Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 30: Oan khuất

Đào Tư Văn kéo cô bạn thân từ trong viện bảo tàng nhanh chóng bước ra. Cô gái cao gầy kia đã dịu bớt cơn giận, có vẻ hơi bực mình, liền vội vàng làm trò hề xin tha, ra vẻ vô cùng đáng thương. Đào Tư Văn vốn dĩ có chút không vui, nhưng thực sự hết cách với cô bạn này, chỉ có thể thở dài một tiếng tha thứ cho nàng. Nhìn lá bùa vàng trong tay, ban đầu muốn ném đi, nhưng lại cảm thấy loại vật này tùy ý ném lung tung không hay, nên đành cất tạm. Trời vừa sập tối, trong đô thị hiện đại, chính là thời điểm náo nhiệt. Mọi người kết thúc một ngày làm việc, bầu không khí thành phố cũng trở nên thoải mái hơn một chút. Đào Tư Văn và bạn thân lang thang trên đường hơn hai giờ, vừa đi dạo vừa ăn không ít quà vặt. Vốn là người hiện đại, cộng thêm tuổi còn trẻ, loại chuyện thần thần quỷ quỷ, trong chốc lát liền bị quên sạch. Đến nỗi lời Vệ Uyên dặn dò, nàng cũng vô tình coi như là chiêu trò kinh doanh. Giống như mấy ông thầy bói trong làng, hễ gặp mặt là nói ngươi thế này thế nọ, vận hạn không tốt. Nếu không thì làm sao khai trương? Vì nhà mình hơi xa một chút, Đào Tư Văn cùng cô bạn thân chia tay vào khoảng 9 giờ, sau đó ai về nhà nấy. Ngồi chuyến xe buýt số 10, xuống xe chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là tới. Trên xe buýt, Đào Tư Văn mở điện thoại xem phim một lúc, cũng không nhận thấy điều gì khác thường. Đợi đến khi xuống xe, một mình bước đi trên đường, cơn hưng phấn vừa vui chơi cùng bạn, cùng với những cảm xúc trong phim dần tan biến, mới bắt đầu thấy hơi khác lạ. Chung quanh hoàn toàn im ắng, chỉ nghe tiếng gió thổi lá cây, cùng tiếng bước chân của mình.
Đạp, đạp, đạp…
Trong lòng Đào Tư Văn dần cảm thấy sợ hãi. Bất chợt nàng nhớ tới lời của người quản lý nhà bảo tàng hôm nay.
‘…Gần đây tốt nhất là không nên đi một mình, nếu bất đắc dĩ đi đường buổi tối thì ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không được quay đầu nhìn lại.’
Rõ ràng lúc nãy còn không để ý, nhưng giờ phút này, hình ảnh trong ký ức sao mà không thể quên được. Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ, vẻ mặt ôn hòa khuyên nhủ của người quản lý, còn có khung gỗ cũ kỹ bong tróc sơn, đột nhiên trở nên rõ ràng. Hô, đều là giả, đều là giả. Thế giới này làm gì có chuyện thần thần quỷ quỷ? Mặc dù trong lòng vẫn nghĩ như vậy, nhưng Đào Tư Văn vẫn không nhịn được bước nhanh hơn, hận không thể lập tức về đến nhà, vùi mình vào trong chăn. Đi được không sai biệt lắm một trăm mét, nàng đột nhiên nhìn thấy phía trước tựa hồ có người đứng, vô ý thức chậm bước. Đó là một người phụ nữ, mặc toàn thân đồ trắng, trong bóng tối nhẹ nhàng khiến người thấy không thoải mái. Đào Tư Văn hơi lách sang một bên, tiếp tục đi về phía trước. Khi đi, thân thể thật căng thẳng, như thể chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ nhảy dựng lên vậy. Lúc đi qua người phụ nữ kia, không có chuyện gì xảy ra, nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện mình ra đầy mồ hôi lạnh. Nhưng dù thế nào, nàng giống như đã vượt qua một cửa ải khó, bước chân có phần nhẹ nhàng hơn, thầm nghĩ trong lòng đây chẳng qua chỉ là tự mình hù dọa mình.
Có điều mới đi được năm mươi mét, nàng vô tình liếc nhìn, thấy phía trước lại xuất hiện một bóng trắng, mặt thoáng cái trắng bệch. Vẫn là người phụ nữ đó. Mặc áo trắng, ánh mắt chết lặng, không hề chuyển động mà nhìn chằm chằm về phía trước. Não của Đào Tư Văn lập tức mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh toát. Vội vàng cúi đầu xuống, bước nhanh về phía trước. Đến khi lần thứ ba nhìn thấy người phụ nữ kia, chỉ đi chưa đến hai mươi mét, cảm giác lúc này nếu quay đầu lại, còn có thể thấy phía sau, chỗ hai mươi mét có một người mặc đồ trắng đang đứng đó. Đào Tư Văn thân thể có chút run rẩy, trong lòng đột nhiên trào lên một loại ý muốn quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn cố gắng nhớ lời người quản lý dặn hôm nay, không dám quay đầu. Nàng gần như là lảo đảo bước qua người phụ nữ thứ ba. Lúc đi qua, trong mắt đã sớm ngấn lệ, trong lòng sợ hãi đến mức gần như sắp sụp đổ. Ai đó không? Ai cũng được. Mau cứu ta, mau cứu ta… Một giọng nói thanh thúy dễ nghe từ phía sau xa xa truyền đến: "Tư Văn, Tư Văn đợi ta một chút, đợi ta một chút a." "Ta nghĩ nghĩ, hay là ta đưa ngươi về nhà đi…"
Là Đồng Đồng! Nàng nghĩ đến cô bạn cao gầy nhiệt tình, gần như muốn vui đến phát khóc, tại chỗ khóc lên, sau đó không chút nghĩ ngợi quay đầu lại. Đối diện một gương mặt tĩnh mịch băng lãnh…
…Đổng Vũ đã hóa quỷ lạnh lẽo nhìn con mồi của mình. Trắng trẻo, trẻ tuổi, thanh tú xinh đẹp, mà lại đơn thuần. Giống hệt như chính mình lúc đó. Nàng muốn lấy lại ‘túi da’ trước đây của mình rồi quay về báo thù. Thân thể lúc đầu ném xuống núi, đã không dùng được nữa, một thân thể mới là thứ cần thiết. Nàng nhìn gương mặt kia, trong mắt tràn đầy tham lam và hung hãn lệ khí. Con dao găm trong tay đã chạm đến mi tâm cô gái. Ngay lúc sắp ra tay, đột nhiên cô gái kia rốt cuộc suy sụp tinh thần, ngồi bệt xuống đất, phát ra tiếng khóc yếu ớt: "Cha, mẹ, cứu con với…" "Ô ô ô ô..."
Đổng Vũ đột ngột dừng lại. Ký ức khi còn là người chợt ùa về. ‘Mẹ, con tự mình có thể chăm sóc tốt cho bản thân.’ ‘Ai da, mẹ đừng lo lắng nữa…’ ‘Đợi đến năm nay con về thăm cha mẹ.’ Đổng Vũ đã hóa quỷ trên mặt hiện lên vẻ vặn vẹo giãy dụa. Đây là túi da của ta… Không, đây không phải, không phải là. Nàng nhìn cô gái đang khóc lóc tèm lem, trong đáy mắt phản chiếu hình ảnh mình lúc mới bị bắt lên núi, bị những kẻ kia tước đoạt ‘túi da’, mất đi nhân sinh vốn có, còn bây giờ chính mình lại muốn tước đoạt túi da của đứa trẻ này, tước đoạt cuộc đời của nó sao? Vậy thì bản thân có khác gì với những kẻ kia? Con dao trong tay nàng từ từ rủ xuống, nhưng bản năng của quỷ vật đối với túi da huyết nhục vẫn ảnh hưởng nàng, lưỡi dao lại hơi nhấc lên, rồi đột nhiên hạ xuống, run rẩy kịch liệt. Đúng lúc nàng đang giằng xé, một âm thanh xé gió vang lên. Bên trái có bóng đen mang theo thế công hung hãn đập xuống. Đổng Vũ vốn chỉ là người bình thường, vô ý thức chống đỡ, ngăn cản vật kia. Vật bị đánh văng ra ngoài, rơi xuống đất. Là một chiếc vỏ kiếm.
Chợt một tiếng rít vang lên, một đạo ánh bạc lao tới với tốc độ cực nhanh. Mới hóa thành âm vật, con dao đã phải nhấc lên, cùng ánh bạc kia va chạm. Vốn được bổ sung âm khí, thân kiếm kia rung lên dữ dội. Người ra tay chỉ xoay một vòng quanh thân kiếm, sự rung động chợt dừng lại, một luồng khí nóng rực tỏa ra, đánh thẳng một lỗ thủng lên chỗ âm khí trên dao. Đổng Vũ đau đớn kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi lại. Vệ Uyên đứng chắn giữa quỷ vật và Đào Tư Văn. "Cũng may đã đi ra cùng." Vệ Uyên trong lòng nhẹ nhõm. Tay trái đã sớm lấy ra một đạo An Tâm Ninh Thần Phù, run tay dán lên đỉnh đầu Đào Tư Văn, để nàng từ trạng thái suy sụp tinh thần trấn tĩnh lại. Rồi lấy ra Phá Sát Trừ Tà Phù, lẩm nhẩm phù chú, dùng phù chú quét lên thân kiếm. Trong đêm tối, thanh hán kiếm tám mặt ẩn ẩn tỏa ra một ngọn lửa nóng rực. Đào Tư Văn dần dần bình tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ mơ màng ngẩng đầu, thấy người quản lý nhà bảo tàng hôm nay đang đứng ở phía trước. Trong tay hắn, là chuôi kiếm treo trên tường. Mà con quỷ đối diện kia, vậy mà lại sợ hãi, hoàn toàn không dám tiến lên. Nàng mở to mắt nhìn. "Đây, đây là…" Vệ Uyên tay cầm hán kiếm chấn động mạnh một cái, đã dậm chân tiến lên.
Dù sao đã giao đấu với rất nhiều quỷ vật, phần lớn trong đó đều mạnh hơn con Yêu Quỷ vừa mới hình thành trước mắt này. Vệ Uyên khi đối diện với mấy loại quái dị này đã có thể giữ được trấn tĩnh. Kiếm thuật phát huy vô cùng tinh tế. Giờ phút này, một mình chống lại, kiếm thế biến hóa giữa sự nhẹ nhàng sắc bén của Long Kiếm và sự trầm hồn túc sát của chiến trận kiếm pháp. Chưa đến mười hiệp, con Yêu Quỷ trước mắt đã lộ rõ vẻ không chống đỡ nổi. Vệ Uyên nắm bắt thời cơ, tay trái bỗng nhiên từ sau lưng vung ra, kiếm gãy đột ngột chém ra. Tiếng xé gió trầm thấp hung mãnh. Trong chiêu kiếm vốn linh hoạt, lại đột ngột xuất hiện kiếm gãy tấn mãnh phách trảm, Đổng Vũ không kịp phòng bị, dao găm trong tay bị chém bay ra ngoài. Đồng thời, Vệ Uyên dậm chân áp sát, tay cầm kiếm nghiêng lên, trực tiếp chém vào cổ họng quỷ vật. Đổng Vũ còn bản năng khi còn sống, vô ý thức ngửa cổ tránh né. Đồng thời, tay trái Vệ Uyên đã thu kiếm vào bao, năm ngón tay thu nhỏ lại, hiện ra một đạo phù lục, đột ngột nắm chặt cánh tay Đổng Vũ. Thần thông khu quỷ. Đổng Vũ mới sinh ra không lâu, vừa rồi lại nội tâm giãy dụa, nhất thời hồn thể bất ổn. Trước mắt Vệ Uyên chợt một trận choáng váng, đột ngột lướt qua từng đoạn hình ảnh. Đó là những ký ức trong hồn thể tan loạn. Đại học, cha mẹ, du lịch. Bị lừa bán. Cọt kẹt cọt kẹt giường gỗ, đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông và bàn tay đột ngột giơ lên. Cuối cùng bị thiêu đốt hết hy vọng. Bị ném xuống núi. Đây là nơi chấp niệm của quỷ vật, Vệ Uyên lần đầu gặp loại quỷ vật mới hình thành này, kêu lên một tiếng đau đớn, vô ý thức buông lỏng tay ra. Đổng Vũ cũng bị ép hồi tưởng lại quá khứ, hai tay ôm lấy tóc kêu gào thảm thiết, sau đó đột nhiên tan tác, khí tức biến mất trong chớp mắt. Vệ Uyên ngẩng đầu. Chịu đựng đau đầu, nhặt lấy bùa truy tung từ bên hông, đột ngột run lên tản ra.
Môi trường xung quanh trở nên tươi sáng, thấp thoáng thấy khí tức của Đổng Vũ đã đi xa. Vệ Uyên hồi tưởng lại những hình ảnh vừa thấy, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo. Buôn bán người… đáng chết. Cất kiếm vào bao. Đào Tư Văn bên kia vẫn còn run sợ, Vệ Uyên đưa nàng đến chỗ đông người, cách nhà nàng vài bước chân. Đào Tư Văn lúc này mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi là…" Vệ Uyên nói: "Chỉ là người trông coi nhà bảo tàng, đừng để trong lòng, mau về nhà đi." Hắn quay đầu lại, nhìn về phương hướng Đổng Vũ rời đi. Thân người nặng nề, thân quỷ thì nhẹ, có thể điều khiển âm phong mà đi. Muốn lấy thân huyết nhục đuổi quỷ, căn bản là không thể. Phủ thiên sư có người cỡi giáp, một ngày đi ngàn dặm, có người đi tám trăm dặm, mới có thể miễn cưỡng truy kích. Với tốc độ của Vệ Uyên, muốn đuổi theo, căn bản là không thể nghĩ. Vệ Uyên tra thanh kiếm vào vỏ, ngăn lại một chiếc taxi. "Sư phụ, cho đi nhờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận