Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 672: Thật xin lỗi, ta của tương lai!

Chương 672: Thật xin lỗi, ta của tương lai! Nơi ở của Tây Vương Mẫu... Hà Đồ Lạc Thư điểm linh đang lưu động những văn tự bỗng chốc ngưng kết lại, như thể một học sinh tiểu học đột nhiên bị đưa cho bài toán giả thuyết Goldbach rồi bị yêu cầu giải trong vòng nửa tiếng, nếu không thì sẽ bị mách phụ huynh. Trong chốc lát, nó có cảm giác vừa uất ức vừa bi phẫn.
Văn tự phía trên hơi nhúc nhích, nó đáng thương đè nén nỗi uất ức của bản thân, lễ phép và nghiêm túc nói: “Miện hạ, ngài biết tại sao ta lại ở chỗ này không?”
“Đương nhiên là bị Tây Vương Mẫu, cái người đàn bà bạo lực kia, bắt về chứ còn gì!”
“Nếu trước kia ta có thể suy diễn ra nơi ở của Tây Vương Mẫu thì ta đã không bị nàng ta bắt rồi. Đồng lý, ta đã bị Tây Vương Mẫu bắt, làm sao ta có thể suy diễn được vị trí hiện tại của nàng ta?”
Nói cũng đúng, ta chẳng thể nào bắt bẻ.
Nhưng bắt bẻ mà chẳng bắt bẻ được, chẳng phải là một kiểu bắt bẻ sao?
Thích xem manga Tauren, lại còn xem truyện tình cảm thuần túy, chẳng phải là một dạng NTR à?!
Mà việc biến Tauren thành chiến sĩ phe thuần yêu manga, lại không phải là một loại Tauren khác sao?
Ta chịu rồi.
Vệ Uyên oán thầm một câu, rồi chợt nhớ ra chuyện mình đã đánh Hà Đồ Lạc Thư ở chốn đào nguyên.
Tấm bia đá kia chắc hẳn không ngờ mình bị bổ.
Xem ra, khối Hà Đồ Lạc Thư mà Tây Vương Mẫu thu thập được so với những khối Hà Đồ Lạc Thư khác thì quyền lực lớn hơn một chút. Chẳng lẽ nói, đây là một trong những mảnh lớn mà Phục Hi năm xưa đã bổ ra? Ít nhất khối Hà Đồ Lạc Thư này có thể suy diễn ra hàng chục nghìn cách chết mà Vệ Uyên tiếp xúc.
Chỉ là, nó không thể suy diễn được cấp độ của Tây Vương Mẫu…
Đặc biệt là ở một điểm khác, Tây Vương Mẫu hiện giờ đang tránh thoát sự truy tìm của Sáng Thú. Khai Minh có thể dùng Thần Thoại khái niệm chiếu rõ khắp nơi. Tây Vương Mẫu nếu không muốn bị phát hiện thì nhất định phải lẫn trốn một cách cực kỳ kỹ lưỡng. Nếu nàng ta có thể trốn được khỏi Khai Minh Thú, thì tự nhiên cũng có thể trốn được sự nắm bắt của Hà Đồ Lạc Thư.
Thoát khỏi thập phương, cao hơn so với việc thoát ra khỏi tam giới trong các tiểu thuyết thần thoại cổ điển, không nằm trong ngũ hành.
Không thuộc thiên địa tam giới, không ở tứ phương ngũ hành, không trong sinh tử liệt kê, cũng chẳng thuộc quá khứ hay tương lai.
Thật không biết nàng ta giấu kín bằng cách nào.
Khai Minh Thú… Chín con mắt, thêm một thiên nhãn, một tâm nhãn, có thể nhìn rõ khắp nơi.
Thật muốn làm mù con mắt của tên đó.
Bất quá, Vệ Uyên cũng đoán được khối Hà Đồ Lạc Thư này không thể suy diễn ra được Tây Vương Mẫu.
Hắn chỉ là cố tình đưa ra một vấn đề tương đối khó mà thôi.
Nghĩ một lát, hắn nói: “Nếu Tây Vương Mẫu không được, vậy ta nhờ ngươi tìm một người khác vậy.”
“Được, được đó! Tuyệt vời! Miện hạ anh tuấn vô song, Tiểu Lạc ở Sơn Hải nguyện phục vụ ngài hết mình!” Hà Đồ Lạc Thư điểm linh mừng rỡ như điên, tràn đầy tự tin: “Chỉ cần là người thì cho dù hắn ở đâu, hiện tại đang ở trong tình huống nào, tất cả đều nằm trong sự nắm bắt và điều khiển của ta. Ta đều có thể suy diễn ra được. Vậy phiền ngài chỉnh góc của Hình thiên Phủ xuống dưới một chút, sau đó ngài cầm chuôi búa lùi lại phía sau chút ạ.”
“Vừa nãy ngài chỉnh góc độ của Hình thiên Phủ lên ba độ để suy diễn. Có hơn bảy nghìn lần ngài đều dùng chiêu chém ngược diều hâu đó mà chém đứt ba phần tư cái sừng của ta đấy, ta sợ!”
Điểm linh của Hà Đồ Lạc Thư sợ hãi vô cùng.
Vệ Uyên xoa cán búa, nói: “Được thôi. Nhưng ngươi xác định có thể tìm được hắn không?”
“Đương nhiên! Chỉ cần hắn là người của Nhân tộc thì không có vấn đề!”
Hà Đồ Lạc Thư tràn đầy tự tin.
“Được, vậy Khế ở đâu?”
“Cũng không hiểu vì sao, biết rõ đó là Nữ Kiều giả trang mà ta vẫn cứ khó chịu.”
Chủ quán Bảo tàng thở dài nói nhỏ, sau đó lại thản nhiên nói: “Chắc là có chút nhớ hắn thôi…”
“Nếu nhớ hắn, vậy thì phải tìm hắn về.”
“Không vấn đề!”
Hà Đồ Lạc Thư tràn đầy tự tin.
Chỉ là Khế thôi sao?
Cũng chỉ là một người của Nhân tộc, hậu duệ cuối cùng của Phục Hy mà thôi, tính là cái gì?
Văn tự trên Hà Đồ Lạc Thư bắt đầu chậm lại.
Không ở thiên địa, không ở tam giới, không ở tứ phương, không ở ngũ hành sao?
Không sinh không diệt, vô sinh vô tử.
Hà Đồ Lạc Thư nhìn vị chủ quán Bảo tàng trước mặt, người đang hồi tưởng về bạn cũ của mình. Nếu Thần có hình dạng người thì lúc này chắc hẳn đã mồ hôi nhễ nhại rồi. Nó quyết định dùng toàn lực tìm kiếm tàn ảnh của Khế trong quá khứ, vì đã nói là Khế thì quá khứ cũng được.
Nó âm thầm reo hò cho sự thông minh của mình.
Rồi chợt, suy nghĩ của điểm linh Hà Đồ Lạc Thư đông cứng lại.
Không có!
Không có!
Ngay cả trong quá khứ cũng không tồn tại. Những thân ảnh đã từng xuất hiện trong quá khứ đã biến mất, tan thành mây khói. Trong quá khứ thực tại, thiếu niên uể oải hơi ngẩng đầu, rồi ngay lập tức biến mất khỏi khái niệm quá khứ, chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của một vài người.
Hiện thực không có Khế, nó liền bám theo hàng ngàn hàng vạn quỹ tích vận mệnh để tìm kiếm trong tương lai, nhưng vẫn không thể thấy bóng dáng người đó.
Điểm linh Hà Đồ Lạc Thư giật mình, lập tức cắt đứt quá khứ, từ bỏ cả tương lai.
Chỉ tám chữ đó thôi cũng đã ẩn chứa một mùi vị bi thảm và quyết tuyệt.
Kẻ này bị ngu à?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hà Đồ Lạc Thư không hiểu, nhưng khi nó nhìn vẻ mặt ngày càng không vui của chủ quán Bảo tàng trước mắt, nó đã biết rất có thể mình lại phải hứng chịu sự tiếp xúc khoảng cách gần của Hình thiên Phủ rồi. Nó không phải là loại người cuồng bị ngược đãi, nên đành phải cứng đờ nói: “Cái này… Hay là miện hạ hỏi cái khác đi?”
Giọng điệu của Hà Đồ Lạc Thư thậm chí còn nghẹn ngào: “Ta, ta thực sự là không tìm được mà!”
Vệ Uyên đánh giá Hà Đồ Lạc Thư từ trên xuống dưới.
Vẻ mặt hắn cứ như đang nói, chỉ có vậy thôi sao?
Đây là Hà Đồ Lạc Thư à?!
Hà Đồ Lạc Thư cảm thấy mình như vừa nhận một đao chí mạng.
Vệ Uyên nói: “Được thôi, vậy ta sẽ hỏi ngươi một câu cuối cùng.”
“Ngài hỏi đi, ngài hỏi đi, lần này chắc chắn không có vấn đề.” Hà Đồ Lạc Thư liên tục cam đoan.
Vệ Uyên nói: “Được, vậy ta hỏi ngươi.”
“Vũ Chân Linh bị Đế Tuấn nhốt ở đâu trong Đại Hoang?”
Không khí trong nháy mắt ngưng đọng.
Hà Đồ Lạc Thư: “…”
“Đế Vũ, Đế Tuấn, Đại Hoang…”
Giọng nó mờ mịt, cứng đờ nhìn Vệ Uyên một lúc, cuối cùng nói: “Hay là ngài cứ hủy ta đi.”
Đừng có hành hạ người ta như vậy chứ!
Điểm linh Hà Đồ Lạc Thư cơ hồ muốn rơi nước mắt: “Không thì bổ ta, hai là hỏi ta những câu hỏi này, miện hạ ngài cố tình tới gây sự có đúng không? Ngài nhất định muốn bổ ta thì cũng không sao, nhưng đừng lôi ta đi ném vào hằng tinh hay hỏa táng, hoặc lấy núi đến đè ta thành thủy ép.”
“Cũng đừng đem ta đặt vào phòng thí nghiệm.”
Vệ Uyên kỳ quái hỏi: “Bọn họ đã làm gì ngươi?”
Hà Đồ Lạc Thư nghiến răng nghiến lợi: “Nghiền nhỏ, phong hóa, kiểm định tính chất. Thậm chí dựa trên nền tảng khoa học mà xem xét và tái tạo ra một môn khoa học mới gọi là Tài liệu học Thần Thoại và Tài liệu học Siêu Phàm. Những thứ này, ta thực sự có thể nhịn, dù sao ta chỉ là một tấm bia đá có linh, đâu có thấy đau.”
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Linh của Hà Đồ Lạc Thư đột nhiên phẫn nộ: “Bọn họ lại còn nát bét cả ta ra!”
“Các ngươi còn định xay ta ra thành bột mịn để trồng rau sao?!”
“À, cái này…”
“Vậy ngươi có thể làm ruộng không?”
“Có thể.” Nó đáp lời.
Thậm chí còn có thể trồng rất tốt là đằng khác.
“Vậy ngươi có tác dụng đó chứ.”
Vệ chủ quán vô ý thức đưa ra đánh giá, nhưng ngay lập tức ý thức được điều gì đó. Trước mắt Hà Đồ Lạc Thư không thể trả lời ba câu hỏi kia của hắn, nguyên nhân sâu xa là do nó đã bị Phục Hy tách ra, dẫn đến thực lực tổn thất lớn. Trước mắt nó chỉ là một phiên bản không hoàn chỉnh mà thôi. Nói cách khác, nếu như ghép những mảnh Hà Đồ Lạc Thư còn lại với nhau, có phải là sẽ lấy được tin tức về Khế, và tin tức cụ thể về Vũ không?
Rất có thể, đáng để thử một lần.
Đợi lát nữa đưa về Thanh tỉnh Mộng, để Chúc Cửu Âm thử xem.
Trước mắt điểm linh Hà Đồ Lạc Thư hoàn toàn không biết mình sẽ phải gặp những gì.
Ngay lúc này, Vệ Uyên nghe thấy Chúc Cửu Âm khẽ lên tiếng trầm thấp: “Thần hồn trở về một chuyến.” Vệ Uyên liền giật mình, trong giọng của Chúc Cửu Âm, hắn nghe thấy một chút ngưng trọng gần như không tồn tại. Vệ Uyên thần sắc khẽ biến, tay cầm Hình thiên Phủ, một sợi chân linh trốn vào Thanh tỉnh Mộng.
Nhìn từ bên ngoài, đây giống như hắn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Vì Hình thiên Phủ có tác dụng rõ ràng trong khi đàm phán nên điểm linh Hà Đồ Lạc Thư ngoan ngoãn đợi ở nguyên vị trí, không dám nhúc nhích. Trước mắt Vệ Uyên, hắn xuất hiện trong Thanh tỉnh Mộng, mấy lão tổ tông Nhân tộc ai nấy cũng đều lộ vẻ mặt trầm ngâm, không còn dáng vẻ nhẹ nhõm vui vẻ ngày xưa nữa.
Vệ Uyên nhìn lướt qua, phát hiện Xi Vưu đang làm video biên tập về gấu trúc lớn Hoa Hoa.
Hình thiên cùng Hiên Viên và đầu của Hình thiên đang ngừng chơi bài tiến lên.
Vệ Uyên ý thức được sự việc có lẽ còn nghiêm trọng hơn những gì hắn dự đoán.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vệ Uyên hỏi câu này rồi đặt tầm mắt xuống dưới. Chân linh thần tướng mà hắn vừa định lôi đi và mang Hà Đồ Lạc Thư điểm linh đi chạy trốn giờ đã mất ý thức, trên mặt lại xuất hiện vẻ trí tuệ. Chúc Cửu Âm đang bưng tách trà bên cạnh, ngữ khí bình tĩnh: “Có phát hiện thấy vị thần tướng này không khó đối phó không?”
“Đúng là…”
Vệ Uyên hồi tưởng lại trận giao tranh vừa nãy: “Dù là cơ biến hay mưu trí đều rất bình thường.”
Chúc Cửu Âm: “Bởi vì Thần căn bản không phải thuộc hạ trực tiếp dưới trướng Khai Minh.”
“Hả?!”
Vệ Uyên ngạc nhiên.
Chúc Cửu Âm nhắm mắt lại, ngữ khí bình thản: “Quân đội siêu phàm của Đại Hoang đã bày trận ở bên ngoài khe nứt Sơn Hải, chỉ là còn chưa xuất thủ mà thôi. Người trước mắt là quân tiên phong, hơn ba mươi nghìn sinh linh siêu phàm, mà đây chỉ là một tên giáo úy…”
Đồng tử Vệ Uyên co lại: “Thần một mực ẩn nhẫn đến bây giờ?!”
“Bởi vì Thần biết Thạch Di nhất định sẽ cản trở hắn... cho nên mới nhẫn nhịn đến khi Thạch Di rời nhân gian mới ra tay?!”
Chúc Cửu Âm gật đầu, bàn tay nhỏ xòe ra, giọng điệu bình thản: “Đại Hoang chi Địa, rộng hơn gấp mấy trăm lần, thậm chí cả nghìn lần so với nhân gian. Trên đất liền có vô số quốc gia, không chỉ có quốc gia loài người mà còn có quốc gia của sinh linh siêu phàm. Một thế giới như thế đã tồn tại hàng vạn năm chưa từng gián đoạn, thậm chí là lâu hơn nữa.”
“Không nghi ngờ gì, các Thần cũng có không ít những vị tướng tài kinh người.”
“Mưu lược quân trận cũng giống vậy.”
“Mà hiện tại nhân tộc lại đang thiếu siêu phàm chiến trận.”
Đôi mắt Chúc Cửu Âm tĩnh mịch: “Lấy quân đội Đại Hoang phụ trợ những vị chúa trời, nhân gian hiện tại không một ai có thể địch nổi.”
Cảm xúc Vệ Uyên dâng trào, hắn nhìn thoáng qua vị thần tướng bên cạnh gần như đã bị tẩy não hoàn toàn. Hắn nói: “Ngươi nói đây là quân tiên phong, vậy tổng cộng sẽ có bao nhiêu sinh vật siêu phàm tạo thành quân đội xuất hiện ở trước mặt nhân gian?”
Chúc Cửu Âm chậm rãi nói: “Một triệu.”
“Đủ để nghiền nát mọi lực lượng của nhân gian.”
Dù là đã đoán trước từ trước, Vệ Uyên vẫn bị con số này làm chấn động. Hơn một triệu người tu hành bước vào Nhân Gian Giới từ khe nứt Sơn Hải, xuất hiện trên bầu trời thành phố hòa bình... Vệ Uyên đột nhiên ý thức được, khe nứt Sơn Hải xuất hiện là do Cùng Kỳ và Đào Ngột điên cuồng trước đó.
“Cùng Kỳ, Đào Ngột... cũng đều là vì Khai Minh tính toán sao?”
“Thậm chí, đến cuối cùng khe nứt Sơn Hải này cũng ở trong bàn tay của Thần…”
Vệ Uyên lẩm bẩm.
Chúc Cửu Âm: “… Đào Ngột sở dĩ biết bản thân mình từ công chúa nhân tộc biến thành một trong tứ hung, là do được Cùng Kỳ cứu. Vì yêu cái người thúc thúc chưa từng gặp mặt đó mà dần dần phát triển thành việc không dung với nhân gian. Bây giờ xem ra, việc tứ hung biến thành tứ hung có lẽ không tránh khỏi có liên quan tới Khai Minh.”
Vệ Uyên im lặng một lúc rồi tự an ủi bản thân: “Nhân gian có đầy đủ vũ khí hạt nhân dự trữ, chỉ cần không phải cấp thần tướng thì đều không thể miễn nhiễm với nhiệt độ cao mặt trời đó…”
“Một lượng lớn sóng xung kích sẽ phá hủy trước những chiến sĩ siêu phàm có khả năng phá hủy binh khí của nhân gian. Dù là một triệu thì chỉ cần hai mươi hay ba mươi quả, thậm chí cả trăm vũ khí hạt nhân thì vẫn đều nằm trong sự kiểm soát của Thần Châu.”
Chúc Cửu Âm chậm rãi nói: “Thần Châu có tự bắn vũ khí hạt nhân vào thành phố của mình không?”
Suy nghĩ của Vệ Uyên bị ngắt quãng.
Đương nhiên là không. Khi đám quân đội siêu phàm xuất hiện ở nhân gian thì cũng có nghĩa là sức mạnh lớn nhất của Thần Châu đã bị hạn chế lại. Nếu đối phương có tố chất cá nhân mạnh hơn thì đối phương cũng sẽ có loại pháp thuật và thần thông hủy diệt quy mô lớn. Kết quả tốt nhất chỉ là cùng đối diện ngọc đá cùng vỡ.
Vô thức, Vệ Uyên tưởng tượng về bộ dáng bi thảm khi một triệu hung thần của Đại Hoang xuất hiện ở nhân gian.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên ý thức được về cái tương lai đại kiếp nạn hủy diệt mà Hà Đồ Lạc Thư đã từng thấy.
“Khả năng tốt nhất chỉ là chúng ta ngọc đá cùng tan. Còn mục đích thực sự của Khai Minh Thú, rất có thể là muốn nhân lúc chúng ta và Cộng công giao chiến để bất thình lình xuất hiện. Lấy Trọng, một trong những chúa trời, làm chủ tướng cùng với một triệu quân đội thần thoại thời đại, như thế thì có thể đảo ngược thế cục và ung dung hưởng lợi…”
“Có thể cùng một lúc đối phó với cả chúng ta và Cộng công, cho dù là Thần cũng biết mức độ bi thảm không ai sánh bằng.”
“Lẽ nào Khai Minh Thần lại không quan tâm đến bản thân…”
Giọng của Vệ Uyên đột ngột im bặt.
Cuối cùng, hắn đã ý thức được mấu chốt.
Chúc Cửu Âm chậm rãi nói: “Không sai, Khai Minh không thèm để ý đến những tổn thất đó, bởi vì tổn thất là của Đại Hoang. Thần thờ ơ, vô tình nhưng lại tính toán tất cả trong lòng bàn tay. Việc Thần không để ý tổn thất mà vẫn muốn đại cục cuối cùng nằm trong tầm tay, đó là cảnh giới vô dục tắc cương.”
“Một kẻ lý trí tuyệt đối, vô tình tuyệt đối lại còn gần như biết hết mọi chuyện.”
“Đây chính là Khai Minh, đối thủ của ngươi.”
Giọng điệu Chúc Cửu Âm bình thản: “Ngươi có thể thấy một trong những bản chất của hắn, xem ra trong khoảng thời gian này cũng đã học được không ít. Vậy ta lại hỏi ngươi, hiện tại ngươi phải làm thế nào?”
Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn sát hạch sao, Chúc Cửu Âm, không hổ là ngươi.
Ngươi là chủ nhiệm lớp trường mẫu giáo nào à?
Khóe miệng Vệ Uyên hơi nhếch lên, nhưng đến nửa nụ cười cũng không nổi. Sau khi trầm mặc một hồi lâu, hắn nói: “Ngăn chặn, tạo thế chân vạc, chọn để Cộng công tham chiến, chọn đối đầu với Khai Minh và bố cục ở Côn Lôn, cố gắng trì hoãn tình thế chiến đấu. Nếu được thì sẽ hợp tác với Cộng công để chuyển chiến trường ra khỏi nhân gian.”
“Đặc biệt lần này đối phương chỉ có ba mươi ngàn quân tiên phong đến đây.”
Chúc Cửu Âm ngạc nhiên.
Sau đó khó có được giọng hòa hoãn: “Xem ra đầu óc ngươi vẫn còn có chút tác dụng.”
“Nhân gian yếu thế, địch mạnh thế. Vốn nên làm vậy.”
“Đúng vậy, nên tính trước rồi hành động, phải bảo toàn bản thân, đứng ở vị thế bất bại.”
“Đó là phong cách tính toán mưu lược của Binh gia.”
Vệ Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn nhìn Chúc Cửu Âm: “Nhưng ngươi vẫn còn quên cách làm cuối cùng.”
Chúc Cửu Âm kinh ngạc: “Gì đó?”
Chủ quán Bảo tàng đưa tay chỉ vào bản thân, nói: “Tam quân có thể đoạt khí.”
“Nhưng không thể đoạt đi ý chí của kẻ thất phu. Mặc kệ phong cách quân đội của Đại Hoang thời đại thần thoại ra sao thì cũng không thể thoát khỏi việc quân đội phụ trợ chủ tướng, dùng chủ tướng để cường hóa quân đội. Nên, muốn bức lui đối phương, ngoài quân đội còn phải đấu tướng.”
“Mục tiêu thực sự không nên là quân địch mà là đi giết địch tướng.”
Vệ Uyên ngẩng đầu: “Hiện tại ba mươi ngàn quân tiên phong đang ở ngoài khe nứt nhân gian.”
“Trảm tướng địch, đoạt khí địch. Đây mới là việc ta nên làm.”
“Nhờ mọi người.”
Vệ Uyên đột ngột lên tiếng.
Hình thiên, Xi Vưu, Hiên Viên đột ngột cười phá lên.
Trực tiếp lôi Chúc Cửu Âm đi giữ chặt lại.
Nam tử áo xám vừa khen Vệ Uyên có đầu óc giờ lại kinh ngạc, sau đó trở tay nhốt bọn họ vào phòng tối.
Ba người vẫn cứ cười lớn, bị nhốt vào phòng tối mà vẫn cứ đắc ý, vỗ tay vang trời.
Vệ Uyên trực tiếp thừa cơ rời khỏi Thanh tỉnh Mộng.
“Chờ ta quay lại nấu cơm cho ngươi.”
“Chúc Cửu Âm, ngươi đừng nên mất cảnh giác với ta như vậy.”
“Quên cả hốc mắt ngươi rồi à? Uyên đâu phải người thật thà vậy đâu.”
Nam tử áo xám nghiến răng nghiến lợi.
Hắn trở tay ném một cái nồi lớn cho tương lai chân linh của bản thân Vệ Uyên vừa mới trở lại nhục thân.
Trong lòng lẩm bẩm một câu, thật xin lỗi, ta của tương lai!
Hắn nhìn Hà Đồ Lạc Thư: “Ta muốn biết hiện giờ trận doanh quân tiên phong Đại Hoang bên ngoài khe nứt Sơn Hải.”
“Dễ nói, dễ nói!” Hà Đồ Lạc Thư mừng như điên.
Sau đó nó giống như một con chó săn nói: “Miện hạ định dùng cái đó để chuẩn bị sao? Ta rất có ích đấy!”
“Không, không phải chuẩn bị.”
Năm ngón tay nắm lại, một thanh chiến phủ xuất hiện, lưỡi búa chống đỡ mặt đất, Bác Long, thú cưỡi mà chiến tướng Nhân tộc thích nhất, xuất hiện bên cạnh, khẽ hí lên. Hình thiên Phủ biến đổi hình dáng, hóa thành một thanh binh khí cán dài. Vệ Uyên nhảy lên ngựa, Bác Long cảm nhận được sát cơ lăng lệ liền vô thức phát ra tiếng long ngâm ẩn chứa sự bạo ngược.
Vệ Uyên tóc đen dài đến gáy bới lên cao.
Hắn cưỡi chiến mã, đưa tay về phía Hà Đồ Lạc Thư: “Chiến thần Nhân tộc đích thân ra trận đối đầu với ba mươi ngàn quân của Đại Hoang.”
“Muốn cùng đi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận