Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1034: Rút kiếm

Chương 1034: Rút kiếm.
Vệ Uyên nhìn Đế Tuấn phía trước chủ động mang hắc lịch sử của mình ra công khai, thấy trên người người kia lưu chuyển ánh sao, khóe miệng giật giật, đáy mắt mờ mịt.
Không, điều này không đúng.
Cái này, kịch bản không phải viết như vậy mà… Đế Tuấn bình thản nói: "Chuẩn bị xuất phát đi."
Vệ Uyên thở dài, biết rõ lần này thế nào cũng tránh không khỏi, nhưng ánh mắt lại liếc sang, rơi xuống Oa Hoàng đang nằm ngủ trên giường, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của thiếu nữ áo trắng, trong một thoáng, hành động của Thiên Đế và Thiên Tôn đều theo bản năng thả chậm lại.
Người có thể khiến cho kẻ mạnh nhất hiện nay, cùng người đứng đầu kiếm đạo tuyệt đối trong top 5, nhân gian Thiên Tôn đồng thời mất đi chiến ý.
Trong thiên hạ, có lẽ chỉ có một người.
Không… Là hai người.
Vệ Uyên nghĩ đến thiếu nữ tóc trắng đang ở Nam Hải, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng.
"Không cần chú ý."
Đế Tuấn bình thản nói: "Không biết ngươi lúc đó có còn ấn tượng không, trước khi ngươi xuất kiếm, Côn Lôn Lục Ngô cũng đã đến rồi, thêm cả Chúc Dung ở Nam Hải, cùng với 36 Lôi Thần thượng cổ dưới trướng ngươi, trừ phi là Đại Tôn quay lại, nếu không thì thập đại đỉnh phong bình thường chỉ có đến mà không thể đi."
Thần nhìn thoáng qua Oa Hoàng đang ngủ say.
Chầm chậm thở ra một hơi.
Chiến ý lúc trước, mênh mông bàng bạc, vậy mà cũng chậm rãi biến mất sạch sẽ.
Giọng điệu bình thản nói: "Thôi đợi nàng tỉnh lại rồi tái chiến."
"Sau khi đánh xong, ngươi lại rời khỏi Thiên Đế Sơn."
Xoay người, phất tay áo, giọng điệu bình thản nói: "Hôm nay cơm tối, ngươi phụ trách."
Cũng xem như là giao đấu.
Vệ Uyên im lặng.
Sau đó vẫn không nhịn được nói: "Ngươi cứ thế đem hắc lịch sử của mình, ờ, ta nói là, đem cái đoạn ảnh chụp kia truyền đi rồi?" Không khoa học chút nào.
Thủ đoạn của một mạch ta Đồ Sơn thị mà!
Vậy mà mất linh rồi?
Thiên Đế đôi mắt bình thản nhìn xuống, thản nhiên nói: "Giữa thiên địa, chỉ có ngươi, mới có dũng khí ghi chép lại quá khứ của bản tọa."
"Những chúng sinh khác, căn bản sẽ không nhớ kỹ."
"Ngươi phải biết, ghi chép lại quá khứ của bản tọa, khủng hoảng không phải là ta, mà là chúng sinh."
"Trời, là không sai." ? ? !
Mẹ nó?
Nguyên Thủy Thiên Tôn trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn Thiên Đế thong dong bình thản rời đi.
Cái gì gọi là, nếu biết rõ hắc lịch sử của ngươi, người khủng hoảng là chúng sinh?
Bởi vì biết quá khứ của Thiên Đế.
Mà trời vô tội.
Vậy, người biết bí mật như vậy chính là mắc tội với trời?
Ngươi có cần phải bá đạo thế không?
Đến khi Đế Tuấn đã đi xa, Vệ Uyên mới nhớ lại, mình còn có một thứ đồ vật chưa đưa ra, bất quá, cơm tối hôm nay… Vệ Uyên bỗng nhiên có chút lo lắng, nếu tay nghề nấu nướng của mình vẫn chưa thể khôi phục thì sao?
Bất quá, hắn có ấn tượng, trọc thế thiên cơ tựa hồ đã bị Phục Hi cho chà đạp bạo ngược đến hồn bay phách tán rồi.
Như vậy, tay nghề của mình chắc cũng phải trở lại thôi.
Tiện thể cả tài vận vốn đã rất đáng thương nữa.
Vệ Uyên đưa tay, hạt châu đại diện cho đại đạo khởi nguyên vũ trụ đang nằm trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhu hòa, đây là Hồn Thiên tặng, đại đạo mà thượng cổ Đại Đế lĩnh ngộ được, đại diện cho sự khởi nguồn của thế giới, là thứ mà bây giờ thanh thế đứng đầu, chòm sao vạn tượng đứng đầu vẫn thiếu.
Thứ này có thể tính là bảo vật vô giá.
Xem ra, tài vận hẳn là đã khôi phục, vậy thì tay nghề nấu nướng chắc cũng không khác mấy.
Vệ Uyên lại nhìn thiếu nữ ngủ say bên kia, thần sắc ôn hòa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Đa tạ ngài.” “Không khách khí.” Giọng nói mềm mại ôn hòa vang lên.
Vệ Uyên ngẩn người.
Thấy thiếu nữ áo trắng đã mở hé mắt, đôi mắt ôn hòa mỉm cười, lặng lẽ dò xét xung quanh, sau đó chậm rãi hỏi, cẩn thận nói: "Thiên Đế đi rồi sao?"
Vệ Uyên nói: "Oa Hoàng ngươi vừa mới tỉnh sao?"
Thiếu nữ tóc đen khẽ gật đầu.
Sau đó hạ giọng nói: "Thiên Đế rất lợi hại, hay là chúng ta nhân lúc này lặng lẽ đi?"
Vệ Uyên nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của Oa Hoàng, trong nhất thời hào hùng nổi lên, bản tính Nhân tộc bị động phát tác.
Tay phải vung lên, hào khí vạn trượng nói: "Không cần!
"Trận chiến với Thiên Đế, cũng chỉ là sớm muộn!"
Vừa nói ra đã hối hận rồi.
Nhưng nhìn Oa Hoàng, Vệ Uyên khóe miệng giật giật, cảm giác mình hoàn toàn không thể rút lại câu nói vừa rồi.
Không thể làm Oa Hoàng thất vọng được.
Nhất định phải lợi dụng việc Oa Hoàng giả vờ ngủ mới tìm được cơ hội, sau đó mang Oa Hoàng chạy trốn xám xịt rời khỏi nơi này, như vậy thật quá sỉ nhục, tuyệt đối không thể làm vậy, làm vậy, Phục Hi tên kia không chừng cười đến ngã lăn ra đất, ôm bụng lăn lộn cười nhạo mình ba ngày ba đêm mất!
Trước nấu cơm xong, sau đó lúc nào cũng phải cùng Thiên Đế tỷ thí một chút.
Vệ Uyên đưa tay, giữa lòng bàn tay, kiếm khí lưu chuyển biến hóa.
Từng sợi từng sợi, giăng khắp nơi, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, lại ngược lại đã mất đi vẻ lăng lệ vạn phần, lạnh lẽo đáng sợ trước đây, ngay cả tốc độ đều bằng mắt thường trực quan nhìn chậm dần đi, chậm dần đi, ngay cả vẻ sắc bén phảng phất như muốn xé rách thần hồn cũng dần trở nên chậm lại.
Chậm chạp mà nhu hòa, uyển chuyển lưu động.
Quả thực giống như trên mặt nước tĩnh lặng, từng chút từng chút nổi lên gợn sóng màu bạc.
Mang theo mộng ảo và vô thủy vô chung, không biết lúc nào bắt đầu, cũng không biết khi nào kết thúc, ý vị huyền diệu.
Vậy mà cùng vị trí của Hồn Thiên, ẩn ẩn có vài phần tương tự.
Chỉ một lần kinh nghiệm, liền lĩnh ngộ được chút thần vận bên trong.
Không tông vô thượng, Hỗn Độn khi xưa, âm dương chưa phân.
Chỉ là gợn sóng màu bạc huyền diệu này cuối cùng lại càng lúc càng nhanh, đã mất đi cảm giác nhu hòa bình tĩnh vốn có, cuối cùng vỡ vụn tiêu tán, trong bàn tay hóa thành hết lần này đến lần khác ánh sáng lấp lánh, Vệ Uyên năm ngón tay nắm chặt, xé rách hư không, ném nó ra ngoài, không cho nó bộc phát trong phòng của Thiên Đế.
Chỉ bình tĩnh mà mang theo một chút tiếc nuối nói: “Thất bại rồi.” “Ta cũng muốn thử một chút mà...” Đạo nhân khẽ ngước mắt.
Mà ở nơi xa xôi bên ngoài thiên địa, một đầu yêu thú to lớn cỡ Everest vỗ cánh, phát ra tiếng gào thét chấn động, phía trước giữa thiên địa, ánh sáng lấp lánh như nước, ánh kiếm giăng khắp nơi, biến hóa vô hình, gợn sóng màu bạc lưu chuyển, mang theo vẻ ý vị mạnh mẽ, lấy vạn pháp vạn vật làm kiếm, như bao phủ hết thảy pháp tắc của toàn thế giới.
Yêu thú không tránh kịp, đã muốn va chạm lên.
Lại phát hiện tầng lớp chồng chéo như nước chảy kia, các pháp tắc ánh bạc vậy mà lại như gợn sóng tán đi, chưa từng bộc phát, chưa từng sát thương nó.
Vệ Uyên năm ngón tay bình tĩnh hạ xuống, nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn thử một chút.” “Không dùng Lôi Hỏa đạo quả, khoảng cách năng lực chiến đấu trạng thái bình thường của Thiên Đế, đến tột cùng còn xa bao nhiêu.” Tóc trắng rủ xuống, đôi mắt bình thản, kiếm khí quanh thân vẫn còn lưu lại dư vị, như cũ vẫn cường hoành không gì sánh được, thậm chí ẩn ẩn có được Hồn Thiên chi đạo, cơ duyên Hỗn Độn khi xưa, khí cơ âm dương chưa phân, bàn về giao phong với người đứng đầu thiên hạ lúc này, Vệ Uyên tuy trước khi nói không muốn giao thủ, nhưng đã tới tình cảnh này, nếu nói hắn không chờ mong giao phong với Đế Tuấn, đó là nói dối.
Mà Oa Hoàng lại chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Vệ Uyên.
Giọng ôn hòa nói: “Ừm, được.” “Ta rất chờ mong.” Thế là loại khí cơ huyền diệu kiếm đạo vô song thiên hạ, xếp hàng top 10, cảnh giới đạo quả liền tan biến mất.
Vệ Uyên nhìn nhìn tay mình, khóe miệng giật một cái: “Không biết có thể nói với Thiên Đế một tiếng, xem kho binh khí của hắn thế nào.” Trước khi quyết chiến: Đi vào kho binh khí của đối thủ nghịch mấy chuôi kiếm có thể dùng được.
Sao thấy sai sai thế nhỉ?
Tuy nói cảnh giới của bản thân đã sớm đến mức độ vạn vật làm kiếm, nhưng chiến đấu ở cảnh giới này.
Trong tay có hay không một loại binh khí đủ thích hợp và quen thuộc, đối với phát huy thực lực cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Oa Hoàng hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Vệ Uyên: “Hả?” Vệ Uyên đã lĩnh hội được ý của Oa Hoàng, duỗi ngón tay vẽ một chút, nói: "Ta xuất một kiếm, đem cùi chỏ của Trọc Thế Đại Tôn cho hắn gỡ."
“Ừ, ta vốn cũng đã dự định lưu lại một chút lực lượng, để gọi Trường An kiếm về cũng để lại một chút sức lực.” “Nhưng nói đi nói lại một kiếm chém qua thanh trọc lưỡng giới, hao tổn có chút lớn, so với ta dự đoán lớn hơn nhiều, kiếm của ta chém vào công thể Trọc Thế Đại Tôn sau đó, liền có chút điều khiển không được có lẽ còn bị máu của tên kia làm nhiễm vào nên không điều khiển tốt… ” "Nói chung, lực lượng dự kiến của ta có chút lệch so với thực tế.” “Không còn cách nào lại chém qua thanh trọc lưỡng giới nữa rồi, không thể trở về.” "Mặc kệ vậy, chuyện này cũng chẳng trách người khác, là do sơ hở của ta."
Vệ Uyên giải thích.
Thiếu nữ áo trắng nghe xong, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng, gõ vào giữa lông mày đạo nhân: “Đồ nhóc này…” "Sau này cũng không được nói như vậy."
Cái gì mà dự đoán lực lượng không đủ, kết quả chém vào công thể của Trọc Thế Đại Tôn xong.
Không có cách nào chém xuyên thanh trọc lưỡng giới được nữa.
Đây cũng coi như sơ hở của ta.
Ừ, loại lời này thực tế là bất lợi cho sức khỏe tim mạch, mà loại mùi vị này thực sự quá đặc biệt. Thiếu nữ áo trắng một tay chống cằm nói: "Trước kia ngươi đã gặp Hồn Thiên đại ca rồi sao? Luôn cảm thấy các ngươi đều thích nói như thế, hời hợt nói ra mấy lời khiến người khác không được khỏe."
Vệ Uyên giật mình, gật gật đầu: "Đúng vậy… chúng ta, quan hệ rất tốt."
"Bất quá kỳ thật cũng ổn thôi."
Trường An kiếm có khí tức đặc thù.
Không có cách nào hao tổn.
Mà vì thuộc tính của nó là do Nhân Tộc rèn đúc, sinh linh trọc thế cũng hoàn toàn không thể sử dụng.
Thậm chí còn sẽ kích ngược kiếm ý và kiếm khí bên trong Trường An kiếm, ngược lại sẽ gặp phải thần binh chủ động phản kích.
Thảm điểm, rút kiếm không xong, tại chỗ bị giết, hồn phi phách tán là chuyện đương nhiên.
Cho dù Đại Tôn muốn chạm vào, cũng phải hao phí cưỡng ép công thể, mà như vậy tương đương với cưỡng ép kết nhân quả với Nguyên Thủy Thiên Tôn, đến lúc đó trực tiếp viễn trình khóa chặt, lại cho tên kia một kiếm!
Bất quá, không có khí tức Côn Lôn, không có Trường An kiếm, Lôi Hỏa đạo quả và chòm sao gia trì.
Chưa chắc đã có thể chém một kiếm trúng Đại Tôn.
Trên thực tế, một kiếm kia của Vệ Uyên trực tiếp là chạy mạng mà đi, nhưng trong tình huống đó, Trọc Thế Đại Tôn vẫn tránh được mũi nhọn, dùng một tay đổi lấy một mạng, sự ứng biến và kiên quyết này, dù là Vệ Uyên cũng phải kinh ngạc.
Đợi đến khi khôi phục sau đó, lui sớm muốn đến trọc thế, lấy Trường An kiếm ra mới được....
... ... ...
Trọc thế lặp đi lặp lại mấy ngày.
【Thân thể Hồn Thiên】 vẫn còn ở trong bí cảnh bên ngoài hành cung đạo tràng của Trọc Thế Đại Tôn tĩnh dưỡng, chỉ là sự không đúng của hắn trước đó đã sinh ra ý thức của mình, rõ ràng đã có ý thức riêng, lại tràn đầy mờ mịt và thống khổ, không biết mình là ai, không biết mình bắt nguồn từ đâu, không biết mình thuộc về nơi nào.
Càng không biết là bản thân mình đang sống vì Đại Tôn kia.
Nhưng thân thể này, toàn bộ công thể, đều là do Trọc Thế Đại Tôn lấy vô số pháp tắc hội tụ lại, diễn lại từ hư vô mà thành tựu, gần như có thể nói là xuất hiện do Trọc Thế Đại Tôn, bên trong còn lưu lại chuẩn bị lổn nhổn, gần như vô tận, trực tiếp xuất phát từ gốc rễ của sự tồn tại.
Giờ phút này ý thức bên trong thân thể mênh mông trống rỗng căn bản không thể phản kháng.
Cho nên càng lúc càng đau khổ.
Trong những ngày này, chỉ vào đêm khuya, khi các Ma Thần khác đã đi xa, mới dám mượn quỹ tích vận chuyển tự động của vệ tinh, tiến về chỗ của thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, chỉ khi đưa tay chạm vào kiếm, nghe tiếng kiếm reo trầm thấp, mới có thể khiến tâm linh trống rỗng, mờ mịt của Thần được an bình lại.
Hôm nay cũng như vậy, nhân lúc không có Thần Ma nào phát hiện nơi này, Thần đưa tay, cầm chuôi kiếm Trường An.
Hai mắt khép hờ, cảm giác thống khổ mờ mịt, và sự nhói nhói trong thần hồn, từ từ bị tiếng kiếm reo kéo dài xoa dịu, trở nên bằng phẳng, và ngay lúc này, sau lưng vang lên một tiếng cười quái dị mang theo ý lạnh: "Hừ."
"Quả nhiên không ngoài dự liệu."
"Ngươi đã khôi phục ý thức, đúng không?"
Thân thể Hồn Thiên thống khổ co rụt, bỗng nhiên xoay người lại.
Nhìn thấy thân hình to lớn đang đứng bên kia, mặc áo giáp, khí diễm ngập trời như một mãnh thú khủng bố ở nhân gian.
Lữ Bố Phụng Tiên.
Lúc này là hộ vệ trung thành nhất, đáng tin cậy nhất của Trọc Thế Đại Tôn.
Vô số thiên tài địa bảo của trọc thế, kết hợp với hồn mãnh tướng của nhân gian loạn thế.
Bị phát hiện rồi… Tay phải Thân thể Hồn Thiên chậm rãi nắm chặt lại.
Mà thân ảnh to lớn đang khiêng Phương Thiên Họa Kích cũng như vậy, Phương Thiên Họa Kích xẹt qua hư không, chống xuống mặt đất.
Khí cơ lập tức trở nên căng thẳng lăng lệ, đối chọi gay gắt.
PS: Hôm nay canh thứ nhất... ... 3600 chữ.
1 giây nhớ kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận