnh cảnh giới này."
Hắn cười ha hả nói: "Nó càng giống như là một loại trái cây."
"Một loại trái cây mà khi đi đến cuối con đường, ngươi nhất định sẽ gặp. Nó là tất cả những gì vốn có của ngươi, kỹ xảo, kinh nghiệm, ký ức, ngưng tụ lại trên con đường này, bất kể ngươi sinh ra đã ở đó, từ từ bước đến, hay là thông qua các phương pháp khác để đến."
"Chỉ cần ngươi có thể nắm bắt lấy trái cây của con đường này, vậy ngươi có thể hiện ra tư thái Thần Thoại."
"Không quan trọng quá trình, chỉ cần kết quả thôi sao?"
Thần Nông lắc đầu: "Không, là quá trình tự nó đã thai nghén trong kết quả này."
"Về phần những cái khác, cứ nói sau khi giải thích xong loại đặc tính Thần Thoại khái niệm cuối cùng."
Thần Nông thị gật đầu, Chúc Cửu Âm nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: "Còn loại cuối cùng, là phương thức do Nhân tộc suy nghĩ ra, Nhân tộc các ngươi vốn nhỏ yếu, sau khi Oa Hoàng và Phục Hy m·ấ·t t·í·c·h lại càng vậy. Là do tổ tiên đời đời gian khổ lập nghiệp, không ngừng tìm tòi mới tìm ra con đường."
"Đã lực lượng không bằng thiên thần, tố chất cơ thể không bằng thần linh."
"Thì cũng đành phải tìm kiếm những con đường khác từ các hướng khác."
"Lấy thân thể người phàm, một lần nữa mở ra một con đường chưa từng có."
Thanh âm của Chúc Cửu Âm hơi ngừng lại.
Nhìn về phía đám người đàn ông lôi thôi lếch thếch kia, dường như đang nhìn những bậc anh hùng năm xưa từng khuynh đảo một thời, nói: "Hiên Viên đường hoàng nhân đạo."
"Thần Nông y độc, Xi Vưu Cửu Lê bá đạo, Hình Thiên thì là võ cực hạn."
Hình Thiên nâng tay lên, bổ sung: "Quan văn."
Khóe môi Chúc Cửu Âm cong lên, nói: "Được, là một kẻ nắm giữ võ đạo và cả quan văn đến cực hạn."
"Còn Đại Nghệ, hắn không có con đường nào cả, những gì hắn có chỉ là những kỹ năng luyện đến cực hạn. Bọn họ sở hữu ý chí và con đường không thua kém gì thần linh, đồng thời thông qua các loại phương pháp, kết hợp Thần Thoại khái niệm này với thần binh, khiến bản thân có thể sử dụng năng lực phụ tải lớn này của thân thể trong thời gian dài hơn."
"Đó chính là Hiên Viên kiếm, là Hình Thiên phủ, là Thần Nông roi, và thập đại ma binh của Xi Vưu."
"Đáng tiếc, Vệ Uyên."
Chúc Cửu Âm vừa cười vừa nói: "Kiếm thuật của ngươi đã từng chạm đến cảnh giới của Đại Nghệ khi xuống núi, đáng tiếc, cảnh giới đó chỉ tồn tại lúc ngươi ở thời Đường cuối cùng. Thậm chí khi ngươi ở triều Võ Chu, từ Côn Lôn trở về cũng không có. Chỉ đến khi ngươi một mình rời khỏi Trường An, kiếm thuật đó mới lại xuất hiện."
"Khụ khụ."
Đại Nghệ ho khan.
Chúc Cửu Âm gật đầu, nói: "Ngươi muốn nói gì sao? Được thôi."
Đại Nghệ mỉm cười nhìn Vệ Uyên, để lộ lúm đồng tiền cùng răng nanh ẩn hiện.
Lấy ra một tấm ván gỗ, vẽ lên đó một người và một khúc gỗ.
Vệ Uyên: "..."
Rơi vào trầm tư.
Đại ca, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta xem không hiểu.
Hắn nhìn Chúc Cửu Âm.
Sau đó phát hiện.
Chúc Cửu Âm nhắm mắt lại.
Khóe môi Vệ Uyên giật giật.
Mẹ nó…
Hình Thiên bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Ý của Đại Nghệ là, người và khúc gỗ là khác nhau, nội tâm người sẽ có vui buồn giận hờn, lại vì chuyện mà xao động. Có lúc những tâm trạng này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của ngươi, ảnh hưởng đến cảnh giới kiếm thuật."
Vệ Uyên: "..."
Nhìn Hình Thiên, lại nhìn Đại Nghệ.
Đại Nghệ gật đầu tán thành.
Hình Thiên nói đúng đó!
Vệ Uyên im lặng.
Vệ Uyên không hiểu, nhưng tỏ vẻ bản thân rất xúc động.
Cảm giác tam quan bị trùng kích.
Hình Thiên, thật là quan văn?
Hình Thiên đắc ý với tố chất quan văn mà bản thân đã thể hiện.
Đại Nghệ mỉm cười ngượng ngùng, sau đó lật trang thứ hai.
Hình Thiên tiếp tục dịch: "Cho nên, khi ngươi từng có tất cả, m·ấ·t đi tất cả, cuối cùng quên hết mọi thứ, thanh kiếm trong tay ngươi mới có thể phát huy sức mạnh cao nhất."
"Ngươi vốn có chỉ là kỹ xảo thuần thục."
"Mà những thứ trên kỹ xảo, và cùng một kỹ xảo đó sẽ phát huy bao nhiêu hiệu quả, thì phải xem cảnh giới. Dù cho kỹ xảo giống nhau, một kiếm khách từng trải qua có tất cả rồi m·ấ·t đi tất cả, cuối cùng quên hết tất cả và buông tha bản thân mình, cũng mạnh hơn một kiếm khách đang có mọi thứ."
"Mất đi tất cả, quên đi tất cả…"
Vệ Uyên lẩm bẩm, trong đầu hiện lên những trải nghiệm cuối cùng ở thời Đường.
Cuối cùng Đại Nghệ vỗ vai hắn, mỉm cười gật đầu.
Hình Thiên cảm khái nói: "Hắn nói, ngươi có thể thử hồi tưởng lại trạng thái kia trong quá khứ, có lẽ có thể giúp ngươi trong chốc lát kéo tâm cảnh về thời Đường, có điều con người dù sao cũng không phải máy móc, tâm cảnh đỉnh cao thường cần có sự dẫn dắt."
"Cho nên nhiều người trước khi giao đấu chọn bế quan điều chỉnh tâm cảnh."
Hắn liên tục than thở, có chút cảm khái.
Vệ Uyên im lặng suy nghĩ lại, đột nhiên nghĩ ra một việc: "Đúng, Tứ Hung cũng có Thần Thoại khái niệm sao?"
Chúc Cửu Âm gật đầu: "Không tệ, nhưng Thần Thoại khái niệm của chúng được xem như là tứ cực khí vận của đất trời, là trụ vàng khí vận. Các Thần đương nhiên không thể khiêng trụ vàng đi chiến đấu, nên Tứ Hung ở vị trí trấn thủ và Tứ Hung không ở vị trí trấn thủ sẽ có hai đẳng cấp khác nhau."
"Mặc dù chênh lệch không lớn đến mức như kiểu Trọng khi mở ra Thần Thoại tư thái."
"Nhưng cũng cực kỳ lớn."
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, ngẫm lại kỹ thì thấy bản thân khi giao thủ với Tứ Hung cơ bản đều không phải ở vị trí của chúng. Chỉ duy nhất một lần gặp Cùng Kỳ, mà lúc đó nó cũng đã bị Hoàng Đế đ·â·m cho một nhát xuyên thấu, còn không kịp phản ứng và mở ra Thần Thoại tư thái, ngỏm ngay tại chỗ.
Mấy tên còn lại thì khỏi phải bàn.
Quyền năng và khái niệm của Tứ Hung đến từ Tứ Cực.
Nhìn vậy có thể thấy, cái gọi là bí pháp của Khoa Lâm, có lẽ là sự kết hợp giữa loại phương pháp thứ hai và thứ ba, tuy tự thân không có đạt đến con đường của Hiên Viên Xi Vưu, cũng không luyện ra được kỹ năng của Hình Thiên và Đại Nghệ, nhưng dựa vào Thần Thoại khái niệm đã có, tức là quyền năng của Đào Ngột, rèn một thanh thần binh thì cũng có vẻ có thể làm được.
Nhưng quả thật là thủ đoạn rất mưu lợi.
Bỗng hắn lại nghĩ đến một tồn tại, nói: "Vậy Vô Chi Kỳ…"
Hình thức chiến đấu của Vô Chi Kỳ là trực tiếp nhấc cả con sông Hoài thời đại thần thoại dài hơn ngàn kilomet làm gậy.
Cái này có vẻ cũng không giống phong cách của thần linh truyền thống.
Chúc Cửu Âm gật đầu: "Gậy nước của Vô Chi Kỳ thiên về việc rèn thần binh của Nhân tộc."
"Thần có được con đường sau khi chinh phục sông Hoài và biến con sông đó thành thần binh."
"Nên Thần mới đặc biệt trong tất cả các Thủy Thần."
"Và chỉ có Thần mới được gọi là Thủy Quân chứ không phải Thủy Thần của con sông lớn nào."
"Và chỉ có chinh phục được một trong Tứ Độc thời đại thần thoại, mới có tư cách trở thành bạn tốt chung của các Thủy Thần."
Thần dừng một chút, đảo mắt qua những người còn lại, thấy bọn họ khẽ gật đầu. Chúc Cửu Âm dường như thở dài, quay đầu nhìn Vệ Uyên đang trầm tư, ngữ khí bình thản nói: "Thần Thoại khái niệm, tạm dừng ở đây, tiếp theo là một số điều mà ngươi cần biết."
"Liên quan đến Nhân tộc."
Vệ Uyên chần chừ: "Nhân tộc?"
Chúc Cửu Âm thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy Nhân tộc vẫn còn mạnh lắm sao?"
"Cho dù so với Chư Thần, vẫn có Ngũ Đế, có Chiến Thần như một?"
"Thậm chí còn nắm giữ Thần Thoại khái niệm mà đa số các Thần cũng không thể thấu hiểu?"
Vệ Uyên kinh ngạc, rồi trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu: "Đúng, trong trí nhớ của ta, Nhân tộc dường như rất hưng thịnh... Cho nên, việc Vũ phân l·i·ệ·t Sơn Hải, ta có chút ngạc nhiên."
Chúc Cửu Âm bình thản: "Quả nhiên, dù sao thì, thời đại của ngươi có Vũ. Ví dụ như ta thì có thể hiểu hành động của hắn."
Thần nói: "Bây giờ Vệ Uyên ngươi thử đếm xem, trong số các anh hùng của Nhân tộc, có bao nhiêu người đủ sức đ·ị·c·h lại cường giả Chư Thần."
Vệ Uyên nghĩ nghĩ rồi bắt đầu đếm: "Ừm, Ngũ Đế chắc chắn phải có, Phục Hi và Oa Hoàng thực ra không thể tính vào Nhân tộc. Mà các Thần đã tan biến lâu rồi, ngoài ra còn Xi Vưu, Thần Nông thị Khương thúc, Hình Thiên, Đại Nghệ, Phong Hậu, Lực Mục, Thường Tiên, Vũ, Khế, đây đều là những người đó."
Chúc Cửu Âm bình thản nói: "Vậy ngươi biết kết cục của bọn họ thế nào không?"
Vệ Uyên ngơ ngẩn.
Chúc Cửu Âm dịu giọng: "Ngươi không biết hay là vô tình xem nhẹ?"
"Hiên Viên, kết thúc êm đẹp."
"Lực Mục chiến t·ử, thi thể tan nát."
"Thường Tiên già yếu rồi mất."
"Phong Hậu nhìn trộm thiên cơ rồi m·ấ·t t·í·c·h."
"Xi Vưu t·ử v·o·n·g."
"Thần Nông c·h·ế·t oan c·h·ế·t uổng, nguyên nhân thì mọi người không rõ."
"Hình Thiên chiến t·ử."
"Đại Nghệ m·ấ·t t·í·c·h ở Đại Hoang, t·ử v·o·n·g."
"Thuấn, già yếu, rời khỏi phạm vi Nhân tộc thiên thông tuyệt địa, bị vây g·iết."
"Vũ, quyết chiến với Đế Tuấn ở Đại Hoang, bỏ mình, hồn tán, k·i·ế·m gãy."
"Khế, thiên cơ phản phệ, mù lòa mà đ·i·ê·n, sau đó không rõ tung tích."
Vẻ mặt của Vệ Uyên dần dần đông cứng, sử thi về những anh hùng vĩ đại luôn khiến người ta xem nhẹ kết cục đằng sau. Mà ở một đời của hắn, chẳng qua chỉ là một kẻ nặn tượng gốm bình thường, sống trong thời đại mà Vũ Vương và Thuấn Đế còn tại thế, tự nhiên cảm thấy thực tế vẫn còn tốt. Dù cho có mưa gió hay nguy hiểm lớn đến đâu thì cũng đã có bộ Đồ Sơn mạnh mẽ, Vũ Vương cùng Nữ Kiều che chở rồi.
Thời đại của hắn là thượng cổ thịnh thế.
Chúc Cửu Âm dừng lại một lát, nói: "Vấn đề thứ hai."
"Niên đại hoạt động của những người này theo thứ tự là ở giai đoạn nào?"
Vệ Uyên chậm rãi hồi ức, sắc mặt trở nên u ám.
Chúc Cửu Âm tự nói tự đáp: "Hiên Viên, Phong Hậu, Lực Mục, Thường Tiên, Xi Vưu, Thần Nông, Hình Thiên."
"Bọn họ thuộc cái thời đại huy hoàng nhất, cái thời đại gần như không thể tái hiện được truyền kỳ..."
"Sau đó, là Thiếu Hạo."
"Thời đại của thần cơ bản không có anh hùng nào có thể đối kháng được với Chư Thần."
"Ngũ Đế Thiếu Hạo buộc phải đến Chúc Dung tập hợp, kết thân với Phượng Hồng thị, để lại Phượng Hoàng Đồ Đằng."
"Thời đại này không có anh hùng."
"Đời sau, Chuyên Húc, Ngũ Đế."
"Anh hùng của Nhân tộc thời đại này, là Cộng Công biến thành người, là Chúc Dung biến thành hạ quan, là Trọng Lê biến thành hạ quan đời thứ ba. Không có thuần túy là con người, sau khi Hiên Viên, anh hùng cuối cùng của Thượng cổ, qua đời, các Thần thậm chí đã có thể đến Nhân tộc, hóa thân thành Nhân tộc, nếm thử cướp đoạt con đường mà Hiên Viên và Xi Vưu đã khai phá cùng trái cây Thần Thoại khái niệm cuối cùng."
"Chuyên Húc đã phải hao hết tâm huyết để xoay xở, hoàn thành trận địa tuyệt địa thông thiên."
"Thời đại đó không có anh hùng."
"Đời sau, Nghiêu, Đại Nghệ."
"Chỉ có người này."
"Đời sau, thời đại Thuấn, là Vũ."
"Chỉ có người này."
Vệ Uyên cảm giác, khi Chúc Cửu Âm nói ra, những chuyện cũ mà hắn đã vô thức lãng quên, cái thời đại t·à·n k·h·ố·c hắc ám, bởi vì những chiến hồn của các anh hùng luôn luôn bên nhau, đã lần nữa hiển hiện trước mắt. Trong suốt mấy trăm năm đằng đẵng, chỉ có một người bôn ba ở Thần Châu, nỗ lực bảo vệ dân chúng trước vô số hung thần, nhưng dù cố gắng thế nào cũng luôn muộn màng. Đại Nghệ tại sao luôn bôn ba trên đường gi·ết c·h·ó·c?
Và, tại sao chỉ có một người đó chiến đấu?
Một áp lực nặng nề đến mức bản thân có chút ngưng thở.
Ngữ khí của Chúc Cửu Âm lại dịu xuống, nói: "Vấn đề cuối cùng."
"Trong một thời đại mà gần như chỉ có một anh hùng, thậm chí là một thời đại không có anh hùng."
"Vô số Nhân tộc sống trên đất Thần Châu bao la, họ đã sinh sống như thế nào?"
"Và cái khoảng thời gian đen tối và không có người thừa kế Hoàng Vị giữa Ngũ Đế…Chuyên Húc và Nghiêu… không có Nhân Hoàng, không có Chiến Thần, không có anh hùng."
Hai mắt Chúc Cửu Âm tĩnh mịch nhìn Vệ Uyên: "Nó dài bao nhiêu? Nhân tộc trong khoảng thời gian đó thì như thế nào?"
Một sự im lặng bao trùm.
Cơ Hiên Viên khẽ nói: "Vũ Vương đã che chở lưu lại giấc mộng yên bình. Đã tỉnh mộng chưa?"
"Vậy, hãy vui vẻ nghênh đón hiện thực, Vệ Uyên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận