Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 369: Sơn Hải Ngọc Thư, Chúc Long khế ước

"Nghi thức gọi Thần đặc biệt sao?"
Trên mặt Sùng Ngô sơn chủ lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển thành vẻ cực kỳ khát khao, mang theo vài phần thổn thức cảm khái nói: "Ta chỉ biết ngươi giao du rộng, không ngờ rằng ngươi lại có quan hệ với vị Thượng cổ Chi Thần đã từng giao lưu với cả Oa Hoàng lẫn Hi Hoàng kia."
"Lợi hại a, Uyên."
"Không biết cái nghi thức gọi Thần kia của ngươi có thể cho ta xem một chút được không?"
Lão giả lộ vẻ hy vọng nhìn Vệ Uyên.
Vệ Uyên: "..."
Hắn trịnh trọng nói: "Nghi thức này là ta khế ước với Chúc Cửu Âm, không thể tùy tiện nói cho người khác được."
"Thì ra là thế... Đây cũng đúng."
Trên mặt Sùng Ngô sơn chủ hiện lên vẻ tiếc nuối nồng đậm.
Trong lòng Vệ Uyên có chút không nỡ, nhưng vẫn giữ im lặng từ chối.
Đây không phải là ta hẹp hòi trong chuyện này.
Chủ yếu là vì tốt cho lão sơn chủ ngươi thôi.
Hắn nhìn quanh một vòng, chỉ cần nghĩ đến việc mình triệu hồi Chúc Cửu Âm mà có người đứng ngoài quan sát sau đó sự tình phát sinh thì đã thấy hơi tê da đầu. Dù sao, cái cảnh tượng bí truyền triệu hồi thuật kia, nếu bị người khác nhìn thấy thì ở một mức độ nào đó, chẳng khác nào việc không còn mặt mũi lăn lộn ngoài xã hội lũy thừa trực tiếp bảng báo cáo.
Không, đây không phải là lo lắng ta mất mặt mà không thể lăn lộn ở ngoài xã hội.
Mà là lo lắng nếu Chúc Cửu Âm mất mặt không thể lăn lộn, thì Thần sẽ trực tiếp khiến hai người chúng ta tử vong sinh lý đó sơn chủ.
Mấy ngàn năm thậm chí mấy chục ngàn năm công lao Thần xây dựng sụp đổ.
Ta thấy chừng chúng ta đều gánh không nổi đâu.
Vệ Uyên nhìn quanh xung quanh, đúng lúc nơi này của lão sơn chủ vẫn còn lưu lại một ít đồ ăn dùng khi rất nhiều Sơn Thần tới đây họp mặt, lúc này mượn một chút nguyên liệu, Sùng Ngô sơn chủ vuốt râu hiếu kỳ hỏi: "Ngươi muốn những thứ này để làm gì?"
Vệ Uyên đáp: "Đây là một phần của tế tự."
Sùng Ngô sơn chủ bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là thế."
"Cũng đúng, các Sơn Thần ở Tây Sơn giới làm tế tự như thế nào, tế tự thứ gì, đều do mấy ngươi định ra cả, phần lớn đều có đồ ăn với rượu thịt, xem ra đây cũng là quy tắc, dù cho là vị Thần chiếu sáng Cửu U cũng phải tuân theo."
Thần một bên giúp chuẩn bị, một bên lắc đầu cười nói:
"Như vậy mới phải a... A... Lão đầu tử ta vừa nghĩ kém, còn tưởng rằng ngươi muốn làm một bữa cơm, rồi để Chúc Cửu Âm tôn thần tới ăn cơm, thật là, ta làm việc này quá lâu, đầu óc đều không đúng, ngài ấy chính là vị Thần chiếu sáng Cửu U đó, sao có thể tham ăn ngớ ngẩn như vậy chứ?"
Vệ Uyên: "..."
Hắn trịnh trọng nói: "Sơn chủ, những lời này, ngươi tuyệt đối không nên nói trước mặt Chúc Cửu Âm."
Sùng Ngô sơn chủ đáp: "Cái này lão phu tự nhiên biết rõ."
"Đương nhiên sẽ không dám vọng nghị tôn thần."
Rất nhiều Sơn Thần thuộc Sơn hệ Sùng Ngô đều đã mất đi hình thể, linh tính quay về thiên địa, lão sơn chủ trong lòng nghĩ gì, chỉ sợ chỉ có chính hắn mới biết, nhưng trải qua năm tháng ngàn năm vạn năm gột rửa, nhìn quen sinh ly tử biệt, Thần vẫn rất nhanh khống chế được nỗi bi thương trong lòng mình, không hề biểu lộ ra trước mặt Vệ Uyên, lo lắng sẽ khiến đối phương tự trách.
Vệ Uyên mang theo các nguyên liệu đồ ăn này đi vào một sơn động kín.
Bên ngoài thì bày trận pháp.
Tay áo lật một cái, hắn vô pháp dùng chiêu thức cố định 'Côn Luân Dao Trì' Tụ Lý Càn Khôn.
Nhưng kéo ra vết nứt để lấy đồ vật thì vẫn không có vấn đề.
Trong nháy mắt lấy ra một cái nồi sắt chế tạo bằng tinh kim, cái nồi, cùng một loạt gia vị, cuối cùng trịnh trọng lấy ra núi Long Hổ hương mười ba loại làm bằng thực vật Sơn Hải mang về trước kia, trong một đình đài nào đó của Côn Luân Dao Trì, từ lâu đã bị hắn ném đầy tạp vật, dù sao nhàn rỗi cũng vẫn là nhàn rỗi.
Sau đó một hồi thao tác.
Trên bàn đá bày đầy món ăn đủ sắc hương vị.
Thu hồi toàn bộ nguyên liệu và nồi.
Vệ Uyên bày ra hai bộ bát đũa.
Hai tay vỗ một cái.
Đồ Sơn thị bí truyền thượng cổ chi thần triệu hoán thuật, chiêu Chúc Cửu Âm, ăn cơm!
...
Nơi sâu thẳm Cửu U, mảnh vỡ trời xanh đã từng sụp đổ, vẫn nằm ở nơi sâu nhất của Cửu U, bị xiềng xích trói chặt, tỏa ra ánh sáng xanh biếc, Chúc Cửu Âm quan sát thế giới Cửu U, bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc.
Chúc Cửu Âm... Ăn cơm!
Chúc Cửu Âm mặt không cảm xúc.
Dù là thần linh, lúc này trong lòng cũng nổi lên một chút gợn sóng nhỏ bé.
Kẻ ngốc kia.
Lại còn nói ra ý tưởng chân thật trong lòng.
Thần quan sát Cửu U, lặng lẽ quyết định, lần này sẽ không đi nữa, người và thần linh là quan hệ khế ước, tuy rằng có phân ra mạnh yếu, nhưng không có lý lẽ địa vị cao thấp, nhưng mà nói như vậy, quá mức tùy tiện, trái với tôn nghiêm thần linh.
'Lần này ta mang đến gia vị đặc hữu của nhân gian.'
'Là dùng nguyên liệu Sơn Hải mang về trước kia chế tạo.'
Chúc Cửu Âm trầm tư.
Mặc dù là vậy.
Nhưng hôm nay, dường như Sơn Hải giới đã xuất hiện biến hóa to lớn.
Cần phải đi tìm tòi...
...
Theo một trận gợn sóng vô hình, Sùng Ngô sơn chủ ngẩng đầu nhìn về phía sơn động, và bên trong sơn động, Chúc Cửu Âm với một thân trường bào xám, khuôn mặt thượng cổ đôi mắt bình thản xuất hiện, bình tĩnh ngồi xuống, Vệ Uyên khẽ thở ra một hơi, đưa đũa tới, nói: "Mấy món rau này đều là ta khai thác từ nhân gian, nhưng ta đã dựa trên tính chất của nguyên liệu Sơn Hải mà làm một chút cải biến, hương vị chắc sẽ tốt hơn một chút."
"Gia vị thông thường hầu như không có hiệu quả với nguyên liệu Sơn Hải."
"Bất quá những thứ này đều là hỗn hợp nghiền nát từ hạt giống Sơn Hải trước kia, hiệu quả đầy đủ."
Chúc Cửu Âm gật đầu, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, giọng điệu bình thản: "Sùng Ngô sơn chủ."
"Vào đây một lát."
Sùng Ngô sơn chủ nghe vậy nói: "Nếu là Cửu U chi chủ mời, lão phu xin cung kính tuân mệnh."
Thần kéo tảng đá chặn cửa sơn động ra, bước vào, thấy Vệ Uyên cùng Chúc Cửu Âm, thấy bàn rau sắc hương vị đều đủ kia, hơi ngẩn ra, nhìn về phía Vệ Uyên, Vệ Uyên mặt không đổi sắc nói: "Bây giờ đã vào khâu tế phẩm rồi."
Lão sơn chủ không nghĩ nhiều, tiến lên hành lễ.
Chúc Cửu Âm không hề động đũa, chỉ hỏi: "Hôm nay ở Tây Sơn giới có dao động lớn, đã xảy ra chuyện gì?"
Lão sơn chủ gắp một đũa rau, tấm tắc khen ngon một tiếng, nghe được câu hỏi này, vô thức nhìn sang Vệ Uyên bên cạnh.
Vệ Uyên thuật lại sự việc xảy ra trước đó một cách sơ lược.
"Trục xuất Tứ Hung, lên đỉnh Côn Luân."
Chúc Cửu Âm có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Nhưng mà, như vậy, tạm không nói Tây Vương Mẫu, e rằng ấn tượng của Lục Ngô về ngươi sẽ ngày càng tệ."
Sùng Ngô sơn chủ cũng có chút lo lắng.
Vệ Uyên gắp thêm đồ ăn, nói: "Ấn tượng của Thần với ta rất tệ thì có liên quan gì?"
Hắn nói: "Thần bắt ta lên Côn Luân, ấn tượng của ta về Thần cũng chưa chắc tốt đẹp hơn bao nhiêu."
Sùng Ngô sơn chủ kinh ngạc.
Chúc Cửu Âm vuốt cằm nói: "...Nói ra thì, vốn cũng nên như vậy."
"Kỳ Kỳ đã bị trấn sát, chỉ cần thanh Thái A kiếm này từ đầu đến cuối cắm trong tim Thần thì dù là Thao Thiết hay Hỗn Độn cũng không cách nào khiến Thần tỉnh lại, nên nói là trấn sát, nếu không rút kiếm ra, vậy Kỳ Kỳ từ giờ đến tương lai, chỉ có thể vĩnh viễn xem như một bộ phận gánh Sơn Hải Tứ Cực."
"Ngươi có lẽ là muốn đến chỗ của Kỳ Kỳ để tìm những ngọc thư Sơn Hải Kinh còn lại phải không."
Vệ Uyên nhẹ gật đầu.
Chúc Cửu Âm: "Ngươi muốn đi ngay bây giờ sao?"
Vệ Uyên nói: "Đi ngay bây giờ... thì không thể nào."
Hắn bẻ ngón tay nói: "Bây giờ bên kia không biết có bao nhiêu hung thú đang dòm ngó, nếu ta không nhớ nhầm thì Tây Sơn Kinh dù ở trong toàn bộ Sơn Hải giới cũng thuộc vào nhóm nguy hiểm nhất, bây giờ ta qua đó, e rằng bọn chúng rất có thể sẽ trực tiếp xử lý ta, rồi đi tìm Sơn Hải Ngọc Thư."
"Lúc này, nên làm chuyện ngư ông đắc lợi thì hơn."
Sùng Ngô sơn chủ có chút kinh ngạc.
Vệ Uyên bày tay xuống, mang theo một tia cười giỡn nói: "Chắc câu nói kia chính là, mọi người đều cảm thấy đầu ta là sắt, kỳ thực ta không có chút nào là đầu sắt cả."
"So với Vũ thì ta thông minh linh hoạt cực kỳ."
Sùng Ngô sơn chủ nói: "Vậy sau này ngươi có còn đi không?"
Vệ Uyên nói: "Đương nhiên sẽ đi."
Lão nhân không thể làm gì lẩm bẩm một câu, "Cũng chỉ khá hơn Vũ một chút."
Vệ Uyên nhìn Chúc Cửu Âm*: "Ta biết, chỗ ngươi cũng có một phần Sơn Hải Ngọc Thư, mấy thứ đó với ngươi cũng hữu dụng sao?"
Chúc Cửu Âm lảng tránh, nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
"Đây là do Vũ lưu lại, là do năm xưa ngươi khắc họa, đối với ngươi mà nói cũng có giá trị."
"Lẽ nào ngươi muốn giao Sơn Hải Ngọc Thư cho ta sao?"
"Cũng được thôi..."
Vệ Uyên lần đầu tiên nói ra những lời ngoài dự liệu của Chúc Cửu Âm, Thần khựng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía Vệ Uyên, người sau đặt hai tay lên đầu gối, hai mắt nhìn thẳng vào Chúc Cửu Âm, cười nói: "Nếu ngươi muốn thì đưa cho ngươi cũng không sao, nhưng Chúc Cửu Âm, ngươi phải ký kết một khế ước với ta."
"Không chút do dự, toàn lực xuất thủ vì Nhân tộc một lần."
"Chỉ cần ngươi đồng ý, vậy dù có phải bỏ mạng, ta cũng sẽ mang phần còn lại của Tây Sơn Kinh về cho ngươi."
"... Ngươi muốn ta làm gì?"
"Vĩnh viễn trấn Cộng Công."
Hả?? !
Đôi đũa trong tay Sùng Ngô sơn chủ run lên.
Suýt nữa trực tiếp ném ra ngoài.
Hình như còn chưa kịp phản ứng với việc chủ đề chuyển đổi nhanh chóng.
Ta vừa nghe được cái gì đó?
Cộng Công?
Cái Cộng Công nào?
Lão sơn chủ quay đầu, nhìn Chúc Cửu Âm khuôn mặt thương cổ khí chất trầm ngưng, nhìn Vệ Uyên mang theo ý cười, lưng thẳng như trường thương, đôi mắt chưa từng né tránh, nhìn chăm chú Chúc Cửu Âm.
Lão sơn chủ hình như có chút hồi vị.
Trong lòng vẫn không dám tin.
Chàng thanh niên từng đau bụng ở Sùng Ngô Sơn vào thời viễn cổ, bị Nữ Kiều cố ý trêu chọc, tĩnh lặng trầm mặc kia, ở nhân gian cất bước lâu như vậy, đã sớm không còn là bộ dạng năm nào, hắn có thể cầm kiếm gầm thét trước tứ hung Kỳ Kỳ, sẽ bỏ cơ hội rời khỏi Sơn Hải mà nhanh chóng đến Sùng Ngô Sơn tế bái những Sơn Thần đã chết, biết thản nhiên nói rằng, ấn tượng của Lục Ngô với hắn không tốt, hắn sao lại không thế.
Hắn có thể bình thản đối diện với cổ đại thần linh, bỏ qua chí bảo, mà đường hoàng ký kết khế ước.
Tiểu gia hỏa từng bị những lời đùa của Nữ Kiều dọa đến mặt trắng bệch.
Bây giờ đã có thể bàn luận việc trấn phong Thủy Thần Cộng Công mà không hề cảm thấy sợ hãi hoảng hốt.
Năm ngàn năm ở nhân gian, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?
Rốt cuộc hắn đã từng đồng hành cùng ai?
Nhưng cuối cùng Chúc Cửu Âm vẫn không đồng ý, chỉ nói: "Thần cuối cùng chỉ duy trì trật tự và sự tồn tại của khế ước, không nên tham dự tranh chấp của nhân gian, huống hồ, trấn phong Thủy Thần... Uyên, ta dù sao cũng là thần linh."
Vệ Uyên tiếc nuối nói: "Vậy không được, vậy, ngươi có thể cho ta xem Sơn Hải Ngọc Thư được không?"
Chúc Cửu Âm nhìn hắn chằm chằm, bình thản nói: "Lại vòng vo một hồi, biết có chừng mực hơn rồi đấy, cũng không đến nỗi khiến người ta ghét bỏ."
"Học được từ ai thế?"
Vệ Uyên nhún vai, nói: "Thật ra nếu ngươi đồng ý, ta thực sự không có nói sai."
Chúc Cửu Âm duỗi một ngón tay.
Một bữa cơm?
Vệ Uyên kịp phản ứng, nghĩ đến cái kiểu ba bữa cơm thuyết pháp của lão thiên sư, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, sắc mặt cảnh giác, lắc đầu, giơ hai ngón tay, Chúc Cửu Âm lắc đầu, biến thành ba ngón, Vệ Uyên chần chờ một lúc, thấy Chúc Cửu Âm tuy vẻ mặt lạnh nhạt, lại cực kỳ kiên định, cuối cùng bất đắc dĩ phải đồng ý.
Sùng Ngô sơn chủ không hiểu gì, chỉ biết rằng rất lợi hại, tán thưởng không ngớt.
Đây chính là cách giao tiếp đặc hữu của Cổ Thần sao?
Chúc Cửu Âm phất tay áo lấy ra một quyển trục, sau khi mở ra thì bên trong toàn là ngọc thư, đây là một nửa Tây Sơn Kinh trọn vẹn, cũng là do Vũ Vương cùng Khế lưu lại, là sự chuẩn bị sau cùng ngăn cản Sơn Hải trở về, đều ở đây, Vệ Uyên nhận lấy Tây Sơn Kinh, im lặng một hồi, đưa tay, vuốt ve những văn tự trên đó.
Từng tia sáng xuất hiện, bao quanh lấy hắn, cuối cùng cũng giống như lần ở Tương Giang, có hình ảnh cùng âm thanh, chỉ vang lên trong tai hắn, trước mắt hắn.
"Nha, Uyên."
Vẫn là tiếng cười lớn sảng khoái.
Cách chào hỏi vẫn y hệt dáng vẻ oai hùng năm đó cầm kiếm giết đến Côn Luân.
Vẻ mặt của Vệ Uyên dịu xuống.
Dù biết rõ rằng đây là giọng nói lưu lại từ thời viễn cổ, hắn vẫn nhỏ giọng trong lòng.
Vũ.
Đã lâu không gặp...
Bên tai là tiếng cười sảng khoái của Vũ Vương, tiếp tục nói:
"Tính toán thời gian thì cũng sắp rồi."
"Ngươi đào mộ của mình lên rồi à?"
"Ha ha ha, chôn mấy ngàn năm rồi, không có mốc meo chứ? Có rắn không? Năm đó ta còn định cho ngươi chôn ít hương liệu chống côn trùng, Khế nhất quyết ngăn ta lại, nói là sợ ngươi tỉnh lại sẽ thấy mình bị ướp quá ngon, sẽ cầm bình gốm đi truy sát ta."
"Ha ha ha, nói đùa gì vậy, quan hệ chúng ta thế nào chứ, đúng không?"
??
Nụ cười trên mặt Vệ Uyên từ từ tắt: "..."
Hắn mặt không cảm xúc, gần như theo bản năng lấy điện thoại ra, định gọi.
Uy, Nữ Kiều đó hả?
Ở đây có một Vũ Vương cần chỉnh đốn lại.
Đúng, ngươi đoán không sai.
Hắn lại vờ ngây ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận