Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1193: Cha mẹ vào hôm nay có rồi ta —— Vệ Nguyên Quân (cảm ơn

Chương 1193: Cha mẹ vào hôm nay có rồi ta —— Vệ Nguyên Quân (cảm ơnMong muốn hỏi chút gì đâu?) Vệ Uyên mong muốn hỏi thăm Oa Hoàng lần thứ nhất mất tích thời điểm đến tột cùng gặp cái gì, hỏi một chút sự tình đã phát sinh trong quá khứ, nhưng Đại Hoang có rất nhiều tri thức, đều đã bị Oa Hoàng nhét vào trong đầu Vệ Uyên, tựa như đứa trẻ đi học, sợ đứa trẻ bị đói rét nên người mẹ nào cũng muốn nhồi toàn bộ rương hành lý, đầy đến mức sắp nổ tung mới vừa lòng. Cũng chính những kiến thức này đã giúp Vệ Uyên nhanh chóng đạt đến cảnh giới của cao thủ có đạo quả.
Vệ Uyên chần chừ một lát, cùng Oa Hoàng sóng vai đứng nhìn ánh chiều tà phía xa, toàn bộ núi Long Hổ đều được bao phủ trong thứ ánh sáng dịu nhẹ như hổ phách đang cháy, tựa như một loại ma thuật được giảng trong truyện, Vệ Uyên nghĩ ngợi, vẫn lên tiếng: "Chỉ là rất hiếu kì, Oa Hoàng người đối với Phục Hi dường như..."
Giọng Vệ Uyên có chút ngừng lại.
Dường như thế nào? Dường như có chút hà khắc rồi? Thế gian sống chung mấy chục ngàn năm, hàng trăm ngàn năm hoặc thậm chí lâu hơn, hai huynh muội mà Vệ Uyên còn chưa sinh ra, có lẽ đã là sống chung và đối đãi như thế, tại sao còn muốn ngươi tên tiểu bối này xen vào xoi mói chứ?
Huống chi, sao ta lại phải nói tốt cho Phục Hi? Quan hệ giữa ta với hắn cũng chẳng ra gì.
Dù Vệ Uyên nghĩ vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu, mọi thứ đều yên ổn, hắn và Phục Hi hận không thể giết chết đối phương. Nếu Phục Hi rơi xuống hố, mà Vệ Uyên có cây gậy trong tay, chắc chắn Vệ Uyên sẽ chọn đánh chết người nào định cứu Phục Hi.
Nhưng khi gặp phải đại kiếp thật sự và nguy hiểm, coi như có nhân quả và thiên cơ, sự tin tưởng lẫn nhau giữa hai người là rất cao, nếu ai đó giết một người, người còn lại tuyệt đối sẽ liều mạng với kẻ đó. Sau khi xử lý xong địch nhân, sẽ mang theo thủ cấp đến trước mộ người kia uống rượu, vừa uống vừa mỉa mai: Ngươi lại chết trong tay lũ rác rưởi, thật mất mặt, lần này ta sẽ báo thù cho ngươi... Dù sao thì cũng kiểu như vậy, miễn đối phương còn sống là có thể tức giận đến độ muốn đứng dậy mà đánh trào phúng, chết rồi chắc cũng muốn bật dậy khỏi quan tài.
Về phía Phục Hi, hắn yên tâm để Vệ Uyên bảo vệ Oa Hoàng. Mà khi Vệ Uyên chết, Vệ Nguyên Quân cũng do Phục Hi nuôi lớn.
Dù những chuyện này khiến cả hai nghiến răng nghiến lợi, hận không thể sống mái với nhau, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Lúc yên bình, Phục Hi là người nguy hiểm nhất.
Lúc nguy hiểm, Phục Hi cũng có thể là nơi an toàn nhất.
Ta dường như không có tư cách hỏi như vậy, cảm xúc tò mò và thật sự rất muốn biết câu trả lời xen lẫn trong lòng Vệ Uyên, khiến hắn nhất thời không biết mở miệng như thế nào, Oa Hoàng quay đầu, mặt kính phẳng phản chiếu gương mặt Vệ Uyên, còn Vệ Uyên thấy đôi mắt đen của nàng dường như chứa cả ánh chiều tà, sáng trong và tuyệt đẹp, tựa như muốn nuốt tất cả mọi thứ, nàng cười: "Sao ta lại đối xử hà khắc và không nể mặt mũi với a huynh như vậy?"
Trẻ con luôn không thể giấu diếm được mẹ.
Vệ Uyên đành gật đầu, nói thêm: "Nếu người không muốn nói thì có thể không nói."
Sau đó hắn muốn tự tát vào mặt mình, câu này nghe thế nào cũng thấy giống như đứa trẻ đang giận dỗi mẹ mình, thích thì nói không thích thì thôi. Còn Oa Hoàng thì nụ cười trên mặt tắt đi, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ trên lan can, giọng trong trẻo, nói: "Nếu ta nói, là vì quan tâm hắn nên ta mới đối xử với hắn như vậy, A Uyên ngươi có hiểu không?"
Hả? ? ?
Vệ Uyên kinh ngạc.
Phục Hi, con rắn cặn bã này không chỉ là đồ quỷ chết em gái mà còn là một kẻ thích bị ngược hàng đầu sao? Độ cặn bã của rắn cặn bã lại một lần nữa tăng lên. Vệ Uyên chưa bao giờ ngại dùng những tư duy tàn khốc nhất để suy nghĩ về hành động của rắn cặn bã.
Oa Hoàng bất đắc dĩ cười, giơ ngón tay trắng nõn, đánh vào giữa mi tâm Vệ Uyên, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng nói: "Con à, quan hệ của con với a huynh sao không thể tốt hơn một chút sao? Còn về tại sao ta lại đối xử với hắn như vậy..." Oa Hoàng khẽ nheo mắt: "A Uyên, con đã từng tham gia chiến tranh Bổ Thiên năm đó, lẽ ra phải biết chứ."
Ý nghĩ vui đùa của Vệ Uyên dần thu lại. Khi chân trời ánh chiều tà buông xuống, bị mây nâng lên, tựa như máu sôi trào vẩy lên tấm vải trắng, rồi màu đỏ đáng sợ đó tràn ngập cả bầu trời, bao phủ lên người Oa Hoàng, khiến tóc nàng như được nhuộm một màu máu rực rỡ, như một Nữ thần gặp nạn trong thần thoại, khiến Vệ Uyên nhớ lại chuyện cũ.
Chuyện Oa Hoàng bị giết.
Vệ Uyên nghĩ tới hình ảnh Phục Hi lao ra lúc đó, có phải rất giống hiện tại hay không, Oa Hoàng toàn thân như được tắm trong ánh sáng đỏ như máu, như một cô gái thuần khiết bị nạn trong thần thoại man hoang cổ xưa, đáy mắt còn mang vẻ không thể tin, tinh thần của Phục Hi không sụp đổ ngay lập tức cũng là do ngọn lửa báo thù giữ được thể xác của hắn.
"Thì ra là như vậy."
Vệ Uyên bỗng nhiên hiểu ra vấn đề của Phục Hi. Dù chuyện gì đã giữ chân hắn, dù hoàn cảnh éo le có hợp tình hợp lý đến mức nào trong những sự kiện thần thoại đã xảy ra chớp nhoáng ấy, thì việc hắn đến chậm là có thật, mà sự chậm trễ đó đã dẫn đến việc Oa Hoàng bị trọc thế thiên cơ giết chết.
Nếu Vệ Nguyên Quân không xuất hiện vào thời điểm đó, có lẽ thân thể Oa Hoàng đã bị lũ Thần Ma đói khát điên cuồng trong trọc thế xé nát, nuốt chửng huyết nhục của nàng, sau đó tham lam hút lấy linh vận trong mỗi tấc xương tấc thịt, mà linh thức còn lại của thần linh đủ lớn, đủ mạnh để khiến nàng nhận thức được thứ cực hình còn đau đớn hơn lăng trì của Nhân Gian Giới.
Phục Hi biết rõ điều này.
Hắn vô cùng rõ những điều này. Vì thế mà hắn mới điên cuồng xông vào trọc thế, không để ý so sánh sức chiến đấu của bản thân với Trọc Thế Đại Tôn bên trong trọc thế, thật ra là do bị khả năng đáng sợ này áp bức điên cuồng, dù chuyện này không xảy ra, nhưng chắc chắn có khả năng, và cảm giác sống sót sau tai nạn thường khiến người ta cảm thấy bị dày vò thần kinh.
Oa Hoàng khẽ nhắm mắt, nói: "Xem như là chuộc tội, cũng có thể xem như là sự trừng phạt bản thân từ thời cổ xưa nhất."
"Nếu ta vẫn như trước kia, đối diện với a huynh như thế, hắn sẽ càng đau khổ."
"Hắn cảm thấy điều đó đồng nghĩa với việc ta tha thứ cho hắn."
"Hắn cảm thấy ta nên hận hắn, nên rời xa hắn, hắn cảm thấy hắn nên nhận sự trừng phạt lớn nhất."
Tựa như muốn dùng xiềng xích trói chặt bản thân từ trên xuống dưới, xiềng xích mang theo gai ngược, khiến người chịu hình chỉ cần động một chút cũng sẽ nếm trải được nỗi đau cơ bắp và xương cốt bị xé nứt, chiếc xiềng xích này do chính Phục Hi tạo ra cho bản thân. Và kể từ sau sự kiện năm đó, vị thần này thích Oa Hoàng không thích hắn, trách mắng hắn, thậm chí là lạnh nhạt chán ghét hắn.
"Điều này sẽ khiến thần trong lòng dễ chịu hơn."
"Cho nên, ít nhất có thể khiến huynh ấy không suy nghĩ lung tung nữa, không phát điên nữa, lại nói đùa một chút với anh trai cũng là một cách giải trí và chế giễu mà." Oa Hoàng cong môi cười, nhìn những tia sáng màu máu: "Còn việc ta có hận hắn hay không, nếu con có một người anh vì con mà không cần cả mạng, thì dù người đó có không đứng đắn đến thế nào, con cũng khó mà ghét người đó được."
"Chuyện năm đó, dù thế nào cũng không thể trách hắn được." Cô gái bỏ kính xuống, đôi mắt trong như sao trên trời, rồi đứng cạnh lan can, quay lại nhìn Vệ Uyên, khóe miệng hơi cong lên: "A Uyên con vẽ tranh rất đẹp, có thể vẽ cho ta một bức tranh không?"
Nàng lặp lại câu nói lúc ở trong phòng khách núi Long Hổ.
"A huynh chỉ sớm hơn ta chưa đến một nén nhang, nhưng luôn bảo vệ ta, sinh nhật của hai chúng ta cùng một ngày."
"Cũng muốn chuẩn bị quà cho hắn."
Vệ Uyên bất đắc dĩ cười: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Oa Hoàng cười nói: "Về phần chi phí vẽ tranh thì..."
"A huynh đã trả rồi."
Vệ Uyên bấm tay gõ Tam Bảo Ngọc Như Ý, liền thấy vải vẽ và màu sắc hiện ra, không thể không nói, Phục Hi chuẩn bị những thứ này quả thực quá sắc sảo, ít nhất thì Vệ Uyên dù có nghèo đến đói cũng không phải là không thể vượt qua, khôi phục thành đạo nhân tóc đen, hắn ngồi xuống, cầm bút vẽ, chấm vào màu rồi nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh biển mây và ánh chiều tà, đẹp như thuở ban sơ.
Hắn còn muốn tìm trên mạng xem có pose dáng hay cái gì đại loại bách khoa toàn thư tốc thành không, sau đó dùng thần niệm của đường đường Nguyên Thủy Thiên Tôn, một nháy mắt biến thành người họa sĩ tài ba. Nhưng khi nhìn thấy Oa Hoàng thì hắn cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tạo dáng có lẽ chỉ là để tôn lên vẻ đẹp của người mẫu, nhưng Oa Hoàng thì không cần. Chỉ cần đứng ở đó, nàng đã đại diện cho vẻ đẹp nguyên sơ và sự ấm áp rồi.
Nàng là người mẫu của hắn, đó là vinh hạnh lớn nhất, được vẽ chân dung cho Mẫu thân của nhân tộc, đó có lẽ là đãi ngộ chỉ dành cho người con được sủng ái nhất.
Con rắn cặn bã đó thật là sướng thật.
Vệ Uyên thở dài, rồi đặt bút xuống.... ... ...
Cuối cùng Phục Hi cũng lấy lại tinh thần, hắn cười toe toét, ý định lát nữa nhất định phải chụp vài kiểu ảnh thật đẹp trai rồi dán ở đó, rồi đem bản hộ khẩu này đến trước mặt Vệ Uyên khoe khoang mười bảy mười tám lần, cho dù tên kia chửi mình một câu rắn cặn bã thì hắn vẫn sẽ kinh ngạc đáp trả một câu: "Ai? Sao ngươi biết ta là chủ hộ vậy?"
"À à, đúng rồi, ngươi cũng ở trong bản hộ khẩu nha, Obuchi Uyên."
Một liên chiêu như vậy, chắc chắn sẽ khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn bực đến mức nổ tung tại chỗ. Tâm hắn thỏa mãn chân cũng nhón lên, những âm mưu quỷ kế xoay vần trong lòng một nháy mắt lại trong suốt mà thuần túy, khí chất âm lãnh phảng phất như tấm chăn bông đã phơi dưới nắng mặt trời, trở nên ấm áp, khô ráo và thoang thoảng mùi xà phòng, Vệ Nguyên Quân nhìn thấy khóe mắt vốn dữ tợn của hắn cũng đã trở nên ôn hòa hơn một chút.
Bởi vì ở chỗ chủ hộ đã có người.
Ngay từ đầu đã là chính hắn.... ... ...
. . .
"Quả nhiên, nãi nãi đối với lão cữu gia vẫn rất tốt."
"Mặc dù bình thường thích dày vò hắn, nhưng mỗi lần đến chuyện lớn đều không để thần thất vọng, thậm chí không nỡ lòng để thần thất vọng... Nói là huynh muội, ta lại thấy đây là tổ hợp chị em thì đúng hơn."
"Một người tỷ tỷ thông minh, văn nhã, lại có một tiểu quỷ hư hay làm đủ chuyện xấu để thu hút sự chú ý của tỷ tỷ."
Vệ Nguyên Quân bước ra khỏi phòng, quay đầu nhìn Phục Hi đang hớn hở ở bên kia. Nàng không muốn ở chung phòng với gã điên này, từ khi lão cữu gia lừa nàng một vố vào cái thời đại này, nàng vẫn luôn muốn trả thù, giờ lại cảm thấy ở chung phòng với lão cữu gia chỉ hít thở thôi cũng đã thấy nồng nặc mùi rắn cặn bã rồi. Ở lâu sẽ mắc bệnh mất.
Vô Chi Kỳ cau mày đứng bên cạnh, hỏi: "Mà thôi, ta cũng không cảm thấy gì, cô kêu ta ra đây làm gì?" Vệ Nguyên Quân bị rắn cặn bã lừa nên chủ động đi ra, nhưng hắn thì không, hắn vốn lười đi ra ngoài gió, chẳng qua là Vệ Nguyên Quân mới truyền âm kêu hắn đi ra. Xuất phát từ việc hợp tác giữa những kẻ nghịch tử Vệ gia, vừa mới ký kết kế hoạch hợp tác thì sao lại bỏ rơi đồng đội được.
Ngay cả Vệ Uyên cũng không làm được chuyện như vậy.
Vô Chi Kỳ khinh bỉ cười nhạo trong lòng: "Cho nên có chuyện gì thì nói nhanh một chút."
"Nếu không thì ga của Coca-Cola hết bây giờ."
Cái ý này thì giống Quan Vân Trường hâm rượu chém Hoa Hùng vậy, nhưng Quan Vân Trường ngày ấy đi một cái là về liền, rượu còn chưa kịp nguội, khác xa ga của Coca-Cola, nói chung lời của Vô Chi Kỳ nghe rất buồn cười và mang đậm... văn hóa bảo tàng. Không có chút tư thế gì cả.
"Ta muốn ngươi giúp ta ngăn một người."
Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của Vệ Nguyên Quân trở nên nghiêm túc.
"Ngăn ai?"
Vệ Nguyên Quân hít sâu một hơi rồi nói: "Côn Luân thiên nữ, Tây Hoàng đời thứ hai."
Mẹ ta.
Vô Chi Kỳ nheo mắt lại: "Ai?"
"Chẳng phải người. . . đang chờ đợi nhất sao..."
Vô Chi Kỳ bừng tỉnh.
Vệ Nguyên Quân chỉ là con gái của thằng nhóc Vệ Uyên, nhưng chưa chắc đã là Côn Luân thiên nữ. Hả? Chẳng lẽ còn có gì khuất tất sao? ?
Hít, lẽ nào thằng Vệ Uyên mày rậm mắt to kia cũng là một thằng cặn bã?
Đây chẳng phải là một cái cớ tuyệt vời để đánh Vệ Uyên hay sao?
Lại liên thủ cùng Thủy Hoàng Đế và tuyệt thế sát phôi kia nữa?
Vô Chi Kỳ có chút trầm ngâm suy nghĩ.
Vệ Nguyên Quân như nhận ra ý nghĩ của Vô Chi Kỳ, nói: "Nàng và Vệ... Quán chủ, nếu dự đoán của ta không sai thì sau lần gặp lại đầu tiên của họ, họ sẽ... sẽ..."
Vô Chi Kỳ mất kiên nhẫn lấy Coca-Cola bỏ vào miệng: "Thì sẽ thế nào?"
Vệ Nguyên Quân không cảm xúc: "Thì sẽ có ta."
Rồi Vô Chi Kỳ thiếu chút nữa là bị Coca-Cola hại chết.
Một hồi ho khan thê thảm vang lên, Vô Chi Kỳ che miệng, trừng mắt nhìn chằm chằm Vệ Nguyên Quân trước mặt: "Hả? ? ?"
PS: Hôm nay chương đầu tiên... ... 4000 chữ ~~ Cảm ơn Tiêu Dao Cuồng Phong đã vạn thưởng, cảm ơn ~ Hô, cuối cùng thì cũng kiểm soát được giờ làm việc và nghỉ ngơi rồi, chương hai hi vọng sẽ quay lại giờ đăng bình thường, 12 giờ 10 phút hoặc đại khái tầm đó.
Gõ chữ, gõ chữ!
============================IND
Bạn cần đăng nhập để bình luận