Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 789: Khả năng

Chương 789: Khả năng
Lão không chu toàn, Bất Chu Sơn lão bá muốn tới.
Vệ Uyên, Thúc Đế, Hốt Đế ba người lấy thế tam tài ngồi xổm hai mặt nhìn nhau, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như bão tố, Vệ Uyên khóe miệng giật giật, hỏi, một tài khoản bị ngươi t·r·ộ·m nick rồi khắp nơi đi khoe mẽ, sau đó bị bạn bè tìm lại được, mà bây giờ người bạn kia đang mang theo một cục gạch chạy theo đường cáp mạng đến đ·á·n·h ngươi, phải làm sao?
Rất gấp.
Vệ Uyên giọng điệu cứng ngắc nói: "Lão bá hắn tính tình chắc là... Rất tốt hả?"
Thúc Đế yếu ớt nói: "Là rất tốt, cũng chỉ mỗi ngày ch·ố·n·g nạnh đi rèn luyện mà thôi."
Vệ Uyên phun ra một ngụm trọc khí: "Nhưng cũng không đến mức tức giận chứ."
"Bình thường mà nói, sẽ không."
Hốt Đế ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Nhưng chúng ta là ai?"
"Ngươi cảm thấy hắn mang núi vượt biển, mang theo khái niệm Thần Thoại."
"Tại sao mỗi lần đến thời đại thần thoại hải ngoại đều phải xách theo một ngọn núi?!"
"Còn không phải tại vì chúng ta?"
Vệ Uyên: "..."
Đại khái hiểu.
Sao các người lại kiêu ngạo như vậy?
Thúc Đế thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Vệ Uyên, cảm khái nói: "Việc này có nhân duyên, cuối cùng vẫn là liên quan đến chúng ta, nên chúng ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc đó tiểu tử ngươi cứ đứng một bên xem là được, hai chúng ta, sẽ vì chuyện này, dốc hết sức gánh vác."
"Tiền bối..."
Vệ Uyên trong lòng cảm động.
"Bất Chu Sơn lão bá tốc độ, giờ phút này ước chừng vẫn còn rất xa?"
Thúc Đế thở dài, duỗi ra một bàn tay, lộ ra năm ngón tay, nói: "Năm."
Vệ Uyên hỏi: "Là vẫn còn xa năm phương thế giới sao?"
Thúc Đế thu một ngón tay lại, nói: "Bốn."
"Ừm??"
"Ba..."
"Hai."
Vệ Uyên kịp phản ứng: "Con mẹ nó?"
Đột ngột quay đầu, rõ ràng phía xa cái gì cũng không có, nhưng gần như là trong nháy mắt khi hắn quay đầu, một tàn ảnh với tốc độ siêu phàm thoát tục, thậm chí không thể gọi là tốc độ nữa, mà là cấp bậc trực tiếp chuyển từ [không] thành [có] trong nhận thức.
Đó là tốc độ đạt đến khái niệm.
Cơn bão cuồng bạo xé rách bầu trời ra thành một vùng sao, thân ảnh Bất Chu Sơn lão bá lập tức xuất hiện, p·h·ẫ·n nộ đến cực điểm, mây trên trời cuồn cuộn từng lớp, áp bức vô cùng, cũng không biết là đã chở ngọn núi nào tới, tốc độ mạnh đến mức không bình thường.
Vệ Uyên tê cả da đầu.
Vô thức nghĩ cách giải quyết việc này.
Tính cách lão bá cũng được, có thể hiểu chuyện, có tình có lý.
"Không chu toàn lão..."
"A nha lão không chu toàn à, chúng ta đây là mấy vạn năm bằng hữu rồi đó, ha ha ha ha, chỉ là trò đùa, trò đùa thôi, không cần để ý như vậy nha! Dù sao chuyện này không liên quan gì tới ta rồi..."
Vệ Uyên còn chưa mở miệng, Thúc Đế đã cười tươi chạy qua.
Vệ Uyên: "? ??"
Khoan đã, đã nói là dốc hết sức gánh vác mà?
Đáng ghét, lại dùng kế của ta.
Còn chưa mở lời, Bất Chu sơn thần đã cười lớn một tiếng, mang theo ngọn núi cao không biết bao nhiêu kia, trực tiếp rút ra khái niệm, dùng trọng lượng của núi, thế núi tụ lại ở tay, một tay túm lấy cổ áo Thúc Đế, tay còn lại thì một chưởng trực tiếp tát lên mặt hắn.
Vệ Uyên cùng Hốt Đế nhìn rõ ràng thấy da mặt Thúc Đế run rẩy kịch liệt một hồi.
Nụ cười tươi vui ngưng lại.
Sau đó vèo một tiếng bay thẳng về phương xa.
Bay lên trời, biến mất không thấy bóng dáng.
Ánh sáng Lưu Quang phản chiếu ẩn ẩn chậm rãi tan đi.
Còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Ực.
Vệ Uyên cùng Hốt Đế đồng thời nuốt nước bọt.
Xem ra, đánh bài cảm xúc không được, đã chọc giận lão bá không chu toàn, ai da, đành phải nếm thử dùng lý lẽ vậy, lần này dù sao cũng có nỗi khổ tâm, là vì cứu Oa Hoàng, nên mới như thế như thế...
Ý nghĩ của Vệ Uyên nhanh chóng xoay chuyển, mở miệng nói: "Lần này thật sự là..."
"Oan uổng quá!"
"Lão không chu toàn, ta oan uổng mà!"
Mập lùn Hốt Đế ôm lấy bắp đùi của Bất Chu Sơn lão bá, gào khóc: "Lần này thực sự là có nỗi khổ khó nói, trong lòng ta cũng khó chịu lắm, ô ô ô ô, ngươi tin ta đi, lần này chúng ta tuyệt đối là có lý do chính đáng đó, ngươi tin..."
"Thật sao? Lý do chính đáng?"
Bất Chu Sơn lão bá tươi cười hòa nhã.
Tay trái nhấc mập lùn Hốt Đế lên, tay phải vỗ một phát vào mông Hốt Đế.
Tức giận gầm lên: "Đi ông nội ngươi!"
Cảm nhận sức mạnh trời sụp đất nứt đi!
Theo tiếng kêu thảm thiết, Hốt Đế trong không trung xoay vòng với tốc độ cao, kéo theo một cơn lốc lớn, bay đến chân trời, lực ly tâm xoáy tròn mạnh mẽ kéo theo linh khí gió lốc, tạo ra một lực phá hoại kinh khủng không hề thua kém sức công phá của một vụ nổ lớn, khiến cho tóc Vệ Uyên cũng bị kéo theo, da đầu tê rần.
Bất Chu Sơn hỏa tiễn bắn ra phát thứ hai.
Đi luôn đi!
Cảm giác da đầu tê rần theo nhiều nghĩa.
Bao gồm việc bị cuồng phong giật tóc.
Từng tiếng bước chân.
Bất Chu Sơn lão bá xuất hiện trước mặt Vệ Uyên, thân hình cao lớn, tựa vực sâu, khuôn mặt dường như bị bao phủ trong bóng tối thăm thẳm, không thể nhìn thấu, vươn tay ra, lại một lần nữa như Phục Hi xách mèo con nhấc Vệ quán chủ lên, lòng bàn tay lớn như quạt hương bồ nhấc lên, cười ha hả: "Nha, tiểu tử."
"Đến, ta đưa ngươi một đoạn đường."
Vệ Uyên cứng đờ nhìn về phía hai ngôi sao đang dần dần lùi xa kia, nói: "Dừng tay!"
Lòng bàn tay to như quạt hương bồ ầm ầm rơi xuống.
"Ta sẽ cõng núi Bất Chu phụ tử cho ngươi ấn vào đây à lão bá!"
Sức mạnh trong lòng bàn tay càng lúc càng mạnh.
Gió táp vào mặt.
A Uyên đột nhiên cảm thấy được sự ấm áp như được mẹ ôm ấp, dường như đã trở về Đồ Sơn ban đầu, thấy được Vũ Vương, Nữ Kiều, thấy được lão sư Trương Giác, thấy được phu tử, rồi lại thấy phu tử nói sao ngươi cũng đến đây, cuối cùng thấy cô gái áo xanh cười nhẹ nhàng là Hiến trực tiếp nhấc bản thân lên rồi chạy.
Vệ Uyên giật mình tỉnh lại.
Cuối cùng đã hiểu vì sao khi Phục Hi nói đến sức mạnh của Bất Chu sơn thần lại có biểu cảm táo bón đến thế.
Phúc chí tâm linh, dốc hết toàn lực nói: "Ta nuôi cơm!!!".
Sau đó hít một hơi nói: "Ba trăm năm!"
Bàn tay to lớn đột nhiên dừng lại, bắt lấy tay Vệ Uyên thật chặt, rồi lay mạnh——
"Thành giao!"
Vệ Uyên: "..."
Quay đầu nhìn về phía hai lão gia tử đã biến thành ngôi sao kia, khóe miệng giật giật: "Bọn họ..."
"A, bọn họ không sao."
Bất Chu Sơn lão bá tươi cười chất phác: "Chừng bay ba mươi, năm mươi ngày là rơi xuống thôi."
"... ..."
Vệ quán chủ cười gượng gạo.
"Bay ba mươi, năm mươi ngày?"
"Chắc là sắp hết tốc độ ấy mà, ha ha ha..."
"Không không không, là ba mươi năm mươi ngày sau, đại khái là sẽ va phải núi trên chư giới hải ngoại, rồi khảm vào trong đó, bị người khác móc ra."
Vệ Uyên: "..."
Sức mạnh quá không giảng đạo lý rồi...
Bất Chu Sơn lão bá lắc đầu: "Thôi, rút hai tên khốn kiếp này ra dừng lại cũng giúp lão phu thoải mái hơn nhiều rồi, nói đi, tiểu tử ngươi hẳn không phải là loại người tùy tiện gây rối như bọn chúng, rốt cuộc đã có chuyện gì, lại có thể bức ngươi phải đi đánh nhau với Bắc Đế."
Lão giả thần sắc ôn hòa, Vệ Uyên hít một hơi, kể lại một lần sự việc đã xảy ra.
Dần dần, sắc mặt Bất Chu Sơn lão bá trở nên khó coi.
Thần vỗ vỗ vai Vệ Uyên, chậm rãi nói:
"Ngươi làm đúng, không làm mất mặt lão già."
"Đi, đi gặp Oa Hoàng."
Vệ Uyên đưa lão bá đến chỗ cô gái áo trắng, Chiêu Dương thấy thần sắc của lão giả có chút kinh ngạc, sau đó đứng lên hành lễ, bị lão bá ra hiệu dừng lại, lão giả nhìn cô gái áo trắng vẫn đang ngủ say, thở dài một tiếng, nói: "Năm đó lão phu bị cái tên hậu bối Cộng Công đụng trúng, nếu không phải Oa Hoàng bôn ba, sớm đã gặp tai ương rồi."
Chiêu Dương liếc nhìn Vệ Uyên, mỉm cười nói:
"Lần này Tiểu Bạch gặp kiếp nạn, nhưng cũng là đệ tử của ngài dốc sức giải quyết."
"Cũng coi như lấy cái danh không chu toàn."
"Cũng là một nhân một quả, một uống một nhấp."
"Thế sự muôn vàn, quả thực kỳ diệu."
"A ha ha ha ha ha, đúng đúng đúng, tiểu tử này khụ khụ, cũng là do lão phu sai khiến, đến đây tương trợ, ân, đúng, không sai, chính là như vậy." Bất Chu Sơn lão bá cười ha ha, "Nếu không hắn sao có thể sử dụng được sức mạnh của lão phu!"
Chiêu Dương kinh ngạc nói: "Thì ra là vậy."
"Việc này thực sự phải cảm ơn lão tiên sinh."
"A ha ha ha a, đâu có đâu có, khách khí rồi."
Lão bá vuốt râu cười lớn.
Vệ Uyên khóe miệng giật một cái.
Khi nãy ngài định ra tay đâu có vui vẻ như vậy?
Lúc đang oán thầm, Chiêu Dương ở bên kia lườm Vệ Uyên một cái, khóe miệng cong lên ý cười trêu ghẹo.
Tiểu gia hỏa, thiếu tỷ tỷ một lần nha.
Vệ Uyên thở dài.
Bản thân quả nhiên không giỏi đối phó với loại nữ tử như vậy.
Sau đó tâm duyệt thành phục chắp tay.
Làm một bữa cơm, xem như hoan nghênh lão bá đến chơi, đương nhiên, bởi vì hai vị lão gia tử nào đó vẫn còn bị quán tính gia tăng, Vệ Uyên lần này ngược lại có chút thoải mái, cơm nước no nê, Chiêu Dương tết tóc cho cô gái áo trắng đang ngủ, Vệ Uyên ngồi xếp bằng, được lão bá chỉ điểm về c·ô·ng thể tinh yếu, lại luôn có cảm giác coi nhẹ thứ gì đó, bản năng cảm thấy không thích hợp.
Cảm giác này, vừa nãy đã có rồi.
"A... Vậy mà nghĩ đến đây, xem ra ngươi cũng không quá ngốc."
Bên tai vang lên giọng nói mang theo nụ cười nghịch ngợm.
Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra, "Chúc Cửu... Không, áo xanh Hiến, ngươi tới."
Ẩn chứa sự mệt mỏi, trong giấc mơ thanh tỉnh, cô gái áo xanh ung dung ngồi vào vị trí mà trước kia Chúc Cửu Âm thường ngồi, bưng chén trà nhấm nháp, chỉ là chiếc ghế đã được cô gái cải tạo thành loại cong ở dưới, cứ lắc a lắc.
"Ngày xưa chỗ này hình như là chỗ của ta nhỉ."
"Bây giờ ta ngồi ở đây, cùng ngươi giao lưu, mặc dù ta cũng là ta, nhưng về một ý nghĩa nào đó, đây có phải cũng là cái gì mà Nhân Gian Giới gọi là, đúng rồi, không phải đây chẳng phải là một loại NTR trên tinh thần à?!"
Vệ Uyên khóe miệng giật giật, nhìn cô gái áo xanh tùy ý lấy ra một quyển sách.
Là tác phẩm của viện bảo tàng Vodka nương nương.
Vô thức định đoạt lấy, cô gái giơ tay lên, dễ dàng tránh khỏi tay Vệ Uyên, lòng bàn tay khẽ vuốt một cái, quyển manga đã chặn lại trán của kiếm tiên.
Vệ Uyên khóe miệng giật một cái: "Ngươi không thể xem cái gì bình thường một chút à?"
Cô gái áo xanh Hiến mỉm cười nói: "Cái gì mới là bổ dưỡng? Đến bây giờ ngươi mới phát hiện ra không đúng, mà còn không thấy ngại nói ta?"
Vệ Uyên cau mày: "Chỗ không đúng..."
Cô gái áo xanh lẩm bẩm: "Đúng vậy ha, chém g·i·ế·t Bắc Đế, mang đi Oa Hoàng."
"Làm đâu vào đấy, nhưng lại không thể tiến thêm một bước nữa, không biết nên nói là đáng tiếc, hay là may mắn nữa, đáng tiếc là thiếu cơ hội, may mắn là, có lẽ ngươi như vậy, ngược lại lại tránh được họa sát thân."
"Ngươi nghĩ kỹ đi; Bắc Đế có được vị trí của Oa Hoàng từ đâu? Vì sao đúng vào cái ngày tuần tra đó, Bắc Đế lại vì sao, dám vọng tưởng cướp đoạt sự bù đắp tự thân, bù đắp Bắc Hải Thiên Đạo từ Oa Hoàng?"
"Nuốt khí vận của một trong thập đại đỉnh phong, hóa dụng vào bản thân."
"Thủ đoạn như vậy, tuyệt không phải thường thấy."
"Vậy Bắc Đế có được thủ đoạn này từ đâu?"
"Thế giới này xưa nay không có chuyện trùng hợp, tất cả đều do 【 ngoại lực 】 giúp Bắc Đế có được môn công pháp cùng thủ đoạn này, mà Thần còn tin tưởng, thủ đoạn này đủ để Thần cướp đoạt lực lượng của Oa Hoàng, tin tưởng thủ đoạn này đủ để Thần bù đắp bản thân, trở thành một trong thập đại đỉnh phong, từ khái niệm thiên cơ, thiên đạo."
"Bắc Đế chiếm giữ Bắc Hải mấy vạn năm, chưa từng tin người, tại sao lần này lại tin tưởng?"
"Và, điểm quan trọng nhất."
Áo xanh Long Nữ nói: "Ai cũng biết Phục Hi bảo vệ Oa Hoàng vô cùng mạnh."
"Cũng biết, người kiêng kị nhất của Phục Hi là Không Chu Toàn và Đế Tuấn."
"Mà nếu để Phục Hi chuẩn bị xong, thì mức độ nào đó, Thần sẽ là đối thủ khó chơi nhất."
"Bắc Đế Ngu Cường, lấy đâu ra dũng khí, lại dám ra tay với Oa Hoàng?"
"Là ai, cho Thần cái dũng khí đó?"
Vệ Uyên đồng tử co rút lại.
Nghi ngờ cuối cùng đã bị phá vỡ.
Từng tin tức đảo lộn hiện ra, cuối cùng đều chỉ đến một sự thật.
Cam đoan như thế nào, mới có thể làm cho Bắc Đế Ngu Cường yên lòng, ra tay với Oa Hoàng?
Tồn tại vị cách nào đã mở miệng, mới đủ để Bắc Đế Ngu Cường tin tưởng, có được pháp môn thật sự có thể tác dụng với Oa Hoàng?
Đế Tuấn?
Bất Chu Sơn?
Đều không phải.
Là Phục Hi!
Chỉ có Phục Hi!
Chỉ có Phục Hi hứa hẹn, mới có thể khiến Bắc Đế Ngu Cường yên tâm hoàn toàn, chỉ có Phục Hi cam đoan sẽ không vì Oa Hoàng mà ra tay với Thần, Ngu Cường mới dám mạnh mẽ cưới Oa Hoàng như thế, nếu không, dù là Bắc Đế, cũng sẽ thận trọng chứ không thể ngu ngốc như thế.
Sau đó Vệ Uyên ý thức được một điểm khác ——
Trong lịch sử có một tồn tại đã hóa thân thành Phục Hi, bước vào Đại Hoang.
Hầu như một tay đạo diễn ra sự kiện Thập Nhật Hoành Không, Nghệ Bắn Chín Mặt Trời.
Cũng là người rèn đúc nên chiếc cung tiễn giết Kim Ô Xạ Nhật.
Một giả, một thật, hai Phục Hi.
Áo xanh Long Nữ nói: "Phải, là Phục Hi, chỉ có Phục Hi tự mình hứa hẹn, thậm chí cam đoan, Ngu Cường mới cảm thấy việc mình làm là có danh chính ngôn thuận mà yên tâm cưới Oa Hoàng, mà người đưa bí pháp cho hắn, và cũng là người đã hứa rằng Phục Hi sẽ không ra tay với hắn, tất nhiên cũng là cái【 Phục Hi 】 giả dối đã xuất hiện trước đó."
"Nhưng ngươi vẫn sai một bước."
"Bắc Đế cũng đủ thông minh, hắn chắc chắn sẽ phát giác được cái giả dối này."
"Vậy cái Phục Hi giả dối kia, e rằng sẽ nói với Ngu Cường rằng Phục Hi chân chính đang bị trọng thương, khó thoát khỏi khốn cảnh, nếu không Phục Hi vốn sao có thể nhởn nhơ như vậy, nên Phục Hi giả có thể nhân cơ hội đưa ra đề nghị liên thủ với Ngu Cường, một người thôn phệ Oa Hoàng, một người chiếm trước Phục Hi."
"Hợp tác đôi bên cùng có lợi."
Vệ Uyên đồng tử co vào, triệt để ngộ ra: "Mà Phục Hi chân chính vẫn còn có sức mạnh đ·ộ·n·g t·h·ủ."
"Dù không có ta, khi Ngu Cường ra tay với Oa Hoàng, Phục Hi cũng sẽ phát giác được, sau đó n·ổi giận ra tay, bại lộ vị trí của Phục Hi!"
Mục tiêu lần này, không phải Oa Hoàng, mà là Phục Hi.
Là Phục Hi đang mắc kẹt.
Đánh vào ngõ tối, vây Ngụy cứu Triệu.
"Đây là một cái liên hoàn kế!"
Vệ Uyên bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Hiến trước mặt, người sau hiểu ý, đưa tay nắm lấy Vệ Uyên, nhanh nhẹn nói:
"Không chu toàn không giỏi chiến đấu linh thể, huống chi còn có Oa Hoàng ở đây, để Thần ra ngoài tương đối tốt."
"Lần này ta mang ngươi đến đây trước xem tình hình... Mong là Phục Hi không sao."
Cô gái áo xanh Hiến, giọng nói nhu hòa, nói:
"Vượt qua giới hạn nơi này, với ta cũng có chút gắng sức, ngươi lại gần chút đi."
Vệ Uyên tiến lên một bước.
Cô gái áo xanh Hiến nhíu mày, kéo cổ áo Vệ Uyên lại, quát: "Lại gần chút nữa!"
"Giờ phút này rồi, sao còn chậm chạp như vậy?"
Vệ Uyên lảo đảo về phía trước nửa bước, cô gái áo xanh cao hơn 1m7, rồi đưa tay trực tiếp ôm lấy eo kiếm tiên, kéo lại gần một chút, có chút ngẩng đầu, nói: "Bây giờ mới xem như được."
"Đi!"
Một bước, đến chỗ Vạn pháp kết thúc.
Khí huyết tanh xông vào mặt.
Sau đó là tiếng chiến đấu, tiếng kêu thảm thiết.
Hai người thần sắc trầm xuống, sau đó lần theo âm thanh chạy tới, nhìn thấy Phục Hi đang ở bên kia khí thế ngút trời đ·á·n·h nhau với Ngu Cường bị kéo ra từ tàn ảnh lịch sử, kẻ kia đang sảng khoái dùng đòn liên hoàn quyền, cảm giác không đúng liền dừng lại, cứng đờ quay đầu, nhìn thấy Vệ quán chủ, không khí nhất thời im lặng, Vệ Uyên nhìn Phục Hi, buột miệng thốt ra: "Ngươi... không sao?!"
Phục Hi ném Ngu Cường đã bị đ·á·n·h thành bùn nhão sang một bên, biết rõ lai lịch hai người, trầm mặc, nhìn Vệ Uyên, lựa lời nói:
"Sao ngươi lại cảm thấy, ta sẽ sập bẫy chứ?"
"Ta không phải ngươi."
Thuận tay giơ tay lên, răng rắc một tiếng, hình ảnh cô gái áo xanh ôm eo kiếm tiên được chiếu lại, hóa thành ảnh kỷ niệm.
Hài lòng thu lại.
"!!"
Phục Hi nhìn cô gái áo xanh cùng kiếm tiên tóc trắng như điện giật mà tách ra, vui vẻ nói:
"Có thể đến được đây, xem ra ngươi cũng đoán ra được vài thứ."
"Vốn dĩ không định để ngươi tham gia vào chuyện này."
"Dù sao nội tình của ngươi còn hơi yếu."
Phục Hi sờ cằm: "Dù sao cảm giác của ngươi cứ như do em gái ta bóp ra vậy, haiz, quá đơn thuần đi."
Phục Hi dùng một từ mỹ miều để so sánh, rồi nói tiếp: "Bất quá, đã ngươi đã đến nơi đây, cũng đoán ra được thứ gì đó, ân, ta đoán là tên kia nói cho ngươi biết, nếu không ngươi khẳng định không nghĩ ra được đâu, thôi vậy, không bằng ngươi gia nhập kế hoạch tiếp theo của ta đi, xem như là thù lao..."
Thanh niên tóc đen mắt xanh hơi ngửa người ra sau, lòng bàn tay mở ra, tươi cười rạng rỡ:
"Thăng 10 cấp độ lớn, thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận