Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 681: Thương lượng thất bại, Tạc Xỉ tung tích

Chương 681: Thương lượng thất bại, tung tích của Tạc Xỉ
Một lát sau, sau khi Vệ Uyên bất đắc dĩ phải tự mình đồng ý viết giấy cam kết, Triệu Công Minh cuối cùng cũng hạ xuống, cái đại lục vệ tinh ban đầu vô cùng rắn chắc đã bị ôm ra một vết lõm cực lớn, cuối cùng rơi xuống biển, bị dòng nước cuốn trôi. Cũng không biết có bị ông lão câu cá nào đó câu được không nữa.
Dù sao thì mọi người đều biết, mấy ông lão câu cá ngoài cá ra, cái quái gì cũng câu được.
Kỳ thật cũng không thể trách Triệu Công Minh phản ứng thái quá. Cho dù là ai đang ăn dưa ngon lành, mỗi ngày quan sát con người rồi viết nhật ký. Ngày tháng trôi qua thật sự rất vui vẻ. Bỗng một ngày lại nhìn thấy ác mộng thuở bé xuất hiện. Ngay lập tức Triệu Công Minh trực tiếp bay lên trời. Mãi khó khăn lắm mới khuyên bảo được hắn.
"Cho nên... Là muốn dùng mũi tên... Ra ngoài đối địch..." Triệu Công Minh cuối cùng cũng hiểu rõ, Đại Nghệ trước mắt không phải là tìm mình báo thù từ mấy ngàn năm trước, nhẹ nhõm thở ra, trên mặt lộ vẻ mỉm cười: "Không vấn đề, đương nhiên không có vấn đề."
"Cho."
Hắn xoay người vào trong, lấy cái mũi tên kia ra đưa cho Đại Nghệ, không biết vì nguyên nhân gì mà cái mũi tên này Triệu Công Minh bảo quản rất kỹ, dù có dấu vết của thời gian nhưng nhìn chung không hề bị hư hại hay mục nát, y như năm xưa.
Đại Nghệ chỉ là huyễn ảnh do Vệ Uyên dùng pháp thuật Đạo môn tạo thành. Chỉ là khi hắn cầm cái mũi tên màu vàng sẫm đó lên thì cả người lại tản ra một loại khí tức trầm ngưng, mơ hồ như thể đã hóa thành thật, mà nói sát nghĩa hơn thì đại khái chính là có cảm giác đi từ Nhị Thứ Nguyên vào Tam Thứ Nguyên.
"Ừm, hồi phục được chút sức chiến đấu."
Thanh niên ngại ngùng nheo mắt, giọng nói dịu dàng trầm tĩnh: "Tuy có giới hạn thời gian."
"Nhưng như vậy là đủ rồi."
Trước đây Đại Nghệ đã nói với Vệ Uyên, đây là mượn lực lượng lưu lại trên mũi tên để dùng, dùng một chút sẽ mất đi một chút, chứ không phải là vô tận, vung tay thu Xạ Nhật Tiễn cổ đại lại, Triệu Công Minh nhìn mũi tên, lại nhìn vẻ ngoài thanh tú ngại ngùng của Đại Nghệ, hỏi:
"Vậy có nghĩa là năm đó ngươi đặt mũi tên lên cửa sổ nhà ta, nói là tha cho ta?"
Đại Nghệ gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
"Ta có tổng cộng mười mũi Xạ Nhật Tiễn, dùng chín mũi, chỉ còn lại duy nhất một mũi cuối cùng có thể giết ngươi triệt để, ta để mũi tên có thể khiến ngươi hồn phi phách tán đó ở trên cửa sổ, chẳng phải là biểu thị ta đã từ bỏ ý định giết ngươi rồi sao?"
"A... cái này..."
Triệu Công Minh há hốc miệng.
Ngươi nói rất có lý, ta thế mà không có cách nào phản bác. Nhưng lúc đó hắn cảm giác y như một tên sát thần biến thái vô địch cuồng ma để một món binh khí trước cửa nhà ngươi, vừa để vừa cười gằn, nhìn chằm chằm ngươi từ xa, ẩn ý là "Ngươi cứ chờ đó, chờ ta xử lý xong đám danh sách kia sẽ giết ngươi, đến tro cốt cũng không còn". Dù sao thì danh tiếng của Đại Nghệ thời thượng cổ cũng rất tệ.
Nếu như nói là Vodka nương nương, thì đại khái sẽ dùng thuộc tính thiếu niên Yandere chính thái thanh tú, tay nhuốm máu tươi, lại không kiềm chế được sát ý của bản thân để hình dung, còn thanh niên ngại ngùng kinh ngạc, rồi chần chờ nói: "Có phải là do lúc đó ta biểu đạt chưa rõ ràng không?"
Triệu Công Minh vẫn chưa kịp phản ứng đã vô ý thức đáp:
"Không, không có, ngươi biểu đạt rất rõ ràng."
"Là do ta không kịp phản ứng."
Về sau, Vệ Uyên thành công đến bái phỏng lão thiên sư, Trương lão đạo dường như lại thua cuộc một lần nữa, thần sắc ngơ ngác, hai mắt vô hồn, cẩn thận hỏi han mới biết thì ra ông vừa bị bốn tài khoản mới chơi cạo sạch đầu, trong loại game tính chiến thuật này, thế mà ông chẳng còn nổi một tên quân tốt nào.
Thất bại thảm hại chưa từng có đã để lại bóng ma tâm lý lớn trong lòng lão đạo sĩ.
Đương nhiên, rất nhanh ông đã phấn chấn tinh thần, biểu thị bản thân phải cố gắng luyện tập kỹ năng chơi game, cố gắng có thể đánh bại đám đối thủ này, đối với ý đồ muốn mượn người tá pháp bảo của Vệ Uyên, Trương Nhược Tố khẳng định gật đầu, nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
"Việc này không khó."
"Chẳng qua cũng không tính là đơn giản, như này đi, Vệ quán chủ ngươi hoặc là giúp núi Long Hổ ta ba chuyện, hoặc là làm khách khanh trên danh nghĩa của núi Long Hổ ta, bảo vật và bùa chú lão đạo sĩ chuẩn bị cho ngươi xong, nếu không..."
Trương Nhược Tố dừng một chút rồi mới nói thật:
"Nếu không ngươi mở một tài khoản."
"Cùng lão đạo chơi game, trước đó là một mình ta đấu với bốn người bọn họ."
"Giờ ngươi và ta hai người, hai người chúng ta đánh thắng bọn họ, ta liền chuẩn bị đồ cho ngươi."
Ta thấy rõ là ngươi vốn không có ý định cho mà.
Chẳng qua chỉ là muốn tìm đồng đội chơi game thôi.
Vệ Uyên thầm nghĩ, hai điều kiện này đặt cạnh nhau, ai cũng biết phải chọn như thế nào, tiện tay cầm máy tính, tự tin:
"Không vấn đề, nhớ năm xưa ta cũng là một tay game có tiếng ở phố cũ, đến đây, đối thủ là ai..."
Lời còn chưa dứt, Vệ Uyên đã nhìn thấy một dãy tên quen thuộc.
Đại Tần Võ An Quân.
Tây Sở Bá Vương.
Người đàn ông vạm vỡ Quan Vân Trường.
Đại Ngụy Trương Văn Viễn.
"Là bọn họ?" Vệ Uyên hỏi.
"Chính là bọn họ!" Trương Nhược Tố gật đầu khẳng định, tay phải vung lên:
"Gọt sạch bọn chúng!"
"Ngươi và ta, hai ta liên thủ, chắc chắn cạc cạc giết loạn!"
Còn giết loạn... là hai ta cạc cạc gọi, người bốn cái loạn giết thì có, Vệ quán chủ đang tràn đầy tự tin thì khóe miệng co giật, buông bàn phím máy tính xuống, châm chước lời nói rồi chân thành nói: "Hay là chúng ta cứ bàn việc làm khách khanh của núi Long Hổ thì hơn."
Trương Nhược Tố: "? ? ?"
Cuối cùng lão đạo sĩ xem thường Vệ quán chủ lại cẩn trọng không dám liên thủ với ông ta.
Đồng thời tràn đầy tự tin nói, bản thân biết cố gắng lên mạng tìm các loại bí kíp hướng dẫn của đại thần, không tin, nhiều đại thần trên bảng xếp hạng như vậy mà không diệt được bốn tên gà mờ này à?
Vệ Uyên thầm nghĩ, nếu như thế thì có lẽ đời này lão đạo sĩ ông đừng mong mà thắng được.
Từ xưa gà mờ là quái vật.
Mà bốn tên kia còn là quái vật trong đám quái vật.
Cuối cùng thì Vệ Uyên vẫn dùng đồ ăn của mình thành công thuyết phục lão đạo sĩ, nhưng rốt cuộc ai sẽ xuống núi Long Hổ giúp vị Vô Địch Hầu Hoắc Khứ Bệnh che đậy thiên cơ, lão đạo sĩ lại thừa cơ mặc cả, cười tủm tỉm nói:
"Cái này thì bí mật."
"Có lẽ là khi ngươi cùng ta đánh thắng được bốn tên này, ta sẽ nói cho ngươi."
"A cái này, vậy thôi vậy."
Vệ quán chủ liếc qua bốn cái tài khoản kia rồi chân thành nói:
"Bí mật cũng rất tốt, có loại cảm giác bất ngờ."
Vệ Uyên khi còn là duệ sĩ của Đại Tần, thuộc về phong cách binh tình thế của Binh gia, cho dù là về sau có trưởng thành hơn thì khi chỉ huy cũng chỉ có 3000 quân tinh nhuệ, nhiều hơn nữa thì hắn không khống chế được, nội loạn quân có thể nổ ra bất cứ lúc nào, huống chi vượt quá số lượng đó thì hắn không thể dùng trận pháp của Binh gia để khống chế sát khí.
Cuối cùng chỉ dẫn tới việc lãng phí nhân lực và quân trận cồng kềnh trì trệ.
Cho nên hắn lại càng hiểu rõ sự kinh khủng của những danh tướng đứng trên đỉnh cao lịch sử kia.
"Được rồi, vậy ngươi về trước đi, sau này, ta sẽ cho người kia tới viện bảo tàng tìm ngươi."
Lão đạo sĩ vuốt râu cười nói:
"Tóm lại, sẽ hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của ngươi."
"Vậy ta xin chờ."
Vệ Uyên nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy tiên nữ tóc đen hơi xoăn với dung nhan xinh đẹp đang ở trong hồ, liền đứng dậy cáo từ, đứng ngoài núi Long Hổ, nhìn về phía đông, bên kia là biển Đông đang không ngừng dâng lên, các thành phố duyên hải đã bắt đầu di tản người dân vào đất liền. Nếu không thì rất có thể xảy ra việc đang ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện nhà mình đã thành phòng view biển đầy thảm hại. Đương nhiên, cũng có khả năng phát hiện nhà mình biến thành nhà hàng xóm của SpongeBob. Trực tiếp bị ngập xuống đáy biển. Vừa mở mắt ra đã thấy các mỹ nhân Giao Nhân tộc đang bơi lội tung tăng.
"Mỹ nhân ngư chiến sĩ và chim cánh cụt bé trai hợp thành một..."
Vệ Uyên tự nói ra một câu đùa đã có chút cũ kỹ rồi, suy tư một chút, liền lựa chọn tiến về Đông Hải, đi gặp Thủy Thần bị Nhân tộc phong ấn năm ngàn năm kia, trong tay hắn còn có bút ghi âm lấy được từ tay của 30 ngàn quân tiên phong Đại Hoang, không biết có thể gây ra ảnh hưởng gì cho Cộng Công hay không.
Ừm, phải chuẩn bị đồ ăn ở núi Long Hổ trước đã.
Mang một ít đi theo.
Chỉ là lần này Vệ Uyên đã hoàn toàn đoán sai, bởi vì hắn còn chưa tới gần Đông Hải đã bị Tương Liễu chặn lại, vị họa thần Yamata no Orochi đã từng tàn sát Anh Đào cười khổ chặn đường Vệ Uyên, khách khí nói:
"Quán chủ, tôn chủ không có ý định gặp ngươi."
Mạng lưới phát triển nhanh như nước chảy, có vẻ việc Cộng Công hiểu rõ bói toán cũng là chuyện bình thường. Bất kỳ một ai trong thập đại đỉnh phong đều có lẽ có tạo nghệ cực cao trong việc bói toán này.
"Không định gặp ta?"
"Nhưng ta đã mang cả rượu lẫn thịt rồi..."
Tương Liễu nghiêng tai nghe, sau đó nói:
"Tôn chủ nói, hãy để gốm sứ giữ lại thức ăn, người thì hãy về đi."
Vệ Uyên khóe miệng co giật.
Tương Liễu chắp tay trước ngực hành lễ, nói:
"Mối hận năm ngàn năm không thể dừng lại, tôn chủ nói chiến tranh giữa hai bên không thể tránh được, nên trước khi chiến đấu thì không cần phải nhiều lời, nếu ngươi thật sự muốn nói chuyện với hắn thì đợi đến khi tôn chủ đánh bại ngươi, Thần sẽ phong ấn ngươi ở trên năm ngàn năm, lúc đó có thời gian rảnh có thể ngồi trò chuyện cùng ngươi."
Tạm dừng một chút, Tương Liễu nói:
"Mặt khác, tôn chủ bảo quán chủ hãy lựa chọn đi."
"Đến lúc đó, ngươi muốn bị phong ấn trong bình gốm."
"Hay là bị phong ấn trong bình gốm đầy muối?"
Vệ Uyên: "... ..."
Cộng Công ngươi có phải là quá chấp nhất với bình gốm rồi không?
Ta nhớ ta đâu có dùng bình gốm đựng muối đập ngươi đâu mới đúng chứ.
Vệ Uyên thầm nghĩ.
Đột nhiên nghĩ đến, lẽ nào Cộng Công đang muốn trút giận cho con khỉ nước đó?
Lấy bút ghi âm ra, vung tay ném sang, nói:
"Ngươi có thể nghe thử xem sao."
Tương Liễu thở dài, bắt lấy bút ghi âm, ban đầu định thu lại, sau đó lại dừng lại một chút, mặt như đưa đám nhìn Vệ Uyên, lại nghe thấy bên tai tiếng sóng biển ầm ầm như bị kẹt giữa cánh quạt cũ, cuối cùng nghiến răng một cái, tay phải nắm chặt trực tiếp bóp nát bút ghi âm, sau đó liên tục chắp tay khom lưng, vẻ mặt đau khổ nói:
"Tôn chủ nói, cáo Đồ Sơn, một dấu chấm câu cũng không thể tin."
Vệ Uyên: "... ..."
Tức giận:
"Nói xấu! Đây là trắng trợn nói xấu!"
Tương Liễu lại nói:
"Tôn chủ còn nói, thông tin ngươi muốn đưa đến, cơ hồ 100% là Đại Hoang đang định ăn quả đào, ngươi đã tới đây rồi thì tin tức cũng đã được truyền đến rồi, cho nên những lời này, nghe hay không cũng không có gì khác biệt."
"Còn về Đại Hoang..."
Tương Liễu hai tay chấp lên, chậm rãi nói:
"Đại Hoang nếu có ý đến đánh, vậy cứ đến."
"Cho dù Nhân tộc liên thủ với Đại Hoang, thì ta có sợ gì?"
"Năm ngàn năm không thực sự được trải nghiệm cuộc sống phàm trần rồi."
"Chỉ sợ rằng, cuộc chiến này còn chưa đủ náo nhiệt, không đủ sảng khoái, không đủ... để ta tận hứng."
Vệ Uyên há hốc miệng, không biết nói gì.
Mấy câu nói đó, tựa hồ đã cho thấy một kẻ ngạo mạn kiêu căng tột cùng trong Tứ Phương Chư Thần, cho dù là trước khi đến đã có dự cảm nhưng sự thất bại vẫn khiến cho hắn có chút mất mát, bất quá cho dù trước giờ biết là khả năng thất bại thì những gì nên thử vẫn cần phải thử. Nghĩ kỹ lại, có thể kết giao được với Vô Chi Kỳ thành chí hữu, năm đó đã ngạo mạn đến nỗi một mình đánh tan cả Wakoku Cô Lôn thần hệ cùng Nhân tộc, chư quốc hải ngoại, thậm chí còn chiếm được ưu thế trong trận chiến đỉnh cao đó, Cộng Công tự nhiên không thể vì Đại Hoang mà liên thủ với Nhân tộc.
Dù sao đường Đại Hoang thì chưa chắc, còn Nhân tộc thì năm ngàn năm nay đã vững vàng nhốt Thần vào ngục tối rồi.
Đối mặt Cộng Công, tuyệt kỹ đàm phán của quan văn Nhân tộc cũng vô dụng, dù sao đối phương là tên đầu sắt mãng phu, kỹ năng đàm phán không khéo còn cao hơn cả chính mình.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng, hờ hững của Chúc Cửu Âm:
"Vệ Uyên."
"Ừm, ta đây, sao vậy?"
"Thứ ngươi muốn đã điều tra ra rồi."
"Thứ ta muốn?"
"Đúng."
Nam tử áo bào xám khép năm ngón tay lại, nói:
"Bản đồ hành quân của Tạc Xỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận