Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1167: Lão sư cùng đệ tử

Chương 1167: Lão sư cùng đệ tử
Phu tử lựa chọn, nằm ngoài dự liệu của Vệ Uyên, nhưng suy nghĩ kỹ càng, lại vô cùng thỏa đáng. Mặc dù nói cảnh giới của Phu tử so với Lão tử không hề yếu thế, nhưng lựa chọn của hai vị lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí đối lập. Lão tử chọn tiêu dao vô vi, đạo đức tối thượng, còn Phu tử cả đời xông pha gian khó.
Lão tử sẽ không chọn sống sót. Bởi vì sinh linh có thứ tự, một đời sống, ắt sẽ có một đời chết. Phu tử lại chọn ở lại. Vì sinh linh đau khổ, thấy nó sinh ra, không nỡ thấy nó chết đi.
Điểm xuất phát của cả hai đều là vì thiên hạ chúng sinh, nhưng do con đường riêng mà đưa ra lựa chọn khác biệt. Thế nhưng cũng có thể hiểu, hai vị đều xuất phát từ nội tâm, không hề vì bản thân. Xuất thế và nhập thế, đâu có gì hơn kém?
Phu tử già nua khép quyển sách lại, cười nói: "Không cần làm phiền vị kia."
"Nghĩ đến nếu hắn thấy ta sống sờ sờ đứng trước mặt, e là sẽ sợ hết hồn. Đổi lại ta nếu thấy Chu Công Đán trước mặt, cũng phải giật mình."
"Thời đại này, khi cần ta, ta sẽ giúp. Còn bình thường, ta chỉ muốn làm một lão sư bình thường dạy bảo bọn trẻ, thế là đã vừa lòng thỏa ý."
Phu tử già nua nhưng cao lớn vuốt ve quyển sách bên cạnh, thở dài: "Nho sinh lầm đường rồi."
"Không ngờ hậu thế Nho gia lại thành ra bộ dạng này."
Ông đã từng xem lịch sử và điển tịch của Nhân Gian Giới, biết rõ những người tự xưng là đọc sách về sau rốt cuộc ra sao, làm ra những chuyện gì. Kỳ Lân dù có trạch đến đâu, cũng là một trong Ngũ đại trấn thủ Quy Khư. Cho dù yếu, vẫn là cường giả đạo quả cảnh đối với hai giới thanh trọc.
Đánh nhau với đạo quả cảnh thì không làm được. Nhưng khi không bị phát giác, thu thập một ít lịch sử và điển tịch Nhân Gian Giới vẫn rất dễ dàng. Dù việc này bị Quy Khư chi Chủ phát hiện, cũng chẳng sao, cùng lắm thì nói bản thân lại nhớ những ngày còn bé sống ở Nhân Gian giới. Mặc dù lão sư đã qua đời, cố nhân năm xưa đều không còn, nhưng ít nhiều vẫn có chút hoài niệm về mảnh đất kia. Nên lúc rảnh rỗi, thu thập ít điển tịch xem cố thổ xảy ra chuyện gì cũng là điều đương nhiên phải không?
Lùi 10 ngàn bước mà nói, cho dù lão âm hàng Quy Khư chi Chủ phát hiện điều gì, với sự hiểu biết bao năm của Kỳ Lân về hắn, hắn luôn nhớ kỹ, nhắc nhở bản thân phải nhẫn, phải nhẫn! Tính người nọ, thấy lợi nhỏ quên nghĩa, làm đại sự thì tiếc thân, vô cùng cẩn trọng, cẩn trọng muốn chết. Nghe nói vì ngày xưa lúc ngông cuồng gặp phải một người điên. Một chiêu đổi một chiêu đánh cho Quy Khư bá chủ vô cùng ngông cuồng bị thương một phen, mà kết quả là Quy Khư bá chủ dù còn sống nhưng khí chất bá chủ năm xưa tan biến, hiện giờ hắn cho dù phát hiện Kỳ Lân có vấn đề, cũng sẽ tạm nhẫn, chờ đến khi bản thân thành công tiến giai, thành công đặt chân lên thập đại đỉnh phong đạo quả cảnh mới động thủ.
Nhưng Quy Khư chi Chủ có thành công tiến giai được không? Đương nhiên là có khả năng. Còn khả năng này cao bao nhiêu? Kỳ Lân chỉ có thể cười trừ. Hiện tại Thương Long và Tỳ Hưu chắc chắn là nội ứng. Bạch Hổ thì có vẻ nảy sinh lòng phản nghịch. Chu Tước thì trấn thủ bên ngoài. Còn bản thân? Mình đương nhiên xem ý của lão sư và sư huynh Uyên. Nếu họ mong mình giúp Quy Khư chi Chủ, mình cũng không phải không thể giúp chút. Chỉ là thực lực mình có lẽ chỉ đủ thêm một cái xẻng trên quan tài của Quy Khư chi Chủ mà thôi.
Kỳ Lân thu thập rất nhiều điển tịch. Sau khi Phu tử tỉnh lại chân linh, ông bắt đầu đọc. Tay không rời sách trong hơn một tháng. Cuối cùng ông lại nhờ Kỳ Lân thu thập tư liệu lịch sử. Xem xong, Phu tử thần sắc bi thương và cay đắng. Ông nhờ Kỳ Lân giúp thu thập điển tịch Nho gia sau khi ông mất. Lần này, điển tịch thu thập còn nhiều và dày hơn cả sách sử.
Phu tử giống như đang chấm bài và kiểm tra kiến thức của đệ tử ngày xưa, đọc kỹ từng quyển. Kỳ Lân thấy vẻ mặt thầy vô cùng bi thương và thất vọng, cuối cùng chán ghét thở dài suốt mấy ngày. Đến một ngày, Kỳ Lân ở bên ngoài nghe thấy tiếng kiếm reo, vội vàng chạy về thì thấy Phu tử cầm kiếm chém nát toàn bộ điển tịch Nho gia trong phòng.
Mảnh vụn sách bay lả tả như tuyết rơi. Phu tử bước ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh kiên định như trước. Lúc này, Phu tử cầm quyển sách, nhìn về phía xa. Vệ Uyên lắc đầu nói: "Hậu thế thực ra không còn là Nho, nhất là lý học. Lễ mà lão sư theo đuổi thực chất là trật tự. Bên ngoài là cấp bậc lễ nghĩa, nhưng cốt lõi là nhân nghĩa lễ trí tín. Chỉ là đại bộ phận chúng ta không làm được nhân nghĩa lễ trí tín nên cần quy tắc để hỗ trợ."
"Mà hậu thế có học phái lại quá mức theo đuổi quy tắc, coi nhẹ nội hàm."
"Tựa như ăn cơm cần bát đũa, nhưng bọn họ lại làm bát đũa ngày càng đẹp, ngày càng hoa mỹ, có đủ quy tắc, sai một ly cũng không được. Làm vậy có thể ăn cơm ngon? Họ lại xem nhẹ bát đũa chỉ là vật đựng thức ăn. Quy tắc là để người ta dễ tiếp cận nhân nghĩa lễ trí tín, không phải bỏ gốc lấy ngọn."
Huống hồ, Nho gia hậu thế đã từ một học phái tự do biến thành công cụ để thiên tử nắm giữ lòng người. Cuối cùng thậm chí chỉ là thứ dùng để trói buộc và thuần hóa con người. Cái gọi là toàn sảnh toàn đường toàn tím toàn xanh cũng chỉ là bọn cẩu nho không có xương cốt, không đáng nhắc đến. Nếu Phu tử thấy bọn họ, có lẽ sẽ rút kiếm đánh cho bọn họ sợ chết khiếp mới đúng. Thật ra, theo Vệ Uyên, những thứ này gần như không thể xem là học vấn của Nho gia mà ông đã học.
Nhìn chung hậu thế, các nhà phái gọi là Nho gia đại đức cần làm đều có một chuyện: Chú giải Luận Ngữ! Họ dùng tiếng nói của mình, dùng suy nghĩ của mình để diễn giải ý nghĩa ban đầu của Phu tử. Họ chắp vá lung tung, áp ý của mình lên Phu tử, xuyên tạc và lợi dụng danh hào của ông, làm những chuyện Phu tử khinh thường nhất.
Tuy rằng Vệ Uyên có cái nhìn bình thường về Phật gia, nhưng cũng từng làm bạn Huyền Trang, đi qua một đời của ông, biết Phật môn có thuyết mạt pháp, nói rằng ma vật chiếm giữ miếu thờ của Phật Đà, mặc áo cà sa của Phật, giải thích sai lệch đạo lý Phật môn, sau đó làm loạn thiên hạ, phá hoại công lao của Phật Đà. Nhưng nếu đổi Phật Đà thành Phu tử, thì dường như cũng không có gì khác biệt. Mà điều đó đã xuất hiện trong lịch sử. Kẻ khuyển nho trong Nho gia nhiều vô kể!
Phu tử đứng dậy, bước về phía trước, nhìn ánh mặt trời tươi sáng và cảnh vật tươi đẹp. Lão nhân như năm nào đứng bên bờ sông nhìn dòng nước chảy trôi, cảm khái năm tháng, ôn tồn nói: "Trăm ngàn năm qua, Nho gia đã bám đầy bụi bặm, cũng làm cho nhân gian và Thần Châu vướng nhiều bụi bặm. Có thể nói là tai họa vô cùng."
"Ha ha ha, yên tâm đi, A Uyên, ta sẽ không thấy đau khổ trong lòng, cũng không vì chuyện này mà nản chí. Ta còn không đến nỗi yếu đuối vậy." Lão giả thấy đệ tử lo lắng liền cười, rồi nói:
"Cũng chỉ là làm lại từ đầu thôi mà."
"Cũng đâu phải lần đầu."
Lão giả mỉm cười, thu lại ý cười, nhìn về hướng nhân gian. Không còn sự hùng tráng sục sôi của thiếu niên, chỉ nói: "Một phòng không quét làm sao quét được thiên hạ?"
"Đến lúc phải quét sạch tro tàn trong căn phòng Nho gia này rồi."
"Quét sạch Nho gia, rồi lại dọn dẹp bụi bặm Nho gia trên người Thần Châu. Cha không dạy con là lỗi của ta. Những thứ đệ tử lưu lại, nên do ta, người khai sáng Nho gia, giải quyết. Hậu bối gặp vấn đề, lẽ ra trưởng bối phải đứng ra đưa chúng trở lại đường ngay."
"Bọn họ đều đã bái ta."
"Đây cũng là trách nhiệm của lão sư."
Quét làn gió Nho gia, sau đó bình định ảnh hưởng to lớn của Nho gia đến Nhân Gian Giới. Nho gia thời cổ lưu lại ký ức gì cho Viêm Hoàng? Là gia quốc thiên hạ khắc sâu trong huyết mạch, là hy sinh vì nghĩa vinh nhục khắc sâu trong huyết mạch, là niềm kiêu hãnh nhân nghĩa lễ trí tín, là báo thù nhưng đầy hào khí. Đây là Nho gia khi Phu tử còn sống. Còn mấy ngàn năm sau, thứ còn lại là tam tòng tứ đức, là "quân muốn thần chết, thần không thể không chết", là gông xiềng lý học trên cổ người đời.
Kỳ Lân cảm thấy đó là việc vô cùng khó khăn, không nhịn được nói: "Việc này quả thật không đơn giản."
Phu tử cười lớn. Ông đưa tay xoa đầu đệ tử nhỏ nhất của mình, ôn hòa nói:
"Thế nhưng, trước khi có ta."
"Cũng chưa từng có Nho gia."
Kỳ Lân ngơ ngác.
Phu tử đã cất bước đi xa. Kỳ Lân vô thức quay đầu, thấy bóng lưng Phu tử vẫn như xưa, như thể thời gian trăm ngàn năm chỉ có thể làm cho lão nhân già đi chứ không thể lưu lại dấu vết gì trên tinh thần của ông. Ngàn năm gian khổ vẫn như vậy, con người vẫn như vậy. Kỳ Lân ngơ ngác, không hiểu sao sống mũi cay cay. Hậu bối đệ tử bất tài, lại muốn để lão sư làm chuyện như vậy.
Xuân Thu Chiến Quốc vốn là một thời đại, chính vì Phu tử mới có sự phân chia đó.
......
Vệ Uyên chợt nhớ ra một chuyện, dừng bước: "Lão sư, ta còn một yêu cầu quá đáng."
"Có một kẻ thiên tư hơn người nhưng tính cách kiêu ngạo."
"Nếu ngài có thời gian, có thể đi dạy dỗ hắn không? Ta nghĩ rằng trên đời chỉ có ngài, người vừa có đủ cảnh giới lại có thể giúp hắn phát huy tiềm năng."
Phu tử ngạc nhiên.
Giờ phút này, Đại Hoang——
"Nặng a, nặng chết! ! !"
"Mẹ kiếp ngươi sao càng ngày càng nặng! !"
"Lão đầu thúi, ngươi chỉ ăn không tiêu sao! ! !"
Vô Chi Kỳ vừa khiêng Hốt Đế vừa chửi rủa. Chỉ là càng lúc càng cảm thấy Hốt Đế càng lúc càng nặng. Mà phía trước, đã là tinh tú vạn tượng, vị trí Thiên Đế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận