Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 597: Cổ đại thần hệ cùng cổ đại thần hệ là không giống

Chương 597: Cổ đại thần hệ và cổ đại thần hệ là không giống nhau Vệ Uyên chờ Vô Chi Kỳ trả lời.
Mặc dù nói, bởi vì Chúc Cửu Âm lỡ miệng, khiến Vô Chi Kỳ biết được người đi theo Huyền Trang thật ra là Vệ Uyên thời Đường, vì vậy hai người đã trực tiếp đánh nhau một trận trong mơ, nhưng không sao, lần này Vệ Uyên rất tự tin!
Hắn đang điều tra về Thần Thoại.
Đúng là có người cố ý liên hệ Tề Thiên Đại Thánh với Hanuman.
Bỏ qua các chi tiết chỉ là để liên hệ Vô Chi Kỳ và Hanuman.
Nhưng mà, Hanuman chẳng qua là một con chó trung thành của Rama mà thôi.
Nói như thế nào nhỉ, Hanuman để biểu đạt sự tôn trọng đối với Rama, chính là Trimūrti, theo kiểu vì hy vọng ai đó khỏe mạnh trường thọ liền bôi màu đỏ, đem bản thân bôi thành toàn bộ màu đỏ để gặp Rama.
Hắn được coi là một tín đồ trung thành nhất, nghe theo mọi mệnh lệnh của thần linh.
Hình ảnh kinh điển nhất của hắn là xé toạc bộ ngực lấy tim ra chứng minh lòng cung kính đối với Thần.
Thần được thần ban cho thần thông.
Còn Vô Chi Kỳ lại là sự ngông cuồng, khó thuần trong khái niệm Tề Thiên Đại Thánh, đại diện cho sự coi thường Chư Thần.
Chinh phục sông Hoài mà thành Thần.
Hừ hừ, với sự ngạo mạn của Vô Chi Kỳ, tuyệt đối không cho phép một con khỉ liếm chân như vậy có liên quan đến bản thân.
Đến lúc đó, bản thân sẽ được xem Vô Chi Kỳ tự tay đánh cho hai tên kia một trận.
Dù sao mưa gió thì không liên quan đến ta.
Kết quả, Vô Chi Kỳ trả lời một câu: "Không rảnh."
Vệ Uyên nheo mắt lại.
Vô Chi Kỳ dưới đáy sông Hoài cười lạnh, trong miệng ngậm một cái kẹo mút vị Coca-cola, vừa chơi game vừa lẩm bẩm, hừ, còn tưởng mình không nhìn ra ý của hắn? Đây chẳng qua là đang dùng sức mạnh Thần miễn phí mà thôi, buồn cười, buồn cười.
Vệ Uyên trực tiếp gửi Thần Thoại về Hanuman qua.
Ví dụ như hình tượng kinh điển với làn da màu đỏ, cộng thêm móc tim quỳ xuống biểu đạt lòng trung thành.
Vô Chi Kỳ chỉ tùy ý liếc qua.
Nhìn con khỉ kia nửa quỳ trước thần, sau đó hai tay xé tim.
Biểu hiện trên mặt ngưng lại.
Sau đó lại xuất hiện một loạt bài viết, ví dụ như chuyện Hanuman có thể thực hiện ước nguyện của ai đó, vì Rama đã đồng ý! Rồi lại chuyện Hanuman tuy được Thần ban phúc nên mạnh hơn Thái Dương Thần một chút, nhưng lại biết cung kính xin lỗi vì sự bất kính của mình, bởi vì hắn là một kẻ thành kính với thần đồng thời rất tán thành thuyết bốn loại sóng y, như kiểu… «Tôi dựa vào thép và các chỉ dẫn của tiến sĩ, đã tìm thấy một Hanuman trong sử thi cổ nhất Ấn Độ “Rama Truyện”, có thể xem như là cái bóng của Tề Thiên Đại Thánh»- Hồ tiến sĩ «Tôi luôn nghi ngờ con khỉ thần thông quảng đại này không phải hàng nội địa, mà chỉ là một thứ nhập khẩu từ Ấn Độ. Có lẽ Thần Thoại của Vô Chi Kỳ cũng bị ảnh hưởng và bắt chước theo Ấn Độ.»- Hồ tiến sĩ "double kill", đồng thời kích hoạt hiệu ứng bạo kích.
Thái dương của Vô Chi Kỳ nổi gân xanh.
Gân xanh giật giật.
Vệ Uyên chậm rãi gửi một tin nhắn thoại: "Ngươi mà cũng nhịn được sao?"
"Nếu ngươi nhịn được thì ta phục."
Bộp!
Máy chơi game trong tay Vô Chi Kỳ bị bóp nát ngay lập tức, mặt hắn hiện lên vẻ dữ tợn.
Nhịn cái rắm!
Toàn bộ trạm thủy điện thuộc hệ thống sông Hoài, một trong tứ độc, đồng thời nhận thấy tốc độ dòng chảy tăng vọt.
Vô Chi Kỳ cười lạnh trả lời: "Khi nào?"
Thời đại Thần Thoại - một vị thần hung tợn từng chinh phục cả một nền văn minh thủy hệ đã thức tỉnh trở lại.
Sông Hoài Họa Quân.
Có lẽ rất khó giải thích, nhưng ở thời kỳ văn minh cổ đại, chinh phục thủy hệ mang một ý nghĩa cực kỳ lớn lao, trong đó tứ đại thời đại Thần Thoại chính là xoay quanh thủy hệ mà hình thành.
Cần Côn Lôn cùng Vũ Vương bao vây tấn công, người duy nhất được sự ngạo nghễ của Cộng Công công nhận là bạn tốt.
Đã nhiều lần Thần Châu coi như Chính Thần, nhưng lại chỉ được tôn xưng là Quân, gọi là Họa.
Chỉ có một vị đó thôi.
"Có rượu không?"
Thần hỏi.
Vệ Uyên liếc nhìn kho hàng quỷ nước, khóe miệng nhếch lên mỉm cười: "Đủ dùng."
Dễ dàng khiến huyết áp của Vô Chi Kỳ tăng cao.
Vệ Uyên cảm thấy, đây cũng chỉ là do những lời đồn kia mà thôi.
Chứ không liên quan gì đến thân phận Đồ Sơn và những lý do khác.
Vững tin!
Mà những lời đồn kia, thật sự đã kéo Tề Thiên Đại Thánh nguyên hình ở giai đoạn Tôn Ngộ Không - Vô Chi Kỳ so với Hanuman đến mức hoàn toàn không liên quan, Thần Châu không có thứ gì vừa không thuần khiết vừa bẩn thỉu như vậy.
Chỉ có thể nói, đã từng có một vài kẻ muốn phá hoại nền tảng tinh thần của con dân Thần Châu.
Mà trong những hình tượng được tạo ra, Vô Chi Kỳ đều mang dáng vẻ mạnh mẽ, phản kháng, ngạo nghễ.
Là đối tượng cần chú ý hàng đầu.
Có một số kẻ muốn đem mọi thứ ném ra bên ngoài, như thể trên mảnh đất này, không được phép sinh ra một biểu tượng anh hùng dũng mãnh như Tề Thiên Đại Thánh.
Nhưng.
Văn mạch là thứ không thể cắt đứt.
Gió lịch sử sẽ cuốn đi những kẻ tiểu nhân kia như lá rụng.
Vệ Uyên thở ra một hơi.
Đôi mắt nheo lại.
Đã lâu như vậy, đến cả Cộng Công cũng đã thức tỉnh sơ bộ rồi.
Vô Chi Kỳ, ngươi khôi phục được bao nhiêu rồi?
Vệ Uyên hôm đó không hiểu sao, sau khi trở lại viện bảo tàng, lại ngủ một giấc ngon lành.
Đến sáng hôm sau, hắn phát hiện bản thân lại muốn đến Long Hổ Sơn.
Kéo rèm cửa sổ ra, nhìn sang tiệm hoa đối diện, dường như thiếu nữ vẫn chưa thức giấc, Vệ Uyên khẽ nheo mắt, tâm cảnh bỗng chốc trở nên an bình, chợt nhận ra hôm qua mình rõ ràng cần ở lại Long Hổ Sơn, hỏi thêm về mục tiêu của lão thiên sư, chờ đợi sự việc của Bạch Khởi được giải quyết.
Vậy mà cuối cùng mình lại chọn trở về viện bảo tàng, về lại phố cũ.
Hắn thở ra một hơi, tinh thần rạng rỡ, sau khi rửa mặt, ăn cơm, sắp xếp ổn thỏa cho Giác, rồi nhấc kiếm nhanh chân bước ra, đạp gió mà đi, thẳng tới Long Hổ Sơn, đến nơi thì thấy lão thiên sư đang vừa ăn cháo vừa ăn dưa muối, suýt nữa làm Vệ Uyên sặc chết.
Sau đó, ông ta quái dị nhìn Vệ Uyên: "Ngươi đi làm gì đó?"
"Sao lại tinh thần như vậy?"
"À, đây là hai cái vé, các ngươi định khi nào đi?"
Vệ Uyên rút ra một tờ, nói: "Một tờ là đủ rồi."
Lão nhân nghi hoặc: "Một tờ là đủ?"
Vệ Uyên cười nói: "Chỗ đó bẩn quá, Giác đạp lên cũng cảm thấy bị xúc phạm."
Trương Nhược Tố: "..."
Sao ngươi có thể vừa cười nói mà lại vừa tàn nhẫn như vậy chứ?
Khóe miệng ông ta giật giật: "Vệ quán chủ, cũng là những quốc gia văn minh cổ đại, có cần phải tôn trọng một chút không?"
Vệ Uyên hỏi lại: "Vậy ngươi có thấy chỗ đó bẩn không?"
"Bẩn."
Lão đạo sĩ thành thật trả lời.
Im lặng một lúc, biểu thị sự phản kháng yếu ớt của mình: "Nhưng, có lẽ hoàn cảnh trong nước bên đó là như vậy, cũng là một nét đặc sắc."
Vệ Uyên gật đầu mỉm cười: "À đúng đúng đúng."
"Ngươi nói gì cũng đúng."
Đúng rồi, gia hỏa này năm đó có một đoạn nghiệt duyên ở đó.
Lão đạo sĩ: "..."
Vệ Uyên phối hợp ngồi xuống, bưng bát cháo gạo bên cạnh lên cho mình, tay nghề của Long Hổ Sơn thực ra cũng không tệ, chủ yếu là miễn phí, khiến cho hương vị càng thêm hấp dẫn, không thể không nếm thử, lão nhân đành nhường chỗ, nói: "Vậy ngươi đến đây lần này, là vì chuyện gì?"
"Ta muốn biết, đẳng cấp sức mạnh của Ấn Độ thần hệ."
Vệ Uyên gắp một miếng củ cải muối, thần sắc nghiêm túc: "Gần đây ta đang xác định rõ giới hạn sức mạnh thần linh, nhưng vẫn chưa hiểu rõ về hệ thống cổ Ấn Độ, ít nhiều có chút lo lắng bị lật thuyền trong mương, dù sao những miêu tả Thần Thoại của bọn họ, quả thực quá mạnh."
Chưa nói đến những Chư Thần khác.
Trimūrti, Brahmā hóa thân của ý chí vũ trụ!
Thần Hủy Diệt Shiva đủ sức khởi động lại vũ trụ với sức mạnh khổng lồ!
Và cả Vishnu theo truyền thuyết, Thần đã tạo ra Brahmā, nói cách khác là Thần Sáng Thế thực sự!
Còn những gì như Tam Nữ Thần, Tứ Đại Thiên Vương, Cát Tường Thiên, hay Bát Bộ Thiên Long thì không nói đến.
Danh tiếng và Thần Thoại riêng của bọn họ đều mạnh mẽ vô song.
Một năm của người trần bằng một ngày đêm của Thiên Thần. Thiên Thần 4000 năm là một "Thời đại viên mãn", Thiên Thần 3000 năm là "Thời đại ba phần", Thiên Thần 2000 năm là "Thời đại hai phần", Thiên Thần 1000 năm là "Thời đại đấu tranh". Bốn thời đại kết thúc là một kiếp, sau đó lại tái sinh một lần nữa.
Có sức mạnh bừng nộ đủ để thiêu đốt cả vũ trụ bao la.
Vạn vật chẳng qua cũng chỉ là những linh hồn cao xa tỉnh giấc rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Chỉ cần ban phúc liền có thể sở hữu sức mạnh bất tử.
Chỉ cần được chúc phúc, cũng có thể có được thần binh đủ để hủy diệt vạn vật.
Sau khi được biết sức mạnh của họ, Vệ Uyên trở nên rất cảnh giác với những Thần Thoại này.
Trương Nhược Tố chậm rãi nói: "Quả thật là như vậy, thần thoại Ấn Độ không thể xem thường được, theo những gì trong sách cổ và truyền thuyết, có thể nói là bất khả chiến bại, dù cho có những phần thêm thắt của hậu nhân, nhưng vẫn khiến người ta e ngại, mà những Thần Thoại này lại quá xa xưa, hiện giờ cũng có nhiều người đang tranh cãi."
"Cho rằng thần hệ cổ Ấn Độ mạnh hơn thần hệ Viêm Hoàng."
Ông lắc đầu nói: "Cũng không có cách nào, nói đi nói lại thì lão đạo sĩ ngược lại cũng đã từng nghe một cái cách lý giải rồi."
"Đó là nhà nào lợi hại thì lôi cái tác giả thêm mắm thêm muối trong lịch sử ra đánh một trận, ai thắng thì thần thoại của nhà đó mạnh, đây cũng là một cách nói đùa, lịch sử dài như vậy, không biết bao nhiêu người truyền miệng, ai có thể lôi hết những người đó ra được?"
"Nhưng mà, ngược lại ta có thể nói một chút xem sao, chuyện này phải bắt đầu từ Thần Thoại cổ xưa của họ."
"Khoảng 3000 năm trước công nguyên, đại khái vào thời gian đó, nền văn minh thần thoại cổ Ấn Độ xuất hiện."
Vệ Uyên gật đầu: "Cũng tương tự như thời điểm tộc Viêm Hoàng bước vào nhân gian."
Lão thiên sư gật đầu: "Phải."
"Và trong một khoảng thời gian sau đó, có một hệ thống thần của người Aryan đến đây, cuối cùng phải mất hàng trăm năm, thông qua chiến tranh, giao thoa, họ vừa hủy diệt, vừa thôn tính, vừa dung nạp, cuối cùng đã cường hóa và khuếch trương hệ thống thần vực sông Ấn Độ ban đầu, trở nên càng ngày càng hùng mạnh và bá đạo."
"Cuối cùng đã hóa thành hệ thống thần sông Hằng càng hùng mạnh và đồ sộ hơn."
"Mà thời kỳ này, chính là thời đỉnh cao của thời đại Thần Thoại!"
"Cũng chính là cội nguồn sức mạnh của Trimūrti xuất hiện."
"Cũng là thời đại được ghi lại trong vô số sách sử và truyền thuyết, ca ngợi cái thời kỳ đầy gió mây cuồn cuộn ấy."
"Họ chinh đông dẹp bắc, mất mấy trăm năm chinh phục và áp chế các nền văn minh Ấn Độ ban đầu, rồi đạt đến một sự hưng thịnh chưa từng có, vô số anh hùng và thần linh, mang theo sự hào hùng, hát vang bài ca khải hoàn, dưới sự lãnh đạo của Trimūrti, vượt qua Côn Lôn, từ phía tây bắc, phát động cuộc chiến thời đại Thần Thoại chống lại Thần Châu."
"Tam Nữ Thần đi trước, Bát Bộ Thiên Long theo sau, vô số Thiên Thần hát vang ca ngợi."
"Thần Hủy Diệt Shiva tay cầm Tam Xoa Kích hủy diệt vạn vật, con mắt dựng đứng trên trán như muốn phát ra ngọn lửa hủy diệt vũ trụ, khởi động lại thời gian và tất cả sự giận dữ, cưỡi trên tọa kỵ vĩ đại của mình; Brahmā thì mỗi một cái đầu đều đang khẽ ngân nga chân lý của thế giới, đại diện cho ý chí ảo diệu của vũ trụ, sáng tạo ra vạn vật."
"Còn Vishnu thì hai bàn tay giữ gìn quyền lực vũ trụ, khi hắn tỉnh giấc và chìm vào giấc ngủ tượng trưng cho một lần luân hồi và khởi động lại thế giới."
"Vĩ đại Chiến Thần đánh trống trận, Nữ thần núi tuyết mỉm cười đón nhận tất cả, Tam Nữ Thần viết nên những sử thi chiến thắng, Garuda bay lượn trong biển lửa, Thiên Đế Indra dẫn dắt vô số Đại Anh Hùng sống động trong thần thoại cùng nhau ca hát, Bát Bộ Thiên Long vỗ tay mỉm cười."
"Thậm chí, còn có những Cổ Thần không có trong thần thoại cũng xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện."
Vệ Uyên nhíu mày.
Các đạo sĩ trẻ bên cạnh bị thu hút đến, nghe đến mức mê mẩn, họ đều từng có không ít cô gái kinh tài diễm lệ ngưỡng mộ, lão đạo sĩ thuở thiếu thời trừ kiếm khí ngời ngời, phóng khoáng ngông nghênh ra, ăn nói cũng rất hay, từ miệng ông ta kể ra những câu chuyện rất sống động, dường như cuộc đại chiến thời đại Thần Thoại vĩ đại và hùng vĩ hơn hết thảy thần thoại Ấn Độ kia sắp ập đến vậy!
Nhất là đối thủ của họ có vẻ chính là Thần Thoại thời đại Thần Châu.
Một đám đạo sĩ trẻ không kìm được mà thúc giục hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Ngay cả Vệ Uyên cũng cảm thấy hết sức long trọng trước những điều này.
Lão nhân đặt tách trà xuống, hờ hững trả lời:
"Cao Tông chặt Quỷ phương, ba năm khắc."
"Hết rồi."
Các đạo sĩ trẻ ngơ ngác.
Từ trong thần thoại mãnh liệt, thần bí, bao la hùng vĩ kia, trong nháy mắt đã quay trở lại với những ghi chép lịch sử lạnh lẽo.
Lịch sử và Thần Thoại giao nhau trong khoảnh khắc này.
Sự lãng mạn của Thần Thoại, đã bị những tàn tích do tháng năm mang lại xua tan đi bằng sự u ám và lạnh lẽo của thời gian.
Những anh hùng hào kiệt của dị vực, sẽ được ghi lại trong sử thi của quốc gia các vị thần, những thù hận oán ghét, những câu chuyện xúc động lòng người.
Sách sử của Thần Châu.
Đối với những chuyện này chẳng qua chỉ lưu lại 9 chữ.
Lão nhân nhìn Vệ Uyên, bình thản nói:
"Hai mươi năm trước, chúng ta đã phát hiện mộ của Phụ Hảo, vợ của Thương Vương Võ Đinh thời đại Thần Thoại."
"Trong mộ táng phát hiện một chiến lợi phẩm, đó là hài cốt của người Aryan, chỉ có đầu lâu, bị chiến phủ chém, ngươi chắc chắn hiểu điều này có ý nghĩa gì ở thời Thương đại Thần Thoại, còn trong đầu lâu thì chứa đầy thần tính của ngoại tộc."
"Vệ Uyên, ngươi muốn mang hai cái đi chứ?"
Lão nhân cầm tách trà lên, mỉm cười hỏi: "Có lẽ, đây là người quen cũ của Trimūrti đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận