Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 371: Hình Thiên, Chiến Thần, ngủ rồi?

Chương 371: Hình Thiên, Chiến Thần, ngủ rồi?
Năm tháng trôi qua, nước chảy dời non, núi đá vẫn trơ trơ.
Từ thuở xa xăm, Thường Dương Sơn và gã khổng lồ không đầu đang say ngủ kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ như hiện tại...
Uyên luôn cảm thấy, tính cách của mình nhất định chịu ảnh hưởng từ gã đại hán bên cạnh.
Nên mới có thể đi theo hắn đến chốn này.
Hắn khẽ ngẩng đầu, người đàn ông bên cạnh cắm ngược chuôi Duệ Ảnh kiếm xuống đất, mắt nhìn xa xăm về phía dãy núi hùng vĩ trước mặt, đôi mắt sáng quắc, khi đảo mắt, tinh thần phấn chấn, còn Uyên thì ngược lại mệt muốn chết, gần như bị lôi đi lên, bên cạnh có giọng nữ oai hùng giải thích: "Nơi này chính là Thường Dương Sơn."
"Trong truyền thuyết, Hiên Viên Hoàng Đế cùng Hình Thiên đã giao chiến ở đây, cuối cùng Hình Thiên thất bại, đầu liền bị chặt xuống, ây, liền chôn ở nơi này, kỳ thực Hiên Viên Đế xuống tay rất tàn nhẫn."
Thiếu nữ oai hùng giải thích.
Tên là Tự Văn Mệnh, đương nhiên, tính cách chẳng có chút gì gọi là văn nhã.
Vũ khẽ gật đầu.
Người đàn ông này là Trung Nguyên Đại Anh Hùng, thậm chí có thể đối đầu với Thủy Thần trong truyền thuyết.
Thiếu nữ tuy không muốn rời thành trì, nhưng vẫn phải đi làm người dẫn đường.
Bởi vì trong bộ tộc của nàng, nàng là con cháu của Khoa Nga, là số ít có thể không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Hình Thiên, có thể đến gần Thường Dương Sơn.
Trong đầu nàng tò mò hai người kia đến đây làm gì.
Lại thấy chàng trai trẻ bên cạnh trực tiếp ngồi xếp bằng xuống đất, lấy ngọc thạch và dao khắc ra, bắt đầu chạm trổ, nàng giật mình, sau đó vội tiến lên trước, đưa tay ngăn lại, nói: "Này này này, ngươi làm gì vậy, Đồ Sơn Uyên!"
"Viết đồ vật thôi, không thì còn làm gì khác?"
"Mà, ta không họ Đồ Sơn, ngươi cứ gọi ta Uyên là được."
"Không gọi Đồ Sơn sao?"
"Chẳng phải ngươi là người của Đồ Sơn thị tộc à?"
"Ta là tù binh, tù binh hiểu không." Uyên vừa khắc vừa nói: "Tuy thị tộc là thông tin về bộ tộc, nhưng bộ tộc ta vốn đã không còn khi ta còn nhỏ, cho nên ta không có họ cũng không có thị tộc, xem như tù binh xuất thân, dù Nữ Kiều kia có muốn cho ta thị tộc này, nhưng mà ta cảm thấy thôi vậy."
"Ừm, đừng hiểu lầm."
Chàng trai trẻ dừng động tác một chút, thành thật nói: "Nữ Kiều kia tuy bạo lực, tính tình lại kém, thích trêu chọc người, thỉnh thoảng cái tần suất biết hơi cao, hơn nữa còn rất có tâm kế, có thể bắt Vũ vào trong lòng bàn tay, nhưng mà bỏ cái đó ra, thì cũng vẫn là rất tốt."
Thiếu nữ oai hùng trợn mắt há mồm.
"Như vậy mà còn tốt sao?"
"Đương nhiên là có."
Uyên trẻ tuổi nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Tỉ như, dung mạo của nàng nhìn rất đẹp."
Lớn lên rất xinh đẹp...
Thiếu nữ rùng mình, hồi tưởng đến Vu nữ Nữ Kiều, quả thật là trong vẻ khí khái hào hùng lại có nét quyến rũ và thần tính của Cửu Vĩ Hồ, mà vẻ quyến rũ và thần tính đó trộn lẫn, lại khiến người không thể nào quên được sự tao nhã, so sánh ra thì chính mình vung vẩy chiến phủ có vẻ quá thô kệch.
Nàng sờ lên mi tâm, véo một cái tóc đen dựng ngược lên.
Một đôi mày kiếm hiếm thấy ở nữ giới, con ngươi sáng long lanh, bất quá cũng chỉ thế, trên tay đầy vết chai.
Bên cạnh, Vệ Uyên lẩm bẩm kể khổ nói: "Ta vốn tưởng nàng là kiểu người uy nghiêm lắm, dù sao Cao Đào đại nhân là Giám ngục quan của Thuấn Đế, nhưng về sau mới biết cũng chỉ là giả bộ, ta nói cho ngươi biết nha, may là Vu nữ Nữ Kiều là người nhỏ tuổi nhất trong đám con của Cao Đào đại nhân, chứ mà nàng có đứa em trai thật, thì chắc chắn xui xẻo."
"Nhất định sẽ bị bắt nạt đến hoài nghi nhân sinh."
Vừa nghĩ đến những chuyện từng xảy ra ở Sùng Ngô Sơn, Uyên đã giận đến nghiến răng.
Nhưng đánh không lại.
Nên chỉ có thể giận đến nghiến răng.
May là hắn không phải người của Đồ Sơn thị tộc, càng không phải em trai của nàng.
Nếu không thì chẳng phải là sẽ bị nàng bắt nạt từ nhỏ đến lớn sao?
May quá may quá… Thiếu nữ kia nghe hắn nói đùa tùy tiện, trong nhất thời quên cả ngăn cản, nhìn thấy chữ khắc trên ngọc thạch đã rất nhiều, hơi sốt ruột, nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nếu thật ghi lại câu nói đó, chẳng phải là có chút mất mặt sao?
Nhưng mà sau khi cướp lấy, lại phát hiện chữ viết bên trên đã đổi.
"Hình Thiên cùng đế đến tranh Thần, đế chém đầu nó, táng ở núi Thường Dương."
Thiếu nữ oai hùng chớp chớp mắt, nói: "Ngươi cũng rất có tài văn chương đấy."
"Ta còn tưởng ngươi chỉ biết nấu cơm thôi."
Thanh niên khoác lác nói: "Chuyện đó thì chắc chắn rồi."
"Ta không phải đầu bếp, ta là nhà tạo tượng gốm và tượng ngọc đường đường chính chính đấy."
Vũ Vương nói: "Uyên, viết xong rồi sao?"
"Đương nhiên rồi."
Là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế Khâu, bất luận Uyên hay Vũ, đều mang trong mình bản năng thù địch với Hình Thiên Thần.
Vũ cau mày, thong dong cười nói: "Viết xong rồi, vậy thì bắt đầu chính sự thôi, phía trước kia chính là Hình Thiên Thần, kẻ đã từng đối đầu với Hiên Viên Đế, cho dù bị phong ấn ở đây, ta cũng có thể cảm nhận được uy áp thần thánh của hắn, a... Gặp được đối thủ như vậy, sao có thể bỏ lỡ?"
"Đúng đó, Uyên, hay ngươi ra chiêu đầu tiên đi?"
Vũ Vương mang theo ý cười nói đùa: "Ngươi ra chiêu đầu tiên, còn lại để ta lo."
"Như vậy khi trở về, chúng ta cũng có thể cùng Nữ Kiều và Khế nói một câu, rằng hai ta liên thủ cùng Hình Thiên đánh một trận."
Uyên do dự một lúc, hai mắt hơi sáng lên, ẩn ẩn có chút háo hức.
Sau đó nhìn về hướng Hình Thiên, ngập ngừng nói: "Nhưng mà xa quá."
Vũ Vương cười lớn, nói: "Ngươi có thể ném bình gốm qua, giống như năm đó vậy."
Uyên suy nghĩ rồi thấy có thể thực hiện, tiện tay vuốt nhẹ bình gốm treo bên hông, trong bình là muối ăn dùng để ướp thịt, sau đó tiện tay cởi dây thừng vải bố thô cột bình gốm, thuận tay vung lên, chiếc bình gốm nặng trịch, phải dùng đến sức mạnh của chín trâu hai hổ mới có thể ném đến nơi xa kia.
Nửa câu sau của Vũ Vương lúc này mới thốt ra:
"Ha ha ha, nói đùa thôi, sao có thể để ngươi làm loại chuyện này? Việc nguy hiểm như thế đương nhiên phải để ta làm."
"Hai người các ngươi..."
Nàng còn chưa nói hết, thì bình gốm đầy muối thô đã vẽ một đường cong uyển chuyển giữa không trung, chính xác rơi trúng vào người Hình Thiên Thần, sau đó dính đầy lên ngực và rốn, không gian nhất thời trở nên tĩnh lặng, Vũ Vương nói nốt nửa câu sau vừa nãy: "...trốn xa một chút."
Thiếu nữ oai hùng im lặng.
Khóe miệng Vũ Vương co giật.
Hai người im lặng nhìn kẻ vừa ném chiếc bình gốm ra, động tác trầm ổn mạnh mẽ mà lại đẹp mắt kia, đang trầm tư suy nghĩ về người đầu bếp kia.
Uyên luôn cảm thấy.
Tính cách của hắn nhất định bị ảnh hưởng bởi Vũ.
Đúng không?
Hình Thiên thức tỉnh, mở mắt, sau đó bị đầy muối thô thời đại thần thoại dính đầy mắt, sau đó triệt để tỉnh giấc, giận dữ gầm lên, lửa giận ngút trời bốc lên, chiến phủ trong tay bỗng dưng giơ lên, Vũ Vương lắc đầu cười lớn, nói: "Đến đúng lúc!"
"Uyên, tướng quân Khoa Lâm, các ngươi lui về phía sau!"
"Giao cho ta!"
Vũ Vương xông tới.
Hình Thiên giận dữ, bỗng nhiên xoay người, chiếc khiên đã từng cùng Hiên Viên kiếm giao đấu mà không hề bị lép vế xoay tròn, mang theo lực lượng tựa như có thể thổi bay cả một ngọn núi thành bột nện thẳng vào mặt Vũ, Vũ Vương bị đánh cho xoáy tròn văng vào vách đá Thường Dương Sơn, lõm sâu vào trong đó.
Ầm ầm, một đống đá vụn rơi xuống.
Vũ Vương lại xông tới.
Vũ Vương bị đánh bay.
Hình Thiên rút chiến phủ, muốn chém giết hậu duệ của bộ tộc Hiên Viên trước mắt.
Sau đó, một đạo kiếm quang bộc phát, đánh ầm ầm vào khiên của Hình Thiên, đánh cho Hình Thiên lùi lại nửa bước, Vũ Vương từ vách núi đá né ra, vui vẻ cười lớn và lại cùng Hình Thiên giao chiến, còn Uyên cùng vị tướng quân Nữ Nhi Quốc thì nhanh chóng rời đi, cuộc chiến này không còn là cấp bậc bọn họ có thể tham gia được nữa.
Thiếu nữ oai hùng một tay kéo theo Uyên, nhảy nhót nhanh nhẹn trên đá lớn.
Mà người kia thì lúc này vẫn còn một tay ôm theo ngọc thư, một tay nhanh chóng ghi chép.
"Ngươi không lo cho Vũ sao?"
"Hắn sao...Hắn vốn đến đây để khiêu chiến Hình Thiên, huống chi, ta tin hắn."
"Vậy ngươi đang nhớ gì vậy?"
"Ghi chép? Ghi chép Hình Thiên nói được nửa câu, xem ra Hình Thiên dù mất thủ cấp nhưng thần tính vẫn còn, dùng nhũ làm mắt, dùng rốn làm miệng, cầm Khiên thích mà múa…"
Uyên ghi câu này lại, phía sau lại viết nửa câu.
"Từ Khoa Lâm xứ Nữ Nhi Quốc đến."
Hắn cười nói: "Cảm ơn ngươi đã đến đây cùng chúng ta."
"Ta cũng chỉ có thể viết tên ngươi vào sách thôi."… Vật đổi sao dời, những mạo hiểm và trải nghiệm trong quá khứ đã sớm biến thành bụi bặm trong lịch sử.
Nhưng mà vị Chiến Thần từng giao chiến với Hiên Viên Đế, vẫn đang say ngủ ở nơi đây.
Vệ Uyên liếc qua nửa cái bình gốm bên cạnh, chậm rãi lui về phía sau, dưới chân lưu phong tràn lan, bộ pháp lặng lẽ không một tiếng động, nhỏ giọng một chút, lại nhỏ giọng một chút, Hình Thiên Chiến Thần, đời trước ta không hiểu chuyện, coi như ngươi chưa thấy ta đi… Vệ Uyên vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Vũ bị khiên nện vào núi.
Thử nghĩ, có lẽ Hiên Viên Đế cũng đã nếm trải cảm giác này rồi.
Nhìn hiện tại thì, cái khiên vẫn còn sau khi bị Duệ Ảnh kiếm của Vũ Vương và Hiên Viên kiếm của Hoàng Đế chém vào, chất lượng tuyệt đối không có gì phải bàn cãi, ít nhất so với đầu của hắn còn chắc chắn hơn nhiều, Vệ Uyên xoay người, điều khiển lưu phong đi xuống dưới chân núi, cuối cùng đến dưới núi, vị Chiến Thần kia vẫn đang say ngủ.
Vệ Uyên khẽ thở ra.
Sau đó nghe được âm thanh rung rinh, từ dưới chân núi có một đội người đi đến, bọn họ mặc trang phục, không thể nhìn ra phong cách từ năm ngàn năm trước, chỉ có ở vạt áo, đường vân mơ hồ còn chút dấu vết quá khứ, tất cả đều bảo hộ một thiếu nữ dung mạo đoan trang thanh nhã, mọi người thấy Vệ Uyên cũng hơi giật mình.
Ngay lập tức những người xung quanh vô ý thức tiến lên trước, che chắn cho thiếu nữ bên trong.
"Ngươi cũng đến đây hái thuốc sao?"
Một nữ tử tóc ngắn, nhanh nhẹn phóng khoáng hỏi: "Không ngờ rằng, còn có người nước ngoài đến hái thuốc nữa."
Đến Thường Dương Sơn hái thuốc?
Mọi người can đảm vậy sao?
Vệ Uyên trong lòng kinh ngạc, đối phương dùng lời nói, là chữ viết của các nước ngoài biển trải qua mấy ngàn năm phát triển sinh sôi, vì bắt nguồn từ chữ Thương Hiệt thuở ban đầu, hắn vẫn có thể nhận ra, cũng không vạch trần ý đồ bảo hộ cô thiếu nữ kia của đối phương, chỉ là chỉ chỉ lên phía trên, chậm rãi nói: "Nguy hiểm."
Nữ tử khựng lại một chút.
Thời đại nào rồi chứ? Người này sao mở miệng lại có giọng điệu cổ xưa như vậy?
Bất quá nàng vẫn hiểu được, đại khái ý là 'Nơi này nguy hiểm, mau lui thôi.' Nàng quay đầu nhìn cô thiếu nữ xinh đẹp, người kia khẽ gật đầu, nàng mới quay đầu mỉm cười giải thích: "Nếu như ngươi nói là vị Chiến Thần kia, thì không có gì đâu, ngàn năm trước thiên địa đại biến, các Ma Thần đều đã ngủ say, dù là Chiến Thần Hình Thiên cũng đã ngủ say rồi, trận đại chiến dưới chân núi sáu trăm năm trước còn không đánh thức được vị chiến thần này đâu."
Vệ Uyên khẽ giật mình, mọi người đều nói như vậy, lời thề son sắt, lúc nói cũng không có ý che giấu.
Mà nơi đây vẫn cứ yên tĩnh, Vệ Uyên cuối cùng cũng hơi thở phào, nhưng cũng có chút phức tạp không rõ.
Thì ra là như vậy.
Thế nhưng, "Mạnh mẽ như Hình Thiên cũng ngủ say rồi sao..."
Đỉnh Thường Dương Sơn.
Ngay thời điểm Vệ Uyên nhỏ giọng nói hai chữ Hình Thiên mà không ai phát giác được.
Bàn tay đang nắm chiến phủ của nam tử hơi giật mình một chút.
--------------------- Tướng quân Khoa Lâm của Nữ Nhi Quốc, trước kia đã xuất hiện nhiều lần trong những đoạn hội thoại giữa Nữ Kiều và Vệ Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận