Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 432: Nổi sóng lớn

Chương 432: Nổi Sóng Lớn Cẩn thận tính toán, Thiên Nữ ở trong pháp cảnh thí luyện đợi lâu hơn Vệ Uyên rất nhiều, cho nên tốc độ hồi ức tan biến của nàng sẽ chậm hơn, thời gian chịu đựng ký ức cọ rửa cũng dài hơn. Ở một khía cạnh khác, quá trình ký ức tan biến tựa như muốn lặp lại toàn bộ quá khứ một lần nữa. Đương nhiên, nếu muốn nước đổ đi rồi mà lại trở lại thì trong thùng cũng phải có quá trình nước lưu động.
Vì vậy, với những thiếu nữ đến từ thời đại trước, những hình ảnh mang tính trùng kích lớn không ngừng luân hồi phát hình, hết gặp gỡ lại chia ly, sau đó chính là khoảnh khắc mình canh giữ bên mộ bia, thời gian dài dằng dặc bị mọi người ở Giang Nam nhìn thấu, cuối cùng còn hỏi thăm pháp Hải ở chùa Kim Sơn, cả đến kiếp sau.
Thiếu nữ cảm thấy, nếu thật gặp lại đại sư pháp Hải kia, e là mình sẽ không nhịn được mà bỏ chạy, vừa nghĩ đến dáng vẻ Vệ Uyên trong huyễn cảnh, cho dù là Côn Lôn Thiên Nữ cũng thấy xấu hổ, sao có thể tùy tiện như vậy? Chợt, nàng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng: “Hắn có nhớ không?”
Nhưng có lẽ, đó chỉ là một giấc ảo mộng, do mình tự tạo, chứ không liên quan gì đến Uyên. Đúng, rõ ràng chỉ là một giấc mộng. Ngủ thêm một giấc là quên ngay thôi. Thiên Nữ cẩn thận từng li từng tí tự dối mình.
“Nhìn xem… Uyên ở thực tế trải qua rất nhiều ma luyện, sẽ không làm ra chuyện này.” “Lại còn đóng vai trưởng bối của ta, ít nhất là nói ra câu đó trong giấc mộng, hoàn toàn không giống hắn, chắc chắn là do lời nói dối của Khoa Lâm tướng quân trước đây mà ra, mới khiến mình mơ thấy một giấc mộng không đầu không cuối như vậy.” Thiên Nữ không ngừng tự thôi miên bản thân, và logic suy nghĩ của nàng cũng hợp lý.
Nhưng dù vậy, trong vô thức thiếu nữ vẫn tưởng tượng ra một bức tranh: có lẽ lúc trời chiều, có lẽ buổi chiều, tốt nhất là vào một ngày tuyết rơi mùa đông, trong phòng đốt lò sưởi nhỏ, Vệ Uyên ngồi trong viện đọc sách, sau đó ngẩng đầu nhìn mình, bên cạnh là trưởng bối, là Tây Vương Mẫu nương nương, Uyên đặt sách xuống, nhìn sang Tây Vương Mẫu nương nương, lông mày khẽ nhướng lên: “Muốn ta gia nhập Côn Lôn.” “Kỳ thật cũng không phải là không thể.” Sau đó chỉ tay sang mình, nói: “Gả nàng cho ta…”
“Coong!” Một tiếng vang lớn, lúc này ở bên ngoài Khâm Nguyên vẫn còn đang mơ mộng đạp Ngọa Hổ xuống núi Côn Lôn, đang đến bước Ngọa Hổ chủ động nhảy xuống núi, thì bỗng giật mình tỉnh giấc, xoa xoa khóe miệng, vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng ngủ: “Giác, ngươi…”
Âm thanh im bặt. Khâm Nguyên rơi vào trầm mặc. Nàng nghiêm túc nhìn những vết rạn như mạng nhện trên tường, hồi tưởng lại bàn tay trắng nõn xinh đẹp của Thiên Nữ. Sau một hồi trầm ngâm, nàng nhìn Thiên Nữ đang cuộn tròn trong chăn như cái khăn mặt, chỉ để lộ cái đầu, “Giác, ngươi làm sao vậy?”
“Làm, làm ác mộng…” Thiếu nữ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa lịch sự. Khuôn mặt trắng nõn vẫn bình thường. Nhưng hai vành tai lại đỏ ửng.
Nơi Nữ Nhi Quốc hiện giờ đã vào đông, thời tiết giá lạnh khô hanh. Khâm Nguyên như nhìn thấy từng sợi hơi trắng từ tóc xanh của nàng bay ra, như nồi nước sôi nấu đậu hũ bốc hơi, nếu đeo kính vào sẽ bị một lớp sương mù che phủ.
Một cảm xúc nào đó khiến Khâm Nguyên suýt nữa buột miệng. Giác mang theo nụ cười dịu dàng nhấn mạnh: “Chỉ là một cơn ác mộng…” “Là… là vậy à.” Khâm Nguyên nhìn vết nứt trên tường, quyết định lý trí kìm lại bản năng lắm mồm của mình.
Đại nguyện chưa thành, anh hùng sao có thể chết chứ? ! Nàng tạm thời không có ý định biến thành bánh mật ngọt ngào. Đây gọi là sợ hãi có tính chiến lược.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Khâm Nguyên như trút được gánh nặng, quay người ra mở cửa, thấy một sĩ quan trung cấp của Nữ Nhi Quốc đứng đó, người này dáng người cao gầy, khí chất oai hùng, nhướn mày lên, khách khí nói: “Chúng ta là phụng mệnh tướng quân Khoa Nga Lưu Nguyệt đến đây.” Nàng đưa một phong thư qua.
Nội dung đại khái là cảm ơn Giác đã đến hỗ trợ. Dù rằng thương thế của Khoa Lâm không cần Giác chữa trị, nhưng Nữ Nhi Quốc vẫn nhận ân tình này, tối nay sẽ mở tiệc chiêu đãi, mong Khâm Nguyên và Thiên Nữ có thể đến tham dự. Khâm Nguyên nhíu mày, theo lập trường của Khoa Nga Lưu Nguyệt, đây có lẽ là cảm ơn và xin lỗi.
Đúng vậy, xin lỗi.
Dù sao Khoa Lâm tướng quân kia đã gây ra chuyện này. Khâm Nguyên nghĩ. Mặc dù chuyện như một trò đùa từ đầu đến cuối, nhưng Khâm Nguyên lại rất tự nhiên hóa thân thành chuyên gia tâm lý phân tích tình cảm, giống như những người độc thân trong xã hội hiện đại, và nàng lập tức phán đoán chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng tâm lý tiêu cực cho Giác, đây là hành vi có ý đồ, nàng mở miệng muốn từ chối.
“Ôm…” Nhưng lời chưa dứt, Thiên Nữ đã bò ra khỏi chăn cuốn. Hay nói đúng hơn… là từ phòng ngủ đi ra. Thiếu nữ chỉnh lại mái tóc xanh mai, nhận tờ giấy có ấn ký tướng quân, chỉ lướt qua nội dung, rồi mỉm cười gật đầu, giọng nói nhu hòa: “Đa tạ ý tốt của Khoa Nga tướng quân, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng hẹn.” “Vậy chúng tôi xin phép không làm phiền hai vị.” Hai nữ sĩ quan thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi rời đi. Khâm Nguyên trợn mắt há mồm, sau đó nhìn Thiên Nữ đang vuốt ve lá thư, “Ngươi không giận sao?” “Rõ ràng trước đó ngươi còn tức giận.” Thiên Nữ ngạc nhiên nhìn nàng, rồi cười đáp: “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra…” Tay nàng đặt lên trán, cười nói: “Cơn giận đột nhiên tan biến.” Sau đó, Thiên Nữ nhanh chóng phản ứng, lắc đầu: “Không đúng, ta vốn đâu có không vui.” “Đi chuẩn bị đi, tối nay dự tiệc.” Khâm Nguyên há hốc miệng, không nói nên lời, rơi vào mâu thuẫn cực độ. Chẳng lẽ Thiên Nữ của Côn Lôn đều có tính khí tốt như vậy sao? Hay là nói nàng thật ra không để ý đến chuyện Ngọa Hổ? Ô ô ô… Nếu vậy, kế hoạch đạp Ngọa Hổ xuống núi Côn Lôn sẽ dễ dàng hơn không ít. Kế hoạch thành công!
Lúc này, Thiên Nữ đột nhiên quay đầu lại hỏi: “À, Khâm Nguyên, sao vách tường trong phòng bị nứt thế kia?” “Chờ chút nữa ta phải tìm thợ đến sửa.” Khâm Nguyên ngơ ngác: “? ? !” Khoan đã… Vách tường đó chẳng phải chính ngươi đập nát sao? Thế mà quên rồi? !
…Khâm Nguyên hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Thiên Nữ lại quên mất chuyện mình đập nát tường, trong lòng rối bời: “Ngươi là gió sao, không phải là cá, mà cá còn không chỉ có bảy giây trí nhớ a, nếu mà như vậy thì sẽ náo ra biết bao chuyện cười nữa”.
Nhưng xem ra không phải là đang nói đùa.
Mang trong lòng một bụng nghi hoặc, Khâm Nguyên cùng Thiên Nữ đến dự tiệc tối tại hoa viên trong hoàng cung của Nữ Nhi Quốc, thấy Khoa Lâm tướng quân kia, dù trước đây đã từng tự xưng là cố vấn tình cảm cho Thiên Nữ, lại cực kỳ che chở khuyết điểm, thế nhưng, lúc nhìn thấy Khoa Lâm, Khâm Nguyên vẫn thấy sợ hãi, đúng vậy, hơn nữa còn rất sợ.
Khoa Lâm mặc một bộ quần áo vừa vặn với những đường cong sắc sảo, đuôi mắt là một vệt đỏ đặc trưng mà người thường khó kiểm soát. Khí chất oai hùng sắc bén của nàng, lại mang thêm vẻ ung dung uy nghiêm của người ở địa vị cao. Đến nữ vương nhà Khâm Nguyên cũng không thể so bì với nữ tử này.
“Thiên Nữ đến rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến chứ.” “Đêm nay ở tiệc, Nữ Nhi Quốc sẽ huy động toàn bộ đầu bếp giỏi nhất, nhưng mà có lẽ cũng không so được với người kia đâu.” Khoa Lâm mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt tự nhiên lộ ra loại xâm lược tính đặc trưng của võ tướng. Tựa như cái lần nàng đánh ngất cái tượng gốm rồi mang về hôn lễ, giờ phút này đương nhiên nàng phải kìm chế nhiều, nhưng vẫn thêm phần đường hoàng bá đạo.
Khoa Nga Lưu Nguyệt bên cạnh có chút đau đầu. Tổ tiên lại gây chuyện… Ý của Khoa Nga Lưu Nguyệt là muốn cảm ơn Thiên Nữ vì sự giúp đỡ trước đó, đồng thời xin lỗi ở một mức độ nào đó. Ngoài ra nàng muốn hòa hoãn mâu thuẫn giữa nàng và tiên tổ Khoa Lâm. Vì trước đó khi nhắc đến bạn cũ của Khoa Lâm tiên tổ, cảm xúc của Thiên Nữ thay đổi tuy nhỏ nhưng không hề che giấu được. Rõ ràng Thiên Nữ và bạn cũ của tiên tổ có một mối tình cảm.
Trước đó Khoa Nga Lưu Nguyệt đã xin ý kiến từ quốc chủ. Kết quả là điều đương nhiên. Khi xác nhận tộc Nhân hiện tại có lực lượng tiêu diệt được một trong Tứ Hung là Đào Ngột, việc kết minh với Viêm Hoàng nhất tộc là điều dễ hiểu. Còn yêu cầu từ Khoa Lâm, nữ vương tất nhiên rất vui mừng, nếu có thể kết mối quan hệ thông gia, sẽ càng tốt hơn cho cả hai bên. Nàng cũng biết chút ít về sự việc năm xưa, lúc này ban lệnh, mong vĩnh viễn kết người cùng ý. Giờ phút này đã bắt đầu tuyển chọn người, đến khi có cơ hội sẽ tìm cách xâm nhập nhân gian.
Cho nên, trong lòng Khoa Nga Lưu Nguyệt cảm thấy áy náy với Thiên Nữ. Còn lúc này, Khâm Nguyên vẫn luôn lén đánh giá Thiên Nữ.
Khi Khoa Lâm hỏi thăm, không biết tại sao trong lòng Thiên Nữ không hề có chút gợn sóng nào. Như có âm thanh vang bên tai nhưng lại không thật. Nhưng cho dù là không chân thực, nhưng trong lòng vẫn an tâm, đối mặt với nữ tử oai hùng trước mặt, nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại: “Đúng thật, tay nghề của hắn tốt hơn rất nhiều.” Khí chất ôn nhu hào phóng, không kiêu ngạo không tự ti, lại không hề có ý phản kích trong lời nói. Trái lại còn làm người ta có cảm giác như đấm vào bông.
Khâm Nguyên há hốc mồm.
Khoa Nga Lưu Nguyệt ngẩn người. Cả hai đều đột nhiên thấy cảnh tượng này có chút quen mắt. “….Đây là không sợ hãi? Hay là….” Khâm Nguyên suy tư.
Đột nhiên, nàng nghĩ ra, tay phải nắm lại đấm vào lòng bàn tay trái, kinh ngạc. A, đúng rồi!
Đây không phải là lúc quán quân ở đại hội thể thao nói với người thứ hai rằng ‘cậu đánh cũng không tệ’ sao?! Phim truyền hình gọi là cái gì khí tràng ấy nhỉ? Khí tràng chính cung! Bổn tọa không chết, các ngươi cuối cùng đều là cặn bã.
Nhưng mà, tại sao…..
…Nhân Gian Giới.
Tây Vương Mẫu dùng tầng quan thứ nhất đã phá giải, tiếp theo mười mặt trời sẽ nghỉ ngơi để hồi phục chân linh tiêu hao. Vệ Uyên và Nữ Kiều rời khỏi Côn Lôn, còn Viên Giác đại hòa thượng sau khi bị bệnh viện đuổi ra cửa mới trở về viện bảo tàng. Một tia linh quang từ chân trời bay thẳng tới, như chim về rừng, nháy mắt chui vào mi tâm Viên Giác.
Đồng tử đại hòa thượng co lại.
Nhưng tu vi Phật Môn lại không có tác dụng, không hề ngăn cản được. Tiếng chuông Phật vang bên tai, tin tức cuối cùng của triều Tiền Đường mà hắn từng nghe vang lên.
Sóng trên sông Tiền Đường cuộn trào. Hôm nay ta mới biết ta là ta.
Đồng thời, những ký ức đau khổ khi cùng đạo tặc chung sống, trơ mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ của một đời kia, lặng lẽ trỗi dậy.
Nữ tử tóc bạc hỏi hắn: “Có kiếp sau không?” Hắn đáp: “Sẽ có.” Tăng nhân tự nói:
Nếu có kiếp sau, bần tăng sẽ chứng hôn cho các ngươi. Nguồn gốc ở Giang Nam, duyên định Giang Nam.
…Chùa Kim Sơn ở Giang Nam.
Đây là một ngôi chùa cổ được xây từ thời Đông Tấn, đến nay đã có hơn một nghìn sáu trăm năm lịch sử. Đây là một ngôi chùa tương đối lâu đời, từng là một trong tứ đại danh tự của Thần Châu, nơi Lương Vũ Đế đã từng tổ chức thủy lục đạo tràng long trọng. Mặc dù giờ đã có chút suy bại, nhưng nhờ câu chuyện về Bạch Xà và Hứa Tiên mà nó lại có vị thế rất lớn trong lòng các cặp đôi ở thế gian.
Nhưng mà, làm gì có Bạch Xà Hứa Tiên…
Vị tăng nhân quét dọn nhìn những nam nữ đến đây cầu duyên, trong lòng khẽ cười. Bỗng dưng, một tia sáng lấp lánh bay đến từ chân trời, tăng nhân ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe nhầm. Lúc này, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng hí, theo tiếng nhìn lại, thì thấy tháp Phật Kim Sơn dường như đang lay động.
Đồng tử tăng nhân co lại.
Trong đầu bỗng nhớ tới lời tổ sư để lại. “Trấn áp ngàn năm, dùng tu vi trả lại Giang Nam”. Từ đời Bắc Tống Nhân Tông đến giờ… Lẽ nào, là thật?
Tay tăng nhân run lên, mơ hồ nhìn thấy một con bạch xà khổng lồ….
…Trong viện bảo tàng.
Viên Giác mở bừng mắt. Hắn dần dần nhớ lại tất cả.
Chỉ là trong lòng bao nhiêu cảm khái, mình không tu đời sau, nhưng lại cơ duyên xảo hợp có được kiếp sau, thế sự vô thường không gì hơn, nhưng không hiểu sao khuôn mặt đạo tặc và danh bộ kia luôn che một tầng sa, nhìn không rõ, càng suy tư thì càng khó nhớ lại, nhíu mày hồi lâu, nhưng cũng không thể tìm lại được ký ức, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Viên Giác thu lại tạp niệm, đứng dậy mở cửa. Thấy Vệ Uyên.
Phảng phất như lớp sương mù bị đánh tan, khuôn mặt tên đạo tặc trong trí nhớ đột nhiên có được. Tăng nhân chắp tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười: “A Di Đà Phật…” Thì ra là ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận